Vào sáng sớm, tiếng chim hót, tiếng cành cây lạo xoạ. Ánh nắng hắt qua tấm rèm cửa chiếu vào phòng, ba thân ảnh ôm nhau ngủ.
Đường Quân Viễn nhích cánh tay, thì có một vòng tay ôm chặt anh. Rúc vào
lòng, nhìn xuống thì thấy là con trai anh cười yêu chiều nhìn con rồi
ngước lên nhìn cô, anh không nỡ đánh thức hai mẹ con liền nằm như vậy
cho đến khi một lớn một nhỏ thức dậy.
Tiểu Vĩ thức dậy trước, thấy anh đang nằm bên cạnh cậu bé vui mừng nhảy lên người anh.
Y Thần cũng vì tiếng nói chuyện của hai ba con mà tỉnh giấc, cô quay đầu
lại nhìn. Rồi lại nằm im ở đó, vì giờ cô một cánh tay cũng không nhấc
nổi chứ đừng nói là ngồi dậy.
" Ba ơi, con nhớ ba." Tiểu Vĩ nằm trên người anh, luôn miệng nói nhớ.
Anh vuốt lưng con trai, yêu chiều nói.
" Ừ, ba cũng nhớ con lắm."
Nằm tâm sự một hồi, hai ba con dậy vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà làm bữa sáng. Rồi chơi và xem phim cùng tiểu Vĩ.
Hơn chín giờ Y Thần cũng dậy, cô đi vào phòng tắm với tấm thân mệt mỏi.
Nhìn vào gương khắp nơi trên người đều là dấu hôn, cô rửa mặt xong rồi
ra ngoài chọn một chiếc áo cao cổ.
Khi vừa bước xuống cầu thang thì nghe tiếng cười đùa của anh và con trai, cô mỉm cười nhẹ nhàng đi đến.
" Em dậy rồi sao, để anh đi hâm nóng thức ăn ở đây chờ." Quân Viễn đứng dậy đi vào phòng bếp."
Tiểu Vĩ xích lại gần cô, đưa cho cô bộ mô hình mà anh mới lắp cho cô xem.
" Mẹ xem, đây là ba lắp đấy ạ. Thật tinh xảo đúng không ạ, chỉ mất ba mươi phút thôi đó mẹ."
Y Thần nhìn con trai vui vẻ, cô nói.
" Vậy sao, đúng là tuyệt thật."
Đường Quân Viễn từ trong phòng bếp bước ra, trên tay là tô cháo yến được anh nấu. Kèm theo một ly sữa, anh đặt xuống bàn cho cô.
" Em ăn đi."
Hơi từ tô cháo bay nghi ngút, mùi hương tỏa ra. Y Thần nhìn vào, gật đầu rồi bưng lên ăn.
" Cẩn thận nóng."
Anh được vài muỗng, cô nhìn anh hỏi.
" Không phải anh nói là hâm lại thức ăn, sao lại đi nấu cháo vậy."
" Định là vậy, nhưng vì muốn bồi bổ cho em. Nên nấu, đây cũng là món em thích, không hợp khẩu vị à."
Cô bĩu môi, lắc đầu.
" Không, rất ngon. Nhưng hôm nay anh không đến công ty sao, làm sếp cũng có ngày nghỉ à."
" Ừ, vậy nên hôm nay em cũng nghĩ một ngày đi. Cùng đưa con đi chơi, rất
lâu rồi cả nhà chúng ta chưa ăn cơm cùng hôm nay cùng tận hưởng thôi."
Tiểu Vĩ ngồi bên cạnh, vui mừng ôm chầm anh và cô.
Cả nhà ba người đến khu vui chơi, anh và tiểu Vĩ chơi tàu lượn cho đến
vòng đu quay. Y Thần chỉ đứng ở dưới chụp hình, rồi quan sát hai ba con.
Khi kết thúc, anh bế con trai lên đi về phía cô.
" Con xem, trời lạnh như vậy lại muốn chơi trò đó làm gì. Mặt đỏ hết trơn rồi, nào để mẹ đeo túi giữ nhiệt cho."
Tiểu Vĩ ngoan ngoãn ngồi một chỗ, để cô mặt áo ấm và túi nhiệt. Ba người lên xe đi ăn trưa, tại nhà hàng của Đường Quân Vũ.
Vừa bước vào, đã thấy Quân Vũ và Phương Tuyết Linh đã ở đó. Cùng mấy người Hàn Thuỵ, Chu Tịnh Nguyệt, Lâm Tường.
" Đến rồi à, nhanh ngồi đi. Đồ ăn sẽ lên ngay thôi, nào cạn ly trước."
Tiểu Vĩ chạy đến ngồi bên cạnh Đan Đan, đưa tay ra nựng má cô bé.
Đan Đan bất ngờ, quay sang nhìn. Khi biết người nhéo má mình là tiểu Vĩ, cô bé liền hoà hoãn lại, chu chu miệng.
Đan Đan là con của Hàn Thuỵ và Chu Tịnh Nguyệt, cô bé cũng đã được hai tuổi chỉ cách tiểu Vĩ một năm.
Một lúc thức ăn cũng được đem lên, ba người phụ nữ nói chuyện. Ba người đàn ông thì uống rượu, nhưng thật sự chỉ có mình Lâm Tường uống. Ba người
còn lại chỉ uống nước, rồi lo cho con của mình, một màn này khiến tâm
tình của Lâm Tường càng tồi tệ hơn.
Anh ta nhìn chằm chằm Lương Y Thần, khuôn mặt ửng đỏ vì rượu không khách khí nói.
" Cô đừng nghĩ, cô là vợ của Quân Viễn thì tôi không làm gì được. Chính
cô là người ngăn cản tôi và Mộc Lan đúng chứ, cô nghĩ mình có tư cách gì mà làm vậy cũng đâu phải em ruột của mà lại làm vậy hả. Lương Y Thần,
quản tốt chuyện gia đình đi bốt xen vào chuyện của người khác lại."
Anh nhíu mày nhìn anh ta, gằn giọng.
" Ăn nói cho đoàng hoàng, đừng có nói mà không nghĩ. Cậu nên biết là câu đang động đến ai, tốt nhất là nên ngậm miệng lại."
Bây giờ anh ta mới có chút bình tĩnh, hỏi.
" Mộc Lan đang ở đâu, cô biết mà đúng không. Thời gian này tôi không liên lạc được với cô ấy, rốt cuộc là cô ấy định trốn tôi đến bao giờ chứ.
Lâm Tường này có gì không tốt chứ, tôi thua cậu ta ở điểm gì, mà Mộc Lan lại có thể cười nói, rồi khoác vai, nhưng với tôi thì không, ngược lại
cô ấy còn tỏ ra ghét bỏ chứ."
Nói xong, anh ta cầm lấy ly ngã cổ uống cạn.
" Đường đường là một người được nhiều người thích, là đại thiếu gia Lâm
thị. Nhưng lại bị một người phụ nữ từ chối lần này đến lần khác, người
muốn được cảm tôi quan tâm như vậy còn không được, cô ấy thì hay
rồi…haha."
Anh ta cầm lấy chai rượu trước mặt anh, nghiên đầu uống như nước.
Đường Quân Viễn không muốn nghe anh ta lảm nhảm, xách người lên đưa qua một căn phòng dành cho khách hàng.
Ăn uống xong mọi người đều trở về, anh thì gọi điện cho Nhất Thiên đến đưa Lâm Tường về. Anh lái xe chở cô và con về, tiểu Vĩ vì cả buổi chiều
chạy nhảy nên khi ăn xong cậu bé cũng ngủ.
Về đến nhà cô đưa con
lên phòng, lau người thay đồ cho tiểu Vĩ xong. Cô cũng đi tắm, khi trở
ra thấy con trai không tỉnh giấc, Y Thần lấy chiếc áo khoác rồi đi xuống phòng khách.
Thấy anh ngồi trên ghế, đang nghe điện thoại Sắc mặt cũng không được tốt, liền đi đến ngồi bên cạnh, đợi anh tắt máy cô hỏi.
" Có chuyện gì à."
" Nhất Thiên gọi, lúc đến đón thì không thấy Lâm Tường ở phòng của khách nữa."
Vừa dứt lời điện thoại của cô reo lên, nhìn số thì là của Mộc Lan. Cô nhìn anh, cũng biết là chuyện gì rồi.
" Chị nghe đây."
" Chị, chị nói anh rể đến đây đưa Lâm Tường về được không. Anh ta uống
say rồi đến làm loạn khắp khu phố, có nói gì anh ta cũng không chịu rời
đi."
Y Thần nhìn sang anh, thấy anh cầm áo khoác, cô vội nói vào điện thoại.
" Được, một lúc nữa sẽ có người tới."
" Vâng."
" Hay là anh gọi Nhất Thiên đi, để em ấy đến đó cũng được."
Đường Quân Viễn lắc đầu, nói.
" Cậu ta đang hiểu lầm giữa Nhất Thiên với Mộc Lan có qua lại, đến đó cũng thêm chuyện. Anh đi rồi về, em ngủ sớm đi."
Nói xong, anh đi ra ngoài. Chiếc xe chạy nhanh ra cổng, đến khi khuất dáng cô đi đóng cửa rồi trở về phòng ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT