Ngay vị trí lưỡi kiếm chui xuống dưới đất, bỗng nhiên chồi lên vô số cánh tay nam nhân trưởng thành bằng dây leo. Những dây leo kia giống như xúc tu của bạch tuộc, giương nanh múa vuốt đánh về phía Cố Thanh Phong.
Cố Thanh Phong giật mình, theo bản năng giơ kiếm Mộc Vương trong tay lên.
Những cây dây leo kia giống như nhìn thấy chủ nhân, lập tức dừng động tác lại.
Cố Thanh Phong âm thầm thở phào. Hình như hắn hiểu được cách dùng kiếm Mộc Vương, không nhịn được cầm kiếm chỉ vào một tảng đá cao hơn một mét cách đó không xa.
Những cây dây leo kia giống như đã nhận được mệnh lệnh, như mãng xà xuất phát bay nhanh quấn quanh tảng đá kia.
Chỉ nghe thấy tiếng "răng rắc răng rắc" vang lên không ngừng.
Đợi khi dây leo tản đi, tảng đá kia đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại một đống bột đá vụn.
Hai mắt Cố Thanh Phong sáng lên nhìn vào kiếm Mộc Vương trong tay, thầm nghĩ "Thì ra đây mới là cách dùng đúng của kiếm Mộc Vương.
Bảo bối tốt, tranh thủ nhỏ máu nhận chủ nào."
Cố Thanh Phong dùng kiếm Mộc Vương cứa nhẹ vào ngón tay của mình một cái, nhưng không hề đứt tay, chỉ có một đường trắng nhàn nhạt.
Lúc này hắn mới nhớ ra, mình là mình động da sắt Thiết Bố Sam đại thành. Mặc dù kiếm Mộc Vương này là linh binh cấp Huyền nhưng rõ ràng không nổi danh vì sắc bén, độ sắc bén này chỉ có thể so với binh khí thường.
Chuyện này có thể khiến cho Cố Thanh Phong nhức đầu. Không cắt được tay thì nhỏ máu nhận chủ kiểu gì?
Lúc này hình như kiếm Mộc Vương nhận ra phiền não. Vậy mà nó mọc ra mấy đầu dây leo nhỏ bé từ lưỡi kiếm, dâo leo như kim đâm mạnh vào cánh tay của hắn.
"Ui da! Mẹ nó! Đau!" Cố Thanh Phong kêu to một tiếng.
Điều này khiến cho hắn không nhịn được nghĩ đến cảm giác chị y tá rút máu lúc kiểm tra sức khoẻ.
Khi huyết dịch cơ thể bị rút ra, lập tức có cảm giác huyết mạch tương liên với kiếm Mộc Vương chảy trên người. Giờ phút này, Cố Thanh Phong thực sự cảm giác được cái gì gọi là như có cánh tay sai khiến.
"Đây chính là Linh binh sao? Quả nhiên có linh tính thật...Ui da mẹ nó! Mẹ nó ngươi còn hút à!" Cố Thanh Phong chỉ cảm thấy huyết dịch cả người đang không ngừng chảy về phía kiếm Mộc Vương kia.
Kiếm Mộc Vương giống như quỷ chết đói đầu thai, điên cuồng hút huyết dịch của Cố Thanh Phong.
Không bao lâu sau, Cố Thanh Phong liền cảm thấy đầu váng mắt hoa một trận, hắn vội vàng kêu to: "Ngừng! Mau ngừng lại, không thì lão tử chôn ngươi xuống tiếp đấy!"
Vừa dứt lời, lúc này kiếm Mộc Vương mới ngừng hút máu.
"Hô!"
Cố Thanh Phong thở ra một ngụm khí thô.
"Mẹ nó! Đúng là tà tính!"
Thật ra Cố Thanh Phong không biết rằng linh binh không hề tuỳ tiện nhận chủ. Chủ nhân của linh binh phải có thực lực tương xứng thì mới có thể khống chế linh binh, nếu không trong quá trình nhận chủ sẽ bị linh binh hút chết.
Ít nhất thì Linh binh cần một võ giả Nội khí cảnh mới có thể khống chế. Trong cơ thể có được nội khí thì mới có thể cung cấp cho Linh binh hấp thu.
Cố Thanh Phong là Tụ Khí cảnh, chút nguyên khí trong cơ thể chính là điểm thêm, vậy nên chỉ có thể hút máu. Cũng chính vì thể chất của Cố Thanh Phong khác với người thường, có được sức chín trâu hai hổ cộng thêm mình đồng da sắt. Tố chất cơ thể có thể so với võ giả Nội khí cảnh nên lúc này mới chống lại được, không thì lúc này đã trở thành bộ xương khô từ lâu.
Cố Thanh Phong mất một lúc lâu mới khôi phục lại. Lúc này trong mắt của hắn đầy vẻ mừng rỡ.
Bởi vì trong quá trình nhận chủ, hắn đã lấy được một chút tin tức từ kiếm Mộc Vương, liên quan đến năng lực của kiếm Mộc Vương.
Kiếm Mộc Vương này không hổ đã từng là linh binh Địa cấp thượng phẩm, năng lực thật mạnh hơn nữa hoa văn còn nhiều. Tuy nói bây giờ rớt cấp, hơn một nửa năng lực không thể dùng, uy lực còn giảm xuống nhưng vẫn siêu phàm đứng vị trí Linh binh cấp Huyền hạ phẩm.
Mấu chốt là, kiếm Mộc Vương như cây cối bị chém đứt thân cành vẫn có thể tái sinh. Chỉ cần cho nó dinh dưỡng cực lớn thì sớm muộn gì nó cũng khôi phục lại thành Địa cấp thượng phẩm!
"Cây hoè yêu vẫn khá đáng tin, quả nhiên không lừa gạt mình. Kiếm Mộc Vương cũng thật lợi hại." Cố Thanh Phong nhìn kiếm Mộc Vương vui vẻ nói.
"Để khen thưởng, phải chờ một cơ hội giúp Cây hoè yêu giải thoát vậy. Dù sao thì nhốt ở trong Trấn Ma Ngục cũng là chịu tội, không bằng dùng làm chất dinh dưỡng cho kiếm Mộc Vương. Lúc trước lão già này hút không ít linh tính của kiếm Mộc Vương, giết lão rồi nhất định có thể khiến kiếm Mộc Vương khôi phục không ít."
Cố Thanh Phong vui mừng nghĩ.
Đáng thương cho cây hoè yêu đầy vui vẻ trong lòng nghĩ là mình cống hiến kiếm Mộc Vương thì có thể tạo được niềm vui cho Cố Thanh Phong, từ đó mà được sống tốt hơn một chút trong Trấn Ma Ngục.
Ai mà ngờ được Cố Thanh Phong vừa quay đầu đã muốn qua cầu rút ván.