Kỷ Lăng bình tĩnh nhìn anh, chậm rãi nói: “Đương nhiên là tôi biết mình đang nói gì rồi.”

Ninh Ngọc nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, trong đôi mắt đen là một mảnh vắng lặng, âm thanh trầm khàn: “Em nghe nói những gì ở bên ngoài rồi?”

Kỷ Lăng mím môi lại.

Ninh Ngọc bình tĩnh nói: “Cho dù em nghe nói được những gì thì đều không cần phải để tâm, tôi sẽ xử lý.”

Bắt đầu từ khi anh đi trên con đường này thì đã xác định đây là một con đường đầy tàn nhẫn, tanh máu, cô độc, chỉ có thể đi về phía trước, không được quay đầu, đi giữa ranh giới sống và chết bất cứ lúc nào, một mình gánh vác kỳ vọng của tất cả mọi người.

Đây là lựa chọn của bản thân anh, anh sẽ không trách cứ bất kì ai cả.

Hơn nữa cho dù Carlos và Cảnh Tùy ai thắng, quân phiến loạn đều sẽ bị diệt trừ, là sự tồn tại không thể chịu đựng.

Cho dù không có Kỷ Lăng, cho dù giống như kiếp trước...!Cảnh Tùy vẫn chưa từng buông tha cho quân phiến loạn.

Kiếp này, chỉ là sớm hơn một chút mà thôi.

Kỷ Lăng bật cười: “Chắc hẳn anh cũng hiểu, nếu như tôi quay về, ít nhất là có thể thuyết phục một trong hai người bọn họ, tạm thời dừng việc truy bắt quân phiến loạn các anh, cũng có thể di chuyển mâu thuẫn của bọn họ, tranh thủ càng nhiều thời gian có các anh hơn, để càng nhiều người có cơ hội chạy trốn hơn.”

Ninh Ngọc hít sâu một hơi, lồng ngực hơi phập phồng, ôn hòa trầm ổn nhìn Kỷ Lăng: “Tôi không cần em phải làm như vậy, tôi có thể bảo vệ được em, cũng có thể bảo vệ được bọn họ...”

“Anh không thể, anh không thể bảo vệ được tất cả mọi người...” Kỷ Lăng ngắt lời anh, trong mắt là vẻ thản nhiên, khóe môi cong lên, hơi mỉm cười: “Hơn nữa, tôi không hề cần anh bảo vệ.

Cho dù là Bệ hạ hay là Carlos, bọn họ đều đối xử với tôi rất tốt, đều bằng lòng bảo vệ tôi, cho dù tôi trở về bên cạnh Cảnh Tùy, vẫn có thể làm quý tộc cao cao tại thương của tôi, thậm chí là làm Hoàng hậu của anh ấy, sống một cuộc sống sung sướng trong nhung lụa có người hầu hạ, mà không cần phải che giấu danh tính lang bạt ở đây, sao anh lại biết được...!tôi không muốn về cơ chứ?”

Trong mắt Ninh Ngọc cuối cùng cũng xuất hiện vẻ đau đớn, anh đi từng bước về phía Kỷ Lăng, đôi mắt đen âm trầm như vực sâu, âm thanh trầm thấp khàn khàn, kèm theo sự phẫn nộ dồn từ trong nơi sâu nhất ở lồng ngực, lạnh lùng nói: “Đừng có nói mấy lời ngốc nghếch nữa! Đừng luôn ngu xuẩn đứng ra làm những chuyện không biết tự lượng sức mình nữa.”

Đây là lần đầu tiên Kỷ Lăng nhìn thấy Ninh Ngọc phẫn nộ như vậy, trước đây cho dù cậu có khiêu khích anh, anh cũng sẽ thản nhiên đối mặt, dường như cho dù cậu làm cái gì cũng không đủ đến khiến anh có chút dao động, vẫn luôn ôn hòa, trầm ổn, lý trí như vậy...!thế nhưng vào lúc này, trông anh lại hung ác, phẫn nộ như thế.

Nhưng Kỷ Lăng lại không hề sợ hãi một chút nào.

Cậu ngẩng đầu, cong mắt khẽ cười, giọng điệu mơ hồ, nhưng lại sắc bén như dao: “Tôi có tự lượng sức mình hay không không quan trọng, điều quan trọng lẽ nào không phải là...!đây là lựa chọn có lợi nhất đối với anh sao? Một người làm bất cứ chuyện gì cũng tính toán, tính toán tới mức rõ ràng, lần này...”

Kỷ Lăng nói từng chữ một: “Gabriel, anh khiến tôi thất vọng rồi.”

Sắc mặt Ninh Ngọc bỗng trắng bệch, gần như đứng không vững, lảo đảo lùi về sau một bước.

Anh nhìn chằm chằm cậu thiếu niên trước mặt.

Câu nói này của cậu thiếu niên xé toạc bí mật mà anh che giấu ở nơi sâu nhất trong lòng, dễ như trở bàn tay.

Đây là lần đầu tiên anh để mặc cho bản thân bị tình cảm chi phối, không hề tính toán, không hề lợi dụng...!tới gần người mà anh căn bản không nên tới gần, anh muốn bảo vệ cậu.

Anh làm một chuyện không hề lý trí.

Nhưng cho dù chỉ là một lần, cái giá phải trả đã nặng nề tới mức anh gần như không thể gánh vác được.

Ninh Ngọc dùng sức nhắm mắt lại, che đi sự lạnh lùng, đau khổ, bi thương trong mắt, anh chậm rãi nói: “Em không yêu anh ta...”

Kỷ Lăng nghe thấy vậy thì bật cười, giọng điệu thản nhiên: “Tôi có yêu anh ấy hay không thì có làm sao, trên thế giới này có nhiều người như vậy, lẽ nào đều là vì tình yêu mà ở bên nhau sao? Lời nói ngây thơ như vậy, thật không giống như lời mà anh sẽ nói đấy...”

Sinh mạng, tự do, tiền tài, lý tưởng, sự nghiệp, trong lòng mỗi một người đều có cán cân của mình...!trong lòng mỗi một người đều có sự cân đo đong đếm của mình, có thứ mà bọn họ cho rằng nó còn quan trọng hơn cả tình yêu.

Đối với Kỷ Lăng mà nói, về nhà luôn quan trọng hơn tình yêu rất nhiều.

Cậu sẽ không yêu bất kỳ ai ở nơi đây, nếu như đều giống nhau cả, vậy thì ai ở bên cạnh thì có khác biệt gì cơ chứ?

Cho nên cậu không để ý việc thuận tay làm một chút chuyện có thể làm, có lẽ chỉ là vì, bản thân có thể yên tâm về nhà hơn đi.

Ninh Ngọc kéo khóe miệng, nở nụ cười giễu đầy cay đắng, phải rồi, đây thật không giống như lời mà anh sẽ nói.

Trong mắt anh, tự do và tín ngưỡng...!quan trọng hơn tình yêu quá nhiều, vậy nên cho dù rung động cũng lựa chọn rời xa, cho dù không nỡ cũng lựa chọn buông tay.

Mỗi một lần, để mặc cho cậu thiếu niên khiến trái tim anh rung động, rời khỏi thế giới của anh.

Thế nhưng tới tận giờ phút này, một thứ tình cảm chưa bao giờ có đang tấn công lý trí của anh, khi nó khiến anh đưa ra phán đoán sai lầm, anh mới hiểu ra rằng có những lúc muốn giữ được lý trí không phải là một chuyện dễ dàng, sở dĩ con người có nhược điểm, chính là vì con người chung quy vẫn là động vật có tình cảm, mà không phải máy móc hoàn toàn lý trí.

Cho dù biết rõ là vứt bỏ một người, có thể cứu được rất nhiều người, nhưng cũng không thể nào dễ dàng đẩy người trong lòng đi như vậy, thờ ơ không chút quan tâm.

Anh không muốn mất đi cậu, thêm một lần nữa.

Ninh Ngọc cụp mắt xuống, sắc mặt anh bởi vì mất máu mà trông có chút tái nhợt, đôi mắt đen láy mơ hồ có sự bi thương đang kìm nén, anh đi tới, cúi thấp đầu, tì trán lên trán của cậu thiếu niên, giọng điệu rất khẽ rất khẽ, dường như mang theo một chút cầu xin, anh nói: “Tôi sẽ có cách, không cần em phải giúp tôi, cho nên đừng nói những lời như vậy nữa, có được không...”

Kỷ Lăng im lặng hồi lâu, nhìn sang chỗ khác, nói: “Anh ở đây chậm trễ quá lâu rồi, sẽ có người tới tìm anh đấy.”

Động tác của Ninh Ngọc hơi dừng lại một chút.

Anh liên tục chém giết ở bên ngoài, khó khăn lắm mới dẫn theo những người sống sót trở về, thậm chí là không có thời gian đi trị thương, chỉ là để tới nhìn cậu thiếu niên ấy một cái, xem xem cậu có ngoan ngoãn ở đây hay không, nhưng anh biết anh không thể ở lại lâu, bởi vì người cần anh vẫn còn rất nhiều.

Anh không có thời gian làm điều anh muốn, tùy ý làm bậy.

Ninh Ngọc nhắm mắt lại, che đi buồn bã cay đắng nơi đáy mắt, giọng nói trầm khàn mà dịu dàng, hôn lên trán cậu thiếu niên, nói: “Đừng có suy nghĩ lung tung nữa, nhé? Ngoan ngoãn ở trong đây, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Kỷ Lăng không nói gì cả.

Tới tận khi cuối cùng Ninh Ngọc cũng rời đi, lúc này mới bình tĩnh đi lên đóng cửa lại.

Hệ thống chần chừ một lúc, nói: “Cậu thực sự định quay về bên cạnh Cảnh Tùy sao?”

Kỷ Lăng nói: “Đúng vậy.”

Hệ thống nói: “Vì lời mấy người kia nói ngày hôm nay sao? Những người kia đúng thật là có chút quá đáng.” Cho dù lần này Ninh Ngọc như thế nào, ít nhất thì trước đây anh cũng đã bảo vệ bọn họ vô số lần, vào sinh ra tử vì bọn họ, mà lần này Ninh Ngọc chỉ là muốn bảo vệ một người, lại phải đối mặt với sự chỉ trích nghi ngờ như vậy...

Kỷ Lăng im lặng một lúc, thở ra một hơi, cười một tiếng: “Thực ra cũng có thể hiểu được, hiệu ứng thần tượng đó mà.”

Hệ thống: “?”

Kỷ Lăng: “Cho dù Ninh Ngọc có làm nhiều hơn, hi sinh nhiều hơn vì bọn họ, nhưng chỉ cần mắc phải một sai lầm, làm một chuyện không vừa lòng người thì sẽ có người bất mãn, lòng người trước giờ đều như vậy...!nhưng chỉ cần là người thì có ai mà không mắc sai lầm cơ chứ? Anh ta cũng đâu phải thần linh vô tâm vô tình, vĩnh viễn chỉ sống vì người khác.”

Hệ thống có chút khó chấp nhận được chuyện như thế này.

Kỷ Lăng buồn bã nói: “Cho nên từ một góc độ nào đó mà nói, làm một người xấu nhẹ nhàng hơn làm một người tốt rất nhiều, người tốt thành Phật cần phải vượt qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, mà người xấu thì chỉ cần làm một chuyện là đủ rồi.”

Hệ thống: “Chuyện gì?”

Kỷ Lăng: “Buông đao sát sinh, lập tức thành Phật.”

Hệ thống: “...”

Kỷ Lăng thở dài một tiếng, tuy rằng mọi người đều biết Cảnh Tùy và Carlos sẽ không buông tha cho quân phiến loạn, sau khi lợi dụng xong thì sẽ nhổ cỏ tận gốc, sự tồn tại của quân phiến loạn và Gabriel là cái gai trong mắt bọn họ...!nhưng Ninh Ngọc vì tìm mình là bại lộ thân phận, hơn nữa đưa mình đi trong hôn lễ của Carlos cũng đúng thật là làm tăng nhanh thêm một bước này.

Đúng thật là Ninh Ngọc làm chuyện không nên làm.

Cho dù anh đã giảm thiểu sự ảnh hưởng tới mức thấp nhất, cố gắng một mình chịu đựng tất cả, nhưng thân phận của anh, lập trường của anh, từng lời nói cử chỉ của anh không thể nào chỉ đại diện cho bản thân anh, đằng sau anh vẫn còn có rất nhiều người dựa vào anh.

Nếu như anh có đủ lý trí bình tĩnh, thì căn bản không nên tới cứu mình, căn bản không nên tới gần mình, nên giống như kiếp trước mới phải.

‘Bình an vô sự’.

Quý tộc và quân phiến loạn, thực ra giữa bọn họ, mới thực sự là không có khả năng mà.

Sai lầm này nên để cậu kết thúc nó rồi.



Kỷ Lăng biết mình nên rời đi rồi, nhưng chuyện không hay, luôn đến nhanh hơn so với người ta tưởng tượng.

Ngày hôm sau khi cậu vừa mới tỉnh dậy cùng Aman tới tiểu đội, đột nhiên trời đất chấn động, trần bảo vệ trên nóc căn cứ chấn động rơi xuống, lộ những cái lỗ màu đen, giống như bây giờ bị đào ra từng cái động vậy.

