70. Chương 70.

Vưu Lương Hành hoàn toàn không biết nội tâm của Khang Thánh Triết đang nghĩ gì, hai người tính tiền xong ra cửa tiệm chờ xe.

Trước khi đường ai nấy đi, Vưu Lương Hành cũng không có lời gì muốn nói nhiều với người cao hơn 2m bên cạnh, mà sắc mặt của Khang Thánh Triết cũng đã chuyển đỏ, hơi hơi say rượu, còn sắc mặt của Vưu Lương Hành vẫn không thay đổi với thần sắc quạnh quẽ.

Hai nam sinh, quan hệ bình thường tới lúc tạm biệt cũng không có lý do gì để biểu hiện bộ dạng không tha cả.

Từ chạng vạng, đèn đường đã được bật lên, quang ảnh đan chéo vào nhau, xe mà Vưu Lương Hành đặt đã tới, trước khi đi Khang Thánh Triết mới mở miệng nói câu đầu tiên khi ra ngoài và cũng là câu cuối cùng của buổi tối ngày hôm nay.

Hắn nói: "Lần sau gặp."

Vưu Lương Hành nhàn nhạt lên tiếng, không chút khách khí, chờ khi xe lăn bánh hòa vào dòng xe cộ hắn mới thoáng nhìn ra phía sau.

Người kia vẫn đứng ở ven đường phía xa xa, thân hình cao lớn chậm rãi biến mất trong tầm mắt, trước khi biến mất, người kia vẫn luôn nhìn về hướng của Vưu Lương Hành, chưa từng rời mắt.

Vưu Lương Hành quay lại, thở dài một hơi, tâm tình có chút buồn bã không biết nguyên nhân.

Gặp mặt tới đây là kết thúc, lần sau....

Đối với Vưu Lương Hành mà nói, cái gọi là lần sau cũng rất gần mà cũng rất xa.

Vừa rồi khi nói chuyện với Khang Thánh Triết, hắn cũng đã rõ ràng địa chỉ của người kia,

Là người sinh sống ở thành phố A, tháng 9 sẽ khai giảng nhập học tại đại học A, trùng hợp đến không thể bỏ qua a, bọn họ vậy mà ở cùng một thành phố, còn sẽ học cùng một trường.

Thật là một sự trùng hợp kỳ diệu, khi vừa biết tới hắn có chút phát ngốc, lúc hắn cúi đầu kia, trong đầu hắn nghĩ lại những dấu vết của sự trùng hợp mà trong lòng run lên, quen biết trên mạng, vừa vặn lại ở cùng một thành phố, dùng một câu cảm thán cũng không thể biểu đạt được tâm tình của Vưu Lương Hành.

Mặc kệ thế nào thì nếu ở cùng thành phố thì việc gặp mặt không phải việc gì khó, đặc biệt là khai giảng vào tháng 9, hắn thân là hội trưởng Hội học sinh, Vưu Lương Hành còn phải tiến hành hướng dẫn rất nhiều hoạt động cho tân sinh viên, đừng nói chỉ là nhìn, giờ muốn tránh đi cũng khó.

Vưu Lương Hành không khỏi có chút tò mò nghĩ tới không biết Khang Thánh Triết sẽ có phản ứng gì khi nhìn thấy hắn vào lúc đó, ôm ấp loại ý tưởng như vậy, hắn cố ý không nói cho người kia biết hắn cũng là sinh viên đại học A.

Hắn nắm tin tức khá rõ ràng về Khang Thánh Triết nhưng đối phương thì không, cảm giác chiếm ưu thế về tin tức làm tâm tình hắn có chút vui vẻ.

Suy nghĩ của Vưu Lương Hành tản ra, lơ đãng nghĩ đến bộ dạng lo lắng không biết lần sau gặp lại là bao giờ của Khang Thánh Triết trên bàn cơm mà có chút buồn cười, vừa vặn tiếng WeChat vang lên, Liêu Túc gửi tin nhắn cho hắn.

----- [Là Liêu Túc không phải plastic]: Lương ca! Tôi nhớ ra rồi! Tôi nhớ ra rồi!

Vưu Lương Hành trả lời: ---- Cái gì?

----- [Là Liêu Túc không phải plastic]: Nhớ ra là tôi đã gặp qua KK ở nơi nào a! Thật sự tôi đã gặp rồi, cậu cũng đã gặp rồi a!!!

----- [Là Liêu Túc không phải plastic]: Lần kia, ở cửa của khoa Văn Học đó, mỹ nam tử cao 2 mét với mái tóc dài đó, còn không phải là KK hay sao!!!

----- [Là Liêu Túc không phải plastic]: Ngọa tào! Này không phải thật sự KK sẽ tới học đại học với chúng ta đi!

Vưu Lương Hành buông di động ra, hắn đã không có cảm giác kinh ngạc đối với việc KK sẽ học cùng trường đại học rồi, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong đầu hồi tưởng lại ngày mà Liêu Túc nói, hắn và Khang Thánh Triết đã tương vọng từ xa.

Nguyên lai bọn họ đã sớm gặp nhau..... Trên đời thật sự có nhiều sự trùng hợp như vậy sao.

Cả đường đi đều không ngừng suy nghĩ, hắn trở lại khách sạn, nhưng cũng không có ý nghỉ ngơi quá sớm, ngày mai hắn cũng giống KK phải trở về thành phố A, vé máy bay đã đặt trước, sáng mai phải ra sân bay.

Thời gian một đêm trôi qua vừa an ổn lại yên tĩnh, sáng sớm hôm sau, Vưu Lương Hành rời giường rất sớm đi ra sân bay,, sau khi lấy vé cùng đăng ký thủ tục hắn vào khu chờ máy bay, trong thời gian rảnh rỗi Vưu Lương Hành bỗng nhớ tới hôm qua hắn không hỏi Khang Thánh Triết sẽ về thành phố A như thế nào.

Hẳn sẽ không lại trùng hợp nữa đi, hắn và Khang Thánh Triết sao có thể đi cùng một chuyến bay được?

Ý tưởng này vừa hiện lên trong đâu, làm tim hắn nhảy loạn, hắn nhìn trái nhìn phải xác định không nhìn thấy thân ảnh cao to nổi bật nào trong khu vực chờ cả, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nói thật, hắn còn không muốn gặp mặt Khang Thánh Triết nhanh như vậy.

Nếu có thể ngẫu nhiên "ngoài ý muốn gặp lại" Khang Thánh Triết trong lúc khai giảng, hắn cảm thấy như vậy mới thú vị, còn nữa, kỳ thật hắn rất khó có lúc nào muốn đùa giỡn như này.

Đang trong lúc nghĩ ngợi thì máy bay đã chạm đất, mọi người xếp hàng đăng ký và soát vé, Vưu Lương Hành đi theo dòng người, bước lên xe đưa hành khách lên máy bay, mọi người đã lên hết xe, nhưng xe còn chưa chuyển động.

Có người oán hận nói:

"Tại sao còn chưa đi?"

"Chắc là có người còn chưa tới."

Vưu Lương Hành đánh giá sự rộng lớn của sân bay qua tầm nhìn, đối với lời bọn họ nói hắn cũng không quá để ý, khi xuất thần, nghe được tiếng loa ở cửa xoát vé.

"Hành khách Khang Thánh Triết xin chú ý, nghe được thông báo xin nhanh chóng tới cửa xoát vé xx..."

Quả nhiên có người tới trễ.

Vưu Lương Hành nhìn đồng hồ, 6 giờ sáng, xác thật dễ tới trễ.

Qua vài phút sau, có người vội vàng lao ra cửa xoát vé để lên xe, số người đã đông đủ, rốt cuộc xe bắt đầu lăn bánh, tới máy bay, Vưu Lương Hành ngồi gần cửa cho nên đi đầu xuống xe.

Quá trình đăng ký rất thuận lợi, hắn xếp hàng đầu tiên, chỗ ngồi ở sườn cửa sổ, sau khi để xong hành lý không ký gửi lên khoang, Vưu Lương Hành ngồi xuống ghế, thắt kỹ dây an toàn rồi nhắm mắt dưỡng thần, hành trình bay tới thành phố A mất khoảng 1 giờ, vừa vặn có thể nghỉ ngơi.

Sau khi nhắm mắt không bao lâu, chỗ ngồi bên cạnh hắn vang lên tiếng một tiếng lạch cạch, tựa như có người tới, dựa theo tình hình chung thì người này hẳn là nên để hành lý lên khoang trước, mà dù không có hành lý thì sau khi ngồi xuống cũng nên sửa sang lại trong chốc lát.

Không biết như thế nào, người nọ tựa hồ không hề nhúc nhích, một chút thanh âm cũng không có.

Vưu Lương Hành cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không mở mắt ra, sau đó một lúc lâu sự yên tĩnh bao trùm không chút tiếng động, cơn buồn ngủ của Vưu Lương Hành dâng lên, mơ mơ màng màng buồn ngủ, nhưng vào đúng lúc này, trên má hắn bỗng nhiên cảm thấy chợt lạnh.

Vưu Lương Hành khựng lại hai giây mới phản ứng lại, có người đang dùng ngón tay chọc vào mặt hắn, hắn ảo não mờ mịt không thể hiểu được, mà bên tai truyền đến tiếng cười với ngữ điệu nóng bỏng cùng quỷ dị phá lệ quen thuộc.

"hì hì hì hì hì hì ~~~~"

Tiếng cười này giống như tiếng sét đánh kinh thiên động địa, trong giây lát Vưu Lương Hành mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn sang gương mặt với mỹ mạo quen thuộc đang ở trước mắt hắn, khoảng cách không đủ 2cm.

Sắc mặt người nọ vẫn hồng nhuận như cũ, nhưng lúc này không phải vì say rượu mà là vì hưng phấn.

Thấy Vưu Lương Hành mở to mắt, Khang Thánh Triết cười đến không nhìn thấy mắt, mi mắt cong cong:

"Lương Lương, ~~~ a a a, anh nói đi, có phải là vận mệnh hay không ~~~"

Vưu Lương Hành: "...."

Không đây không phải vận mệnh.

Đây chỉ là vì bọn họ cùng mua vé giảm giá đặc biệt.

Nói thật, một streamer nổi tiếng vì sao lại tiết kiệm như vậy chứ?

Hắn thật là xui xẻo mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play