Kiểm tra một hồi cho thấy khoảng thời gian này cũng không có chuyến bay nào lập tức có thể xuất phát đi Bắc Kinh, tim Khang Thánh Triết còn chưa kịp rơi xuống đất thì Bạch Dao đã hạ lệnh một tiếng, quyết định ba người bọn họ hiện tại phải ngồi tàu cao tốc trở về.
Quả thực là chưa từng nghe thấy việc một minh tinh lớn như Bạch Dao mà phải ngồi tàu cao tốc, bất quá đây cũng biểu hiện cho quyết tâm của cô cho nên Vưu Lương Hành và Khang Thánh Triết không dám nói ra từ "không".
Ba người vội vàng lên đường, rốt cuộc khi ngồi vào chỗ, Bạch Dao không quên lớp võ trang bên ngoài đầy đủ gồm: kính râm, khẩu trang, mũ chụp, khi ngồi còn phải né tránh ngồi sát vào trong cùng.
Khang Thánh Triết thấy cô vất vả như vậy, có lòng tốt mà khuyên nhủ:
"Không có việc gì đâu, chị không cần phải trốn tránh như vậy."
Bạch Dao nói: "Ngươi thì biết gì, ngươi biết ta nổi tiếng thế nào không?"
Khang Thánh Triết nói: "Không biết, nhưng mà chị có thể yên tâm, có tôi và Lương Lương ở bên thì mọi người sẽ không nhìn vào chị đâu."
Bạch Dao tức đến trợn trắng mắt, nhưng mà vì đeo kính râm nên không ai nhìn thấy, cô nói:
"A Lương thì thôi còn ngươi thì lấy đâu ra tự tin như vậy...."
Khang Thánh Triết bằng phẳng nói:
"Tôi cao hơn chị này, còn đẹp hơn chị nữa nha ~~"
Bạch Dao: "...." Ta nhổ vào!
Bởi vì thực sự là có chút khó thể phản bác lại lời nói của hắn cho nên Bạch Dao thiếu chút nữa đột tử, cô vươn ngón tay thon dài trắng nõn chỉ chỉ vào cái đầu to của Khang Thánh Triết, cuối cùng cũng bỏ kính râm và mũ xuống, chỉ còn đeo chiếc khẩu trang.
Cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Bạch Dao hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện nữa.
Không khí an tĩnh không được bao lâu, sau khi bọn họ ổn định, di động của Khang Thánh Triết bắt đầu vang lên không ngừng, đầu tiên là tin nhắn trên WeChat sau đó là điện thoại, Khang Thánh Triết nhìn chằm chằm di động một lát, sắc mặt dần dần ngưng trọng, khi có cuộc gọi đến, hắn cũng không nhận, chỉ như đang nhắn tin trả lời gì đó.
Nhìn sắc mặt không tốt lắm của hắn, Vưu Lương Hành hỏi:
"Ai vậy?"
Khang Thánh Triết nói: "Là Vương Lộ."
Vương Lộ là người đại diện của Khang Thánh Triết, Vưu Lương Hành cũng biết việc này cho nên hỏi tiếp:
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Khang Thánh Triết không trả lời, Vưu Lương Hành đang định tiếp tục hỏi thì liếc mắt qua di động của mình, mới phát hiện hắn để điện thoại ở chế độ im lặng, cho nên những tin báo còn nhiều hơn so với Khang Thánh Triết, người gửi là Liêu Túc, còn có mười mấy cuộc gọi nhỡ.
[Là Liêu Túc không phải plastic]: ---- Lương ca! Hai người đang ở đâu vậy!! Sao không nghe điện thoại!
[Là Liêu Túc không phải plastic]: ---- K thần ở bên cạnh cậu sao? Có thấy chuyện xảy ra ở Manh Miêu hay không???
[Là Liêu Túc không phải plastic]: ---- Thấy tin nhắn của tôi thì nhanh trả lời lại nhé! Thật sự đã xảy ra chuyện rồi! Bảo K thần nhanh thanh minh đi, cứ để như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt với thanh danh của cậu ta đâu.
Vưu Lương Hành trả lời: ---- Làm sao vậy?
Tin nhắn gửi tới là Liêu Túc cực kỳ kinh hỉ: -----! Rốt cuộc cậu cũng trả lời rồi! Hai người không phải ngủ tới bây giờ mới dậy chứ!!! A! Thôi, trước tiên không nói việc này, cậu đã biết việc trên trang web chưa?
Vưu Lương Hành liếc mắt nhìn sang Khang Thánh Triết một cái, chỉ thấy biểu tình của hắn cực kỳ bình tĩnh, chắc là vừa rồi đã biết việc mà Liêu Túc đã nói, tâm tư của hắn chuyển một cái, định tìm tòi một chút nhưng giây tiếp theo bỗng nhiên Khang Thánh Triết ngừng động tác của hắn lại, nói:
"Trước mặc kệ đi."
Vưu Lương Hành lộ ra biểu tình nghi hoặc, Khang Thánh Triết hơi hơi mỉm cười, nói:
"Lương Lương, chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc cùng anh về Bắc Kinh gặp cha mẹ anh."
Nhất thời Vưu Lương Hành không nói chuyện, Bạch Dao ở đối diện bỗng nhiên hừ một tiếng, ngữ khí không rõ ý vị:
"Coi như ngươi thức thời."
Nếu Khang Thánh Triết đã nói như vậy, Vưu Lương Hành không tiếp tục miệt mài theo đuổi nữa, hắn trả lời Liêu Túc đơn giản, bảo bọn họ tạm thời yên tâm không cần phải xen vào, sau đó buông điện thoại xuống.
Khang Thánh Triết chỉ vào bả vai của mình nói:
"Có mệt không, gối trong chốc lát đi."
Vưu Lương Hành lắc đầu, biểu tình có chút lo âu, Khang Thánh Triết trấn an nói;
"Không sao mà, không cần phải xen vào."
Vưu Lương Hành nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Tàu cao tốc chạy rất nhanh, trong không gian yên tĩnh, Khang Thánh Triết nhìn ra phong cảnh lướt qua rất nhanh bên ngoài cửa sổ, Vưu Lương Hành cho là hắn không bỏ được việc mà Liêu Túc nói đến, đang định mở miệng thì bỗng nhiên người kia quay đầu lại, ghé vào bên tai hắn nói nhỏ:
"Lương Lương, làm sao bây giờ, cứ tưởng tượng đến việc phải gặp cha mẹ anh, là tôi liền khẩn trương."
Vưu Lương Hành: "....."
Hắn bất đắc dĩ nói: "Đừng khẩn trương."
Khang Thánh Triệt nhịn không được hỏi: "Lương Lương, nhà anh như thế nào?"
Đề tài chuyển sang vấn đề này làm Vưu Lương Hành không rảnh suy nghĩ tới việc vừa rồi, hắn nghiêm túc tự hỏi một chút, rồi trả lời:
"Nhà của tôi cũng giống như gia đình bình thường thôi, chỉ là phòng ở có lớn hơn bình thường một chút."
Khang Thánh Triết: "...."
Hắn nuốt nuốt nước miếng, thần sắc quái dị:
"Lương Lương, anh đây là đang đùa tôi sao?"
Vưu Lương Hành nói: "Không a, nói thật mà."
Nói thật, nhưng nội dung hoàn toàn không làm Khang Thánh Triết thấy thả lỏng mà ngược lại càng cân nhắc càng cảm thấy quỷ dị, rõ ràng không phải là một chữ hai nghĩa mà trong lòng Khang Thánh Triết cảm thấy phức tạp, quyết định thăm dò từ phía Bạch Dao:
"Chị ơi, ba ba và ma ma đều là người như thế nào a."
Bạch Da trừng to mắt hạnh nói:
"Ai là chị của ngươi! Khang Thánh Triết, ngươi chú ý cách dùng từ cho ta đi."
Mắng thì mắng nhưng cô vẫn nghiêm túc trả lời:
"Hiện tại mẹ ta không đi làm, chỉ ngẫu nhiên đi du lịch, mua sắm thôi, còn diện mạo...... thường thường vô kỳ."
Khang Thánh Triết: "..... Thường thường vô kỳ?"
Bạch Dao nói: "Ừ."
Khang Thánh Triết nói: "....... Vậy còn phụ thân thì sao?"
Bạch Dao: "Ba ta sao, càng không có gì để nói, làm chút mua bán, hai bàn tay trắng thôi."
Thường thường vô kỳ cùng hai bàn tay trắng sao, hơn nữa còn là gia đình bình thường, đầu óc Khang Thánh Triết càng ngày càng hỗn loạn.
Hắn trầm mặc một lúc lâu sau khi không nghĩ được vì sao lại rối rắm như vậy, hắn hỏi:
"Chị chơi game không?"
Tức khắc Bạch Dao kinh ngạc hỏi: "Cậu còn có tâm tình chơi game à?"
Khang Thánh Triết hỏi: "Có chơi hay không?"
Bạch Dao: "Không chơi."
Khang Thánh Triết nhìn về phía Vưu Lương Hành, Vưu Lương Hành lấy di động ra, đăng nhập vào game, hai người tiến hành tổ đội, bắt đầu chơi game, bất quá chỉ 10 phút sau, hai người đã dành thắng lợi kết thúc một ván rất nhanh chóng.
Vốn dĩ Bạch Dao đang diễn một nữ thần cao lãnh, nhưng nghe vậy liền không nhịn được chú ý, liếc liếc sang phía đối diện, thấy bọn họ phối hợp ăn ý khăng khít như vậy thì nhịn không được ghen ghét nói:
"Hừ, streamer thì có gì đặc biệt hơn người chứ, dù sao đều là chơi game Vương Giả Vinh Diệu."
Khang Thánh Triết nói: "Vậy chị đã lên Vương Giả chưa?"
Bạch Dao nói: "Còn chưa lên."
Khang Thánh Triết: "Vậy chị cũng không biết xấu hổ nói mình đã chơi Vương Giả Vinh Diêu a."
Bạch Dao: "....."
Bạch Dao tức giận thiếu chút nữa nhào lên, mắt thấy cô muốn phát tác, Vưu Lương Hành giữ chặt lấy tay cô nói:
"Online đi, cùng nhau chơi."
Bạch Dao: "..... Hừ! Đừng tưởng rằng kéo ta thì ta sẽ buông tha cho ngươi! A Lương ~~~..... mời chị a!"
Cả đường đi ba người đều chơi game, thời gian trôi qua rất nhanh, trong lúc này Vưu Lương Hành thất thần vài lần, sau đó đều ổn định xuống trong tiếng khẽ cười của Khang Thánh Triết.
Xác thật, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, trước mắt mới là quan trọng nhất, về nhà gặp bà Bạch Diễm và ông Vưu Minh.
Cả đường đi cực kỳ thuận lợi, bọn họ xuống tàu cao tốc, Diêu Miêu Miêu thân là trợ lý của Bạch Dao đã sớm lái xe tới đón, nhìn Khang Thánh Triết, Diêu Miêu Miêu có chút hoảng thần, lúc sau phát hiện Vưu Lương Hành và hắn là một đôi, cô càng thêm kinh ngạc.
"Trời ạ, không nghĩ rằng....."
Lúc trước gặp thoáng qua hai người, giờ vậy mà lại ở bên nhau.
Cô cảm thán: "Nữ sinh trên đời này không phải đều khóc chết hay sao, nhưng mà hai người thực sự rất xứng đôi."
Bạch Dao hừ lạnh một tiếng, nói:
"Miêu Miêu vừa mới nói cái gì, chị đây sao lại nghe không rõ vậy?"
Diêu Miêu Miêu ha ha một tiếng lúng túng ngậm miệng vào.
Đi xe khoảng 1 giờ nữa, thì chiếc xe rẽ vào một khu biệt thự cực kỳ hoa lệ, Khang Thánh Triết nhìn trái rồi nhìn phải, từ khi bắt đầu vào đây, chung quanh đều là hoa cỏ quý giá, mỗi một cái biệt thự đều có hoa viên riêng, nhưng ở giữa còn có một cái bể bơi thật dài màu xanh lam xỏ xuyên suốt cả một con đường, không giống như riêng rẽ mà tựa như một cái bể bơi cho cả con phố.
Nói thật nếu không phải biết đây là Bắc Kinh thì Khang Thánh Triết còn tưởng mình đã tới Dubai rồi.
Bạch Dao nói:
"Có phải là đang cảm thấy sức tưởng tượng của mình bị hạn chế hay không."
Khuôn mặt hoa dung nguyệt mạo của Khang Thánh Triết nhăn thành một đoàn:
"Lương Lương, lúc trước sao anh không nói với tôi về những thứ này...."
Vưu Lương Hành đạm nhiên nói:
"Này thì có gì để nói."
Khang Thánh Triết: "...."
Hắn bỗng nhiên che ngực lại, nửa ngày sau Khang Thánh Triết mới cảm thấy mình hòa hoãn lại một chút, lúc này mới nói:
"Lương Lương, nhà anh ở căn nào."
Vưu Lương Hành nói: "Ừm? Cả khu biệt thự này đều là của nhà tôi đúng không nhỉ, tôi cũng không rõ lắm gần đây có bán đi căn nào không."
Bạch Dao ngồi ở ghế phụ, bổ sung:
"Không, mẹ nói, một nhà mình ở tương đối thanh tĩnh, lại không thiếu chút tiền kia, muốn bán đi làm gì."
Khang Thánh Triết: "....."
"Lương Lương, tôi cảm thấy, dường như có chút thở không nổi."
Vưu Lương Hành: "....."
Vưu Lương Hành vươn tay vỗ vỗ ngực cho Khang Thánh Triết, người kia thuận thế nhao vào lòng ngực hắn, hu hu hu khóc lên:
"Đây là gia đình bình thường mà anh nói hay sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT