Lúc Bồ Thần nhìn thấy Triệu Thù ở cổng thư viện, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, có Triệu Thù thì bầu không khí mãi mãi không nhạt nhẽo, không cần lo lắng xấu hổ vì không có gì để nói.

Trên đoạn đường cô và Bành Tĩnh Dương đi xe tới đều không nói được mấy câu, hai người chưa quen thuộc lại không có gì để nói ở cùng với nhau là sự giày vò.

Bồ Thần từ xa xa vẫy tay với Triệu Thù.

Ba người đi vào đại sảnh của thư viện.

“Thần Thần, để tớ đeo cặp cho cậu.” Triệu Thù nhiệt tình hoàn toàn không cho Bồ Thần cơ hội từ chối, gỡ cặp sách trên vai cô xuống tự mình đeo: “Má ơi, trong này của cậu đựng sắt sao? Sao lại nặng như vậy.”

Bồ Thần ngượng ngùng cười cười: [Vài cuốn sách của chủ nhiệm Tôn ở trong đó.] Cô đưa tay, muốn lấy lại tự mình đeo.

Triệu Thù xua tay, không khỏi phân bua nói: “Tớ đeo cho cậu, cậu còn phải cao lên đấy, lỡ như đè không cao lên được thì tổn thất này lớn lắm.”

Triệu Thù là nữ sinh cao nhất lớp, đi chân trần thì chiều cao là một mét bảy mươi mốt, dáng người cô ấy hơi gầy, hơn nữa khuôn mặt lại nhỏ, cảm giác mang đến cho người ta vẫn tính là nhỏ nhắn lung linh.

Có điều cảm giác này là chính cô ấy cảm thấy vậy.

Mỗi lần Bành Tĩnh Dương nghe cô ấy nói mình nhỏ nhắn lung linh thì toàn thân cậu nổi da gà.   

Bồ Thần cũng không thấp, nhưng đứng trước mặt Triệu Thù thì vẫn thấp hơn sáu, bảy centimet.

Hôm nay Bồ Thần mặc áo lông màu trắng kiểu ngắn, búi tóc cao, làm nổi bật lên chiếc cổ thiên nga trắng nõn xinh đẹp, sự linh động xinh đẹp khắp người ấy khiến cho người ta có ý muốn bảo vệ, Triệu Thù cảm thấy mình là chị lớn nên chăm sóc tốt cho Bồ Thần.

Đến phòng đọc ở lầu ba, ngoại trừ mấy nhân viên đứng với nhau nói chuyện trời đất thì không có một ai.

Bên trong phòng đọc ấm áp dễ chịu, Bồ Thần cởi áo lông ra khoác lên ghế dựa.

Vừa rồi Bồ Thần mặc áo lông bên ngoài, Triệu Thù không nhìn thấy logo trên áo hoodie trắng và hình trước ngực của cô, lúc này đột nhiên nhìn thấy, cô ấy không khỏi kích động: “Tớ cũng chưa cướp được áo hoodie liên kết thương hiệu này đâu! Thần Thần, cậu mua ở đâu vậy?”

Bồ Thần không biết liên kết thương hiệu gì, chưa từng đặc biệt chú ý tới: [Cô của tớ mua cho tớ.]

Lần trước về nhà cô mua cho cô một bao lớn quần áo mùa đông, chỉ là áo lông màu trắng thôi mà đã có ba chiếc, cô ấy nói kiểu dáng của mỗi chiếc đều đẹp, lựa chọn khó khăn, thế là cô ấy mua hết toàn bộ.

Về phần chiếc áo hoodie này, chẳng qua là cô cảm thấy thích hợp mặc trong phòng có điều hòa không khí, độ dày vừa vặn, cho nên hôm nay mới mặc bên trong áo lông, không nghĩ tới là kiểu liên kết thương hiệu.

Nhắc đến cô của Bồ Thần, Triệu Thù có ấn tượng khá là sâu sắc, cô ấy gặp một lần ở cổng trường là đã không quên được, cô giống như Bồ Thần, có nét đẹp rất riêng.

Trong mắt Triệu Thù, Bồ Thần mới là cô gái xinh đẹp nhất trong trường, nhất là đôi mắt biết nói kia, tất cả mọi sự vật tốt đẹp nhất đều ở trong đó.

Không chỉ có cô ấy, mỗi lần con trai trong lớp nói đến thì bao giờ cũng tiếc hận, nói nếu không phải Bồ Thần không biết nói chuyện, tính cách có chút quái gở, không hòa đồng thì còn không biết có bao nhiêu người theo đuổi.

Triệu Thù lấy mấy miếng socola từ trong túi ra rồi nhét vào túi của Bồ Thần, cô ấy tự lột một miếng bỏ vào miệng rồi hỏi: “Cô của cậu kết hôn chưa?”

Bồ Thần lắc đầu, cô ngóng trông cô của mình có thể gặp được một người hiểu cô ấy.

Triệu Thù nhai socola: “Không biết á, đại mỹ nữ như cô cậu có ánh mắt như thế nào.”

Bồ Thần cũng muốn biết, cô chưa từng thấy bạn trai của cô mình, trước kia cô từng tò mò hỏi, cô ấy nói chưa có đâu, mỗi ngày nằm mơ cũng muốn gặp được tổng giám đốc bá đạo.

Cô biết cô ấy nói như vậy là nói đùa, muốn mượn chuyện này để bỏ qua chủ đề.

Nếu cô ấy đã không muốn nhiều lời, sau này cô cũng chưa từng hỏi lại nữa.

Triệu Thù từ trước đến nay không giữ mồm giữ miệng, cao hứng thế nào thì làm thế ấy: “Tớ thật sự muốn làm bà mai, giới thiệu cô của cậu cho nam thần Lục của tớ, Thần Thần cậu không cảm thấy cô và chú rất xứng đôi sao?”

Chớp mắt một cái, Lục Bách Thanh từ nam thần biến thành chú.

“Triệu Thù, cậu có thể đi tìm quyển sách để đọc không?” Bành Tĩnh Dương vô tình ngắt lời cô ấy, cậu có chút bất đắc dĩ: “Cậu nói không ngừng, cậu nói xem Bồ Thần người ta làm sao học được?”

Triệu Thù bị điểm danh trợn trắng mắt với Bành Tĩnh Dương.

Bồ Thần cười cười: [Không sao, không ảnh hưởng.]

Trải qua sự nhắc nhở như thế của Bành Tĩnh Dương, Triệu Thù ý thức được Bồ Thần đến phòng đọc là làm bài tập đàng hoàng ra dáng, không giống như cô ấy, đơn giản là đọc sách ngụy trang cho hết thời gian.

“Thần Thần, tớ đi tìm sách cho cậu.” Cô ấy cầm điện thoại lên, chậm rãi ung dung lắc lư đi về phía kệ sách bên kia.

Triệu Thù đều không làm sao có hứng nổi với tất cả sách vở và tạp chí của thư viện này, nếu như có tiểu thuyết tình cảm thì tốt rồi, cô ấy tùy ý xách một quyển tạp chí từ trên giá sách rồi quay lại.

Lật vài tờ tạp chí, Triệu Thù xem không vào, yên tĩnh nằm trên bàn một hồi, buồn bực ngán ngẩm, thế là mở một tờ đề của Bồ Thần ra, thuận tay cầm lấy một tờ giấy nháp.

Bành Tĩnh Dương nhìn cô ấy hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Triệu Thù đưa điện thoại cho cậu: “Giúp tớ chụp mấy tấm, tớ muốn nói cho tất cả mọi người trong vòng bạn bè của tớ biết, tớ cố gắng học tập đến mức nào, thật sự cho rằng tiến bộ lên một bậc dễ như vậy à.”

Cô ấy lấy ra một cây bút từ trong túi bút của Bồ Thần, cúi đầu bắt đầu vẽ trên giấy nháp, ra dáng ra vẻ.

Làm xong việc tạo dáng, Triệu Thù ra hiệu nói: “Được rồi, cậu chụp đi.”

Bành Tĩnh Dương sắp chết lặng, nhưng nếu như không chụp giúp cô ấy thì cô ấy sẽ không để cho cậu yên bình.

Cậu mở máy ảnh ra, chụp lung tung mấy tấm.

Triệu Thù cướp lấy điện thoại của mình về xem hình, được chụp rất qua loa.

Cô ấy chọn lấy hai tấm miễn cưỡng có thể nhìn được đăng vào vòng bạn bè, cũng kèm chữ: Không nghĩ tới có một ngày mình cũng có thể đắm chìm trong học tập mà không phát hiện ra có người chụp lén mình (che mặt).

Trạng thái vừa đăng còn chưa có người bình luận, cô ấy giống như người nghiện diễn trò, tự biên tự diễn, giả vờ như trả lời người khác: [Ừm, đúng, ở phòng đọc của thư viện, hẹn bạn đến học bài đây.]

Chuyện cô ấy đến thư viện vào ngày nghỉ nhất định phải được thông báo rộng rãi.

Chưa được một lát, Tần Dữ đã like cho cô ấy.

Còn bình luận cho cô ấy: [Cậu và Bồ Thần ở cùng nhau?]

Triệu Thù: [Đúng vậy, tụi tớ đều những đứa trẻ ngoan nghiêm túc học tập.]

Bành Tĩnh Dương còn đang giảng bài cho Bồ Thần, Triệu Thù rảnh đến mức khó chịu, nếu như hôm nay Tần Dữ tới, nói không chừng cô ấy còn có thể có một học tra* nói chuyện cùng.

*Ý chỉ người học kém.

Cô ấy hỏi Tần Dữ: [Cậu có tới không? Chúng ta đốc thúc lẫn nhau học tập.]

[Không đi, không có thời gian.]

Lúc này Tần Dữ đã đến nhà Lục Bách Thanh, anh cởi áo khoác ra rồi treo lên.

Lục Bách Thanh đóng cửa lại: “Cháu tự tìm tạp chí mà mình muốn đọc đi, ở trong phòng khách ấy.”

Tần Dữ đáp lời rồi đi về phía phòng khách.

Căn nhà hơn ba trăm mét vuông, Lục Bách Thanh ở một mình, trang trí thiên về màu lạnh, nhìn qua không có một chút cảm giác con người nào.

Lục Bách Thanh lấy một chai nước soda cho anh, nhìn anh: “Gặp được chuyện gì mà vui vẻ thế?”

Tần Dữ giả vờ không biết: “Nghe không hiểu chú nói gì.”

Lục Bách Thanh vạch trần anh: “Bình thường nhìn thấy chú là kéo căng cả khuôn mặt, giống như thầy nợ tiền cháu vậy. Hôm nay miệng của cháu suýt nữa liệt đến lên trời rồi.”

Tần Dữ không tiếp lời, bản thân anh cũng không biết mình trở nên hớn hở ra mặt như vậy từ lúc nào. Hôm nay Triệu Thù cũng đi thư viện, không phải chỉ có Bồ Thần và Bành Tĩnh Dương.

Không hiểu sao, tâm tình rất tốt.

Lục Bách Thanh dựa vào bàn giữa phòng, hỏi: “Không phải cháu nói cháu nghĩ thông suốt rồi à, sao hôm qua lại làm ầm ĩ với bố cháu?”

Tần Dữ: “Không có ầm ĩ, cũng bởi vì việc không về ăn Tết này, bố cháu cứ phải tranh luận cho được.”

Lục Bách Thanh lớn hơn anh mười mấy tuổi, lại cách anh một đời, có một số việc mà anh không có cách nào nói với người ở độ tuổi của Lục Bách Thanh. Bảo người ba mươi tuổi hiểu cho người mười sáu tuổi, khả năng không lớn.

Lục Bách Thanh trông như nói chuyện phiếm: “Không phải cháu quyết định học kỳ sau học tập thật tốt à, sau khi khai giảng cháu có dự định gì?”

Tần Dữ nghe ra được ý nằm ngoài lời nói: “Có chuyện gì chú cứ nói thẳng.”

Nếu Tần Dữ đã vạch trần, Lục Bách Thanh cũng không vòng vo quanh co nữa: “Cuộc thi năm sau, cháu tham gia không?”

Tần Dữ không trả lời mà hỏi lại: “Mẹ cháu bảo chú hỏi à?”

Lục Bách Thanh không phủ nhận, anh ấy nói: “Bỏ lỡ một lần nữa thì không theo kịp trường học cháu nộp đơn.” Xin vào trường nổi tiếng dù sao cũng phải có đầu vào chất lượng cao, tham gia cuộc thi quốc tế là một con đường trong số đó.

Tần Dữ hơi ngửa đầu uống nước, không đáp lại lời của Lục Bách Thanh.

Tốt nghiệp cấp 3 là đi ra nước ngoài học, bao gồm cả việc học trường nào chuyên ngành gì cũng đã sớm được bố mẹ lên kế hoạch xong. Bỏ lỡ cuộc thi lớp 10, tạm thời chuyển đến Tô Thành học cấp 3 chỉ là một việc ngoài ý muốn trong cuộc đời anh.

Mà gặp được Bồ Thần, cũng là một chuyện ngoài ý muốn.

Lục Bách Thanh được người ta nhờ vả nên đành phải hết lòng vì việc của người khác: “Nếu như nghỉ đông cháu không có việc gì thì có thể chuẩn bị, mấy cái đề thi này cháu đã để đó gần nửa năm rồi, tiến vào trạng thái cần chút thời gian.”

Thái độ của Tần Dữ ba phải: “Nói sau đi ạ.”

“Cháu xem tạp chí đi, chú đi thu dọn hành lý để về Bắc Kinh mấy ngày.” Lục Bách Thanh vừa nói vừa đi về phía phòng ngủ.

Tần Dữ ngẩng đầu: “Chú ở Bắc Kinh mấy ngày?”

Lục Bách Thanh: “Tầm ba bốn ngày, chắc chắn sẽ quay lại trước Tết. Quay về xử lý chút chuyện công ty, lại về nhà thăm ông cụ một chút, nếu không ông ấy còn nói chú bất hiếu.”

Tần Dữ mỉa mai: “Chú có về hay không thì cũng thế. Theo như cái tiêu chuẩn ấy trong nhà chú, chú không nghe theo hôn nhân trong nhà sắp xếp cho chú mà chạy đến Tô Thành làm giáo viên, vậy thì không phải chính là bất hiếu lớn nhất à.”

Lục Bách Thanh quay đầu: “Lần sau cháu về Bắc Kinh thì đi xem ông cụ nhà chú lên lớp, cố gắng nói móc ông ấy một chút, tốt nhất là chặn cho ông ấy không nói ra được chữ nào.”

Tần Dữ: “...”

Lục Bách Thanh đi vào phòng ngủ.

Tần Dữ đặt nước soda xuống rồi xem tạp chí, tuần san năm ngoái năm nay đều được chồng chất trên bàn trà.

Anh xem hiểu nội dung tạp chí, chỉ là xem rất chậm, có một nửa thời gian là đang thất thần.

- -

Buổi chiều, Tần Dữ và Lục Bách Thanh đi siêu thị mua sắm đồ Tết, anh không hứng thú với việc đi dạo siêu thị, thế nhưng Lục Bách Thanh cứ phải để anh tới.

Gần cuối năm, mấy ngày trong siêu thị người đông nghìn nghịt, đồ đạc giống như không cần tiền để mua vậy.

Lục Bách Thanh đến khu đồ sống lấy chút thức ăn, anh ấy nói với Tần Dữ: “Cháu muốn ăn gì thì tự chọn.”

Tần Dữ hỏi anh ấy: “Món gì chú cũng biết làm?”

Lục Bách Thanh: “Không phải món quá phức tạp thì chắc là biết.”

Tôm om dầu không được tính là phức tạp nhỉ?

Tần Dữ lấy hai hộp tôm rồi bỏ vào trong xe đẩy.

Lúc Tần Dữ đi học ở Bắc Kinh, Lục Bách Thanh có thời gian thì sẽ dẫn anh ra ngoài ăn cơm, Lục Bách Thanh không nhớ rõ Tần Dữ thích ăn gì, có điều Tần Dữ không thích ăn gì thì anh ấy khắc sâu ấn tượng.

Anh ấy nhìn về phía Tần Dữ, thấy khó hiểu: “Không phải là cháu không ăn cá và tôm sao?”

Tần Dữ: “Không phải trước kia chú thấy rất phiền việc giảng bài cho người ta sao?”

Người thấy giảng bài cho người ta là phiền nhất kết quả lại thành giáo viên.

Không ai tiếp tục chủ đề này.

Hai người đi dạo về phía khu đồ ăn vặt.

Hiện tại Tần Dữ cơ bản không ăn đồ ăn vặt: “Chú mua đồ chú ăn đi, mua cho cháu chút đồ uống là được.”

Cánh tay của Lục Bách Thanh bị người ta đụng một cái, siêu thị nhiều người, anh ấy tưởng là ai đó không cẩn thận đụng phải nên không quay đầu nhìn, đưa tay lấy đồ uống từ trên kệ hàng.

Một giây sau, cánh tay lại bị người ta lung lay.

Lúc này Lục Bách Thanh mới quay đầu, không nghĩ tới là Bồ Thần và Bồ Vạn Lý, anh ấy cười cười: “Hai người cũng tới đi dạo siêu thị?”

Bồ Thần cười gật đầu.

Lục Bách Thanh và Bồ Vạn Lý trò chuyện, Tần Dữ đứng bên cạnh Bồ Thần, khóe mắt nhìn cô, hẳn là cô rất thích màu trắng, lần trước đến khu trò chơi điện tử cô cũng mặc áo lông màu trắng, có điều kiểu dáng của chiếc ngày hôm nay không giống.

Trong nhóm nhỏ bốn người có tin nhắn, Triệu Thù gửi mấy tấm hình cô ấy và Bành Tĩnh Dương ăn cơm, là một nhà hàng mở vào năm ngoái, đồ ăn không tệ, cô ấy chụp mấy món gửi vào nhóm đề cử.

Tần Dư hỏi Bồ Thần: “Không phải buổi sáng cậu đi thư viện với bọn họ sao, sao không đi ăn cùng với các cậu ấy?”

Bồ Thần: [Sau khi Bành Tĩnh Dương giảng bài cho tớ xong thì tớ về trước.]

Tần Dữ nhìn hình ảnh Triệu Thù gửi vào trong nhóm, nói với cô: “Có tôm om dầu cậu thích ăn.”

Bồ Thần kinh ngạc, không nghĩ tới anh lại nhớ được sở thích của cô.

Lúc Tần Dữ ngước mắt nhìn cô, ánh mắt khó mà tin nổi của cô nhìn thẳng vào anh, bị anh tóm được, Bồ Thần lúng túng vội cúi đầu nhìn điện thoại, che giấu sự bối rối: [Tớ cũng nghe nói tôm của nhà hàng này ngon, sau này có cơ hội sẽ đi ăn.]

Tần Dữ gật đầu rồi hỏi cô: “Cậu làm được bao nhiêu bài tập nghỉ đông rồi?”

Bồ Thần: [Không nhiều, hai tờ đề tiếng Anh kia của cậu tớ vẫn chưa làm. Có phải cậu rất gấp không?]

Lục Bách Thanh ở bên cạnh, Tần Dữ gõ chữ trả lời cô: [Không vội, khai giảng cậu làm xong đưa cho tớ là được. Cậu làm bài tập thay tớ, tớ mời cậu ăn cơm nhé.]

Tần Dữ quyết định thời gian với cô: [Ngày nào cậu rảnh? Ngày mai hay là ngày kia?] Đi nhà hàng mà hôm nay Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù đến.

Cô thích tôm om dầu ở đó, vậy thì anh đưa cô đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play