Màn đêm buông xuống, hai đội nhân mã tách ra để đi, Lưu Tam thúc đuổi theo về phía nam, đối phương có xe ngựa, tuy rằng có một đám hài tử liên lụy, vẫn nhanh hơn Lưu Tam thúc chỉ dựa vào hai cái đùi để đi.

Lưu Tam thúc hiển nhiên cũng biết điểm này, hắn một ngày chỉ nghỉ ngơi hơn một canh giờ liền bò dậy đuổi theo, Lưu Ngũ thúc đi theo Lưu Tam thúc cơ hồ muốn mệt chết, nhưng nhìn thấy đường ca như vậy, hắn cũng không dám nghỉ ngơi, chỉ có thể cắn răng chống, cuối cùng đến giữa trưa ngày thứ ba đã đuổi kịp xe lừa của người răng vàng.

Nữ nhi của hắn là Nhị nương cùng tiểu nhi tử Lưu Hành đều ở bên trong 23 hài tử.

Lưu Tam thúc môi khô ráo, cơ hồ nói không ra lời, hắn chỉ có thể quỳ rạp xuống trước mặt người răng vàng dập đầu, thanh âm khàn khàn nói: “Hoàng lão gia, cầu xin ngài khai ân, ta muốn chuộc lại nhi nữ.”

Người răng vàng giật mình nhìn Lưu Tam thúc phong trần mệt mỏi, lại nhìn hắn có vẻ mặt tiều tụy, bộ dáng ngay cả quỳ đều quỳ không được, liền biết là suốt đêm lên đường đuổi theo, người răng vàng nhíu mày nói: “Nhi nữ của ngươi là đứa nào? Nói trước, bạc chuộc thân cũng không thể ít hơn giá mà ta mua bọn họ trước đó, phải biết rằng, hai ngày này bọn họ ăn uống tiêu tiểu đều xài bạc của ta không ít.”

Lưu Ngũ thúc nhìn thấy tam đường ca đã nói không ra lời, liền vội chắp tay thi lễ nói: “Đây là nhất định, nhất định, chỉ là Hoàng lão gia, nhà chúng ta vốn nghèo khổ, hài tử không hiểu chuyện, trộm người trong nhà mang theo đệ đệ muội muội đi bán, bạc đã xài hơn phân nửa, ngài xem, ngài có thể khoan dung giảm bớt một ít hay không.”

Lưu Ngũ thúc vừa nói, người răng vàng liền biết người mà bọn họ nói là ai, người mà hắn mua bên trong đều là huynh muội hoặc tỷ đệ, nhưng chỉ có một đôi ở Thất Hương Trấn là bị huynh trưởng mới chín tuổi đem bán, lúc ấy hắn còn kinh ngạc không thôi, chỉ cảm thấy hài tử kia thật to gan, cũng dám một mình một người đem đệ đệ muội muội đi bán, nhưng hắn chỉ lo mua người, cũng mặc kệ chuyện phía sau, hiện tại phụ thân của người ta hiển nhiên đã đuổi theo.

Người răng vàng suy tư một lát, nói: “Dù ít cũng không thể ít hơn mười hai lượng bạc, bằng không chuyến này ta có thể sẽ bị lỗ vốn.”

Lưu Ngũ thúc mặt mũi đầy sầu khổ, hắn cũng không biết người trong nhà có thể gom được mười hai lượng bạc hay không, nhưng thấy người răng vàng đã không còn kiên nhẫn, sợ hắn tức giận bỏ chạy lấy người, liền vội vàng nhìn tam đường ca.

Lưu Tam thúc cắn răng, nói: “Mười hai lượng thì mười hai lượng, xin Hoàng lão gia đợi một ngày, người nhà của ta rất nhanh sẽ mang theo bạc tới đây.”

Người răng vàng thấy trên người bọn họ cũng không mang theo đồ đạc dư thừa, cũng biết hơn phân nửa là bọn họ biết được tin tức liền chạy lại đây, người nhà quê sao có thể lập tức lấy ra nhiều bạc như vậy, nhất định là đi gom mượn, nghĩ nghĩ, dù sao hôm nay cũng đi không được bao xa, liền đồng ý dừng chân chờ đợi ở phía trước trấn nhỏ.

Lưu Tam thúc cùng Lưu Ngũ thúc đều thở ra một hơi nhẹ nhõm, Lưu Tam thúc nhân cơ hội nói, “Hoàng lão gia, có thể cho ta nhìn nữ nhi cùng nhi tử bọn họ hay không, bọn họ đột nhiên bị bán, chỉ sợ đang rất sợ hãi.”

Người răng vàng nhíu mày nhìn hắn.

Lưu Tam thúc vội nói: “Hoàng lão gia yên tâm, ta không dám chạy, nhà ta ở thôn Lâm Sơn thuộc Thất Hương Trấn, chỉ cần sau khi nghe ngóng liền biết, huống chi ngài có nhiều người trông coi như vậy, tiểu nhân tay chân vô lực, mang theo hai đứa nhỏ cũng chạy không xa, ta chỉ muốn nhìn bọn họ một chút.”



Người răng vàng nhíu nhíu mày cũng liền đáp ứng, gọi người xốc lên màn xe, từ trên xe lừa tìm ra Lưu Nhị nương cùng Lưu Hành.

Lưu Nhị nương cùng Lưu Hành bị ca ca ném cho người răng vàng, liên tiếp ba ngày đều sợ hãi không thôi, đột nhiên bị mang xuống xe lừa càng ôm thành một đoàn, hoảng sợ nhìn bọn họ, lại thấy được phụ thân đang quỳ trên mặt đất, mặt mũi tràn ngập ủy khuất sợ hãi tức khắc hóa thành gào khóc, hai đứa nhỏ té ngã lộn nhào nhào vào trong lòng ngực của phụ thân.

Lưu Tam thúc cũng nước mắt đầy mặt ôm một đôi nhi nữ, sợ hãi phẫn nộ mấy ngày liền làm cho một người nam nhân ngồi quỳ khóc lớn ở bên đường.

Người răng vàng từ trước đến nay có ý chí sắt đá cũng không khỏi xoay đầu thở dài một tiếng.

Trong xe bọn nhỏ vốn dĩ đang an tĩnh trộm xốc lên màn xe nhìn, trong mắt là các loại hâm mộ ghen ghét nhưng chỉ có thể yên lặng rơi lệ.

Chờ phụ tử bọn họ khóc đủ rồi, đoàn người mới đi đến trấn nhỏ gần nhất, Lưu Tam thúc hai ngày ba đêm cũng chưa nghỉ ngơi, lúc này tìm được hài tử, cả người liền ở trạng thái mất hồn, trên tay lại gắt gao bắt lấy một đôi nhi nữ, Lưu Nhị nương cùng Lưu Hành cũng sợ hãi, cũng không cảm thấy đau tay, gắt gao rúc vào bên người phụ thân.

Thẳng đến Mục Thạch cùng Lưu Đại Tráng mang theo bạc tới, lúc này Lưu Tam thúc mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Mục Thạch giao mười hai lượng bạc, đem bọn họ chuộc ra, lại ở cả đêm bên trong trấn nhỏ, ngày hôm sau mới mướn xe lừa đi trở về.

Lưu Tam thẩm nhìn thấy nhi nữ bình an trở về, ôm bọn họ thành một đoàn lớn tiếng gào khóc.

Lưu Vĩnh mua sách cùng giấy trắng và bút mực chỉ còn dư lại năm lượng nửa đồng bạc, sáu văn tiền, năm lượng là của Mục Thạch lấy ra, một lượng rưỡi là của họ hàng trong tộc gom góp.

Lưu Tam thúc hứa hẹn nói: “Ta nhất định sẽ trả hết số bạc đã thiếu mọi người.”

Tộc trưởng nhìn về phía Mục Thạch, đầu to bên này là hắn ra, các nhà các hộ ở trong tộc thì lấy ra mấy trăm văn, cũng không có trở ngại.

Mục Thạch liền nói: “Ta cũng chưa cần dùng đến bạc, tam biểu ca về sau cứ chậm rãi trả.”

Lưu Tam thúc miễn cưỡng cười.



Người đã cứu trở về, Lưu Vĩnh muốn xử trí như thế nào?

Rốt cuộc cũng là nhi tử của mình, từ trước đến nay cũng yêu thương trưởng tử, tuy rằng phu thê Lưu Tam thúc hận hắn oán hắn, nhưng cũng không có biện pháp để xuống tay tàn nhẫn, Thư Uyển Nương cùng Mục Thạch cũng nói hắn chỉ là hài tử, cứ chậm rãi mà giáo huấn.

Lưu Tam thúc cũng chỉ có thể đánh hắn một trận, sau đó cũng không cho hắn lại đi đọc sách học chữ, đem sách mà hắn mua đưa tới hiệu sách để trả lại, giấy trắng và bút mực thì không trả được.

Thư Uyển Nương có lòng muốn giúp người, kêu Mục Thạch lấy ra ba lượng bạc mua lại giấy trắng và bút mực, như vậy thì một nhà của Lưu Tam thúc cũng được thư thả một chút.

Lần này Lưu Vĩnh đã làm cho tộc trưởng cùng trưởng bối trong tộc bị ảnh hưởng rất lớn, trước kia tuy hắn không được tính là ngoan ngoãn lanh lợi, nhưng tính tình cũng không tệ, ngày thường cũng sẽ chiếu cố đệ đệ muội muội, nhưng sau khi đọc sách học chữ lại sinh ra vọng tưởng không nên có, tộc trưởng cho rằng, sách vở đã làm bản tánh của hắn thay đổi.

Nếu bọn họ là nhà phú quý thì cũng sẽ cố gắng cung cấp cho hắn đọc sách, nhưng bọn họ không phải, hắn lại có vọng tưởng, cho nên mới làm ra chuyện như vậy để thỏa mãn bản thân.

Một khi đã như vậy, không bằng ngay từ đầu liền không học chữ, cả đời an phận thủ thường, không vọng tưởng thứ không thuộc về mình, bởi vậy tộc trưởng đã ra quy định cấm hài tử trong tộc không được đọc sách học chữ ở chỗ Thư Uyển Nương, thậm chí đã báo cho gia trưởng, về sau nếu không có bản lĩnh cung cấp cho hài tử đọc sách thi khoa cử, vậy thì không cần đưa bọn họ đi đọc sách học chữ, miễn cho việc sinh ra vọng tưởng.

Cho nên, ngay cả mấy người Lưu Lãng là họ hàng của Mục Dương Linh, dù bọn họ rất muốn học chữ, bọn họ cũng không dám chạy đi tìm Thư Uyển Nương.

Mục Dương Linh không dám nói tộc trưởng đã sai, nhưng phòng bị như vậy liền ý nghĩa Lưu gia vĩnh viễn không có khả năng xuất đầu.

Nàng là một đứa trẻ lớn lên ở dưới lá cờ đỏ, cuộc sống và sự giáo dục ngay từ lúc còn nhỏ đã cho nàng một kinh nghiệm, tri thức có thể thay đổi vận mệnh, tuy rằng không nhất định sẽ phát triển về hướng tốt, nhưng sự lựa chọn sẽ càng rộng lớn, so với việc hiện tại bị người ta trói buộc ở một góc nhỏ chỉ có thể mặc cho người khác xâu xé thì tốt hơn nhiều.

Lưu Lãng đã mười một tuổi, không qua bao lâu sẽ phải thành gia lập nghiệp, hắn là một hài tử thông minh, Mục Dương Linh hy vọng hắn biết chữ biết tính toán về sau có thể có nhiều lựa chọn hơn.

Mục Dương Linh nhìn Lưu Lãng nói: “Đến lúc đó các ngươi cứ tới tìm ta, ta mang các ngươi đi ra sau núi, nơi đó có một gốc cây to, ta sẽ ở đó dạy các ngươi học chữ, các ngươi còn có thể kiếm đồ ăn cho heo, đệ đệ của ta cũng ở nơi đó đọc sách.”

Đôi mắt của Lưu Lãng sáng như sao trời, “Quyết định như vậy đi, ngày mai ta sẽ đi tìm ngươi.”

“Ngày mai chỉ sợ không được, ngày mai cha của ta muốn đi huyện thành, ta cũng phải đi theo.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play