Mục Dương Linh duỗi eo một chút, từ trên giường bò dậy, Thư Uyển Nương đang ở bên ngoài nhặt cây đậu, nghe được động tĩnh thì đi vào nhìn xem, thấy nữ nhi lại muốn nằm xuống, vội nói: “Còn không nhanh dậy, mặt trời sắp phơi đến trên mông, đệ đệ ngươi đều đọc sách hết một lượt.”

Mục Dương Linh đành phải rời giường, “Cha đâu?”

“Cha ngươi đi trấn trên, rất nhanh sẽ trở lại.”

“Nhanh như vậy?” Mục Dương Linh kinh ngạc, “Không phải còn muốn vào núi săn thú sao?”

“Thời gian trước ngươi đã thiết lập một số bẫy rập, hôm nay nhìn thấy bên trong đã có con mồi, cho nên cha ngươi đã nhanh chóng đi ra ngoài, còn để lại trong nhà mấy con gà rừng cùng thỏ hoang. Theo ta thì con mồi nhiều như vậy cha con các ngươi cũng ăn không hết, còn không bằng bắt lên chợ bán.”

Mục Dương Linh lại nhớ tới dì bà mà lần trước nàng mới gặp, thất thần nói: “Không nhất định là để lại cho nhà mình ăn, nói không chừng cha muốn cầm đi tặng người?”

“Đưa cho ai?” Tuy rằng hơn phân nửa thôn đều là thân thích của Mục gia, ngày thường ở chung nhìn cũng hòa hợp, nhưng Thư Uyển Nương biết, trượng phu cùng bọn họ rất ít khi có lui tới. Nàng gả tới đây sau đó lại sinh nhi dục nữ thì trượng phu mới đi lại với nhà cữu cữu nhiều hơn.

Nhưng người của Lưu gia cũng rất ít đến bên này, nàng cùng trượng phu cũng rất ít đến chỗ của Lưu gia, cũng chỉ có hai đứa nhỏ là thường xuyên đi tìm hài tử của Lưu gia chơi, thời điểm ăn tết, trượng phu cũng chỉ kêu nữ nhi cùng nhi tử lấy một ít đồ đưa qua cho hai nhà cữu cữu.

Ngày thường hai cha con bọn họ săn thú có nhiều thu hoạch mà bán không ra, tình nguyện ướp thịt hoặc phơi khô cũng sẽ không cầm đi cho người của Lưu gia.

Trượng phu cùng Lưu gia trong ngày thường cũng không liên hệ, nhưng Lưu gia lại đem Mục gia bảo vệ ở dưới cánh chim, phía trên có chính sách gì, nghe được tin tức gì cũng đều sẽ nhắc nhở Mục gia một tiếng, cũng sẽ giúp bọn họ tranh thủ ích lợi ở trong thôn. Mà Lưu gia xảy ra chuyện gì, trượng phu cũng sẽ ra một phần sức.

Thư Uyển Nương không phải không biết chuyện xưa của trượng phu cùng Lưu gia, nhưng tất cả những chuyện kia đều là chuyện lúc trước, trượng phu không muốn nhắc tới, nàng tự nhiên cũng sẽ không hỏi, giống như thân thế của nàng, nàng không nói, trượng phu cũng sẽ không hỏi.

Đối với bọn họ, tất cả đều là chuyện trước kia, mà hiện giờ, chúng ta phải hướng tới tương lai, chỉ cần bỏ xuống chuyện cũ tương lai nhất định sẽ gặp được chuyện tốt đẹp hơn.

Mục Dương Linh không biết trong lòng của mẫu thân đang xoay chuyển liên tục, nàng nhanh chóng mặc xong quần áo, nói: “Có thể là đưa cho dì bà, lần trước chúng ta đi trấn trên đã đụng phải dì bà, cuộc sống của nhà bà trôi qua rất gian nan.”

Thư Uyển Nương nhíu mày, “Dì bà? Không phải phụ thân ngươi vẫn luôn không thích bà ta sao?” Lúc ở trong thôn, chỉ khi đụng mặt mới gật đầu chào hỏi.

“Không phải dì hai bà, là dì cả bà.”



Thư Uyển Nương bừng tỉnh, dì cả của trượng phu đối xử với trượng phu cũng không tệ lắm, năm đó nàng sinh nữ nhi, bà còn tới đây chiếu cố nàng ba ngày. Chỉ là mấy năm nay ít khi liên hệ với nhau.

Thư Uyển Nương đứng ngồi không yên, hỏi: “Cuộc sống của dì cả bà ngươi trôi qua không tốt? Có muốn đưa chút gạo và bột mì qua đó hay không? Cũng trách ta, mấy năm nay không có đi lại cùng dì cả bà.”

Mục Dương Linh cũng biết phụ thân cùng nhóm thân thích không có lui tới, cho dù ở cùng một thôn, cũng chỉ đi lại với hai nhà cữu cữu, ngay cả tộc trưởng Lưu gia cũng không có qua lại, cho nên nói: “Không có việc gì, lát nữa ta sẽ đi nhìn bọn họ.”

“Thôn Tây Sơn ở rất xa, ngươi lại không biết đường, vẫn nên để cho cha ngươi đi thôi.”

Mục Dương Linh cười hắc hắc, không lên tiếng.

Nếu lão cha xách theo đồ vật đi qua bên đó, dì cả bà khẳng định sẽ không nhận, cho nên cứ để nàng đi qua đó, hơn nữa lão cha cũng đã nói, kêu nàng trực tiếp đi qua từ Tây Sơn, thôn Tây Sơn nằm ở đối diện với chân núi, bất quá chỉ là một đỉnh núi mà thôi, có thể đi nhanh hơn đường lớn.

Tiểu Bác Văn nhìn thấy tỷ tỷ đã rời giường, liền đem sách cất kỹ, nhắm mắt đi theo phía sau tỷ tỷ.

Mục Dương Linh đi qua đi lại thiếu chút nữa đụng hắn ngã trên mặt đất, liền nói: “Hiện tại ngươi tự mình đi chơi, một lát nữa tỷ tỷ sẽ chơi với ngươi.”

Tiểu Bác Văn nhấp nhấp miệng, ánh mắt trông mong nhìn tỷ tỷ.

Trong nháy mắt Mục Dương Linh đã hiểu, nói: “Ngươi muốn ăn đường? Chờ ta rửa mặt xong sẽ đi lấy cho ngươi, ngươi tự mình chơi trước đi.”

Tiểu Bác Văn ngồi ở một bên, chống cằm, ánh mắt di động theo tỷ tỷ.

Mục Dương Linh trừu trừu khóe miệng, động tác trên tay đành phải nhanh hơn, sau đó về phòng lấy ra bao giấy, nhét một viên đường cho hắn, lúc này tiểu Bác Văn mới cảm thấy mĩ mãn ngồi ở một bên đọc sách.

Chờ Mục Dương Linh ăn xong cơm sáng thì Mục Thạch cũng đã trở lại, hắn đem hai con gà rừng và hai con thỏ hoang đặt ở trong sọt, nghĩ nghĩ lại về phòng cầm 50 văn tiền đưa cho nữ nhi, thấp giọng dặn dò nói: “Nghĩ cách đưa cho dì cả bà của ngươi, nếu bà không nhận thì ngươi cầm về. Hôm qua không phải ngươi đã mua hai bao đường sao? Lấy ra một bao mang đi cho nhóm biểu muội.”

Nhưng đó là mua cho đệ đệ.



Mục Dương Linh nghĩ đến đệ đệ mắt trông mong nhìn nàng, có chút không bỏ được, nhưng nghĩ lại, cùng lắm thì ngày mai nàng lại đi vào núi săn thật nhiều con mồi sau đó đem bán mua lại cho đệ đệ là được.

Mục Dương Linh đi vào nhà lấy ra một bao đường bỏ vào trong sọt, nàng nhịn không được lén nhìn về phía đệ đệ, không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn ngày hôm qua nàng chỉ nói có một bao đường, bằng không hắn biết được còn có một bao vốn là của hắn, lại đem đi tặng người, khẳng định hắn sẽ khóc lụt nhà.

“Được rồi, nhanh đi đi, nhìn xem thôn Tây Sơn có khi dễ dì cả bà của ngươi hay không, nếu có ngươi cũng đừng xung đột cùng bọn họ, ngươi trở về nói cho cha, cha đi tìm đại cữu gia để bọn họ ra mặt.”

Thư Uyển Nương thấy thế không khỏi nói: “Nữ nhi không biết đường, tại sao ngươi lại để cho nàng đi một mình?”

Hai cha con cũng không dám nói với Thư Uyển Nương là bọn họ tính toán sẽ để cho Mục Dương Linh đi xuyên qua rừng núi, chỉ hàm hồ nói: “Nữ nhi biết đường……”

Thư Uyển Nương từ trước đến nay đều có lòng dạ rộng lớn, nghe vậy thì cho rằng Mục Thạch mang theo nữ nhi đi trấn trên đã từng đi qua thôn Tây Sơn, cũng không hỏi nhiều, nàng đi vào phòng bếp lấy bánh nướng áp chảo cho nữ nhi mang theo để ăn ở trên đường, “Cả đi lẫn về phải hơn hai canh giờ, ngươi cầm theo ăn ở trên đường để bổ sung sức lực, trở về sớm một chút.”

Mục Dương Linh cõng sọt lên tiếng đáp ứng, nàng cầm theo bánh nướng áp chảo liền bắt đầu đi.

Thư Uyển Nương nhìn thân ảnh nữ nhi đã biến mất, không khỏi oán trách trượng phu, “A Linh mới chín tuổi, ngươi đừng đem nàng trở thành người lớn để sai sử, nàng chỉ có sức lực lớn một chút, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, ngươi cũng yên tâm để nàng đi đường xa như vậy.”

Mục Thạch nói: “Trong thôn hài tử chín tuổi đã được coi như là nửa người lớn, nữ nhi lại thông minh, nàng chỉ đi một chuyến đến nhà dì cả bà, không có việc gì đâu.”

Thư Uyển Nương không khỏi thương tâm, nàng chín tuổi còn vì chuyện trưởng tỷ có được một bộ xiêm y xinh đẹp, mà nàng lại không có mà cảm thấy thương tâm phát sầu, còn nữ nhi thì sớm mang lên gánh nặng nuôi dưỡng gia đình.

Thư Uyển Nương nghĩ đến mình chỉ có thể làm một ít việc nhà, không khỏi càng thêm tự trách, liền rơi nước mắt.

Mục Thạch nhìn thấy thê tử rơi lệ, lập tức trở nên hoảng loạn, luống cuống tay chân lau nước mắt cho nàng, tự trách bản thân nói: “Là ta không tốt, ngươi đừng khóc, vừa rồi ta nói chuyện có hơi lớn giọng, chờ nữ nhi trở về ta sẽ không cho nàng đi ra ngoài, nếu ngươi không yên tâm, hiện tại ta sẽ đuổi theo nữ nhi.”

Nữ nhi về sau phải gả ở nông thôn, chẳng lẽ nàng cũng muốn nữ nhi giống mình cái gì cũng đều không biết làm? Ngay cả khi trượng phu muốn đi ra cửa cũng đều phải lo lắng cho nữ nhi.

Thư Uyển Nương lắc đầu, “Ngươi nói đúng, là do ta đã cẩn thận quá mức.”

Mục Thạch thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn thật sự lo lắng thê tử sẽ dựa theo tiêu chuẩn của tiểu thư khuê các để nuôi dưỡng nữ nhi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play