Bồ Thần cũng chào lại cô, tiện tay sửa lại ghi chú.
Tính tình của Trần Viễn Hề lạnh lùng, nói chuyện cũng rất trực tiếp: [Vừa rồi từ chỗ anh tôi biết được, hóa ra chị không thể nói chuyện, tôi cũng không rõ tại sao phải kết bạn với chị, anh tôi nói người anh ấy khâm phục nhất là chị, người anh tôi ngưỡng mộ tôi cũng sẽ thích người đó, anh ấy rất ít ngưỡng mộ người khác.]
[Chúng ta chỉ từng gặp nhau một lần, không khác gì với người xa lạ, nếu như chị không có ý nói chuyện với tôi, tôi cũng không có chủ đề gì để trò chuyện với chị.]
Dòng tin cuối rất hợp với ý của Bồ Thần, cô vừa rồi nhắn hỏi Trần Viễn Hề tìm cô có chuyện gì, Trần Viễn Hề lại trả lời:
[Nghe nói chị và cô gái anh tôi thích ở cùng một ký túc xá, còn là bạn thân.]
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
[Nhà ngoại anh tôi ở Tô Thành, tôi thường xuyên đến đó thăm bà cụ, sau này đến Tô Thành có lẽ sẽ có cơ hội gặp nhau.]
[Chị làm việc của chị đi, tôi không quấy rầy chị nữa.]
Bồ Thần đọc xong, cô nghĩ có lẽ cô biết tại sao Trần Viễn Hề lại kết bạn với cô rồi, là vì Trác Huyên.
Có lẽ Trần Viễn Hề muốn sau này sau khi quen thuộc rồi sẽ có thể giúp anh cô ấy hỏi về tình hình của Trác Huyên.
Bồ Thần: [Đợi em đến Tô Thành, có thể liên lạc với chị bất kỳ lúc nào.]
Cô vừa trả lời xong tin nhắn của Trần Viễn Hề, nhóm bốn người lại có tin nhắn.
Triệu Thù gửi vài tấm ảnh chụp cảnh tiệc đơn thân của Tạ Gia Nghênh, cô tìm bóng dáng của Tần Dữ trong ảnh nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng mơ hồ, cô vừa nhìn là nhận ra anh ngay.
Bồ Thần lưu lại các tấm ảnh có Tần Dữ, lúc này cô mới phát hiện ra tên nhóm từ “Aiyo này~” đổi thành “Giấc mộng Nam Kha.”
Cô cảm thấy không đúng lắm, không biết tại sao Triệu Thù lại đột nhiên đổi tên nhóm.
Người phát hiện tên nhóm bị đổi còn có Bành Tĩnh Dương, cậu cũng đang có mặt trong buổi tiệc.
Bành Tĩnh Dương thoát khỏi khung đối thoại đi tìm Triệu Thù, tìm một vòng không thấy cô ấy, đến khi anh quay về quầy bar, một mình Triệu Thù đang ngồi trên ghế cao uống rượu.
“Vừa rồi em đi đâu vậy?” Anh đã ngang qua quầy bar một lần, nhưng không thấy cô đâu.
Triệu Thù: “Vừa từ trong phòng vệ sinh ra.”
Cô nhấp một ngụm rượu nhỏ.
Bành Tĩnh Dương cầm lấy ly rượu trong tay cô: “Uống ít thôi, độ cồn của rượu này rất mạnh.”
Phần rượu còn lại, anh định uống sạch.
Trước mặt cô còn có một ly nữa, Bành Tĩnh Dương đưa tay cầm sang.
Triệu Thù chống cằm nhìn anh, dưới ánh đèn tờ mờ, trông anh thật không chân thực.
Cô đưa tay bắt lấy cổ tay anh, cũng bắt được đồng hồ trên cổ tay anh, mặt đồng hồ áp lên lòng bàn tay cô, hơi lạnh, cô đè cổ tay anh: “Uống chậm thôi, không phải anh nói độ cồn mạnh sao?”
Bành Tĩnh Dương: “Tên nhóm là sao vậy?”
Triệu Thù hỏi ngược: “Anh nhìn thấy sao?”
“Ừ.” Bành Tĩnh Dương lại hỏi: “Là ý gì?”
Triệu Thù lắc đầu: “Không có gì, chỉ là…”
Cô thở dài: “Em bị đả kích, mấy người tối nay đến đây, học lực của em kém nhất, có lẽ đến tên đại học của em họ cũng chưa từng nghe qua.”
Ngón tay cô vuốt ve mặt đồng hồ của anh: “Bọn họ nói chuyện em nghe không hiểu, là thật sự nghe không hiểu đó. Những người lợi hại trong ngành của các cậu ấy em cũng chưa từng nghe qua.”
Cô nghe không hiểu, cũng không xen vào được.
Bạn đồng trang lứa với mình, các cậu ấy đều có một ít thành tựu trong sự nghiệp, cô lại liều mạng thi nghiên cứu sinh, đã thi ba lần vẫn không nhìn thấy hi vọng.
Bành Tĩnh Dương uống sạch rượu trong ly, đặt ly rượu xuống, “Ở đây sắp ồn chết mất, đầu anh bị ồn đến nhức rồi, chúng ta ra ngoài hít thở.”
Cô vẫn nắm lấy cổ tay anh, anh đưa cô ra ngoài quán bar.
Tiếng huyên náo xa dần, bên tai cũng hoàn toàn yên tĩnh.
Bành Tĩnh Dương rất ít khi đến quán bar, tửu lượng của anh không tốt, quán bar không hề có bất kỳ sức hấp dẫn nào cả.
Anh đứng đối diện Triệu Thù, “Bây giờ em mau sửa lại tên nhóm đi.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Anh yêu cầu: “Em đổi lại tên nhóm đầu tiên đi.”
Triệu Thù ngạc nhiên: “Anh vẫn còn nhớ tên nhóm của mười năm trước?”
Anh nói: “Nhớ, tên là ‘Hai chúng ta.”
Bên ngoài oi bức, Bành Tĩnh Dương dùng tay quạt mát cho cô, sức gió chỉ đủ thổi lay vài sợi tóc của cô.
Triệu Thù khi đó không biết là bị chập mạch hay thế nào lại đổi tên nhóm thành như thế.
Bành Tĩnh Dương giục cô, bảo cô bây giờ mau đổi lại.
Hôm nay Triệu Thù đổi tên nhóm thành “Giấc mộng Nam Kha” không phải thật sự muốn dùng tên nhóm này, cô chỉ là muốn mượn điều này để đả kích chính mình, muốn mình tiếp tục cố gắng, chuẩn bị kỳ thi nghiên cứu sinh lần thứ tư.
Cô bàn bạc với Bành Tĩnh Dương: “Đợi em thi đậu rồi đổi lại được không?”
Bành Tĩnh Dương kiên quyết: “Không được.”
Có vài lời anh sớm muốn nói với cô nhưng sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, nên hôm nay vừa khéo đúng lúc anh có thể lên tiếng.
Anh nhìn cô: “Nếu như em mệt rồi, chúng ta không thi nữa, được không? Làm thứ sở trường khiến em vui. Em xem mấy năm nay những bộ truyện nói em nhìn trúng, cuối cùng đều rất hot, em là người làm ăn, đừng cứ hà khắc ép bản thân chuyện gì cũng phải giỏi.”
Triệu Thù im lặng một lúc lâu.
Sau đó cô nói: “Em muốn thi đậu một trường đại học không tệ, muốn để cho những người xung quanh anh đều ngưỡng mộ anh vì tìm được một người bạn gái như em, mà không phải là mỗi lần nhắc đến em, trong mắt họ đều nhìn anh với ánh mắt chỉ thích vẻ bề ngoài.”
Bành Tĩnh Dương càng dùng sức quạt cho cô, “Em không biết họ hâm mộ và đố kỵ với anh đâu.”
Anh nghĩ cách khiến Triệu Thù vui: “Người có giá trị nhan sắc cao rất dễ khiến người ta bỏ qua tài hoa và nội hàm của cô ấy, đây cũng hết cách rồi, không phải là lỗi của em, đây là nỗi buồn của những người có vẻ bề ngoài như chúng ta.”
Triệu Thù phì cười, cô bị lời nói của anh làm vui lây.
Cô vẫn quyết định sẽ thi nghiên cứu sinh: “Em vẫn muốn thử, em không cam tâm. Tiền kiếm được em có thể nuôi được mình, nếu như em bỏ cuộc giữa chừng, sau này nhất định em sẽ hối hận.”
Bất kỳ lúc nào Bành Tĩnh Dương đều ủng hộ cô: “Vậy em thi đi. Tiền anh kiếm được đủ để cho chúng ta tiêu.”
Anh lại đưa thông điệp tiếp theo cho cô: “Sau này không được phép tùy tiện đổi tên nhóm, nếu như lại đổi nữa, anh sẽ không tha cho em.”
Triệu Thù đánh anh, “Anh dữ gì chữ.”
Bành Tĩnh Dương xoa chỗ bị cô đánh, “Sau này có thể dịu dàng với anh chút không? Trước đây không phải em nói sau này nếu theo đuổi được anh, sẽ thật trân trọng anh sao.”
Triệu Thù: “...”
Bành Tĩnh Dương đưa tay xoa thái dương: “Rượu này sau khi uống vào nồng độ thật mạnh, bây giờ anh bắt đầu thấy đầu nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo.”
Triệu Thù bật cười.
Bành Tĩnh Dương hết cách rồi, chỉ có thể chặn miệng cô lại.
- -
Bồ Thần trên đường đến quán bar nhìn thấy tên nhóm của họ lại đổi thành tên thời lớp mười, trong tất cả các tên nhóm từng đổi qua, cô thích nhất là cái tên này.
Cô và Tần Dữ chính là hai chúng ta.
Nếu như có thể thả like cho tên nhóm, cô là người đầu tiên thả like cho cô.
“Thần Thần, nói chuyện với anh.”
Tần Dữ đang lái xe, nửa ngày không thấy Bồ Thần ngẩng đầu, chỉ chăm chú nhìn điện thoại.
Nụ cười trên khóe môi cô vẫn chưa tan, cô tắt máy, quay đầu nhìn anh.
Anh không phải muốn nói chuyện với cô sao, hay là chủ muốn sự chú ý của cô lên người anh.
Tần Dữ nhìn cô một cái, hỏi: “Có chuyện gì vui sao?”
Bồ Thần: “Mỗi ngày em đều vui cả.”
Cô nhớ đến Trần Viễn Hề, liền kể chuyện ở trạm xe gặp được Trần Viễn Hề và Trần Viễn Dương cho anh nghe.
Mười năm trôi qua, Tần Dữ dường như không nhớ ra Trần Viễn Hề trông như thế nào, khi đó anh nằm trên giường bệnh, cơn đau bao phủ dây thần kinh trên người anh, anh không hề để ý đến thế giới bên ngoài, chỉ nhớ hôm đó con gái của Trần Trí Luân đến thăm anh, cô ấy nói hai lần xin lỗi với anh.
Cô ấy là một đại thần trong thi cử, rất giỏi lý hóa.
Nếu như năm đó Trần Trí Luân có thể đối xử với vợ trước và con gái tốt một chút, Trần Viễn Hề cũng sẽ không như bây giờ.
“Cô ấy đi làm rồi chứ?”
Bồ Thần gật đầu: “Đang ở Thượng Hải, nghe Trần Viễn Dương bảo cô ấy làm việc ở một công ty kỹ thuật sinh học, cụ thể làm gì em cũng không biết, cũng khá lợi hại.”
Nghe thấy công ty kỹ thuật sinh học, Tần Dữ khựng lại, không biết là công ty kỹ thuật sinh học nào.
Không bao lâu sau, họ đến quán bar.
Trước khi xuống xe, Bồ Thần cởi áo sơ mi trắng ngoài váy ra, trên đường lạnh, cô mặc để tránh khí lạnh.
Tần Dữ xuống xe, vòng qua bên cô mở cửa xe, sau đó ánh mắt sáng lên.
Bồ Thần nhìn thấy anh chăm chú nhìn cô như thế lại không nói chuyện, đột nhiên cô không xác định được bộ váy này có thích hợp hay không, cô rụt rè: “Không đẹp sao?”
Tần Dữ: “Là quá đẹp, anh không muốn để người khác nhìn thấy.”
Đây là lần đầu tiên cô mặc váy đen bó sát người, lộ ra phần eo thon thả xinh đẹp, đến cả anh cũng bấy giác muốn nhìn mãi, không thể rời mắt được.
Trước đó anh đều mua cho cô những màu sắc ôn hòa, quần áo của cô đa phần là màu nhạt, đặc biệt là màu trắng, rất ít khi thấy cô mặc áo màu sậm.
Hóa ra cũng đẹp như thế.
Bé Thần của anh trưởng thành rồi.
Tần Dữ cúi đầu, hôn lên trán cô.
Lúc hai người nắm tay nhau bước vào, không ít người đều vui vẻ hô lên, giống như đón chào một đôi tân nhân vậy.
Sau khi chúc mừng Tạ Gia Nghênh, Bồ Thần đi theo Tần Dữ uống rượu với nhóm làm hạng mục AI, cô không dám uống mỗi lần đều chỉ nhấp một ngụm nhỏ.
Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù cũng bước vào, lúc này mọi người đang cười nói, anh ấy tìm một chỗ trống ngồi xuống, “Mọi người đang trò chuyện gì thế.”
Tạ Gia Nghênh nói: “Đang nói về chuyện điên cuồng nhất mà Tần Dữ từng làm.” Trong mắt của bọn họ, từng chuyện mà Tần Dữ làm vì Bồ Thần đều điên cuồng và cố chấp.
Bành Tĩnh Dương: “Chuyện này mình là người có quyền lên tiếng nhất.”
Tạ Gia Nghênh sợ anh ấy uống nhiều, đại não không làm chủ được, còn chưa đến thời điểm đã nói chuyện ứng dụng âm thanh ra, cô ấy cướp lời, nói: “Không nói chuyện công việc nhé, chỉ nói chuyện cá nhân thôi.”
Trong ly rượu của Bành Tĩnh Dương đựng nước lọc, anh ấy uống nửa ly, nói: “Chuyện hồi lớp mười.”
Tần Dữ cũng đã quên mất năm lớp mười mình từng làm qua chuyện gì điên cuồng, anh ra hiệu cho Bành Tĩnh Dương nói thử.
Bồ Thần ngồi bên cạnh Tần Dữ, cũng không quá để ý đến chuyện Bành Tĩnh Dương muốn nói, vì Tần Dữ không có chuyện gì là không kể cho cô nghe cả.
“Cậu và lớp khác hẹn đánh bóng, còn chưa đánh bóng xong, cậu đã đánh người ta rồi.” Hôm nay Bành Tĩnh Dương đã uống xong hai ly rượu của Triệu Thù, nói chuyện cũng nhiều hơn: “Lúc đó cậu tớ vẫn chưa chuyển đến, cậu bị phạt viết kiểm điểm, cậu bảo tớ viết giúp cậu, viết xong cậu sẽ chép lại, một nghìn chữ đấy, tớ hì hục viết đến nửa đêm.”
“...”
Bồ Thần nhìn Tần Dữ, anh...đánh nhau?
Tần Dữ đưa tay bịt tai cô, “Khi đó anh không nói cho em biết, không muốn hủy hoại hình tượng trong lòng mình.”
Vì Tần Dữ ngăn không cho Bành Tĩnh Dương nói tiếp, sau đó mặc kệ mọi người hỏi gì, cũng không cho Bành Tĩnh Dương lên tiếng.
Hai giờ rưỡi sáng, mọi người ra về.
Tần Dữ không uống rượu, lúc về vẫn là anh lái xe.
Bồ Thần nhịn lại tò mò, đến khi lên xe cô mới hỏi anh, lớp mười tại sao anh lại đánh nhau.
Cô đưa tay sờ nơi anh từng bị thương: “Khi đó anh vẫn chưa khỏi hẳn, sao lại dám đánh nhau với người ta?”
Tần Dữ: “Lúc chơi bóng có chút xung đột, chuyện không có gì, anh không bị thương.”
Khi đó đánh nhau, chủ nhiệm Tôn nể mặt Bồ Thần, sợ Bồ Thần bị ảnh hưởng, nên không thông báo toàn trường.
Vì nguyên nhân đánh nhau là vì Bồ Thần.
Lớp kia có một nam sinh trêu chọc Bồ Thần, anh không nghe được nữa nên liền xảy ra xung đột, không khống chế được cảm xúc.
Khi đó anh vừa ngồi cùng bàn với cô không lâu, cô vừa yên tĩnh vừa nhút nhát nhạy cảm, anh không nghe lọt bất kỳ ai nói nửa chữ không tốt về cô.
Thật ra dù anh không nói thật, Bồ Thần cũng đoán được chắc chắn có liên quan đến cô.
Anh không phải là người thích so đo, sẽ không đơn thuần vì đánh bóng mà có xung đột với người khác.
Lúc đèn đỏ, Bồ Thần ghé sát lên người anh, dùng cằm mình khẽ cọ vai anh.
Tần Dữ đưa tay xoa đầu cô, hôn lên mắt cô, sau đó lại hôn thêm một cái: “Buồn ngủ rồi sao, chúng ta sắp về đến nhà rồi.”
“Em không buồn ngủ.” Bồ Thần hoài niệm về những ngày tháng thanh xuân niên thiếu, dẫu rằng bây giờ họ vẫn còn rất trẻ.
Trên đường về nhà, Bồ Thần không lướt điện thoại nữa, cô chăm chú nhìn anh, từ gương mặt nhìn nghiêng của anh đến tay của anh, cô vẫn nhớ dáng vẻ lúc anh đứng ở lan can hành lang chơi game.
Cô nói: “Có người nói với anh rằng tay của anh rất đẹp không?” Cô không có mặt mũi dùng từ gợi cảm để hình dung.
Thật sự không ít người khen tay anh đẹp.
Tần Dữ: “Nếu như em thích ngắm, sau này anh sẽ cho em ngắm nhiều hơn.”
Anh và cô có hành vi thân mật cũng sắp năm năm rồi, bất kể là trên giường anh dỗ cô thế nào, cô dính anh thế nào, nhưng sau khi xong việc cô vẫn lưu luyến, giống như câu nói vừa rồi, cô không biết phải đáp lại như thế nào.
Tần Dữ chuyển chủ đề: “Đợi sau khi tham gia hôn lễ của Tạ Gia Nghênh, chúng ta về nhà ngoại anh.”
Biết cô căng thẳng, anh nói: “Dẫn theo bố anh nữa, có bố ở đó, sức chú ý của ông bà ngoại sẽ luôn đặt lên người ông ấy, em chỉ cần ăn là được.”
Bồ Thần: “...”
Cô đã lớn như thế rồi mà anh vẫn dụ dỗ cô.
Tần Dữ đã nói qua với cô, đợi cô tốt nghiệp đi làm, sẽ đưa cô đến gặp người nhà của anh.
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng cô vẫn không khỏi căng thẳng.
Về đến chung cư, Bồ Thần tắm nước ấm.
Bước ra khỏi phòng tắm, những lo lắng rối tung trong lòng cô cũng vơi đi phân nửa.
Cô lau tóc bước ra, Tần Dữ nhận lấy khăn lông của cô, “Để anh.” Lau vài cái giúp cô, anh ném khăn lông lên trên ghế ở cuối giường.
Anh ôm cô vào lòng, bàn tay đặt trên eo cô, sau đó di chuyển xuống dưới.
Nếu như có thể phát ra âm thanh, lúc ngón tay thon dài của anh chạm vào người cô, nhất định cô sẽ mềm mại gọi tên anh ‘Tần Dữ’.
Bồ Thần ngẩng đầu, đón nhận nụ hôn lưu luyến của anh.
Tay anh cũng giống như nụ hôn của anh, trong dịu dàng lại mang theo sự chiếm hữu cường thế.
Tần Dữ một tay ôm lấy cô, tay còn lại vuốt ve người cô.
Anh hôn lên sống mũi của cô, thấp giọng nói: “Không phải em nói tay anh rất đẹp sao? Sau này sẽ không dùng để chơi game nữa, chỉ dùng để làm em vui thôi.”
Bồ Thần nheo mắt không nhìn anh, lời nói xấu hổ như vậy mà anh cũng có thể trực tiếp nói ra.
Ngón tay và lòng bàn tay của anh không ngừng tới lui, dịu dàng và không có tiết tấu khuấy động bên dưới, cô thừa nhận, cô động tình không thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT