Kỷ Lăng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, một lát sau ánh mắt cậu lại lộ ra thần sắc mừng rỡ, giãy dụa muốn thoát khỏi Cảnh Tùy.

Kết quả, cậu vừa khẽ cử động đã bị Cảnh Tùy ôm chặt lấy eo giữ trong ngực mình.

Cánh tay người đàn ông dùng sức rất lớn, như muốn bẻ gãy thắt lưng cậu.

Sắc mặt Kỷ Lăng lập tức trở nên tái nhợt, hoảng sợ không dám cử động thêm nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Carlos...

Cứu mạng!

Carlos nhìn khuôn mặt sợ hãi tái nhợt của Kỷ Lăng, đôi mắt rưng rưng phiếm hồng, trong ngực anh ta ngập tràn cơn phẫn nộ và yêu thương, phẫn nộ là vì Cảnh Tùy, còn yêu thương là vì Kỷ Lăng.

Dù hiện tại anh ta chỉ hận không thể trực tiếp xông đến giết Cảnh Tùy, nhưng lý trí còn sót lại vẫn chiếm thế thượng phong.

Bây giờ đánh nhau với Cảnh Tùy thì chắc chắn được không đủ bù mất, vừa làm trò cười cho người khác lại hù đến Kỷ Lăng, khiến cậu sợ hãi, xa lánh anh ta.

Carlos hít thở sâu một hơi, chậm rãi áp xuống ánh mắt đầy sát ý lạnh như băng, mở miệng, giọng nói âm trầm: “Bệ hạ, anh đang làm gì vậy?”

Cảnh Tùy nhìn thấy Carlos tới nhưng không những không buông tay, mà ngược lại càng không hè kiêng dè gì giam cầm thiếu niên trong ngực mình.

Khóe môi anh ta nhếch lên, lộ ra nụ cười khiêu khích, giọng nói trêu tức nhạt nhẽo: “Tôi đang làm gì không phải vừa rồi anh đã nhìn thấy tận mắt sao?”

Trên khuôn mặt đang căng cứng của Carlos dường như sắp không thể kiềm chế được cơn giận, anh ta bình tĩnh nhìn Cảnh Tùy, gằn từng chữ: “Buông, em, ấy, ra.”

Cảnh Tùy nhìn dáng vẻ tức giận khó kiềm chế của Carlos nhưng lại không hề để tâm đến.

Anh ta nhíu mày cười khẽ, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cần cổ Kỷ Lăng, cầm tay cậu làm động tác ngả ngớn.

Hành động đó khiến Kỷ Lăng xấu hổ giận dữ nóng mặt vô cùng.

Lúc này anh ta mới nhìn Carlos, nói giọng chậm rãi: “Tôi và Kỷ Lăng là hai bên cùng có tình cảm, làm chuyện giữa hai người yêu nhau, có gì mà quá đáng? Mà tại sao lại phải buông tay?”

Carlos chợt biến sắc mặt, giọng nói lạnh lẽo âm u: “Người yêu của anh? Bệ hạ bị váng đầu rồi sao?”

Đôi mắt màu vàng kim lạnh lẽo thấu xương của Cảnh Tùy nhìn Carlos, nhàn nhạt mở miệng, trên môi vẫn mang nụ cười: “Kỷ Lăng vẫn luôn yêu tôi, chẳng qua là vì giận dỗi với tôi nên em ấy mới đồng ý lấy anh.

Cho tới bây giờ em ấy cũng chưa từng yêu anh, dù anh có chiếm được cái danh là chồng chưa cưới thì tôi vẫn là người yêu của em ấy.

Đây là sự thật không thể chối cãi.”

Anh ta dừng lại một lúc, trong mắt hiện lên ánh sáng khác lạ, cúi đầu nhẹ nhàng cắn vành tai Kỷ Lăng, cảm thấy thiếu niên đang run rẩy trong ngực mình.

Anh ta ngước mắt đầy ẩn ý, nói: “Hơn nữa, chúng tôi vẫn luôn chung đụng như vậy, so với những thứ anh vừa thấy thì chúng tôi còn làm những chuyện thân mật hơn nữa kìa.

Anh phải học làm quen sớm đi…”

Sau khi anh ta nói xong câu đó thì cuối cùng Carlos cũng ra tay!

Đại Công tước Carlos từ trước đến nay vui buồn không bộc lộ, gần như chưa bao giờ tự mình ra tay giờ lại không hề che giấu cơn giận bừng bừng.

Trên khuôn mặt trước nay vẫn luôn nho nhã thâm sâu là dáng vẻ lạnh lùng u ám chưa từng có, vừa ra tay đã là một đòn tấn công như sấm sét.

Cảnh Tùy đã sớm có sự chuẩn bị, lập tức buông tay, đẩy Kỷ Lăng ra ngoài, giơ tay đón đòn tấn công của Carlos.

Kỷ Lăng bị đẩy ra, hốt hoảng ngã ngồi trên mặt đất, nhìn hai người đàn ông trong chớp mắt đã xông vào đánh nhau đến trời long đất lở.

Cậu ngồi đó run rẩy như một con gà con.

Người đàn ông tóc nâu, áo mũ chỉnh tề đánh một quyền tới trước mặt người đàn ông lạnh lùng với mái tóc dài màu đen.

