Lúc chuẩn bị bước vào cửa, cô mới phát hiện mình không cẩn thận mà quên cầm chìa khóa, số máy của phục vụ cũng không nhớ.
Đành chịu, chỉ có thể trước đi xuống lầu tìm giúp đỡ.
Thời Lục đứng ở cửa thang máy, môi mím lại, không kiên nhẫn mà chờ đợi.
Cô nhìn con số dần dần tăng lên trên màn hình điện tử, cuối cùng dừng lại ở vị trí số 28.
Cửa thang máy mở ra hai bên, Thời Lục uể oải ngẩng đầu chuẩn bị tiến vào. Nhìn thấy tình hình trong thang máy, cả người cô ấy dường như đóng đinh tại chỗ, không tiến được nửa bước.
Cô không ngờ rằng trong thời gian ngắn lại gặp lại Hứa Túc Dã.
Mà còn gặp nhau trong tình cảnh bất ngờ như vậy.
Anh đứng trong thang máy nhìn cô, biểu cảm trên gương mặt anh dường như ngây ra một lúc nhưng rất nhanh đã di chuyển tầm mắt. Khôi phục lại sự thờ ơ, con ngươi đen kịt không có nửa phần dao động.
Tim giống như đột ngột bị đâm một cái vừa đau vừa chát.
Thời Lục cũng không biết lúc đó bản thân nghĩ gì, hoặc là phẫn nộ vì anh xem nhẹ mình, hoặc là vui mừng vì bọn họ gặp lại nhau, hoặc có thể là cả hai.
Đợi đến lúc hồi thần, cô đã xúc động bắt lấy cổ tay Hứa Túc Dã khi lúc anh bước qua mình ra khỏi thang máy.
Cổ tay bị bắt lấy, Hứa Túc Dã dừng chân nhưng không quay đầu.
Hai người theo anh lên lầu không hẹn mà cùng nhau mở to mắt nhìn, rất sợ ông chủ phát ti3t.
Hứa Túc Dã quay lưng lại Thời Lục, vì vậy cô không nhìn thấy mặt anh chỉ nghe giọng anh.
Trầm thấp hơn trước, trưởng thành hơn nhiều đó là âm sắt mà Thời Lục chưa bao giờ nghe thấy.
Thời gian 4 năm, rốt cuộc làm cho bọn họ xa lạ hơn nhiều.
Hứa Túc Dã nói với hai người kia: “Hai người đi trước đi.”
Cả hai nhìn anh gật đầu, sau đó hóng hớt nhìn nhau một cái vội vàng mang máy tính quay lại hành lang trước tiến vào phòng.
Trong thang máy im lặng, chỉ còn lại hai người Thời Lục và Hứa Túc Dã.
Với lại Thời Lục vẫn còn chăm chú nắm lấy cổ tay anh, móng tay cô sơn màu đỏ ấn vào làn da trắng lạnh của anh. Dưới ánh đèn lộ ra chút lạnh nhạt.
"Hứa Túc Dã" Thời Lục gọi tên anh, tay cô không tự chủ được mà dùng sức nắm chặt lấy cổ tay anh.
Hứa Túc Dã chậm rãi quay người lại.
Đầu tiên, đôi mắt anh là dừng trên bàn tay đang nắm cổ tay mình, dừng lại một chút, mới dần dần nhìn lên, đối diện với ánh mắt của cô.
Thời Lục vẫn luôn cảm thấy đôi mắt anh quá đen, nhất là lúc tâm trạng anh không tốt thì đồng tử sẽ càng thêm thâm sâu.
Cô bị ánh mắt của Hứa Túc Dã nhìn chằm chằm, theo bản năng muốn tránh né, cô cố gắng hết sức để kìm lại.
"Đã lâu không gặp, anh......sống tốt chứ?" Thời Lục cố gắng bình tĩnh nói xong một câu, âm cuối không tự chủ được mà phát run.
Cô không chịu thua kém hơi nâng cằm lên, giống như làm như vậy cô mới có thể chiếm ưu thế hơn.
Hứa Túc Dã không trả lời câu hỏi của cô, cũng không tránh cái cầm tay của cô, anh chỉ dùng một đôi mắt đen nhánh, yên lặng nhìn cô.
Rất lâu sau, anh mới phát ra tiếng: “Thời Lục.”
Tên của cô bị anh đung giọng điệu như vậy nói ra, tim cô như bị khoét một lỗ, lập tức cảm thấy chua xót.
Thời Lục nghe Hứa Túc Dã gọi tên cô rất nhiều lần, yêu thương có, thành kính có, bất đắc dĩ có, cưng chiều có, thậm chí là đau khổ cũng có.
Nhưng anh dùng giọng điệu cô đơn như vậy gọi cô, hình như cô chưa từng nghe qua, dường như trong tim anh cô không có một chút trọng lượng
Hốc mắt Thời Lục nóng lên, cô cố nén lại mới không để lộ ra chút nhếch nhác nào, bàn nay nắm lấy anh vô thức buông lỏng.
Hứa Túc Dã đối mặt với cô, ánh mắt lạnh lẽo mà lướt qua tầm mắt cô, đến mũi cô, môi, cuối cùng là dừng lại ở bức tường phía sau cô không tiếp tục nhìn cô.
Xa cách bốn năm, cuối cùng Thời Lục mới có cơ hội nhìn Hứa Túc Dã một cách nghiêm túc.
Trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen không thắt cà vạt, yết hầu sắc bén, hở ra để lộ một nửa xương quai xanh. Toàn thân trên dưới ngoại trừ chiếc đồng rồi ra anh không có mang bất kì phụ kiện nào khác, gầy hơn trước kia một chút cũng càng thêm thành thục
Đôi mắt anh rất hời hợt, đồng tử như sơn, môi có chút nhạt, ngoại hình nhã nhặn, anh tuấn sạch sẽ, làm cho người ta có một loại cảm giác ôn hòa nhưng lạnh nhạt.
Nhưng Thời Lục biết, anh không hề ôn hòa như vẻ ngoài.
Anh và cô thật ra là cùng một loại người, đều là động vật máu lạnh.
Lúc còn là học sinh, trên người Hứa Túc Dã luôn có mùi xà phòng hòa trộn với hơi thở của ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng mát lạnh.
Thời Lục thích nhất là nằm trong lòng ngực anh, ngửi mùi vị trên người anh, sau đó nhìn gương mặt đỏ bừng của anh cười một cách khẩn trương hồi hộp.
Nhưng hiện tại, trên người anh là mùi nước hoa nam mà cô rất xa lạ, sau cùng là hương gỗ mà hương hỏa thạch khô khan chính chắn và trưởng thành
Trong khoảng thời gian bọn họ im lặng, cửa thang máy lại mở ra lần nữa.
Bất kể là người lên lầu, người xuống lầu hay người đi ngang qua đều quay lại tò mò nhìn bọn họ. Ngoại hình hai người đều xuất sắc như vậy thật là hiếm thấy.
Sau cùng Thời Lục không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt như vậy, chớp mắt vài lần, lần nữa mở miệng: "Sau này, tôi sẽ ở lại Kỳ Thành" Cô nói rất nhanh, vì sợ giây tiếp theo sẽ không còn dũng khí để nói nữa.
Ánh mắt Hứa Túc Dã lại rơi xuống người cô lần nữa, vẫn như cũ không có gợn sóng nào.
Thời Lục hít sâu vài cái, do dự nửa ngày. Cuối cùng, cô quyết định tạm thời buông xuống kiêu ngạo của bản thân, hơi cúi đầu, chủ động làm hòa: "Có thời gian, cùng nhau ăn một cơm, trò chuyện đi."
"Nhiều năm không gặp, tôi...tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh."
Nói xong câu này, Thời Lục mới phát hiện chủ động cúi đầu là một việc khó.
Cô biết, trong xương cốt Hứa Túc Dã là một người rất thanh cao.
Nhưng ở trước mặt cô, anh từ trước tới giờ đều không bao giờ cáu kỉnh, thậm chí không có tôn nghiêm, chỉ vì giữ lấy cô.
Cô cảm thấy việc này cực kỳ gian nan, nhưng anh đã làm trong nhiều năm.
Đợi nửa ngày, Thời Lục cũng không nhận được câu trả lời của Hứa Túc Dã.
Cô nghĩ rằng, anh không để ý đến cô nữa, Hứa Túc Dã bỗng nhiên mở miệng, giọng nói khản đặc "Thời Lục, tôi sẽ không bị em lừa lần nữa.”
"Lần này, em không lừa anh, em thật sự muốn nói chuyện với anh......" Thời Lục vội vàng nói xong, đối diện với ánh mắt châm chọc của anh, những lời cô muốn nói trong phút chốc như nghẹn trong cổ họng.
Mặc kệ lời nói của Thời Lục chân thành bao nhiêu, ở trong mắt Hứa Túc Dã chỉ là thả mồi cho anh mắc câu mà thôi.
Chỉ cần hắn hơi chút mềm lòng thì chờ anh sẽ là vạn kiếp bất phục.
*vạn kiếp bất phục: Nếu đánh mất đi một điều gì đó vô cùng quý giá thì sẽ không bao giờ lấy lại được, thông thường sẽ được sử dụng để nói đến những thứ trân quý chỉ có duy nhất, chỉ có thể sở hữu 1 lần trong đời ví dụ như tính mạng con người, nếu mất đi một cách vô lý, phí phạm chẳng hạn như tự sát, tự tử.. thì ngàn kiếp cũng không thể khôi phục lại, không có được cơ hội lần thứ 2.
Nhiều năm qua, anh bị lừa còn chưa đủ sao?
Ánh sáng trong mắt Hứa Túc Dã dần tối đi, vốn dĩ bởi vì cô chủ động giữ mình lại, mà có chút hi vọng cũng dần dần dập tắt.
Anh lạnh nhạt nói một câu, sau đó xoay người rời đi.
Thời Lục đứng im tại chỗ, nhìn bóng dáng anh dần dần biến mất ở lối rẽ.
Cô cố gắng ngẩng đầu lên, để cho nước mắt không rơi xuống.
“Thời Lục, đừng làm phiền tôi.”
Câu nói của anh giống như ma chú đâm thật mạnh vào trong lòng Thời Lục, mang đến từng cơn co giật.
_
Lễ tân giúp cô mở cửa, về đến phòng khách sạn, Thời Lục nhận được một tin nhắn Weichat từ Giang Thừa gửi đến.
Giang Thừa: [Thời đại tiểu thư, mấy giờ có thể gặp mặt?]
Thời Lục không muốn để ý đến anh ta, cô chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này: [Không cần phiền như vậy, chúng ta khớp khẩu cung từng người để đối phó với người nhà là được]
Giang Thừa: [Tôi không ngại phiền phức, tôi rất muốn gặp mặt cô]
Thời Lục: [Tôi ngại phiền]
Giang Thừa: [.....]
Giang Thừa: [Đại tiểu thư, cho tôi một chút mặt mũi, gặp mặt một lần đi]
Thời Lục đại khái có thể đoán được, vì sao Giang Thừa muốn gặp cô.
Đơn giản là thấy sắc nổi lòng tham.
Mấy năm trước, bọn họ gặp qua một lần. Lúc đó Giang Thừa cảm thấy rất có hứng thú với gương mặt này của cô.
Chỉ là loại ăn chơi như Giang Thừa mãi mãi sẽ không đặt một người nào ở trong lòng, một bên nhớ thương cô, một bên khác vẫn sẽ không bị ảnh hưởng mà tiếp tục chơi đùa cùng người khác.
Dựa theo tính cách của Thời Lục, cô nhìn thấy câu nói này sẽ trả lời một cách cay nghiệt: "Anh đúng là không có mặt mũi.”
Nhưng hôm nay, tâm trạng của cô không tốt, chẳng muốn phí thời gian trên người của Giang Thừa nên trực tiếp không quan tâm.
Thời Lục bỏ điện thoại sang một bên, bước vào phòng tắm, ở trong đó lâu hơn bình thường một chút. Lúc bước ra, hốc mắt cô có chút hồng.
Cô lau khô tóc nằm ở trên giường tắt đèn, ở trong bóng tối nhìn lên trần nhà không ngủ được.
Chịu không nổi mất ngủ, Thời Lục dứt khoát mò mẫm xuống giường, cô đi ra hướng ban công. Mới vừa mở cửa sổ sát đất ra, gió đêm mùa hạ khô nóng phả vào mặt cô.
Ánh đèn xa hoa trụy lạc ở phương xa, rất nhiều nơi vẫn còn đèn sáng.
Thời Lục đi chân trần đạp trên sàn gỗ, mắt cá chân cô rất trắng gầy, các ngón chân như ngọc sơn móng đỏ tươi
Cô nhìn về hướng đông, nơi đó có một tòa tháp cao hình tròn, còn có ánh đèn mờ nhạt.
Nhất Trung gần Kỳ Thành, Thời Lục học ở đó 6 năm, cùng Hứa Túc Dã dây dưa 6 năm.
Năm mười hai tuổi, Thời Lục học năm đầu, cô ngồi cùng bàn với Hứa Túc Dã.
Tính cách Hứa Túc Dã hướng nội. Tuy rằng anh học rất giỏi, nhưng quan hệ với những người trong lớp rất kém, thường xuyên bị nhứng đứa trẻ hư bắt nạt.
Thật ra đứa trẻ rất có năng lực, bọn họ trời sinh có một loại khả năng có thể phân biệt được đâu là đứa trẻ “được hoan nghênh”, đâu là đứa trẻ “không hòa hợp”. Thậm chí, có lúc để thể hiện sự hòa đồng của mình, bọn họ đã bắt nạt những đứa trẻ không hòa đồng khác.
Ban đầu, bọn chúng chỉ dùng lời nói để cười cợt, chế giễu Hứa Túc Dã. Nhưng sau đó dần dần phát hiện dù bọn họ có làm chuyện gì quá đáng, Hứa Túc Dã đều không nói với phụ huynh, càng không tạo thành bất kỳ hậu quả gì cho bọn họ, những đứa trẻ đó càng ngày càng trở nên quá đáng.
Lúc đó, Thời Lục lớn lên rất xinh đẹp, trong nhà có tiền, ra tay hào phóng, nên có một đống người vây quanh, nhưng cô trước nay không nghĩ tới sẽ giúp Hứa Túc Dã.
Mọi người trong nhà đều cho rằng cô là một người lương thiện đơn thuần, ngoan ngoãn. Nhưng trong lòng Thời Lục hiểu rất rõ, cô rất xấu tính, còn máu lạnh.
Buổi trưa hôm đó cô trốn giờ nghỉ trưa, cùng các bạn đi quán net.
Lúc đi ngang qua hẻm nhỏ, cô nhìn thấy có mấy người vây quanh Hứa Túc Dã, chửi mắng xô đẩy, còn có người đá anh.
Thời Lục nhìn thoáng qua rồi quay đi, cô đã quen với chuyện này.
Hứa Túc Dã nhìn Thời Lục đi qua, cũng không có ý định xin cô giúp đỡ, chỉ là hắn theo bản năng không tiếng động mà nhấp nháy môi.
Đi qua đầu ngõ, Thời Lục chớp chớp mắt, bỗng nhiên dừng lại.
"Làm sao vậy, Lục Lục?" Bạn cô hỏi.
Thời Lục nghĩ về khẩu hình miệng vừa rồi của Hứa Túc Dã, giống như là gọi “Chị.”
Trong lòng cô khẽ lung lay, đang suy nghĩ có nên cứu hắn hay không cứu thì cơ thể cô đã hành động.
Thời Lục khinh thường việc bắt nạt người khác, nhưng bởi vì ngày thường cô lạnh như băng, quan hệ với bạn bè lại tốt, trong trường Nhất trung có rất nhiều người sợ cô.
Bởi vậy khi cô mở miệng, những người đó đã bỏ qua cho Hứa Túc Dã.
Đối với Thời Lục mà nói, cô chỉ là khó có được lúc lương tâm trỗi dậy thuận miệng nói một câu thôi.
Nhưng từ đó về sau, Hứa Túc Dã giống như xem cô là chị gái, cô nói gì sẽ đều nghe theo.
Thời Lục dần phát hiện, Hứa Túc Dã hơi ngốc, thật thà đến khoa trương. Mỗi ngày đến trường, nô dịch anh như một thú vui tuyệt vời nhất.
Cho dù sau này Thời Lục biết được Hứa Túc Dã lớn hơn tuổi mình nhưng Thời Lục vẫn thích bắt anh gọi mình là “Chị.”
Ở trong trường, Thời Lục để Hứa Túc Dã viết bài, làm bài tập, làm vệ sinh, chạy vặt, mua đồ.
Hắn không hề một câu than vãn, thậm chí còn rất cam tâm tình nguyện.
Tan học xong, Thời Lục sẽ làm bộ có quan hệ rất tốt với Hứa Túc Dã, sau đó về nhà cùng anh, cô sẽ ở trước mặt cha mẹ thể hiện bộ dạng "ngoan ngoãn, hiểu chuyện".
Thật ra nhiều năm như vậy, Thời Lục đối xử với Hứa Túc Dã dù là một chút cũng không tốt, luôn bắt nạt anh.
Cho nên sau này, việc Hứa Túc Dã yêu cô sâu đậm, Thời Lục cũng thật sự khó có hiểu.
Lời giải thích duy nhất cô có thể nghĩ đến đó là bọn họ đều không phải người bình thường, Hứa Túc Dã thích cô là bởi vì bản năng của những người bị bệnh hấp dẫn.
___________
Lần này, Hứa Túc Dã tới Kỳ Đại là vì có một dự án cùng giảng viên nói chuyện hợp tác, thuận tiện thăm giáo viên cũ một chút.
Sau khi nói xong, anh cùng với hai người phụ trách hạng mục trở về khách sạn, dự định bàn bạc chi tiết.
Cùng Thời Lục tách ra, Hứa Túc Dã về phòng khách sạn, không cần quá nhiều thời gian việc bàn bạc đã xong.
Hai người kia không lập tức rời đi, mà mạnh dạn hỏi một câu "Hứa tổng, cô gái vừa rồi, anh có quen sao?".
Ánh mắt anh không thay đổi: "Không quen".
Hai người liếc nhau, đều nhìn ra được là anh trả lời cho có lệ, cũng không dám hỏi tiếp nữa, sau đó vội vàng rời đi.
Bọn họ vừa đi căn phòng lại lần nữa rơi vào im lặng. Hứa Túc Dã rũ mắt xuống, yên lặng ngồi ở trên sofar rất lâu, không động đậy, ánh đèn ở trước người anh phóng ra một cái bóng mông lung.
Cảnh đêm nồng đậm, cảnh đêm bên ngoài trở nên sâu thẩm.
Hứa Túc Dã tắt đèn, đứng lên đi ra ban công, kẹp một điếu thuốc nghiêng đầu châm lửa.
Trước đây anh không bao giờ hút thuốc, cũng đều là học theo Thời Lục.
Trước mặt người nhà, Thời Lục là một đứa con gái ngoan ngoãn, trừ tính cách có chút kiêu căng, tính tình có chút lớn, không có khuyết điểm lớn.
Nhưng anh biết, Thời Lục thích lén hút thuốc uống rượu, rất phản nghịch, cùng với một số người con gái đoan trang tri thức không giống nhau.
Lúc đầu, anh và Thời Lục hẹn nhau sẽ ở lại Kỳ Thành cùng nhau học đại học, trong lòng anh tràn đầy chờ mong, cuối cùng lại nhận được tin cô đã ra nước ngoài.
Thời Lục không lưu lại một câu giải thích, đơn phương cắt đứt liên lạc với anh, nói đi là đi.
Sau thời gian nghỉ đông, Thời Lục từ nước ngoài trở về, sau đó cô nhanh chóng lôi anh đi thuê phòng, đó là lần đầu tiên của bọn họ.
Anh đắm chìm trong vui sướng, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện từ chối.
Đối mặt với cô, hắn giống như rất khó nói ra lời từ chối.
Bước vào phòng, Thời Lục đẩy anh vào trên tường. Cô đốt một điếu thuốc hút một hơi thật sâu, sau đó nhón chân lên, bắt lấy cổ áo hắn, dùng sức hôn lên môi anh.
Vị đắng nồng nhiệt lướt qua phổi anh, khiến anh ho khan vài tiếng.
Thời Lục lui về sau nửa bước, không chớp mắt mà nhìn hắn, đôi mắt đào hoa cong như hình trăng non, cười vừa hư hỏng vừa xinh đẹp.
Anh ho đến nỗi làm khuôn mặt đỏ lên, sau một lúc, anh cũng không nhịn được mà cười theo.
Chỉ cần một cái hôn của cô, mọi chuyện anh đều có thể bỏ qua, anh có thể gạt bỏ vô số đêm đau khổ xem như chưa từng tồn tại.
Thời Lục sau khi hôn xong còn nói một câu. Cô nói: "Hứa Túc Dã, em muốn từ nay về sau anh không có em thì mỗi một ngày đều giống như chịu khổ hình vậy.”
Cô nói được thì làm được.
Sau khi cô rời đi, Hứa Túc Dã không có một ngày gọi là vui vẻ.
Mắt nhắm lại thì sẽ nghĩ đến cô, trong lòng hắn biết rất rõ rằng bọn họ đã chia tay, cảm xúc giằng co khiến trái tim anh giống như vỡ tan.
Hắn hút một hơi thuốc, Thuốc vào cổ họng chỉ thấy cay đắng, không có vị ngọt gây nghiện khi cô ấy hôn lên cũng không có mùi hương hỗn hợp giữa tô lê và hoa hồng tháng 5 trên người cô.
Hứa Túc Dã bỗng nhiên cảm thấy thật vô vị.
Anh dập tắt điếu thuốc, đôi tay hắn chống trên tay vịn ở trên ban công.
Gió đêm oi bức khó chịu, phía dưới chính là vực sâu đen kịt.
Sau khi chia tay cô, rất nhiều khoảnh khắc anh muốn từ chỗ cao vươn người nhảy xuống.
Thời Lục hỏi anh sống tốt không?
Cô muốn anh trả lời như thế nào, có thể trả lời như thế nào.
Đáp án không phải là cô rất rõ sao.
Sau một lúc lâu, bỗng nhiên, hốc mắt của Hứa Túc Dã đỏ rực, anh đau khổ gục đầu xuống.
Anh không chừa cho mình chút tôn nghiêm nào.
Bị cô đùa giỡn hết lần này đến lần khác, anh sẽ không một lần nữa mắc lừa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT