Kỷ Lăng khiếp sợ nhìn Văn Ngạn, nhưng Văn Ngạn đã ngẩng đầu lên, giống như chưa hề nói gì cả, đôi mắt đen bình tĩnh ôn hòa nhìn cậu.
Kỷ Lăng hơi sửng sốt, sau đó ý thức được rằng, chắc chắn là Văn Ngạn đã nghĩ ra cách để cầu cứu từ lâu rồi! Suy nghĩ trong lòng Kỷ Lăng không ngừng thay đổi, tuy rằng rất muốn hỏi nhiều thêm mấy câu nhưng nhớ tới Carlos đợi ở bên ngoài, nên vẫn quay người rời khỏi đây.
Cậu đi tới cửa, nhìn thấy Carlos lẳng lặng đứng ở đó.
Một nửa cơ thể của người đàn ông bị bóng tối bao trùm, khuôn mặt sắc sảo ẩn hiện dưới ánh sáng, trông đường nét góc cạnh càng rõ ràng hơn, bờ môi mỏng mím chặt, trong đồng tử màu nâu sẫm kia là ánh sáng tĩnh lặng hơi lạnh, giống như ánh trăng chiếu xuống vào ban đêm.
Bước chân Kỷ Lăng không khỏi dừng lại, tuy rằng cậu không nhanh nhạy, cũng khá ngây thơ về những chuyện tình cảm này, không hiểu những người này vì cái gì mà có thể yêu chết yêu sống, nhưng vào thời khắc này khi cậu nhìn thấy Carlos, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác là lạ.
Lẽ nào, Carlos đang đau lòng sao?
Suy nghĩ này khiến Kỷ Lăng không thể nào tưởng tượng nổi.
Loại người giống như Carlos, cũng biết đau lòng buồn bã ư? Thậm chí Kỷ Lăng còn chẳng hiểu tại sao Carlos lại thích mình, cũng luôn nói rằng không thích anh ta, Kỷ Lăng cảm thấy thái độ của mình đã vô cùng rõ ràng rồi, thế nhưng...!Carlos chưa bao giờ chịu nghe, cũng luôn tỏ ra không làm sao cả, từ đó khiến người ta cảm thấy rằng, anh ta không hề quan tâm tới việc có bị từ chối hay không.
Carlos cố chấp, thô bạo, hung tàn, cậu và anh ta không có cùng thế giới quan, tất cả điều này cũng khiến Kỷ Lăng không thể nào nảy sinh ra cảm giác chân thực.
Nói một cách đơn giản, đối với Kỷ Lăng mà nói thì thế giới này và những người này, giống như NPC không hề tồn tại trong thế giới hiện thực của cậu vậy, đã vậy còn cứ làm những chuyện mà cậu cảm thấy không thể hiểu nổi, khiến cậu càng khó nảy sinh cảm giác hòa nhập, từ đó ngoài né tránh ra, cậu không thể nào nảy sinh ra càng nhiều tình cảm hơn nữa.
Nhưng Carlos vào giờ phút này, đột nhiên khiến cậu cảm thấy, cậu đang làm tổn thương, có lẽ là một người sống sờ sờ, anh ta cũng có lúc đau lòng yếu ớt.
Kỷ Lăng ngơ ngẩn nhìn Carlos...
Thế nhưng ngay sau đó Carlos đột nhiên xoay người rời đi.
Kỷ Lăng nhìn bóng lưng cao lớn của Carlos, nhẹ nhàng thở ra một hơi, ban nãy cậu làm sao vậy? Vậy mà cậu lại không nỡ lòng với Carlos? Đó nhất định là ảo giác của cậu thôi phải không?!
Cậu vội vàng cất bước đi theo.
Quay trở về căn phòng của mình lần nữa, nhớ tới ngày mai đã phải kết hôn rồi, Kỷ Lăng có chút căng thẳng, cậu cẩn thận dè dặt liếc nhìn Carlos một cái, nghĩ thầm Carlos chắc hẳn sẽ rời đi thôi, mấy ngày anh ta đều không tới đây mà.
Cuối cùng Kỷ Lăng vừa mới xoay người liền cảm thấy cổ tay bị nắm lấy, người đàn ông kéo nhẹ một cái, cậu liền đụng vào lòng đối phương, Kỷ Lăng kinh ngạc ngước mắt lên, muốn nói gì đó, cuối cùng lại đối diện với tầm mắt của Carlos, đột nhiên yết hầu nghẹn lại, lúc này cậu lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Carlos nhìn cậu thiếu niên trong lòng.
Trong đôi mắt xanh lam của cậu thiếu niên là sự kinh ngạc không hiểu làm sao, còn có một chút mê man bất an, khi cậu đối mặt với anh ta đều sẽ như vậy, từ khi lời nói dối của kiếp trước bị vạch trần, từ khi sự thật tàn nhẫn bị nói ra, cậu thiếu niên không còn giống như trước đây nữa, không còn tin tưởng ỷ lại mà nhìn anh ta, nở nụ cười không một chút phòng bị với anh ta.
Cho dù mình có cố gắng như thế nào, cuối cùng lại luôn khiến cho cậu thiếu niên ấy càng cách xa mình hơn.
Anh ta nhớ tới cảnh tượng ban nãy khi Văn Ngạn hôn cậu thiếu niên, nhớ tới sự khoan dung, thấu hiểu của cậu thiếu niên với Văn Ngạn, anh ta bi thương phát hiện ra rằng không ngờ mình lại đố kị với Văn Ngạn, đố kị cậu ta có thể được tha thứ, cậu ta có thể được yêu, mà bản thân thì lại không được...
Chỉ có bản thân là không được.
Trước đây anh ta cho rằng bản thân sẽ không để ý, anh ta đã quen với việc đoạt lấy bất kỳ thứ đồ gì mà anh ta muốn, đã quen với việc dùng âm mưu thủ đoạn để đạt được mục đích, đối với anh ta mà nói thì quá trình như thế nào không quan trọng, anh ta chỉ quan tâm tới kết quả.
Cho dù là người duy nhất anh ta yêu thương, anh ta cũng sẽ lựa chọn dùng cách thức này để có được đối phương theo bản năng.
Lừa gạt, đe dọa, không chế.
Đây mới là những thứ anh ta giỏi, anh ta dùng hết tất cả cách thức thủ đoạn, chỉ có duy nhất một điều là chưa từng nghĩ tới, đó là dùng sự chân thành để có được sự tha thứ.
Thực ra, có khi anh ta mới là người nhát gan nhất.
Từ đầu tới cuối, đều không dám dễ dàng đưa trái tim của mình ra.
Trái tim của anh ta, bị anh ta dùng bỏ bọc thật dày che lại, đặt ở nơi sâu nhất an toàn nhất, từ chối để bất kì người nào tới gần, thời gian lâu rồi, thậm chí khiến bản thân cũng tưởng rằng chính mình không có trái tim.
Anh ta sẽ không yêu ai cả, anh ta chỉ khiến cho người khác thần phục sợ hãi.
Nhưng khi anh ta cuối cùng cũng muốn có được tình yêu của một người, khi muốn được yêu, thì cho dù thế nào cũng không có được, đến cả ánh mắt dịu dàng của người ấy cũng là thứ mà anh ta khát vọng nhưng không thể với tới.
Thế là anh ta chỉ có thể nhắc nhở bản thân mình không được quan tâm từng lần từng lần một, anh ta có thể không cần những thứ đó, anh ta chỉ cần có được người ấy là đủ rồi...
Nhưng điều đấy thật sự đúng sao?
Chắc có lẽ không phải...
Carlos giơ tay lên, khẽ khàng xoa nắn khuôn mặt của cậu thiếu niên, nhìn vào đôi mắt của cậu thiếu niên, chậm rãi cất tiếng nói trầm khàn: “Tiểu Lăng, tôi sẽ đối xử tốt với em, sẽ không làm tổn thương em, thậm chí tôi có thể giống như cậu ta...!cho nên, làm người yêu của tôi, có được không?”
Tôi cũng có thể vì em, trở thành dáng vẻ mà em thích, thay đổi vì em...!cho nên, em có thể cũng thương hại tôi một chút đi được không?
Kỷ Lăng sững sờ nhìn đôi mắt của Carlos.
Lần đầu tiên cậu thấy cảm xúc giống như yếu ớt, mơ hồ ẩn hiện trong đôi mắt của người đàn ông lạnh lùng mạnh mẽ này.
Người này cho dù vào lúc nào, ở đâu thì đều vô cùng mạnh mẽ, lạnh lùng, vô tình, cậu nhìn thấy những cảm xúc như âm hiểm, lạnh lùng, mỉa mai trong mắt anh ta nhưng lại chưa bao giờ thấy bộ mặt yếu ớt của người này, điều duy nhất chưa bao giờ nghĩ tới...!là anh ta sẽ cầu xin một người.
Trong đôi mắt của Kỷ Lăng dần dần xuất hiện một chút mờ mịt, vốn dĩ muốn nói lời từ chối, nhưng yết hầu cứ như bị chặn lại, giống như nếu nói ra thì bản thân đang làm một chuyện rất tàn nhẫn vậy.
Rốt cuộc cậu làm sao vậy? Cậu lại mềm lòng với Carlos ư? Cậu lại cho rằng...!bản thân thực sự có thể làm tổn thương tới Carlos sao?
Kỷ Lăng âm thầm rơi lệ trong lòng, cậu cảm thấy mình sắp điên luôn rồi.
Bờ môi cậu hơi run rẩy, một lúc lâu sau, cậu cắn môi, nhìn sang chỗ khác, tránh thoát khỏi tay Carlos, lùi về phía sau một bước.
Cậu không thể nói ra lời từ chối được, cậu không biết đối mặt với cảnh này như thế nào, thế nhưng...!cậu càng không thể đồng ý với Carlos được.
Cậu không muốn lừa gạt anh ta.
Carlos cảm thấy tay mình trống rỗng, độ ấm của cậu thiếu niên rời xa, anh ta nhìn thấy cậu thiếu niên cắn môi cụp mắt, nghiêng mặt đi không nhìn anh ta, bên môi nhếch lên nụ cười cay đắng, ánh sáng trong mắt dần trở nên ảm đạm, rồi bị sự lạnh nhạt che đậy một lần nữa.
Cũng phải, tôi nên hiểu rằng mình như vậy là đang si tâm vọng tưởng mới phải.
Có những chuyện sai thì chính là sai, cho dù có móc hết trái tim mình ra một lần nữa, đối phương cũng sẽ không cần.
Nếu như một câu cầu xin là có thể có được sự tha thứ, nếu như chỉ cần hối cải là sẽ không bị trừng phải...!vậy thì trên thế giới này sẽ không có nhiều điều tiếc nuối như vậy.
Tất cả những gì ngày hôm nay, cũng đều là do anh ta reo gió gặt bão mà thôi.
Trừng phạt đúng tội.
Carlos buông tay xuống, xoay người rời đi.
…
Buổi sáng ngày hôm sau Kỷ Lăng bị tiếng huyên náo làm cho tỉnh dậy.
Cậu lười biếng nằm trên giường, chẳng có chút sức lực nào mà kể khổ với hệ thống: “Tôi sắp kết hôn rồi.”
Hệ thống: “Cậu muốn mời tôi uống rượu hỷ à?”
Kỷ Lăng: “Cậu muốn đưa tiền cho tôi à?”
Hệ thống: “...”
Kỷ Lăng: “Tôi sắp phải kết hôn rồi, vậy mà cậu còn không nỡ đưa tiền cho tôi ư? Cậu khiến tôi thất vọng quá đấy, tôi không có người bạn như cậu!”
Hệ thống nghĩ đi nghĩ lại, vậy mà thật sự cảm thấy có chút áy náy, nó nói: “Xin lỗi, tôi không có tiền...”
Kỷ Lăng: “Nếu như cậu giúp tôi sớm ngày mang kết quả đơn xin về đây, tôi sẽ tha thứ cho cậu.:)”
Hệ thống: “...” Lại trúng mánh rồi.
Lena đẩy cửa đi vào, cười híp mắt nói với Kỷ Lăng: “Cậu chủ, tôi tới thay quần áo cho ngài.”
Kỷ Lăng buồn bã thở dài một tiếng, chấp nhận mà bò dậy khỏi giường, thất thần để mặc cho Lena thay quần áo chải tóc cho cậu.
Tiêu cự trong con ngươi cậu tan rã, có chút thất thần, tuy rằng hôm qua Văn Ngạn đã nói sẽ có người tới cứu cậu, thế nhưng sắp phải cử hành hôn lễ rồi, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm bất an.
Nơi đây là Tinh hệ Sosa, là nơi mà Carlos đã thống trị nhiều năm, tới đây cứu người...!chẳng phải sẽ phát động chiến tranh sao?
Nghĩ thấy như vậy, tâm trạng cậu có chút phức tạp, thậm chí còn chẳng mong chờ mấy đối với việc được cứu nữa.
Bản thân cậu lại gây tai họa đến mức này sao? Sau này về nhà kể cho người khác nghe, có khi sẽ bị cười nhạo là nằm mơ tới ngu người mất, nghĩ tới cảnh đó, Kỷ Lăng liền cảm thấy xấu hổ không chịu được, cậu sẽ không kể chuyện xảy ra ở thế giới này cho bất kì ai cả đâu! Chắc chắn!
Quá là mất mặt!
Lena giúp Kỷ Lăng chỉnh trang xong, chải chuốt mái tóc vàng mềm mại của cậu, khuôn mặt cậu thiếu niên trắng nõn tới phát sáng, hoàn mỹ không khuyết điểm, chẳng cần trang điểm gì đã đẹp tới mức khiến người ta không nhịn được nhìn nhiều thêm rồi, bà ấy nói lời xuất phát từ đáy lòng: “Cậu chủ, ngài thật sự rất đẹp.”
Kỷ Lăng nhìn người trong gương, như có điều suy nghĩ.
Khuôn mặt này đúng thật là rất đẹp, thực ra vẻ bề ngoài trong thế giới hiện thực của cậu cũng rất đẹp, nhưng vẫn thuộc phạm vi người bình thường, không khoa trương theo kiểu đẹp tới mức không giống người thật thế này.
Thật ra, đa số người trong thế giới này, đặc biệt là quý tộc, đều có một luôn mặt đẹp, giống như tất cả đều ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ về vậy.
Đặc biệt là mấy nhân vật chính, càng giống như người từ trong tranh bước ra, đến mức Kỷ Lăng sắp có miễn dịch với trai xinh gái đẹp luôn rồi.
Thật là quá đáng sợ!
Tương lai khoa học kĩ thuật phát triển, có khi thứ duy nhất khiến con người xấu xí, hẳn là bần cùng nhỉ...
Kỷ Lăng hoàn hồn lại, nói: “Vậy sao...”
Lena thở dài một hơi, nhìn dáng vẻ tinh thần không tập trung của cậu thiếu niên ấy, lần đầu tiên trong lòng có chút oán trách Carlos, cần gì phải vậy chứ? Nhất quyết giữ một người không yêu mình ở bên cạnh.
Nhưng nói đi nói lại, lần này tên nhóc này là thật lòng đúng không? Nếu không thì cần gì phải làm đến nước này.
Chỉ đáng tiếc là mình có nói gì thì anh ta cũng sẽ không nghe.
Lena cười nói với Kỷ Lăng: “Cậu chủ, tôi giúp ngài đổi giày.”
Kỷ Lăng sao có thể không biết xấu hổ như vậy được, cậu đang định từ chối thì tiếng bước chân của người đàn ông đã vang lên, bóng hình cao lớn bao trùm xuống.
Kỷ Lăng kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Carlos đã nhận lấy đôi giày trong tay Lena, nhàn nhạt nói: “Để tôi làm.”
Kỷ Lăng: “..”
Cậu quá khiếp sợ cho nên nhất thời quên mất nói lời từ chối, ngây ngẩn nhìn Carlos cúi người xuống, quỳ một gối trên đất, nâng bàn chân cậu lên chậm rãi đổi giày giúp cậu.
Một lúc sau, Carlos bình tĩnh như không có gì mà đứng dậy, nói: “Chúng ta đi ra thôi.”
Kỷ Lăng hốt hoảng hoang mang, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn đi theo Carlos ra ngoài, dù sao thì chuyện cũng đã tới nước này rồi, lẽ nào bản thân còn phải một khóc hai nháo ba thắt cổ sao?
Trong cung điện đã được trang trí hoa tươi từ lâu, khắp nơi tràn ngập bầu không khí vui vẻ, náo nhiệt vui mừng giống như đang ăn tết.
Kỷ Lăng: “Nhiều người thật đấy, bọn họ đều đang nhìn tôi!”
Hệ thống: “Đương nhiên, không nhìn cậu thì nhìn ai?”
Kỷ Lăng: “Uầy, Hầu tước Roland cũng tới rồi, vì tỏ lòng trung thành mà mang vết thương tới làm việc, đúng là lao tâm khổ tứ đấy!”
Hệ thống: “...”
Kỷ Lăng: “Bên kia treo hoa gì vậy? Sao trước đây chưa từng nhìn thấy ta?”
Hệ thống im lặng hồi lâu, không nhịn được nói: “Không phải là cậu đang căng thẳng đấy chứ?”
Kỷ Lăng: “...!Ha ha ha tôi căng thẳng gì đâu, tôi đâu có thích anh ta!”
Hệ thống: “...”
Một lúc sau, Kỷ Lăng ưu thương thở dài một tiếng: “Tôi chỉ nghĩ, mình kết hôn rồi mà không nói với người nhà một tiếng, đối tượng còn là một ông chú, nếu như ba mẹ tôi biết được, không biết có đánh chết tôi hay không nữa...!Trước đây tôi luôn là một đứa trẻ ngoan mà...”
Hệ thống đột nhiên không nói gì nữa.
Nó biết Kỷ Lăng nói tới không phải là ba mẹ của thế giới này, mà là ba mẹ thực sự ở thế giới xa xôi của cậu.
Cho dù cậu tới thế giới này bao lâu, thứ cậu nhớ nhung vẫn là gia đình của mình.
Kỷ Lăng đi theo Carlos tới chủ điện đằng trước, cung điện rộng lớn lấp lánh ánh kim, còn xa hoa hùng vĩ hơn cung đình nước ngoài mà Kỷ Lăng xem trên mạng lúc ở Trái Đất vô số lần, cậu đứng ở đó, nhận lấy ánh mắt của hàng vạn người, khó tránh khỏi có chút căng thẳng.
Người chủ trì hôn lễ là quan chấp chính ở nơi đây, cũng coi như một chư hầu, nhưng ở trước mặt Carlos lại nơm nớp lo sợ, cẩn thận dè dặt, vô cung cung kính.
Kỷ Lăng đi theo Carlos bước lên trên đài cao, lúc này bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của hệ thống: “Cậu nhất định có thể về nhà.”
Bước chân Kỷ Lăng dừng lại, không nói tiếng nào, cậu ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Tóc người đàn ông được chải ra sau đầu không chút cẩu thả nào, khuôn mặt thành thục mà nho nhã sắc sảo, đôi mắt màu nâu nhìn cậu đầy chăm chú, hôm nay anh ta mặc một bộ vest màu trắng, tay đeo găng tay màu trắng, vừa ưu nhã lại quý khí bức người.
Quan chấp chính cung kính nhìn Carlos, giọng nói vang dội: “Ngài Carlos, ngài có đồng ý trở thành bạn đời hợp pháp của cậu Kỷ Lăng, từ nay không rời không bỏ, giúp đỡ yêu thương nhau, tới tận cuối cuộc đời không?”
Bờ môi mỏng của Carlos hơi hé, đáy mắt sâu thẳm, anh ta nói: “Tôi đồng ý.”
Quan chấp chính lại nhìn về phía Kỷ Lăng, nói: “Cậu Kỷ Lăng, ngài có đồng ý trở thành bạn đời hợp pháp của ngài Carlos, từ nay không rời không bỏ, giúp đỡ yêu thương nhau, tới tận cuối cuộc đời không?”
Kỷ Lăng nhìn Carlos, khẽ mím môi lại, thực ra cậu biết mình nên nói đồng ý, ba chữ ‘tôi đồng ý’ trong miệng của người yêu là một lời hứa vô cùng thần thánh, nặng tựa ngàn cân, nhưng trong miệng người không có tình cảm, thì cũng chỉ là một câu nói mà thôi, nhẹ tựa gió bay.
Nói rồi thì không cần thiết coi là thật, ngược lại có thể hạ thấp cảnh giác của Carlos, lợi dụng tình yêu của anh ta đối với mình, từng bước từng bước tùy ý làm bậy...!đối với mình mà nói thì trăm lợi không hại, điều này dường như mới là lựa chọn đúng đắn.
Thế nhưng, cậu có chút không nói ra lời.
Giống như buổi tối ngày hôm qua, không muốn lừa gạt Carlos, rằng cậu có thể chấp nhận anh ta.
Carlos không hề thúc giục, chỉ nhìn Kỷ Lăng như vậy, chờ đợi câu trả lời của cậu.
Bàn tay của Kỷ Lăng chậm rãi siết chặt lại, lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, mặt đất tựa hồ thoáng chấn động, cậu hơi sửng sốt, mới đầu còn tưởng là tiếng pháo hoa gì đó, nhưng tiếng ồn ào trong đại điện khiến Kỷ Lăng giật nảy mình, không khỏi quay đầu lại nhìn.
Nhìn một cái liền khiếp sợ tới trợn trừng mắt.
Có vô số chiến hạm đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, vô cùng hùng tráng lại chấn động lòng người.
Cảnh Tùy lại thật sự tới rồi.
Vũ khí trên chiến hạm lộ ra họng súng đen ngòm, tất cả đều nhắm xuống mặt đất, bắn ra những tia sáng chói mắt, những tia sáng dừng ở giữa không trung, bị một tấm màng chắn bảo vệ màu xanh đột nhiên sáng lên chặn lại, va chạm tạo ra dao động kịch liệt, cho dù khoảng cách có xa xôi như vậy nhưng dường như cũng có thể cảm nhận được độ nóng cháy đáng sợ đó, khiến tất cả đều hóa thành tro bụi.
Carlos đột nhiên giơ tay lên, nâng lấy mặt Kỷ Lăng, đối diện với khuôn mặt kinh ngạc của cậu, dùng sức hôn xuống.
Anh ta quay lưng lại với vô số khói lửa, ánh mắt chăm chú mà dịu dàng, hung hăng lại cố chấp.
Nụ hôn này mang chút ý quyết tuyệt.
Carlos dựa bên tai Kỷ Lăng, cong khóe môi lên, cất tiếng cười trầm thấp: “Em chưa nói đồng ý, tôi cứ coi như là em chấp nhận rồi nhé.”
Kỷ Lăng nghĩ thầm, đậu má vậy cũng được luôn à?
Vẻ mặt Carlos ung dung, nhàn nhạt nói: “Đừng có quên, bây giờ em đã là vợ của tôi rồi.”
Nói xong thì buông Kỷ Lăng ra, trực tiếp xoay người đi về phía cửa đại điện.
Ngày hôm nay anh ta đã dự đoán được rồi, cũng đoán được Cảnh Tùy sẽ ra tay vào hôm nay, bởi vì đây là thời cơ đánh lén tốt nhất, nhưng anh ta đã chuẩn bị từ trước rồi, một trận này không thể né tránh được, mà anh ta cũng sẽ không nhường bước!
Kỷ Lăng sững sờ đứng yên tại chỗ, nhìn Carlos cứ thế mà đi ra ngoài.
Bầu trời dường như đang lung lay sắp đổ.
Đất rung núi chuyển.
Khói lửa chiến tranh lập tức khiến sự sợ hãi bao trùm cả thế giới.
Cảnh Tùy và Carlos mặc chiến giáp xuất hiện cùng lúc!
Kỷ Lăng hoàn hồn lại, có chút nôn nóng nhìn cảnh tượng này, Lena xông tới kéo lấy Kỷ Lăng, nói: “Cậu chủ đi theo tôi, bây giờ bên ngoài quá nguy hiểm, chúng ta tới căn cứ để tránh nạn.”
Mark đi theo phía sau Lena, bảo vệ hai người trở về.
Kỷ Lăng không muốn đi, tuy rằng Cảnh Tùy cũng chẳng ra làm sao nhưng hai chọn một còn không bằng quay trở về Đế Tinh, ít nhất Cảnh Tùy cũng không phải nhân vật phản diện, cũng không hung tàn như vậy.
Nhưng sức lực trên tay Lena vượt qua sức tưởng tượng của cậu, cưỡng chế kéo cậu quay về, Kỷ Lăng chậm rãi nhận ra rằng, cô gái này hình như không hề đơn giản như cậu tưởng...
Thấy sắp phải đi theo Lena tới căn cứ dưới mặt đất, như vậy người khác muốn tìm cậu lại càng khó hơn, Kỷ Lăng lập tức nói: “Cô buông tôi ra.”
Lena không hề dao động.
Ánh mắt Kỷ Lăng lóe lên, đột nhiên chân vấp một cái, trực tiếp ngã nhào ra đất, tôi ngã rồi tôi không thể đi được!
Lena quay đầu lại nhìn Kỷ Lăng với ánh mắt sâu xa, nhếch miệng cười ngọt ngào: “Cậu chủ, ngài...”
Bà ấy nói được một nửa câu, ánh mắt đột nhiên thay đổi, buông Kỷ Lăng ra xông về phía trước, nhưng từ chỗ rẽ có một người đàn ông đi ra, đấm vào bụng bà ấy, đánh bay cả người bà ấy ra ngoài! Cứng rắn đến mức vách tường cũng bị đập vỡ!
Vào đúng lúc này, Mark cũng xông lên, không chút do dự rút vũ khí ra, tấn công về phía người đàn ông trước mặt.
Thế nhưng tay trái người đàn ông cầm khiên chắn, động tác nhanh như chớp, xông thẳng tới trước mặt Mark, người tiến hóa cao to giống như con gấu lớn kia, bị đạp một phát vào ngực! Xương sườn lõm vào bên trong, nắm đấm của người đàn ông dồn anh ta xuống mặt đất!
Lena chui ra khỏi vách tường, đầu tóc tán loạn, khóe miệng toàn là vết máu, lại nhào về phía người đàn ông một lần nữa!
Hình như người đàn ông đã đoán trước được điều này, đầu cũng không quay lại đã nghiêng thân mình, né tránh sợ tấn công của Lena.
Tuy rằng chỉ có một mình anh ta, nhưng hoàn toàn đại lại được cả hai người, hiển nhiên là Lena và Mark đã rơi vào thế bất lợi...
Kỷ Lăng ngây ngốc ngồi trên mặt đất, nhìn người đàn ông đeo mặt nạ bạc trước mặt, sắc mặt trắng bệch, “chân nhỏ” phát run.
Gabriel lại tới rồi!
Cái tên khốn nạn này chắc chắn là đục nước béo còn tới bắt mình đây mà, bây giờ Carlos vì mình mà đánh nhau với Cảnh Tùy, kết quả là trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, mình thì lại bị Gabriel bắt đi? Thế thì cũng thiệt quá rồi đấy?
Quan trọng hơn đó là, vì sao mình cứ bị cái tên khốn nạn này bắt đi để lợi dụng cơ chứ!
Kỷ Lăng bò lên từ dưới đất, nhanh chân chạy như điên!
Căn bản không dám quay đầu lại!
Thế nhưng còn chưa chạy được mấy mét, đột nhiêu phần eo căng chặt, cả người bị một cánh tay hữu lực kìm chặt lấy, hai chân Kỷ Lăng còn đạp mấy cái trong không trung, lúc này mới ý thức được rằng mình đã bị bắt rồi.
Kỷ Lăng run rẩy quay đầu lại, đối diện với chiếc mặt nạ màu bạc lạnh lẽo của người đàn ông, đôi mắt đen láy kia không một chút độ ấm, nghẹn ngào nói: “Chúng ta thương lượng có được không? Anh thả tôi đi, tôi quay về khuyên nhủ Carlos và Bệ hạ, nói với bọn họ rằng anh đối xử rất tốt với tôi không hề làm gì cả, bảo đảm sau này sẽ không truy bắt anh nữa!”
Không biết vì sao, cậu nói xong những lời này, nhìn thấy trong mắt Gabriel dường như có ánh sáng trêu chọc lóe lên, người đàn ông cất tiếng nói khàn khàn, ý tứ sâu xa nói: “Vậy sao? Bọn họ tưởng rằng tôi làm gì với cậu?”
Kỷ Lăng nghẹn lời.
Gabriel cúi thấp đầu, khẽ nói bên tai cậu: “Tôi thấy cậu, hình như rất hy vọng tôi làm gì đó với cậu nhỉ...”
Không không không không phải vậy đâu! Sắc mặt Kỷ Lăng cương cứng, lập tức ý thức được rằng, Gabriel chắc chắn đã biết mình đang diễn trò rồi, nói không chừng bên cạnh anh ta còn có tai mắt của quân phiến loạn nữa! Thế thì xấu hổ quá đi mất, bị Gabriel biết bản thân diễn bị cưỡng gian, còn bị chính đương sự cõng nồi lật tẩy nữa…
Quả thực là công khai xử tội mà!
Kỷ Lăng run lẩy bẩy, đôi mắt chớp một cái nước mắt liền chảy ra, vô tội nói: “Lẽ, lẽ nào anh không phải làm những chuyện quá đáng với tôi sao...! trước giờ chưa có ai làm như vậy với tôi cả...”
Tôi rất đơn thuần tôi rất đơn thuần, tôi chẳng biết gì hết, anh thực sự rất quá đáng đó!
Gabriel nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên khẽ cười.
Không nói nhảm nữa, trực tiếp kẹp lấy Kỷ Lăng rồi đi luôn!
Kỷ Lăng một mặt tâm như tro tàn, ủ rũ cụp đuôi bị Gabriel xách lên bỏ chạy, hai chân người đàn ông thon dài có lực, nhảy lên mái hiên dễ như trở bàn tay, mang theo Kỷ Lăng tới một bên, một chiếc cơ giáp to lớn màu bạc bỏ trạng thái ẩn thân, từ trên bầu trời đáp xuống mặt đất, Gabriel trực tiếp nhảy lên trên, chợt ánh mắt thay đổi, vứt mạnh Kỷ Lăng vào cabin trước!
Cảnh Tùy và Carlos đang chiến đấu với nhau, từ đằng xa nhìn thấy Gabriel xuất hiện, sắc mặt lập tức thay đổi cùng lúc dừng tay.
Xa xa cách vài trăm mét, đôi mắt vàng của Cảnh Tùy đột nhiên lóe lên, kiếm phách năng lượng trong tay đột nhiên chém tới! Dư chấn to lớn khiến mặt đất xung quanh nứt toác! Gió lớn cắt mạnh qua tay áo Gabriel, anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt nạ màu bạc trên mặt đột nhiên xuất hiện một vết nứt.
Vết nứt này nhanh chóng mở rộng, cuối cùng vang lên một tiếng răng rắc nho nhỏ, rơi từ trên mặt xuống.
Kỷ Lăng ngã nhào xuống cabin, vừa mới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mặt nạ của người đàn ông trước mặt vỡ vụn, mảnh vỡ nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh cậu, phát ra thanh âm thanh thúy khi kim loại chạm vào nhau, con ngươi cậu không dám tin mà co rụt lại.
Cho dù người này có một đôi mắt màu đen, nhưng khuôn mặt này...