Cảnh Tùy giơ tay ra ngăn cản, chân bấu thật sâu vào mặt đất không chống đỡ nổi phải lùi lại.

Sau đó đôi đồng tử màu vàng kim của anh ta chợt lóe lên, bước chân dừng lại, nắm đấm tung ra đánh lại đối phương.

Bọn họ chỉ cần tiện tay tung ra một cú đấm là đã có thể quét sạch cây đại thụ, làm hồ nước bắn tung lên một tầng bọt nước cao đến mười mét.

Hai người đã hoàn toàn xé rách lớp ngụy trang bên ngoài, chỉ hận không thể giết chết đối phương ngay bây giờ!

Đúng là hai con quái thú hình người...

Chờ đã, như thế này có phải đã chứng tỏ Carlos quả thực cũng là người tiến hóa cấp độ SSS phải không? Bởi vì anh ta và Cảnh Tùy đánh ngang sức nhau…

Kỷ Lăng đang xem đến nỗi thất thần thì chợt nghe thấy tiếng hệ thống trong tai cảnh báo: “Mau tránh ra!”

Kỷ Lăng ngẩn ngơ, sau đó liền thấy một tảng đá lớn bắn tới do bị hai người kia trong lúc chiến đấu làm văng ra, tảng đá bay thẳng về phía cậu.

Cậu bị dọa sợ sắc mặt trắng bệch, vừa lăn vừa bò tránh sang bên cạnh.

Tảng đá khổng lồ rơi ngay xuống bên chân cậu, chỉ cách chân cậu một chút xíu khoảng cách.

Kỷ Lăng vẫn chưa tỉnh hồn, toàn thân phát run.

Có phải cậu là người đầu tiên trong lịch sử bị chính người theo đuổi mình ngộ sát chỉ vì đánh nhau tranh giành tình nhân không?

Kiểu chết này quả thực quá ngu ngốc rồi đấy.

Kỷ Lăng bò dậy từ dưới đất, chỉ muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.

Nhưng sức chiến đấu của hai tên này quá mạnh mẽ, dường như cả mặt đất đều bị chấn động, Carlos bị Cảnh Tùy đấm cho một đấm bay vào trong hồ, nhưng rất nhanh sau đó đã lại lao ra, đè anh ta xuống đất mà đánh.

Hai người anh tới tôi đi, anh một đấm tôi một đá, đâu còn nửa phần uy nghiêm của Hoàng đế và Đại Công tước, đơn giản chính là thù mới hận cũ cùng xông lên đầu, bất chấp mọi thứ, chỉ muốn cùng chết với đối thủ.

Kỷ Lăng hoảng hốt chạy bừa đi tìm chỗ trốn, kết quả lại có một cành cây như lưỡi dao sắc bén lia qua đây, quét qua gáy cậu rồi cắm thật sâu vào trong lòng đất! Qua một hồi lâu Kỷ Lăng mới lấy lại tinh thần, hai chân bắt đầu như nhũn ra...

Cậu duỗi tay ra sờ thử, trên tay đầy máu tươi nóng hổi, mặt Kỷ Lăng không còn chút huyết sắc nào, cậu chết lặng hỏi: “Hệ thống, tôi sắp chết rồi à?”

Hệ thống: “Không sao đâu, chỉ bị xước một chút thôi.”

Kỷ Lăng: “Họ đang đánh ai vậy? Tôi thấy họ cứ một phát đánh chết tôi đi, thế là xong chuyện.”

Hệ thống: “…”

Theo thời gian dần trôi qua, cơn giận của Kỷ Lăng cũng bắt đầu bùng nổ.

Mấy người cả ngày nháo qua nháo lại, trâu bò đánh nhau lại làm con ruồi muỗi như tôi chết oan.

Tôi cực kỳ vô tội đấy, có biết không? Muốn đánh nhau mà không biết cút ra xa một chút à?

Dù sao cậu cũng không chạy thoát khỏi hai tên biến thái vũ khí hình người này, thế thì thà rằng dứt khoát nghĩ thoáng đi, cùng lắm thì chết rồi hồi sinh chơi lại.

Ai mà chả biết nổi giận?

Không chạy nữa, thích thế nào thì để thế đấy đi, cùng lắm thì để mấy người đánh chết tôi.

Nhưng sự việc lại khiến cậu bất ngờ, lúc này xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh lại, hai người mới vừa rồi còn đánh nhau long trời lở đất bỗng nhiên ngừng lại không hề báo trước.

Kỷ Lăng:???

Carlos tóc tai rối tung tán loạn, bộ lễ phục chỉn chu giờ đã ướt sũng nhăn nhúm.

Khuôn mặt nho nhã căng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm Cảnh Tùy, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Cảnh Tùy giơ tay lên, lau vết máu trên môi, cũng lạnh lùng nhìn lại Carlos.

Sau đó lại chậm rãi...!chuyển ánh mắt nhìn qua người Kỷ Lăng.

Ánh mắt cậu thiếu niên hờ hững vô cùng, cậu đứng ở đó, máu trên cổ đang chảy xuống, nhưng dường như cậu hoàn toàn không cảm giác được, dùng ánh mắt vô cùng lãnh đạm nhìn bọn họ.

Sau một lúc lâu, sâu trong đáy mắt Cảnh Tùy lại hiện lên nét đau đớn không gì ngăn cản được.

Tay phải anh ta nắm chặt, sự hối hận và đau đớn như một bàn tay bóp lấy trái tim anh ta.

Vừa rồi anh ta bị sự phẫn nộ và ghen tị chi phối, chỉ muốn giết chết Carlos, nhưng lại làm tổn thương cậu thiếu niên anh ta yêu thương, thậm chí thiếu chút nữa còn hại chết cậu…

Carlos lạnh lùng nhìn Cảnh Tùy, sau đó xoay người đi về phía Kỷ Lăng, trực tiếp ôm cậu vào trong ngực, giơ tay lên lau vết máu trên cổ cậu.

Sau khi xác định đây không phải là vết thương chí mạng anh ta mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Trước nay anh ta luôn là người tỉnh táo biết kiềm chế, chưa bao giờ bộc lộ dáng vẻ đáng sợ của mình trước mặt Kỷ Lăng, càng không muốn ra tay với Cảnh Tùy trước mặt cậu.

Nhưng vừa rồi anh ta không thể khống chế nổi bản thân, chỉ cần nghĩ tới người cậu yêu là Cảnh Tùy, có lẽ sớm đã bị Cảnh Tùy chiếm hữu hoàn toàn.

Nghĩ đến việc cả thể xác và tinh thần của cậu đều chỉ thuộc về một người đàn ông khác...

Carlos hít thở sâu một hơi, đè xuống sự ghen tị và thống khổ trong đáy mắt.

Dù thế nào thì anh ta cũng không nên làm vậy.

Nếu vừa rồi cậu thật sự bị anh ta ngộ sát...!Carlos lại nhớ tới kiếp trước, lần đầu tiên trong lòng anh ta sinh ra cảm giác hoảng sợ và bất an vốn chỉ xuất hiện ở những kẻ yếu đuối, khiến tay anh ta run lên nhè nhẹ.

Loại chuyện đó không bao giờ được phép xảy ra nữa.

Kỷ Lăng vốn dĩ cũng đã thấy chết không sờn, nhưng cuối cùng lại không ngờ tới hai người này bỗng nhiên dừng tay.

Cậu không khỏi sửng sốt mất một lúc, nhưng rất nhanh sau đó trong đáy lòng lại cảm thấy vui sướng, không bị đánh chết đương nhiên là tốt nhất, cậu rất sợ chết đó? Bóng ma tâm lý của lần chết trước vẫn còn chưa tan đâu.

Nhớ tới dáng vẻ đáng sợ vừa rồi của Cảnh Tùy, theo bản năng cậu lại dựa gần vào trong lòng Carlos hơn một chút, dùng ánh mắt xa cách đề phòng nhìn về phía Cảnh Tùy.

Thật ra Cảnh Tùy cũng rất muốn bước tới, nhưng anh ta lại nhìn thấy cậu thiếu niên được Carlos ôm trong ngực mặt mũi tái nhợt, trong đôi mắt màu xanh lam đang nhìn anh ta chỉ có vẻ chán ghét và xa cách.

Nhớ tới tất cả những hành động vừa rồi của mình...

Khí lạnh thấu xương chậm rãi tràn ra từ trong lồng ngực Cảnh Tùy.

Qua một lúc lâu anh ta chợt nở một nụ cười tự giễu.

Thật ra người anh ta hận nhất là chính mình.

Chính sự thờ ơ lạnh lùng vô tình của anh ta đã khiến cậu thiếu niên ấy không còn tin tưởng vào anh ta nữa.

Lại cũng chính anh ta ngày hôm nay đã thô bạo làm cậu bị thương, khiến cậu sợ anh ta.

Là anh ta tự tay...

||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||

Từng bước một đẩy cậu ra xa, mặc cho sự ghen tuông và tham muốn chiếm hữu quấy phá tâm trí...!Lại giống như kiếp trước, cuối cùng khiến cậu ngày càng xa cách anh ta.

Dù trong kiếp này anh ta không muốn như thế nhưng sự việc vẫn không thể vãn hồi tới mức độ này.

Mà anh ta lại không thể trách bất cứ ai.

Cảnh Tùy nhắm hai mắt lại, đột nhiên xoay người sải bước rời đi.

Kỷ Lăng vốn tưởng rằng Cảnh Tùy sẽ không chịu bỏ cuộc, tay nắm thật chặt vạt áo Carlos, nhưng không ngờ sau khi Cảnh Tùy nhìn cậu thì lại đột nhiên xoay người rời đi.

Vừa rồi anh ta vẫn còn hung ác như vậy cơ mà, giờ chẳng biết vì sao lại bỏ đi luôn...!Đúng là đồ có bệnh.

Carlos để mặc cậu thiếu niên dựa vào mình, máu tươi trên cổ chậm rãi chảy xuống.

Màu đỏ tươi khiến khuôn mặt cậu càng thêm tái nhợt, trông yếu đuối như chỉ một cú đánh cũng không chịu nổi...!Anh ta chẳng những không bảo vệ cậu, để cậu không bị Cảnh Tùy làm tổn thương, mà ngược lại chính anh ta cũng làm cậu bị thương một lần.

Tất cả những điều này đều khiến trong lòng Carlos đau đớn, liên tục tự trách mình.

Giọng anh ta ấm ách, nhẹ nhàng giúp Kỷ Lăng lau vết máu trên cổ, nói: “Xin lỗi em, tôi đã không bảo vệ em thật tốt.”

Kỷ Lăng lại cảm thấy chuyện này hết sức bình thường.

Carlos cầu hôn cậu là vì muốn cạnh tranh với Cảnh Tùy.

Kết quả, mặt hàng Cảnh Tùy kia thậm chí đến cả loại hành động hèn hạ bỉ ổi như vậy cũng làm ra được, sỉ nhục Carlos ngay trước mặt anh ta, trực tiếp cắm lại cái sừng lên đầu anh ta! Carlos không tức giận mới là lạ đấy.

Anh ta có lòng quan tâm đến chuyện sống chết của cậu đã là không dễ dàng, nên cậu không thể trách Carlos điều gì.

Kỷ Lăng chớp mắt nói: “Không có chuyện gì đâu.”

Carlos nhìn hàng lông mi run rẩy của cậu thiếu niên.

Cậu bình tĩnh nói không có việc gì, không có bất kỳ sự phẫn nộ, thất vọng hay bất mãn gì, dễ dàng chấp nhận mọi thứ như một lẽ đương nhiên.

Cậu không trách anh ta vì cậu chưa bao giờ có bất kỳ yêu cầu gì với anh ta, người cậu thực sự để ý… chỉ có Cảnh Tùy.

Carlos nhìn cánh môi bị hôn đến mức rách ra của cậu thiếu niên, cơn ghen tuông trong lòng anh ta lại dâng lên, chỉ hận không thể hôn cậu, xóa đi hơi thở của người đàn ông khác trên đó.

Nhưng anh ta không thể mất kiểm soát thêm một lần nữa.

Anh ta không hy vọng cậu sẽ sợ mình.

Kỷ Lăng nhìn Carlos đột nhiên trầm mặc, trong đôi mắt thâm sâu màu nâu là thần sắc phức tạp khiến người ta không thể hiểu nổi, trong đầu cậu lại hiện lên đầy dấu chấm hỏi.

Sau đó, cậu thấy Carlos giơ tay lên, mu bàn tay hơi thô ráp chậm rãi xoa cánh môi cậu, nhiệt độ truyền qua ngón tay dường như mang theo sự kiềm chế cực độ, dù nhìn như dịu dàng nhưng lại làm cho trong lòng người ta không khỏi run rẩy.

Kỷ Lăng: “...”

Không xong rồi, vừa rồi sung sướng vì tìm được đường sống trong chỗ chết nên thiếu chút nữa đã quên Carlos cũng là kẻ khó đối phó!

Vừa rồi ngay trước mặt Carlos, Cảnh Tùy không hề lưu tình cắm lại một cái sừng.

Hồi tưởng lại những lời nói khiêu khích ác liệt của Cảnh Tùy, sắc mặt Kỷ Lăng hơi thay đổi.

Chuyện này… không người đàn ông nào có thể nhẫn nhịn được, chơi khăm nhau thế!

Anh nói xong cho đã cơn thèm rồi vẫy tay áo bỏ đi gọn gàng không sót một gợn mây, nhưng lại để tôi phải ở lại đối mặt với một anh già giàu có sắp bùng nổ! Anh cố ý đến hố tôi phải không? Ai muốn yêu đương vụng trộm với anh!

Khó khăn lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết từ chỗ Cảnh Tùy thì lại phải chết trong tay tên Carlos sắp bùng nổ này sao? Cậu không thể thoát nổi số phận bị mấy tên đàn ông này đánh chết à? Vậy chắc đây là hậu quả nghiêm trọng vì đã cắm sừng cho các ông lớn đấy phải không? Nhưng cậu cũng bị ép bất đắc dĩ mà…

Mặt Kỷ Lăng ảm đạm vô cùng.

Nhưng đúng lúc này Carlos lại chợt buông tay ra, biểu cảm dần khôi phục thành dáng vẻ dịu dàng thâm thúy như trước, trong mắt là sự bao dung và chịu đựng.

Anh ta khàn giọng nói: “Không sao.”

Kỷ Lăng giật mình, nghi ngờ ngước mắt lên.

Carlos nhìn vào mắt cậu: “Dù em có thích anh ta thì cũng không thành vấn đề.

Tôi đã nói rồi, hôn ước này là để bảo vệ em, tôi sẽ không có bất kỳ yêu cầu gì với em, càng không làm tổn thương em...”

Anh ta dừng lại một lúc, nhìn biểu cảm dường như rất thống khổ nhưng vẫn chậm rãi nói: “Nếu có một ngày em tha thứ cho anh ta, muốn trở lại bên cạnh anh ta, tôi cũng sẽ đồng ý.”

Kỷ Lăng lại một lần nữa sợ ngây người.

Mỗi khi nghĩ rằng đây đã là đỉnh cao diễn xuất của con cáo già này thì anh ta lại một lần nữa đổi mới nhận thức và giới hạn của cậu.

Không cần biết hôn ước này là thật hay giả, nhưng vừa rồi Cảnh Tùy đã khiêu khích trắng trợn đến như thế, quả thực rất quá đáng.

Tuy vậy, dù phải đối mặt với sự sỉ nhục đến mức độ này mà Carlos vẫn có thể không thay đổi biểu cảm, tiếp tục duy trì thiết lập người chơi.

Kỷ Lăng cảm thấy như có một luồng khí lạnh thấu xương bò lên theo sống lưng mình.

Bụng dạ người này quá đáng sợ, một người có thể chịu đựng những gì mà người bình thường không thể chịu đựng được là một sự tồn tại đáng sợ đến thế nào chứ! Nhưng như vậy cũng chứng tỏ Carlos thật sự không thích cậu, nếu anh chỉ hơi thích cậu một chút thôi thì liệu anh ta có thể điềm nhiên như không, tiếp tục giả bộ lá mặt lá trái với cậu như thế này không?

Kỷ Lăng từ từ ổn định lại, có rất nhiều việc khiến cậu sợ hãi, nhưng chuyện duy nhất cậu không sợ là việc Carlos lợi dụng mình.

Lông mi cậu hơi rung, lộ ra ánh mắt tâm như tro tàn, giọng điệu tràn đầy sự đau khổ: “Tôi sẽ không quay lại đâu.”

Carlos lo lắng nhìn cậu, thở dài: “Em...”

Trong mắt Kỷ Lăng là thần sắc quyết đoán, dường như đã hoàn toàn thất vọng về Cảnh Tùy, cắn răng nói: “Đừng nói nữa, tôi đã không còn thích anh ta nữa.”

Carlos nhìn thật sâu vào Kỷ Lăng, sau một lúc lâu mới trầm giọng nói: “Tôi biết rồi.”

Kỷ Lăng nói xong lại nghĩ, tuy khả năng nhẫn nhịn của Carlos rất tốt nhưng tốt nhất cậu vẫn không nên mạo hiểm.

Để mối quan hệ lợi ích giữa cậu và Carlos càng thêm hài hòa thuần túy, giảm bớt những rủi ro không đáng có, cậu liền nhìn Carlos với ánh mắt áy náy, nói nghiêm túc: “Cho dù đây chỉ là một hôn ước giả, nhưng chỉ cần hôn ước vẫn còn thời hạn thì tôi tuyệt đối sẽ không phản bội anh đâu.”

Dù sao trong thế giới này cậu cũng sẽ không thích ai, vậy chẳng thà ngoan ngoãn giả làm vợ chưa cưới của Carlos.

Làm một nhân vật phản diện đủ tiêu chuẩn, nhờ Carlos ngăn cản giúp cậu những rắc rối và các cuộc theo đuổi không cần thiết.

Đối với cậu việc này là an toàn nhất.

Kỷ Lăng cảm thấy mình thật sự thông minh quá mà.

Carlos lại trầm mặc, anh ta nhìn đôi mắt trong veo của cậu thiếu niên, thấy dáng vẻ âu sầu khổ sở rất rõ ràng nhưng vẫn nghiêm túc tỏ vẻ áy náy hứa hẹn với anh ta… Cho dù tất cả mọi việc đều chỉ là giả thì cậu cũng không phản bội anh ta.

Một người lương thiện, hiểu chuyện, chu đáo đến thế...!Một đứa trẻ tốt như vậy, người ta biết yêu thương cậu bao nhiêu cho đủ? Làm sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương cậu?

Anh ta khát khao biết bao có thể biến con người tốt đẹp này thành của riêng mình.

Yết hầu Carlos khẽ động đậy, sau một hồi lâu anh ta mới đè nén được khát vọng trong đáy mắt, nói với giọng dịu dàng: “Hôm nay em bị dọa sợ rồi, để tôi đưa em đi ra ngoài nghỉ ngơi, được không?”

Kỷ Lăng suy nghĩ rồi gật đầu, rất biết nghe lời nói phải: “Được.”

Cậu cảm thấy đây cũng là một ý kiến không tồi.

Vốn dĩ cậu đã tính toán sau lễ đính hôn sẽ về nhà, nhưng xảy ra chuyện vừa rồi khiến trong lòng cậu vẫn còn sợ hãi.

Nếu về nhà thì chỉ sợ không thể tránh khỏi Cảnh Tùy.

Bây giờ Cảnh Tùy vừa nguy hiểm lại vừa không thể khống chế nổi.

Nếu cậu rơi vào trong tay anh ta thì có lẽ không bị đánh chết cũng sẽ bị “làm” chết.

Dù kết quả thế nào cậu đều không thể chấp nhận nổi… Như thế thì chẳng bẳng tạm thời ở bên cạnh Carlos.

Tuy con cáo già này đầu óc bất lương nhưng ít nhất anh ta cũng không có ý định làm thịt cậu.

Hơn nữa, có cơ hội rời khỏi đất Đế Tinh khiến người ta hít thở không thông, ra ngoài đi chơi đâu đó chưa chắc không phải là một lựa chọn tốt!

...

Một ngày sau, phi thuyền của Carlos dừng lại ở trang viên trên Hành tinh Lam Hải.

Khi Kỷ Lăng mới sống lại bắt đầu lượt chơi thứ hai thì Carlos đã tặng Hành tinh Lam Hải cho cậu, lúc đó còn khiến cậu sợ chết khiếp.

Tuy Hành tinh Lam Hải thuộc về cậu, nhưng Kỷ Lăng hoàn toàn không hề quan tâm đến nơi này.

Cậu quá bận rộn đi làm nhiệm vụ, cẩn thận từng li từng tí lẩn quẩn giữa mấy ông lớn, làm gì còn tâm trạng đến chỗ này nghỉ ngơi? Vì vậy đây mới là lần đầu tiên cậu tới đây.

Kỷ Lăng hít vào bầu không khí trong lành tươi mát ở đây, chậm rãi thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Tạm thời cậu không còn cách nào thực hiện nhiệm vụ nữa, vậy thì đối xử tốt với mình một chút thôi.

Nơi đây thực sự rất đẹp, còn đẹp hơn trong ảnh chụp và video quay lại gấp vạn lần.

Kỷ Lăng vừa xuống phi thuyền đã bị cảnh đẹp trước mắt thu hút ánh mắt.

Bởi vì trước kia nơi này là hành tinh tư nhân của Carlos nên có rất ít hình ảnh và tư liệu được truyền ra ngoài, trước giờ luôn cực kỳ thần bí.

Lần này cậu tự mình lại tới đây mới biết đúng là danh bất hư truyền.

Hơn nữa, trên hành tinh xinh đẹp này không có con người sinh sống, chỉ có trang viên của Carlos và một số người máy chịu trách nhiệm bảo vệ.

Cảnh đẹp tự nhiên chưa từng bị con người thay đổi khiến trong lòng Kỷ Lăng cảm khái không thôi.

Trên Trái Đất dù có là nơi đẹp đẽ đến đâu cũng đều có dấu vết của con người.

Đại đa số các danh lam thắng cảnh đều tấp nập người qua lại, nhất là trong các dịp nghỉ lễ.

Khi đi du lịch khó mà hưởng thụ được sự vui sướng khoan khoái, mà vất vả là nhiều hơn, thực sự không có được cảm giác thoải mái dễ chịu và yên tĩnh như thế này.

Carlos nắm tay Kỷ Lăng, dẫn cậu tới trang viên của mình, cười nói: “Trước đây rất ít khi tôi tới đây, một năm cũng chỉ ở vài ngày, nên ở đây không có nhiều phương tiện vật chất cho lắm.

Nếu em thấy cần thì để tôi cho người đến đây cải tạo.”

Kỷ Lăng lắc đầu: “Như vậy cũng rất tốt rồi, không cần đâu.”

Carlos nghe vậy thần sắc trong mắt càng dịu dàng hơn, nhóc con này thực sự quá nghe lời, chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gì, cũng không ồn ào làm loạn.

Dù có là con mèo nhỏ trong nhà cũng không có nghe lời được như vậy.

Tại sao lại có người nói cậu ấy là cậu ấm thích gây chuyện thị phi chứ?

Rõ ràng là những người kia đã dạy hư cậu thiếu niên của anh ta.

Cậu thiếu niên của anh ta làm cho người ta yêu thương như thế này, làm cho người ta muốn dâng cả thế giới đến trước mặt cậu.

Đáng tiếc cái gì cậu cũng không muốn.

Carlos thở dài một hơi rất nhỏ, càng thêm quyết tâm nhất định phải chiều chuộng nhóc con này thật tốt.

Kỷ Lăng cũng không biết Carlos lại tự mình bổ não nhiều như vậy.

Cậu thích thiên nhiên yên tĩnh của nơi này, cảm thấy vô cùng thỏa mãn nên rất vui vẻ ở lại đây, mỗi ngày đều ngồi phi thuyền đi ra ngoài ngắm phong cảnh.

Sống những ngày tháng này không biết đã thoải mái sung sướng đến mức nào.

Carlos kiên nhẫn ở đây làm bạn với cậu.

Ngày thường anh ta vẫn bận rộn làm việc của mình, không phải mọi lúc mọi nơi đều ở bên cạnh Kỷ Lăng, khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Hơn nữa, Kỷ Lăng cũng cố gắng lảng tránh hết sức, bình thường chỉ mỗi lúc ăn cơm hàng ngày mới gặp mặt Carlos.

Cho dù thời gian chung đụng không nhiều lắm, nhưng bất cứ lúc nào Carlos cũng đều là dáng vẻ dịu dàng cưng chiều vô cùng hoàn hảo.

Hơn nữa sự chăm sóc dành cho Kỷ Lăng lại càng tỉ mỉ hơn, dù có là ba mẹ cậu cũng không cẩn thận tỉ mỉ đến thế.

Chuyện này khiến Kỷ Lăng cảm thấy không được tự nhiên, Carlos biểu hiện như vậy...!quả thực rất giống như trong lòng cực kỳ để ý đến cậu.

Một ngày nọ Kỷ Lăng không hiểu nổi phải hỏi hệ thống: “Sao anh ta phải làm như vậy, trông giống như là thật lòng thích tôi ấy…”

Hệ thống: “Có thể là vì muốn lừa cậu?”

Kỷ Lăng: “Nhưng không phải anh ta đã lừa tôi vào tay mình rồi sao? Còn cần phải làm thế này nữa à?”

Hệ thống: “Đúng, vậy thì vì sao?

Kỷ Lăng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, suy nghĩ của con cáo già này rất khó đoán.

Cũng may tuy Carlos cưng chiều cậu nhưng cũng không có hành vi quá đáng gì, Kỷ Lăng cũng đành mặc kệ, để anh ta tự do diễn kịch.

Tối hôm đó, khi Kỷ Lăng từ bên ngoài trở về thì phát hiện Carlos đang ngồi trong phòng khách đọc sách, ngẩng đầu nở một nụ cười với cậu.

Kỷ Lăng đã quen rồi, cười gọi một tiếng: “Carlos.” Sau đó trực tiếp đi thẳng về phòng mình nghỉ ngơi.

Carlos mỉm cười gật đầu, nhìn Kỷ Lăng lên lầu rời đi.

Tất cả mọi hành động xem ra đều rất bình thường, nhưng thực ra trong đáy lòng anh ta lại không được bình tĩnh đến thế, vẻ u ám sâu thẳm trong mắt cũng từ từ thay đổi.

Lúc trước anh ta lo lắng Kỷ Lăng bị sự kiện của Cảnh Tùy làm tổn thương, không đành lòng ép cậu quá chặt chẽ, khiến cậu thương tâm khổ sở.

Vì vậy, những ngày này, dù ngày nào cũng nhìn thấy người mình yêu nhưng anh ta đều cố kiềm chế không tới gần, để cho vết thương trong lòng cậu có thời gian khép lại.

Anh ta chỉ dõi theo cậu, thấy đôi mắt u ám của cậu thiếu niên đã dần có thần sắc trở lại, từ từ khôi phục lại sự thoải mái ban đầu.

Dù chỉ nhìn cậu như vậy thôi...!cũng có thể khiến trái tim lạnh như băng của anh ta trở nên ấm áp, mỗi ngày lại không thể tự kiềm chế, càng lún càng sâu.

Khát vọng bị kìm nén trong đáy lòng càng lúc càng không thể ngăn chặn nổi.

Anh ta muốn tới gần cậu...

Mà không phải luôn cố gắng kìm nén.

...

Kỷ Lăng nằm trên giường, cuộc sống gần đây khiến cậu được thả lỏng hơn rất nhiều, cũng không còn quá đề phòng cẩn thận nữa.

Nhưng lúc này cậu lại nghe được một âm thanh rất nhẹ truyền đến từ cửa ra vào, có tiếng người đang chậm rãi bước đến trước giường cậu, Kỷ Lăng lập tức căng thẳng.

Cậu nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nhưng thật ra mỗi sợi dây thần kinh của cậu lúc này đều đang căng thẳng.

Ở đây trừ cậu ra thì chỉ còn một người khác nữa.

Vì sao đột nhiên giữa đêm Carlos lại tới phòng cậu? Cảnh tượng này giống như một cảnh phim kinh dị vậy.

Kỷ Lăng cố nhẫn nhịn không mở mắt ra, tự nói với mình phải tỉnh táo, đừng sợ.

Cậu muốn xem thử rốt cuộc Carlos muốn làm gì.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua...

Trong đầu Kỷ Lăng hiện lên đủ loại ý nghĩ đáng sợ hoang đường.

Kết quả, chờ cả buổi chỉ thấy Carlos đứng trước giường không có bất kỳ hành động nào.

Kỷ Lăng đã đợi đến mức sắp ngủ thiếp đi, nếu không phải còn nghe được tiếng bước chân thì thậm chí cậu còn tưởng là Carlos đã đi rồi...

Nửa đêm anh ta tới đây chỉ để nhìn cậu thôi sao?

Thế này thì quá kỳ lạ rồi đấy!

Làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.

Ngay khi Kỷ Lăng cho là Carlos sẽ đứng như thế mãi thì đột nhiên cậu cảm giác được những đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào hai bên gò má mình, sau đó chậm rãi...!lướt qua cánh môi và cằm cậu như đang vuốt ve.

Kỷ Lăng nhắm mắt, người cứng đờ không dám nhúc nhích, mặc cho người đàn ông dịu dàng vuốt ve mình.

Một lát sau, anh ta cúi đầu tới gần, hơi thở ấm áp phả vào cổ cậu…

Giờ khắc này trong lòng Kỷ Lăng đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo mãnh liệt!

Kỷ Lăng mỗi ngày ở Hoàng cung xấu hổ và giận dữ muốn chết vì bị Cảnh Tùy hôn đã không phải là cậu của bây giờ nữa! Đối với những chuyện này cậu đã không còn không cẩn thận, hoàn toàn không biết gì nữa.

Hành động của Carlos tuy trông như dịu dàng nhưng lại khiến cho cậu sinh ra một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt theo bản năng.

Giờ khắc này, người đàn ông này rất giống Cảnh Tùy trước kia…

Có đôi khi, khi người đàn ông sinh lòng kích động sẽ để lại dấu vết có thể tìm ra.

Kỷ Lăng thiếu chút nữa khóc không ra nước mắt, chúng ta cứ sống chung hòa bình như lúc trước không tốt sao? Tôi đã nghe lời, đã phối hợp đến như vậy rồi, anh hoàn toàn không cần phải như thế này chứ.

Giờ hồi tưởng lại ánh mắt dịu dàng, đôi lúc lại mang theo sự phức tạp của Carlos khi nhìn mình, cuối cùng thì Kỷ Lăng cũng đã bừng tỉnh đại ngộ, muốn dậm chân đấm ngực!

Hóa ra Carlos lại ôm trong lòng loại suy nghĩ xấu xa dơ bẩn này với cậu.

Kỷ Lăng nghe tiếng thở dần trở nên nặng nề của người đàn ông, đại não căng thẳng như đã trống rỗng.

Không được, không thể tiếp tục như vậy! Cậu phải tự cứu mình!

Carlos làm như vậy đơn giản là vì muốn chiếm cậu vào tay, để tiện lợi dụng cậu dễ hơn.

Mà càng đáng sợ hơn nữa là nguyên nhân anh ta làm việc này là vì giống với những quý tộc sa đọa khác trong Đế quốc...!Trong đầu toàn là t*ng trùng, nhìn thấy ai cũng có thể động dục, bị kìm nén ở đây lâu quá nên mới sinh ra suy nghĩ muốn làm chuyện đó với cậu! Cậu nhất định phải nghĩ cách đuổi anh ta đi, để anh ta không còn ý đồ xấu xa gì với mình nữa.

Kỷ Lăng đau khổ nghĩ cách, chợt trong đầu lóe lên một ý tưởng, có rồi.

Tuy bây giờ cậu không ở cùng Cảnh Tùy nhưng anh ta vĩnh viễn là bia đỡ đạn tốt nhất của cậu!

Nếu cậu vẫn luôn nhớ mãi về người khác thì với tính cách kiêu ngạo của Carlos, chắc hẳn sẽ khinh thường việc tiếp tục cưỡng ép người không tình nguyện.

Dù sao trước đó Cảnh Tùy cũng đã tát vào mặt anh ta một cái rất nặng.

Nếu ép buộc cậu khi cậu vẫn còn yêu Cảnh Tùy thì nhất định sẽ cảm thấy rất khó chịu phải không? Hôm nay phải khiến Carlos chán ghét mà bỏ đi.

Trong lòng Kỷ Lăng nhủ thầm, xin lỗi người anh em Cảnh Tùy nhé, trong những lúc thế này tôi chỉ có thể lấy anh ra để tự cứu mạng mình thôi.

Tôi thật sự không ngờ con cáo già Carlos này cũng có một ngày bị sắc dục làm mờ óc như vậy! Ngay cả cậu mà anh ta cũng không bỏ qua, trâu già gặm cỏ non, không biết xấu hổ!

Carlos cúi đầu, cẩn thận tới gần cậu thiếu niên đang ngủ say.

Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve mắt, chóp mũi, sườn mặt của cậu.

Những ngày này anh ta liều mạng đè nén tình cảm trong lòng xuống, lúc nào thứ tình cảm đó cũng như muốn xổ lồng mà ra.

Mỗi ngày cậu đều ở trước mắt anh ta, nở nụ cười sống động vui tươi.

Cậu ở gần anh ta như vậy, gần đến mức chỉ cần giơ tay ra cũng có thể chạm tới.

Nhưng...!anh ta lại vẫn không thể chạm vào, gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.

Thật ra anh ta luôn muốn được gần cậu thế này, vuốt ve cậu, nghe cậu gọi tên mình từng tiếng một…

Rồi lại không thể không nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.

Thần sắc trong đáy mắt Carlos trở nên u ám, hô hấp dần trở nên nặng nề, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ của cậu thiếu niên.

Khi cậu ngủ say không hề có chút phòng bị nào, như thể dù anh ta có làm gì với cậu cũng không thành vấn đề, đôi môi mềm mại kia đang hé mở, như đang mời gọi anh ta…

Lần cuối cùng anh ta được nếm hương vị ngọt ngào ấy đã là từ rất lâu rồi...

Lúc đó anh ta chỉ có thể hèn hạ lén lút âu yếm trong lúc cậu ngủ say.

Kể từ ngày đó, anh ta chưa bao giờ quên được hương vị ngọt ngào khiến người ta say mê ấy.

Món ăn ngon nhất trên đời này cũng không bằng một phần vạn của hương bị đó, như một thứ thuốc độc khiến người ta bị nghiện, ăn một lần sẽ không thể quên được.

Những ngón tay của Carlos chậm rãi siết chặt lại.

Rất lâu sau đó, dường như cuối cùng anh ta cũng đã hạ quyết tâm, chậm rãi cúi đầu xuống.

Ngay vào khoảnh khắc anh ta sắp chạm vào đôi môi mình vẫn luôn tha thiết mơ ước kia một lần nữa...

Cậu thiếu niên đột nhiên nhíu mày, bất an cử động.

Có lẽ cậu đang mơ thấy ác mộng, lông mi không ngừng run rẩy.

Nhưng cậu lại không mở mắt ra, dường như đang bị nhốt trong cơn ác mộng.

Sau đó, Carlos nhìn thấy.

Đôi môi nhạt màu như cánh hoa hồng hơi mấp máy, phát ra một âm thanh rất nhẹ, mang theo nỗi bi ai: “Anh Cảnh Tùy...”

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Carlos à, anh có biết so với yêu một người đã có người trong lòng thì yêu kiểu người nào còn bị hành hạ ghê hơn không?

Carlos: Hả?

Tác giả: Đó là phải lòng một tên trai thẳng vô tình lạnh nhạt.

Carlos: “...”

Kỷ Tiểu Lăng: Hả? Hình như có người đang nhắc đến tôi à?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play