Nghe đến đây, Cố Thanh Phong chìm vào trầm tư.

Đây có vẻ như là một cơ hội để thăng lên trừ ma sư cấp Hoàng.

Cố Thanh Phong vẫn luôn nhớ nhung tầng thứ hai tầng thứ ba của nhà tù Trấn Ma, muốn tiến lên tầng thứ hai chỉ có cách trở thành thợ Trừ Ma cấp Hoàng mới được.

Nếu như đi theo quy trình bình thường để trở thành thợ Trừ Ma cấp Hoàng thì không biết phải đợi đến kiếp nào. Nhưng trước mắt đang có cơ hội một bước lên trời.

Nhưng một khi tham gia tỷ võ, chỉ sợ sẽ để lộ thực lực bản thân, dễ rước đến những phiền phức không đáng có.

Yêu ma không thể giết nổi mình, nhưng võ giả có thể, và những chuyện huênh hoang như vượt lên dẫn đầu không phù hợp với một người có tính cách khiêm tốn như mình.

Cố Thanh Phong nhất thời chìm vào bối rối, từ đầu đến cuối hắn cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thua, bởi vì muốn thua quả thật rất khó.

Một trong những loại năng lực như Mình đồng da sắt, đại thành Thiết Bố Sam, Huyễn thị, sức mạnh ba bò chín trâu hai hổ cơ bản có thể đè bẹp được tụ khí cửu trọng, huống hồ chi Cố Thanh Phong có cả bốn.

Không nói cái khác, chỉ nói về sức mạnh, sức mạnh cực hạn của tụ khí cửu trọng không bì được với sức chín trâu, cũng chính là chín ngàn cân. Mà bản thân lại có sức lực hai mươi lăm ngàn cân!

Chênh lệch trong đây mắt thường cũng có thể thấy.

Suy tư một hồi, cuối cùng Cố Thanh Phong quyết định tham gia trận đấu võ, cầu phú quý trong hiểm nguy!

Trương Chính đang nhìn Cố Thanh Phong sa vào trầm tư, chợt sửng sốt, hỏi: “Này, ngươi hỏi cái này làm gì? Không phải ngươi muốn tham gia trận đấu võ đó chứ?”

Cố Thanh Phong gật đầu: “Ừ, đang có ý này.”

Trương Chính lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó ôm bụng cười như được mùa: “Ha ha ha, trước đó sao ta không phát hiện ngươi hài hước như vậy nhỉ? Ngươi tham gia trận tỷ võ à? Một tụ khí tam trọng như ngươi còn thấp hơn ta một trọng nữa! Ha ha ha…”

Cố Thanh Phong chẳng thèm để ý đến hắn ta, mà hỏi thẳng: “Báo danh ở đâu?”

Trương Chính lại sửng sốt: “Không phải ngươi định chơi thật đó chứ?”



“Được rồi, đừng có nói sảng nữa. Lát nữa là hết hạn báo danh rồi.”

“Cố huynh à, huynh đệ là ca ca của ta, đúng là cái gì cũng dám nghĩ! Ngươi có biết có trừ ma sứ kiến tập tụ khí thất trọng báo danh xong, sau lưng người ta gọi hắn là gì không? Đều gọi hắn là thằng ngu, thằng ngu không biết trời cao đất dày.

Tụ khí thất trọng còn như thế, một tụ khí tam trọng như ngươi nếu như báo danh, người ta sẽ gọi ngươi như thế nào? Người ta chắc chắn sẽ nghĩ ngươi bị điên! Là một thằng điên chính cống!”

“Chỉ cần thắng, mọi người tức khắc sẽ câm miệng. Nói nhanh, chỗ báo danh ở đâu?” Cố Thanh Phong không hề bị tác động.

Trương Chính thấy Cố Thanh Phong không nghe lời khuyên, thật sự muốn đi báo danh, không biết nghĩ đến cái gì, liếc nhìn Cố Thanh Phong bằng một ánh mắt phức tạp.

“Báo danh ở điện Chính Khí.”

“Ừ.”

Cố Thanh Phong gật đầu rồi quay người rời đi.

Sau khi hắn rời đi, Trương Chính vội vàng lấy ra sổ tay Trấn Ma từ trên người, sau đó vội lật đến chương “Yêu ma làm mê hoặc tâm trí”, xem xét tỉ mỉ mục “Bị yêu ma mê hoặc tâm trí” nên làm như thế nào?



Điện Chính Khí.

Điện Chính Khí lúc này người đông nghìn nghịt, náo nhiệt là thường.

Trong đó chỉ có một nhóm người nhỏ là đến báo danh tỷ võ, còn đa số là đến hóng hớt.

Bởi vì dù sao số lượng trừ ma sứ kiến tập tụ khí cảnh bát cửu trọng ít, cộng lại cũng không tới mấy trăm người, nhưng số người có mặt sớm đã đột phá hàng ngàn.

Trọng điểm chính là ở Trấn Ma ti trảm yêu trừ ma, những cuộc tỷ võ náo nhiệt như vậy cũng hiếm thấy, bởi vậy lắm người hóng hớt.



Cửa chính của điện Chính Khí đặt một cái bàn, ngồi sau bàn là một vị chấp sự cấp thấp, người đó đang ghi tên những người tới báo danh.

“Họ tên, tu vi, chức vụ.”

“Ta tên Hồ Bán Thanh, tu vi là tụ khí cảnh cửu trọng thiên, trừ ma sư kiến tập thuộc chi đội Bảy.”

Lúc này trong đám đông phát ra tiếng bàn tán sôi nổi.

“Hắn chính là Hồ Bán Thanh à? Nghe nói hắn từng tự mình chém chết một con Thiết Giáp Cương Thi.”

“Xuýt! Tự mình chém chết Thiết Giáp Thi? Thiết Giáp Thi tuy cử động cứng đờ cồng kềnh, nhưng lại đao thương bất nhập, trước kia chỉ có cường giả Nội Khí cảnh mới có thể giết được. Hắn mới chỉ tụ khí cửu trọng cảnh mà đã lợi hại vậy sao? Xem ra người lần này thăng cấp lên trừ ma sứ cấp Hoàng không ai khác ngoài hắn rồi.”

“Ơ, không đúng không đúng, không phải các ngươi đã quên mất Bạch Mã Minh rồi chứ?”

“Cái gì!? Chính là cái người truyền nhân Giáo Bạc của Bạch Mã Lượng, Bạch Mã Minh đó sao? Hắn cũng tham gia à?”

“Đương nhiên rồi, trước đó không lâu ta tận mắt nhìn thấy hắn báo danh, nghe đâu hắn vừa mới đi giết yêu ma trở về. Vết máu trên Giáo Bạc còn chưa khô, lúc đó thật sự là sát khí bức người!”

“Trận tỷ võ lần này coi có vẻ đáng xem rồi đây, đúng là rồng tranh hổ đấu.”

“À đúng rồi, Lý huynh, ta nhớ huynh không phải vừa mới thăng cấp lên tụ khí bát trọng thiên sao? Huynh đi thi thử xem?”

“Thi cái đếch, huynh cũng không thấy người tham gia đều là ai à, tụ khí bát trọng chính là tép riu. Nếu như khiêu chiến vượt cấp dễ như thế, chúng ta còn tu luyện cực khổ để thăng cấp làm cái gì?”



“Người tiếp theo.” Người phụ trách việc báo danh sau khi ghi tên xong liền hét lớn mà chẳng hề ngẩng đầu lên.

Lúc này, có một thiếu niên mày kiếm mắt sáng, diện mạo như sương đi ra từ đám đông, thiếu niên đang ôm kiếm đi đến trước mặt người phụ trách, giọng nói lạnh lẽo vang lên.

“Diệp Hiên, tụ khí thất trọng, trừ ma sứ kiến tập thuộc chi đội Mười Hai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play