Nhìn lên trên, mọi người hoảng sợ bất an.

Tiếng còi báo động chói tai cùng tiếng kêu khóc của mọi người, âm thanh ồn ào, tiếng quát phẫn nộ xen lẫn vào nhau, giống như trời long đất lở, sư tuyệt vọng sợ hãi đang lan tràn.

Aman sững sờ đứng ở đó, quay đầu lại nhìn Kỷ Lăng, lắp bắp nói: “Nhanh như vậy, chúng ta lại bị phát hiện rồi...”

Đúng vậy, thật sự quá nhanh.

Xem ra đám người Cảnh Tùy thật sự quyết tâm rồi, muốn sớm ngày tìm được mình, may là bọn họ vẫn chưa điên cuồng phát rồ sử dụng vũ khí có tính hủy diệt, có sẽ sợ không cẩn thận sẽ nổ mình thành tro không tìm thấy...! có phải là mình nên cảm ơn bọn họ đã thủ hạ lưu tình không? Ít nhất là không đuổi tận giết tuyệt, vẫn để lại một con đường.

Kỷ Lăng có chút thất thần.

Đột nhiên tay cậu bị nắm chặt, cúi đầu, liền nhìn thấy Aman đang túm chặt lấy tay cậu, mặt tái nhợt nói: “Chúng ta mau trốn đi.”

Dòng người xông về phía đằng sau, mọi người đều đang liều mạng chạy về phía phi thuyền và chỗ lánh nạn.

Mong muốn trốn khỏi đây.

Lần này không biết là có bao nhiêu người có thể sống tiếp nữa?

Kỷ Lăng cười với Aman, hất văng tay cậu ta ra, đi ngược lại với dòng người, lúc này cũng không có ai kịp quan tâm tới cậu.

Aman vô cùng nôn nóng, không hiểu Kỷ Lăng đang làm cái gì, hét to tên cậu, đáng tiếc là vì người quá nhiều, rất nhanh lời nói của Aman đã chìm vào trong dòng người, bị dòng người chen lấn đẩy lùi ra phía sau.

May là bản thân Kỷ Lăng ít nhất vẫn có thể chất cấp C, không đến mức bị dẫn chết trong đám bình dân này, hơn nữa còn thành công đi ngược dòng, dần dần người bên cạnh cũng trở nên ít đi.

Bình dân cùng với người già phụ nữ và trẻ em đã rút lui trước rồi, đằng sau chính là đám binh lính trong quân phiến loạn, bọn họ mặc đồ tác chiến ngăn cản sự tấn công của kẻ địch.

Thương vong khắp nơi, trong bầu không khí là mùi của bụi bặm và máu tươi.

Bầu trời của căn cứ đã bị phá hủy tan tác, lung lay sắp đổ, giống như bầu trời sắp sập xuống vậy.

Kỷ Lăng đã có thể nhìn thấy được binh lính Đế quốc ở bên ngoài, nhìn trang phục chắc hẳn là quân đội hoàng gia bên phía Cảnh Tùy, cậu đi trong đám phế tích, cất bước muốn đi ra ngoài, đúng lúc này một người đàn ông mặc đồ màu đen, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc vọt tới từ đằng trước, hai chân thẳng tắp, đứng sừng sững ở đó, giống như một chiến thần không sao giờ ngã, ngăn cản trước mặt Kỷ Lăng.

Ninh Ngọc lại bị thương rồi, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng bị máu tươi nhuộm đỏ, chảy dọc theo cái chiếc cằm gầy gò của anh, anh nhìn sâu vào Kỷ Lăng, khàn giọng lên tiếng: “Không được đi.”

Kỷ Lăng im lặng một lúc, đột nhiên cong khóe môi lên cười: “Trước đây anh đã hỏi tôi rốt cuộc muốn cái gì đúng không? Anh còn nói với tôi rằng, tôi có thể lựa chọn làm việc mà bản thân tôi muốn làm...”

Dường như Ninh Ngọc đoán được lời cậu sắp nói, bờ môi hơi run rẩy, ánh mắt hơi thay đổi, bàn tay buông thõng bên người siết chặt lại.

Kỷ Lăng nghiêm túc nhìn anh, chậm rãi nói: “Bây giờ tôi đang làm việc mà tôi muốn làm, anh lại muốn ngăn cản tôi sao?”

Ninh Ngọc nhìn cậu, vẻ mặt đau khổ mà buồn bã, hung hăng lại quyết tuyệt, máu tươi chảy dọc theo đầu ngón tay anh rơi xuống đất.

Anh chưa bao giờ cầu xin bất kỳ ai như thế này, cầu xin một người ở lại, đây là lần duy nhất...!thế nhưng lại không xác định được kết quả mà anh muốn, bởi vì trong lòng anh hiểu rõ, cậu thiếu niên nhìn thì yếu ớt, nhưng lại cố chấp hơn bất kì người nào, cậu có sự kiên trì thuộc về bản thân cậu.

Bây giờ cuối cùng anh cũng được nhìn thấy cậu thiếu niên thực sự rồi, nhìn thấy cậu dũng cảm lựa chọn đi làm việc mà cậu muốn làm, thế nhưng anh đột nhiên cảm thấy, thà rằng mình không nhìn thấy.

Đây không phải là điều mà anh muốn nhìn thấy.

Kỷ Lăng nhìn Ninh Ngọc, im lặng một lúc, khẽ giọng nói: “Cần gì phải vậy...”

Cậu sẽ không yêu bất kì một ai trên thế giới này, bởi vì cậu không muốn vứt trái tim ở một nơi không tìm được lại, không muốn gánh vác quá nhiều thứ không thể thừa nhận được, từ đầu tới cuối đều cẩn thận dè dặt giữ lấy giới hạn của mình.

Có lẽ có chút lạnh lùng, có lẽ có chút vô tình, nhưng chỉ cần là người, ai mà không có những lúc muốn ích kỷ một chút cơ chứ?

Cậu cũng như vậy.

Cho nên, xin lỗi.

Lồng ngực Ninh Ngọc phập phồng, cảm xúc trong đôi mắt đen dao động kịch liệt, anh cố chấp vươn tay mình ra với Kỷ Lăng một lần nữa, chậm rãi mà khàn khàn nói: “Quay về cùng anh, đừng tùy hứng.”

Kỷ Lăng thở dài một tiếng, cậu đột nhiên giơ tay lên gỡ xuống thiết bị dịch dung đằng sau tai, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ kiều diễm, trong đôi mắt xanh lam là vẻ tùy ý kiêu ngạo, cong khóe môi lên, mỉm cười: “Cái người đừng tùy hứng nữa nên là anh mới đúng.

Anh biết chứ nhỉ...!chỉ cần tôi không muốn, anh sẽ không giữ được tôi.”

Không có ai sẽ cho phép vị thần của bọn họ, hy vọng của bọn họ, lãnh tụ của bọn họ...!đi giữ lại một quý tộc Đế quốc cả.

Đặc biệt là một quý tộc Đế quốc khiến bọn họ vạn kiếp bất phục như thế này.

Xé bỏ lớp ngụy trang, để lộ thân phận...!chính là lúc bọn họ phân biệt.

Ninh Ngọc nhìn cậu thiếu niên trước mắt để lộ ra khuôn mặt thật, rực rỡ lóa mắt như vậy, mặc dù đang ở trong chiến trường khói lửa mịt mù cũng khiến cho người ta không dời nổi tầm mắt, giống như một vệt sáng giữa máu và lửa, đẹp đẽ như vậy...!nhưng lại càng quyết tuyệt và tàn nhẫn hơn bất kì ai.

Bộ đội cơ giáp nặng nề ầm ầm đáp xuống mặt đất, những cơ thể bằng sắt thép vẫn luôn bễ nghễ như vậy, vô tình hủy diệt tất cả mọi thứ trước mắt...

Ninh Ngọc đứng ở đó.

Nhìn cậu thiếu niên nở nụ cười với anh, sau đó xoay người đi về phía trước, lướt qua người anh, từng bước một...!càng ngày càng cách xa anh.

Mà anh lại không thể làm gì cả.

Anh tự cho rằng mình đã nhìn thấu hết tất cả, tự cho rằng đã gần tới sự thật nhất rồi, tự cho rằng anh khác biệt.

Nhưng thật ra...!anh mới là người cách cách xa nhất, không có tư cách được tới gần cậu nhất, thậm chí đến cả tư cách níu giữ đối phương cũng không có.

Xé bỏ lớp ngụy trang, để lộ thân phận.

Gặp lại rồi biệt ly.

Có lẽ chính là hiểu điều này, biết rằng sẽ có ngày hôm nay, nên mới không muốn tới gần, không muốn trao trái tim mình thôi, chỉ đáng tiếc...

Đời trước chuyện mà anh làm được, đời này anh lại không làm được.

Đi sai một nước, thua cả ván cờ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play