Hôm sau thức dậy, Thời Lục trang điểm xong cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra cửa.
“Anh đưa em đi.” Hứa Túc Dã thắc dây đồng hồ nói.
“Không cần.”
Lần trước đồng ý để Hứa Túc Dã đưa đón. Một phần là do tình hình sức khỏe của cô thật sự không tốt, phần còn lại là để thoát khỏi sự giám sát b3nh hoạn của anh.
Hiện tại anh đã không còn giám sát cô, cô cũng không cần dùng điều kiện đưa đón đi làm để trao đổi nữa.
Nói xong, Thời Lục thay giày ngoài lối ra rồi rời đi.
Hứa Túc Dã nhìn vào cửa đóng, tâm trạng có hơi chìm xuống.
Nói là trong ba tháng, bọn họ sẽ sinh sống như một đôi vợ chồng thật sự. Nhưng Thời Lục đối với anh vẫn rất xa lạ.
Trong thời gian nằm viện chăm sóc anh cũng giống như hoàn thành nhiệm vụ, không có quá nhiều sự quan tâm.
Hoặc là tính cách Thời Lục là như vậy cho dù cô yêu một người, cũng là khắc chế và dè dặt. Sẽ không giống như anh, một khi yêu sẽ biến thành cố chấp mà điên cuồng không thể nào khắc chế.
Trước khi đến giữa kỳ, việc trong tay Thời Lục càng nhiều. So với lúc trước bận hơn không nhiều, rất nhiều lúc không thể tan làm đúng giờ.
Nhưng Hứa Túc Dã còn bận hơn cô, có lúc bận đến rạng sáng mới có thể về nhà.
Nếu như anh về trễ, thì sẽ tự qua phòng mình nghỉ ngơi sẽ không làm phiền Thời Lục.
Hôm nay là cuối tuần, Thời Lục hiếm khi nghỉ ngơi. Nằm trên sofar đắp mặt nạ xem phim phóng sự.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, là Hứa Túc Dã gọi đến.
Thời Lục dùng điểu khiển từ xa tắt tivi, đặt điện thoại bên tai.
Bên kia điện thoại rất yên tĩnh, giọng nói của Hứa Túc Dã rất trầm thấp “Thời Lục, em đang ở nhà sao?”
“Ừ.”
“Em có thể đưa văn kiện giúp anh không? Trên bàn trong phòng sách là cái màu xanh.”
“Cần gấp sao?”
“Ừ, trợ lý vừa mới có việc không thể đi qua được.”
“Biết rồi.”
Tắt điện thoại, Thời Lục lột mặt nạ xuống sau đó đi vào phòng rửa mặt dưỡng da.
Cô tìm thấy được văn kiện màu xanh, cô gửi tin nhắn xác nhận với Hứa Túc Dã một chút. Cầm lấy đồ xuồng lầu ngồi trên xe.
Đây là lần thứ nhất cô đến tòa nhà công ty Diệp Luật, bức tường kính bên ngoài sạch sẽ sáng sủa. Phản chiếu những đám mây trắng đã chậm rãi di chuyển bên ngoài.
Từ xa nhìn lại, gần đó đều là những tòa nhà cao tầng. Ngoại trừ tòa nhà này cao hơn những tòa nhà khác ra từ bên ngoài nhìn lại thật sự không khác gì mấy.
Đi lên bậc thềm tiến vào đại sảnh, tất cả đều là những nam nữ trẻ tuổi mặc đồ công sở bước đi vững vàng tự tin. Thời Lục đến trước quầy lễ tân, hỏi văn phòng tổng giám đốc tầng mấy.
Lễ tân nhìn về hướng cô, cười ôn hòa lễ phép “Xin chào, xin hỏi ngài có hẹn trước không?”
“Không có.”
“Ngài tìm Hứa Tổng có chuyện gì?”
“Ừ, đưa đồ cho anh ấy.”
Lúc này, điện thoại bên cạnh vang lên, lễ tân lập tức nghe điện thoại.
Sau khi nói vài câu, cô ấy hỏi Thời Lục: “Xin hỏi ngài họ gì?”
“Thời.”
“Văn phòng tổng giám đốc cần phải đi thang máy chuyên dụng, tôi dẫn ngài đi.”
Thời Lục theo sau lễ tân, đi thang máy bên cạnh lên tầng cao nhất.
Lên tầng cao nhất tầm nhìn đẹp nhất, ngoài khu vực nghỉ ngơi và khu vực chờ, thì chỉ có văn phòng tổng giám đốc và phòng làm việc của mấy vị thư ký.
Thời Lục đi đến văn phòng tổng giám đốc nhẹ nhàng gõ cửa.
Giọng nói của Hứa Túc Dã phát ra từ bên trong “Mời vào.”
Thời Lục xoay tay nắm cửa, tiến vào đập vào mắt cô là cảnh một đám người đang ngồi quay quanh bàn trà bàn công việc.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, mọi người đều vô thức xoay người nhìn về hướng phát ra âm thanh. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô.
Thời Lục nghĩ rằng trong văn phong chỉ có một mình Hứa Túc Dã, không lường trước được nhìn thất nhiều người ở đây như vậy có hơi choáng váng.
“Thời Lục.” Hứa Túc Dã gọi cô.
Thời Lục hoàn hồn, không để ý phía sofar bên kia còn có người. Đi đến bàn làm việc của Hứa Túc Dã.
Cô đặt văn kiện lên bàn “Là cái này đúng không?”
Hứa Túc Dã mở ra, tùy ý liếc nhìn bên trong rồi đặt sang một bên. Ngẩng đầu lên nhìn về hướng cô: “Ừ.”
“Tôi đi trước đây.”
“Đợi anh một chút.”
Thời Lục dừng bước chân quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt.
“Sắp tới buổi trưa rồi, đợi chút em có muốn cùng nhau đi ăn không?” Ánh mắt của Hứa Túc Dã đen như mực, chăm chú nhìn vào cô.
Sau khi anh nói xong câu này, trước đó nhóm người vẫn còn đang bàn luận sôi nổi không hẹn mà cùng nhau dừng lại. Dựng tai lên nghe động tĩnh đang diễn ra.
Thời lục cau mày, nhìn về phía Hứa Túc Dã.
Anh rõ ràng đang cố ý.
Biết ở trước mặt nhiều người như vậy cô sẽ không làm anh mất mặt, vì vậy mới dám không lo ngại hỏi ra như vậy.
Nhưng đúng như dự đoán của anh, cô sẽ không ở trước mặt nhiều cấp dưới như vậy cố ý làm khó anh.
Cuối cùng cô vẫn trả lời “Được.”
“Em ở bên kia nghỉ ngơi đợi anh, anh rất nhanh sẽ kết thúc.”
Cuối cùng thời lục nhìn anh một cái, gật đầu rời đi.
Lúc đi ngang qua bên cạnh ghế sofar, cô nghe thấy âm thanh mấy người kinh ngạc thảo luận.
“Hình nền trên điện thoại của Hứa Tổng phải của cô ấy không?”
Hình nền gì?
Trong lòng Thời Lục có chút nghi ngờ, nhưng không hỏi.
Chờ Thời Lục đi ra khỏi phòng làm việc, Hứa Túc Dã cầm văn kiện lên nhanh chống cùng vài vị quản lý cấp cao mở cuộc hợp nhỏ.
Cả cuộc hợp không quá 10p đã kết thúc, mạch suy nghĩ của anh quá nhanh. Người khác chỉ có thể dùng bút ghi âm ghi lại cuộc họp trước. Họp xong sẽ từ từ nghe lại.
Họp xong, Hứa Túc Dã vắt tây trang trên cánh tay trực tiếp rời đi.
Những người còn lại nghiêm túc thảo luận, nhưng bị chuyện bát quái vừa rồi chiếm cứ tâm trí.
"Người thật so với anh chụp còn đẹp hơn. Trước đây tôi cứ nghĩ rằng, hình nền diện thoại của Hứa tổng là một tiểu minh tinh nào đó. Về tôi tìm kiếm nhưng không thấy."
"Mọi người có cảm thấy, phong cách của vị Thư Ký Lâm trước kia cùng vị đại mỹ nữ này có chút giống nhau."
"Cái gì gọi là có chút giống? Rõ ràng là mô phỏng theo nữ thần váy đen này mà. Một sự mô phỏng vụng về."
“Tôi còn nhớ phong cách của Thư Ký Lâm lúc trước là kiểu trong lành thuần khiết, từ ngày vô tình nhìn thấy hình nền điện thoại của Hứa Tổng cô ta mới đột nhiên thay đổi phong cách. Còn đặc biệt đi uốn tóc, rõ ràng là lòng dạ Tư Mã Chiêu*.”
Có lần nội bộ Diệp Luật mở họp, lúc đầu Hứa Túc Dã muốn sạt điện thoại. Kết quả không cẩn thận kết nối với màn hình trong phòng họp.
Thế là hình nền không cẩn thận lộ trước mặt quản lý cấp cao của công ty.
Chẹp chẹp, Hứa Tổng bình thường thờ ơ lạnh nhạt nhưng hình nền điện thoại lại có thể là một mỹ nhân như vậy. Mái tóc xoăn đen dài rơi trên làn da trắng mịn, váy đen môi đỏ, mắt hoa đào lạnh nhạt. Có cảm giác lạnh nhạt băng tuyết, làm cho người khác nhìn một lần đã có thể khắc sâu trong lòng.
Từ đó về sau, người con gái trên hình nền bí ẩn bị bọn bí mật đặt tên gọi là “nữ thần váy đen”.
“Sao tôi cảm, vừa rồi lúc Hứa Tổng hẹn nữ thần váy đen có hơi thiếu tự tin?”
“Không phải chứ, trên đời này thật sự có người phụ nữ có thể từ chối Hứa Tổng sao?”
“Ngộ nhỡ đại mỹ nhân người ta thích mấy anh đẹp trai lưu manh, không thích loại văn sĩ cấm dục như Hứa Tổng thì sao? Loại chuyện tình cảm này, không ai có thể nói trước được.”
Thời Lục ngồi đợi trong phòng nghỉ không lâu, thậm chí ngay cả một tách cafe cũng chưa uống xong, Hứa Túc Dã đã đến.
Đôi mắt anh trong veo ý cười nhẹ nhàng “Em muốn ăn gì?”
“Tùy anh.”
“Món Nhật.”
“Ừ.” Thời Lục không mặn không nhạt trả lời.
Thái độ của Thời Lục lạnh nhạt, nhưng Hứa Túc Dã không đê ý.
Anh lái xe mang Thời Lục đến một nhà hàng Nhật gần công ty. Tuy rằng khách không nhiều, nhưng tổng thể môi trường xung quanh rất tốt vừa an tĩnh vừa lịch sự.
Chỗ như vậy không đặt trước, không có khả năng còn chỗ.
“Anh sắp xếp?” Sau khi ngồi xuống Thời Lục lập tức hỏi.
Đáp án rõ ràng như vậy, phủ nhận cũng không có ý nghĩa gì.
Thế nên Hứa Túc Dã thẳng thắng thừa nhận “Anh muốn ăn cơm cùng em.”
“Tại sao anh không nói thẳng ra?” Phải vòng vo đến mức như vậy? Lại tìm một cái cớ để cô đưa đồ, ở trươc sự có mặt của nhiều người như vậy mời cô cùng ăn cơm.
Thời Lục cạn lời, công ty bọn họ bình thường mở họp đều là ở văn phòng tổng giám đốc. Lẽ nào tòa nhà công ty lớn như vậy, một phòng họp tử tế cũng không có.
“Sợ em không đồng ý.” Hứa Túc Dã thành thật trả lời.
Cho dù là lời nói hèn mọn như vậy, giọng điệu của anh vẫn ung dung như vậy. Ánh mắt đen kịt trầm tĩnh giống như hồ nước sâu, chôn sâu mọi tâm tư của anh.
Anh nói ra suy nghĩ của mình một cách thẳng thắng như vậy, ngược lại làm cho Thời Lục không biết phải trả lời như thế nào.
“Chỉ lần này.” Sau cùng cô không truy cứu nữa.
Lông mi của Hứa Túc Dã rủ xuống, có hơi tự ti cười cười “Ba tháng đến nhanh thôi.” Cho dù anh hi vọng có thêm lần nữa, cũng không có khả năng.
Môi Thời Lục mím lại, cuối cùng cũng không đáp lại.
Bửa ăn này cả hai người đều rất im lặng, ai cũng không nói chuyện.
Hứa Túc Dã không biết làm thế nào.
Anh gần như bỏ ra cả sinh mệnh, chỉ để ở bên cạnh Thời Lục thêm ba tháng.
Nhưng sau thời gian ba tháng, tất cả hạnh phúc trộm được đều phải trả lại rồi.
Cho dù anh không cam lòng, lại có thể làm gì cơ chứ.
Nước cờ giống như vậy không thể đi lần thứ hai.
Không nghĩ ra cách ứng phó, Hứa Túc Dã ăn không biết ngon, cả đêm không ngủ.
Sau bữa ăn, Hứa Túc Dã đưa Thời Lục về nhà. Sau đó anh lần nữa đến công ty, buổi tối rất muộn mới trở về.
Lúc anh đi qua bên người Thời Lục ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.
“Anh uống rượu.”
Hứa Túc Dã khẽ “Ừ” một tiếng, “Xã giao.”
Ánh mắt anh đen kịt, ánh sáng dịu dàng cùng bình thường không giống nhau.
Chỉ là anh uống rượu không dễ thể hiện trên mặt, sắc mặt vẫn trắng nõn như cũ không nhìn ra cái gì.
“Về như thế nào? Không phải là say rượu lái xe đó chứ?”
“Không có, tài xế lái.” Hứa Túc Dã ngồi xuống bên cạnh Thời Lục.
Anh kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng ôm cô trước. Dần dần tăng sức lực, nhốt Thời Lục trong vòng tay anh.
Sợ cô không thích mùi rượu trên người anh, Hứa Túc Dã không hôn cô. Chỉ là nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ cô.
Qua một lúc, anh bỗng nhiên nói: “Muốn làm, có thể không?”
Thời Lục bị anh quấy rối cũng động tâm.
Suy cho cùng tướng mạo và dáng người của Hứa Túc Dã luôn là loại hình mà cô thích nhất. Anh ở trên người cô nhẹ nhàng cọ, giống như làm nũng cô rất khó không đ ộng tình.
Thời Lục ôm cổ anh ngẩng cằm lên, dán vào đôi môi mềm mại và ẩm ướt của anh.
Trên người của Hứa Túc Dã ngoài mùi hương gỗ và hương hỏa thạch bình thường còn có nhiều hơn mùi hương rượu nhàn nhạt. Hỗn hợp không khó ngửi, chỉ la có loại tính xâm chiếm không thể tả.
Bản năng cướp đoạt và chiếm hữu bẩm sinh, Hứa Túc Dã luôn ẩn giấu rất tốt.
Ở trước mặt Thời Lục anh luôn là kiểu người ôn hòa, nghe lời sợ chọc giận cô làm cô chán ghét bài xích.
Có thể là hôm nay uống nhiều rượu, làm anh có hơi khó kiềm chế.
Tay Hứa Túc Dã đặt sau gáy của cô, chỉ đặt nhẹ nhàng không di chuyển. Nhưng sự hiện diện của nó khó có thể bỏ qua.
Đầu lưỡi mềm mại quét qua răng cô, cùng cô trao đổi hơi thở và nước bọt.
Nụ hôn của Hứa Túc Dã rất mãnh liệt, ấn Thời Lục vào ghế sofar.
Thời Lục cảm thấy não mình biến thành choáng váng mơ hồ, váy của cô không biết từ lúc nào đã bị đẩy lên trên.
Cảnh tượng có hơi mất kiểm soát.
Phía sau Thời Lục là ghế sofar, trước người là lồ ng ngực ấm áp của Hứa Túc Dã.
Tay anh đặt trên lưng cô, cách một lớp vải mỏng nhẹ nhàng vuốt v3. Nhiệt qua lớp váy truyền vào cô thể cô, nóng bỏng như thiêu đốt.
Trọng lượng cả người của Thời Lục, dường như đều treo trên người của Hứa Túc Dã.
Áo sơ mi trắng vẫn được mặc trên người Hứa Túc Dã, cà vạt được thắt cẩn thận tỉ mỉ. Ngoại trừ vết son mờ nhạt trên vai thì không khác gì ngày bình thường.
Anh đứng trước sofar, đôi tay đặt trên lưng Thời Lục. Cúi đầu, ánh mắt nhìn cô rất phức tạp, mang theo cảm giác ẩm ướt mơ hồ.
“Thời Lục.”
“Đừng gọi tôi như vậy.”
Yết hầu Hứa Túc Dã chuyển động, nghe lời mà đổi xưng hô “Chị.”
Làm điều thân mật nhất với người mình yêu thương nhất, nhưng trong lòng Hứa Túc Dã lạnh ngắt.
Đối với anh mà nói, niềm vui
[email protected] thịt hoàn toàn không qua nổi sự đau đớn khi hoàn toàn mất đi Thời Lục.
Lông mi Thời Lục khép hờ, đèn trong phòng khách mờ ảo lúc gần lúc xa, đông đưa bất định.
Ngẩn ngơ trong chốc lát, giống như cô nhìn thấy viền mắt Hứa Túc Dã có hỏi đỏ.
Anh cúi đầu, hôn lên vành tai cô.
Có chất lỏng ướt át lạnh ngắt rơi xuống tai cô.
"Có thể..." Hứa Túc Dã không nói tiếp, nhưng Thời Lục có thể đoán được anh muốn nói gì.
Thời hạn ba tháng gần đến, chắc hẳn trong lòng anh rất khó chịu.
Nếu không anh cũng sẽ không khóc khi
[email protected] tình.
Từ trước đến nay Thời Lục luôn nhẫn tâm lại máu lạnh, chỉ qua tâm đến sự vui thích của bản thân.
Mới không quan tâm trong lòng người khác có bao nhiêu khó chịu.
Sau khi kết thúc, Thời Lục đẩy Hứa Túc Dã ra.
Cô dựa vào ghế sofar nghỉ ngơi một chút, rồi đứng lên đi tắm.
Lúc trở lại, Hứa Túc Dã đã đi qua một phòng tắm khác để tắm, điện thoại để trên ghế sofar.
Thời Lục bỗng nhiên nhớ đến lúc ở công ty Diệp Luật hôm nay, nghe có người nói đến hình nền điện thoại của Hứa Túc Dã.
Hình nền màn hình khóa là hình của hệ thống, muốn vào bên trong cần phải có mật khẩu.
Thời Lục nhớ hình như mật khẩu điện thoại của Hưa Túc Dã, hình như đều là số 0522. Không biết hiện tại đã đổi chưa.
Thời Lục thử nhập bốn số đó vào, khóa lập tức mở rồi.
Khi bước vào, không phải là giao diện màn hình chính, mà là trên vòng bạn bè.
Vòng bạn bè của Hứa Túc Dã.
Vòng bạn bè của anh hoàn toàn trống không, chỉ một vài tin tuyên truyền công việc. Còn có ghi lại công ty ra mắt sản phẩm mới.
Ở dưới cùng, có một bài đăng bí mật, chỉ hiện thị một mình chính chủ được xem.
Thời Lục vừa nhìn thấy hình ảnh quen thuộc, thì có loại dự cảm mãnh liệt.
Cô nhấp mở bức hình.
Đúng như cô nghĩ.1
Đây là thời gian Hứa Túc Dã học đại học, bọn họ ngồi trên băng ghế dài chụp ảnh
Trên bức ảnh, bàn tay bọn họ nắm chặt 10 ngón tay đan vào nhau rất phù hợp.
Thời Lục nghĩ rằng sau khi chia tay, Hứa Túc Dã liền xóa bài này trên vòng bạn bè.
Hóa ra luôn giữ lại, chỉ là luôn để ở chế độ riêng tư.
Thời Lục trở lại màn hình chính, hình nền điện thoại là một bức ảnh. Nhìn bối cảnh, có lẽ lúc trước bọn họ hẹn hò ở quán cafe anh chụp hình cô.
Màu sắc bức ảnh ấm áp, thần sắc cô uể oải, đang nhìn ra cửa sổ.
Cho nên, sự thật dường như không giống như Hứa Túc Dã đã nói. Điện thoại của anh bị Diêu Lập mang đi sửa, tất cả ghi chép đều bị mất hết.
Bị mất ở đâu chứ, rõ ràng đều đã được giữ lại chỉ là bị ẩn đi rồi.
Nếu như Thời Lục không mở khóa điện thoại anh, vậy chắc chắn là cô sẽ không phát hiện ra bằng chứng này.
Với lại những năm qua, Thời Lục chưa bao giờ nghĩ đến việc xem điện thoại của anh. Đây là lần thứ nhất.
Vậy nên Hứa Túc Dã không phòng bị, tất cả tâm ý của mình đều bị phơi bày.
Hứa Túc Dã vừa tỉnh dậy sau vụ tai nạn xe, thì có thể thấy được nhiều dấu vết tồn tại của cô trong bảy năm qua. Cho dù anh không xem vòng bạn bè trong một thời gian, hình nền điện thoại chắc chắn sẽ nhìn thấy.
Lúc học cấp 3 của Thời Lục, luôn để tóc thẳng dài. Đến đại học, cô mới để tóc xoăn đen.
Nếu như Hứa Túc Dã thật sự không nhớ khoảng thời gian 7 năm ở cùng cô, tại sao lại không cảm thấy nghi ngờ với bức ảnh của cô xuất hiện trong điện thoại của anh như vậy. Hơn nữa, sao lại có thể trùng hợp như vậy? Cô vừa muốn ly hôn cùng anh, thì anh lại bị tại nạn giao thông mất trí nhớ.
Rốt cuộc là anh biết từ khi nào?
Một thời gian trước, hoặc là sớm hơn?
Hoặc có lẽ ngay cả vụ tai nạn giao thông cũng là do anh sắp xếp.
Làm thế nào có thể diễn tả được cảm giác lúc đó.
Giống như cả người đều rơi vào đáy hồ tối tăm, dòng nước lạnh băng dùng sức chèn ép lòng ngực không khí lập tức bị cướp đi. Cảm giác nghẹt thở làm con người trở nên tuyệt vọng.
Thật ra có lẽ cô đã phát hiện từ lâu.
Thật ra khả năng diễn xuất của Hứa Túc Dã không tốt lắm, cũng có rất nhiều sơ hở.
Nhưng đối với những sơ hở này, cô xem như không thấy mà thôi. Hoặc là cô không muốn tin tưởng.
Vậy nên trừ khi bằng chứng được đưa ra trước mặt cô, bằng không, Thời Lục vẫn sẽ lựa chọn tự lừa mình dối người.
Thời Lục không thể nào tiếp nhận nổi, Hứa Túc Dã vì tránh không ly hôn với cô tự tay lên kế hoạch cho vụ tai nạn giao thông như vậy. Thiếu chút nữa anh đã phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Cô không thể nào chấp nhận được, thiếu chút nữa Hứa Túc Dã vì cô mà chết.
Đây không phải là mong muốn của cô.
Trong lòng Thời Lục, trên thế giới này ai bị thương hoặc chết đi đều không có quan hệ nhưng người này tuyệt đối không phải là Hứa Túc Dã.
Dù thế nào đều không phải là anh.
Nếu như có một ngày Hứa Túc Dã thật sự xảy ra chuyện, thậm chí Thời Lục sẵn sàng chết vì anh.
Nhưng vì sự tùy hứng nhất thời của cô, thiếu chút nữa Hứa Túc Dã mất mạng.
Thời Lục nhớ lại ngày hôm đó, trong phòng bệnh tối tăm.
Bên ngoài mưa to gió lớn, sấm sét cuồn cuộn. Hứa Túc Dã hơi thở yếu ớt nằm trên giường bệnh, trên người đủ các loại máy móc, yên tĩnh giống như đã chết.
Nếu như anh thật sự không tỉnh lại một lần nữa.
Thời Lục véo vào lòng bàn tay của mình, không dám nghĩ tiếp.
Trước khi Hứa Túc Dã quay lại, Thời Lục điều chỉnh điện thoại về trang vừa rồi và đặt lại vị trí cũ.
Cô nhanh chống giả vờ dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì xảy ra.
Ngoài một đống tàn tro trên mặt sàn ra, hoàn toàn không nhìn ra Thời Lục đã ở đây lâu như vậy.
Cô đem tàn thuốc dọn dẹp sạch sẽ, đầu thuốc ném vào trong gạt tàn. Mới vừa hút một điếu rất dữ.
Lúc Hứa Túc Dã đi ra, thì nhìn thấy Thời Lục quay lưng về phía anh. Ngồi ngoài ban công hút thuốc, tầm mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Lưng cô trằn gầy, xương b ướm xinh đẹp mà mỏng manh.
Nhưng Hứa Túc Dã nhìn thấy đau lòng “Thời Lục, em vẫn còn uống thuốc đừng hút thuốc.”
Một câu nói của anh, thiếu chút nữa làm tất cả những cảm xúc mà cô đa che giấu hoàn toàn sụp đỗ.
Cô nhanh chống dùng tay xoa xoa khóe mắt, không quay đầu “Biết rồi.”
Từ góc độ của Hứa Túc Dã nhìn qua, rất giống như cô ấy đang hất tóc.
Anh không có nghi ngờ.
“Muốn nghỉ ngơi không?” Hứa Túc Dã đi về hướng cô, rồi nói.
“Đừng qua đây.” Hơi thở của Thời Lục không ổn định.
Hứa Túc Dã dừng chân, đứng ở sau lưng cách cô hai bước chân, nhìn về bóng cô: "Sao vậy?”
Thời Lục không nói, dừng sức hút một hơi lớn miễng cưỡng kiềm nén lại sự đắng chát trong mắt.
Cô an tĩnh như vậy, cùng với thời gian trôi qua sự bất an trong lòng Hứa Túc Dã ngày càng lớn.
Anh ngoan ngoãn đứng đó, và chờ đợi chỉ thị tiếp theo của cô.
Qua 5 phút, cuối cùng Thời Lục cũng nói:: “Có phải anh có chuyện giấu tôi không?”
Hiện tại đã gần sáng, ánh sáng màu trắng bạc đã chiếu xuống cửa sổ rừng cây một mảnh vắng vẻ.
Trong phòng khách cũng im lặng có thể nghe được tiếng kim rơi.
Trái tim Hứa Túc Dã lập tức nhảy lên.
Phản ứng đầu tiên của anh là, cho rằng Thời Lục biết được việc anh giả vờ mất trí nhớ.
Nhưng rất nhanh, lập tức phủ nhận suy đoán này.
Nếu như Thời Lục thật sự biết, tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như vậy.
Có lẽ cô muốn nói chuyện khác.
Chỉ cần không phải là bị cô phát hiện ra chuyện này là tốt rồi.
Trong lòng Hứa Túc Dã xoay chuyển nghìn vạn lần, nhưng bên ngoài lại giả vờ bình tĩnh. m thanh cũng không gợn sóng “Cái gì?”
Thời Lục tạm thời không nghĩ đến, sau khi biết được việc này cô sẽ đối mặt với Hứa Túc Dã ra sao.
Trong lòng cô rất rối, hiện tại rõ ràng không phải là thời gian tốt để đưa ra quyết định.
Không bằng tạm thời để đó.
Thế là cô ấn tàn thuốc từ dưới sàn đứng lên, quay đầu lặng lẽ nhìn Hứa Túc Dã.
Cô nói: “Không có gì. Không có thì tốt.”
Hứa Túc Dã gật đầu nhẹ, nhưng trong lòng khó mà buông xuống, vì anh luôn cảm thấy vẻ mặt của Thời Lục rất kỳ lạ.
Mỗi người bọn họ một suy nghĩ, rồi trở về phòng nghỉ.