Qua tết mấy ngày, mẹ Hứa ra nước ngoài đi du lịch. Không đến chỗ của Hứa Túc Dã.
Thời Lục cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ cũng không cần về nhà.
Cho nên chỉ có hai người cô và Hứa Túc Dã ăn tết.
Ngày đầu năm, ban ngày Hứa Túc Dã còn bận công việc. Thời Lục một mình ở nhà.
Cô không thích làm cơm, vốn dĩ đợi Hứa Túc Dã về nhà nấu. Có thể lướt điện thoại một chút, nhưng bỗng nhiên cô thu hồi chủ ý.
Hôm nay là ngày đặc biệt, có thể đổi để cô làm cơm.
Thế là Thời Lục lập tức bỏ điện thoại xuống, tiến vào phòng bếp.
Lúc Hứa Túc Dã quay lại, Thời Lục vẫn còn đang làm món ăn cuối cùng. Trên bàn ăn đã có ba món, còn đặt hai chai rượu.
Anh cởi áo khoác ra, rồi bước vào phòng bếp. Rửa tay trước, sau đó, thay vị trí của cô: “Để anh.”
Kỹ năng nấu ăn của anh tốt hơn, Thời Lục để đồ xuống việc còn lại giao cho anh.
Nhưng cô không đi ra khỏi phòng bếp, mà là từ phía sau ô lấy anh. Cánh tay cô vươn ra phía trước, cách một lớp áo len mỏng sờ sờ cơ bụp của anh.
Nhận thấy sự thay đổi của Hứa Túc Dã, Thời Lục cười nói: “Anh thật nhạy cảm.”
“Không có.” Anh thẹn thùng phản bác.
Chỉ là sự thật được phơi bày trước mặt, lời nói không có gì thuyết phục.
Trên thực tế, mỗi lần Thời Lục từ phía sau ôm anh. Khoảnh khắc hương vị chỉ thuộc về một mình cô truyền đến, đều sẽ làm cho anh tâm huyết dâng trào không thể tự kiềm chế.
Đó gần như là bản năng của anh, khó mà chống lại.
Đây là lần đầu tiên bọn họ đơn độc ăn tết cùng nhau, chỉ có hai người bọn họ.
Thời Lục không cần tiếp tục uống thuốc, thêm vào đó là tâm trạng không tồi không kiềm được mà uống thêm mấy ly rượu.
Ăn cơm xong, Thời Lục và Hứa Túc Dã cũng nhau ngồi trên sofar xem phim truyền hình.
Nói là xem phim, thật ra là phần lớn thời gian đều là hai người bọn họ nói chuyện với nhau.
Đến nửa đêm, cơn say đột nhiên đến. Hai má của Thời Lục đỏ hồng, mắt hoa đào ẩm ướt, tràn đầy sương mù.
Lần này cô uống đồng Thời Cả rượu đỏ và rượu trắng, trộn lẫn với nhau rất dễ say.
Hứa Túc Dã cũng vậy.
Hai người bọn họ đều say rồi, sau đó từ sofar xuống tấm thảm ấm áp. Dưới tác dụng thúc đẩy của rượu, làm rất nhiều chuyện điên cuồng.
Sau đó Thời Lục rất mệt, nằm ngủ trên người của Hứa Túc Dã.
Chưa ngủ được bao lâu, cô đột nhiên tỉnh dậy đứng lên đi vào phòng bếp.
Cô vửa rời khỏi, Hứa Túc Dã lập tức tỉnh dậy hỏi cô: “Em đi đâu vậy?”
Thời Lục không nói chuyện, từ cầm một con dao gọt trái cây đi ra.
Cô đặt con dao trước mặt Hứa Túc Dã, nheo mắt nhìn về hướng anh: “Anh nhìn thấy con dao này không?”
Hứa Túc Dã ngồi trên thảm, cánh tay đặt trên gối.
Ánh mắt của anh ôn hòa, sau khi tỉnh rượu lộ ra vè mặt ngoan ngoãn “Nhìn thấy.”
“Nó sẽ làm anh rất đau.”
“Anh biết.”
“Anh không biết.” Thời Lục nói.
Hứa Túc Dã nhận lấy con dao, trên cánh tay rạch một đường máu tươi lập tức chảy ra. Dòng máu đỏ tươi chảy trên làn da trắng ngần đặc biệt chói mắt.
Thậm chí anh còn không cau mày.
Thời Lục thỏa mãn cười: “Hiện tại thì anh đã biết rồi.”
Bởi vì trận điên cuồng vừa rồi, dây áo của cô tuột xuống để lộ bờ vai sáng bóng, trắng đến chói mắt.
Thời Lục nửa ngồi trước mặt anh, giọng điệu bình tĩnh nói ra những lời đe dọa “Anh biết không? Nếu như anh dám rời xa tôi, tôi sẽ dùng con dao này làm cho anh đau hơn nữa.”
Lúc tỉnh táo, Thời Lục tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này.
Bởi vì cho dù d*c vọng chiếm hữu của cô đối với Hứa Túc Dã có lớn đến thế nào đi nữa, cũng không muốn để lộ ra trước mặt anh.
Trong mắt Thời Lục, hành vi này để lộ ra việc bản thân không thể tách khỏi anh sẽ rất mất mặt. Cho nên cô chỉ sau khi say mới nói ra loại lời này.
Đồng tử của Hứa Túc Dã đen kịt, cong môi lên cười rất bi3n thái. Thuận theo trả lời một đáp án mà cô muốn: “Anh sẽ không rời xa em.”
“Vậy sao?” Thời Lục hôn lên vết thương trên cánh tay, sau đó lại hôn lên môi anh.
Mùi gỉ của máu lan tràn trong kẻ răng có hơi tanh, nó không dễ chịu chút nào.
Cô muốn để anh ghi nhớ loại cảm giác này, nhớ những đau đớn mà cô mang lại cho anh.
Hứa Túc Dã li3m máu mà cô để lại trên khóe môi, nhẹ nhàng đè cô lên sàn nhà.
Vết thương trên cánh tay của anh vẫn còn đổ máu, nhưng giống như anh hoàn toàn không cảm thấy đau động tác không hề dịu dàng.
Thật ra những đau khổ mà Thời Lục mang lại cho anh, sẽ làm cho anh càng cảm thấy hưng phấn. Anh chính là một kẻ bi3n thái.
Mạch suy nghĩ của Thời Lục càng ngày càng không rõ ràng, cả con người giống như đi trên bông đầu nặng chân nhẹ không vững vàng. Thậm chí khi nào bản thân bị trói cô cũng không biết.
Cổ tay cô bị dây thừng gai quấn lại, buộc sau lưng.
Hứa Túc Dã uống say hoàn toàn cởi bỏ lớp ngụy trang, xé bỏ vẻ ngoài lịch sự và ôn hòa.
Anh nắm lấy cằm của Thời Lục, buộc cô ngẩng đầu.
Anh đến gần cô, ánh mắt cố gắng nhìn chằm chằm cô. Giọng nói nhẹ nhàng từ tính nhưng xem qua giống như rất điên cuồng “Thời Lục, tại sao em cứ luôn không nghe lời như vậy chứ?”
Đại não Thời Lục một mãnh hỗn loạn, lông mi khép hờ, đồng tử mơ màng nhìn anh: “Hả?”
“Người con trai trong thư viện là ai? Em nói những chuyện gì với cậu ta? Là cậu ta viết đáp án cho em sao?”
Thời Lục vẫn chưa hiểu anh đang nói cái gì: “Cái gì?”
“Em có vấn đề gì có thể đến hỏi anh, tại sao lại đi hỏi người khác?”
“Em có anh còn không đủ sao? Tại sao hỏi người khác? Tại sao lại gọi điện thoại cho Trì Việt? Tại sao em không thể hoàn toàn chỉ thuộc về một người là anh?”
Bình thường Hứa Túc Dã nói rất ít, sau khi uống say nhưng lại biến thành nói nhiều.
Anh im lặng nhìn Thời Lục, vẫn là loại ánh mắt như gần như xa trước đây. Giống như ngọn lửa cháy trong rừng rậm tối tăm ẩm thấp. Bất kì ai cũng có thể nhìn thấy, bên dưới vẻ ngoài ôn hòa ẩn giấu rất nhiều thứ nguy hiểm.
Lần này, những tâm tư tối tăm méo mó của mình tất cả đều được anh đặt trước mặt Thời Lục.
Hứa Túc Dã cúi người xuống, ghé vào bên tai Thời Lục âm thanh dịu dàng giống như là tâm tình.
“Em biết không? Mỗi lần sau khi em đùa giỡn anh, lừa dối anh. Anh đều muốn trói em lại, giam cầm em bên người. Phòng bên cạnh vốn dĩ anh định dùng để giam em lại.”
“Chia tay mấy năm, anh đã lập kế hoạch rất nhiều lần muốn lừa em trở lại khóa ở bên trong. Để em mãi mãi không thể rời xa anh.”
Bất luận anh nói cái gì, Thời Lục đều là một bộ dáng mờ mịt không hiểu cái gì.
Hứa Túc Dã không cần biết cô có nghe hiểu hay không, vẫn luôn tự nói chuyện một mình.
“Thời Lục, em sẽ rời xa anh sao?”
Ánh mắt anh si mê xoa nhẹ lên mặt của Thời Lục, đầu ngón tay lạnh ngắt âm thanh rất nhẹ: “Nếu như em rời xa anh, anh cũng sẽ làm em đau đớn.”
Sáng sớm ngày thứ hai, Thời Lục bị lạnh tỉnh.
Mới vừa thức dậy, cô muốn dụi mắt, cô mới phát hiện bản thân mình bị người ta trói lại. Cánh tay bị buộc lại phía sau. Bởi vì ngủ nằm nghiêng một bên nửa đêm nên cánh tay phải của cô bị tê gần như không có cảm giác gì.
Không chỉ như vậy, phía trước còn bị người dùng sức ôm cô gần như ép cô không thở nổi.
Thời Lục vùng vẫy, Hứa Túc Dã cũng tỉnh dậy. Sự mờ mịt trong mắt dần dần rút đi.
Thời Lục nhăn mặt: “Chuyện gì?”
“Anh cũng không nhớ.” Hứa Túc Dã nói.
“Giúp tôi tháo ra trước đi.”
Hứa Túc Dã ra phía sau Thời Lục, ánh mắt có chút biến hóa nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Anh giúp cô cởi dây trói ra.
Thời Lục ngồi dậy, xoa bóp cổ tay đau nhức của mình.
Bị trói quá lâu, cổ tay trắng mịn của cô đã hằn lên một vệt đỏ.
Toàn bộ quá trình cô đều trầm mặc không nói chuyện, đợi anh làm xong. Cô cũng giúp anh bôi thuốc lên vết thương trên cổ tay anh rồi quắn băng vải lại.
Trên mặt sàn có dây thừng, có con dao nhuộm máu. Những người không biết còn nghĩ rằng, trước đó ở đây xảy ra sự việc gì đó rất khủng khiếp.
Nhưng thật sự chuyện gì cũng không xảy ra, ngọi trừ cổ tay Thời Lục bị trói và trên tay Hứa Túc Dã nhiều thêm một vết thương mà thôi.
“Tôi cũng không nhớ.” Thời Lục nói.
“Anh xin lỗi.”
Thời Lục nhẹ nhàng lắc đầu “Thôi bỏ đi, nói không chừng là tôi say rượu phát điên muốn giết anh anh vì tự vệ mới trói tôi. Đây là việc vừa diễn ra.”
“Anh đi nấu canh giải rượu.” Sau khi trải qua một trận say rượu, sắc mặt Hứa Túc Dã còn muốn trắng hơn bình thường, khôi ngô lại lịch sự càng nhìn càng thấy ôn hòa vô hại. Chỉ cần nhìn bề ngoài, không ai có thể liên tưởng đến người điên cuồng tối hôm qua.
Anh đứng lên chuẩn bị vào phòng bếp, nhưng đột nhiên cổ tay bị người khác nắm lấy.
“Sao vậy?” Hứa Túc Dã hỏi.
“Không có gì?” Trong đầu Thời Lục đau như kim châm, cô cố chịu đựng đau đớn nói với anh “Chỉ là đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó.”
“Cái gì?”
“Tôi sẽ không đến thư viện Kỳ Đại nữa, có một học sinh luôn quấy rối làm phiền tôi.” Thời Lục nói một câu giải thích rõ ràng quan hệ giữa cô và nam sinh đó. Đồng thời để làm anh yên tâm, cô biểu hiện sẽ không đi đó nữa.
Hứa Túc Dã nhìn cô một cái, nghiêm túc trả lời “Được.”
Trong lòng bọn họ đều rõ một chuyện, nhưng đều ngầm hiểu không nói ra.
Sau khi Hứa Túc Dã đi nấu canh giải rượu cho cô.
Thời Lục ngồi trên sàn nhà, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi cô uống say, đầu óc cũng trở nên không quá thanh tỉnh. Nhưng cô không bao giờ dừng suy nghĩ, ngày thứ hai nhất định có thể nhớ lại chuyện ngày hôm trước.
Nhưng cuối cùng cô lựa chọn dừng lại không suy nghĩ nữa.
Thời Lục rất tin tưởng Hứa Túc Dã cũng giống cô, rõ ràng không nhớ chuyện đêm qua.
Thật ra cô đều nghi ngờ, rốt cuộc anh có say thật hay là giả vờ.
Lòng của Hứa Túc Dã rất sâu, giỏi chê giấu lại rất kiên nhẫn nhiều lúc Thời Lục cũng không nhìn rõ anh.
Nhưng mà, anh là say thật hay giả vờ Thời Lục thật sự không quan tâm.
Miễn là bình thường anh che giấu những suy nghĩ đen tối đó, sẽ không làm lung lay vị trí chủ đạo trong mối quan hệ này của cô. Chỉ là thỉnh thoảng không khống chế được buông thả một lần, Thời Lục sẽ không so đo.
Hứa Túc Dã cũng hiểu rõ điểm này. Anh rõ ràng biết rõ diểm mấu chốt của cô, cho nên chỉ có thử thăm dò khi say rượu.
Thời Lục luôn rõ ràng Hứa Túc Dã không bình thường, cô cũng không để bụng chuyện này.
Năm lớp 12, bọn họ không ở cùng một chỗ, nhưng trên đường cô tan học về nhà. Thường thường có thể nhìn thấy ánh mắt tò mò từ anh.
Cho dù xuất phát từ suy nghĩ bảo vệ cô cũng tốt, hay có mục đích khác cũng được. Thời Lục để mặc kệ hành vi b3nh hoạn của anh.
Nhiều năm như vậy, bệnh của Hứa Túc Dã không chữa khỏi, ngược lại vì hành vi tùy hứng của cô hết lần này đến lần khác làm cho bệnh của anh càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Cả hai người bọn họ đều điên cuồng chiếm hữu, và không chế lẫn nhau.
Thời Lục đã coi Hứa Túc Dã thành đồ vật của riêng mình, không cho phép người khác dòm ngó. Còn Hứa Túc Dã vì yêu mà điên cuồng cố chấp.
Nếu như bọn họ mà yêu người bình thường, cho dù thế nào cũng sẽ trở thành một trận tai họa đáng sợ. Bởi vì không có người nào chịu đựng được tính chiếm hữu khủng khiếp như vậy cả.
Nhưng nếu như bọn họ yêu nhau, thì đó chính là duyên trời tác hợp, sinh ra đã dành cho nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT