Chuyện về Trì Việt cứ yên ổn mà qua đi.
Hứa Túc Dã không nhắc lại nữa, giống như anh không hề để ý đến.
Chỉ có Thời Lục hiểu rõ anh, con người này chỉ là đè nén mọi suy nghĩ dưới đáy lòng.
Sở trường của cô là ngụy trang và nhẫn nại, nhưng anh còn giỏi hơn cô.
Thời gian gần đây, mỗi ngày, Hứa Túc Dã đều đưa đón Thời Lục đi làm và về nhà, nên bị những người khác trong trường bắt gặp nhiều lần.
Trong văn phòng truyền ra vài lời đồn về Thời Lục.
"Dựa vào đâu mà lại chọn Thời Lục? Mỗi ngày tôi với thầy Phùng đều làm tăng ca, cô ta thì tốt rồi, vừa đến giờ là về. Tôi cũng không thấy cô ta nỗ lực gì cả." Giáo viên văn phòng bên cạnh Đinh Dĩnh lén lút phàn nàn.
"Trình độ của cô ta cũng như vậy, chỉ vì học sinh của cô ta có năng khiếu mà thôi, cũng không phải là công lao của cô ta."
"Các cô không biết sao? Thời Lục có quen một nhân vật lớn, mỗi ngày đến đón không phải là xe Bentley, thì cũng là Rolls-Royce. Tôi đoán là một giám đốc lớn nào đó, đừng nói một lời khen ngợi nhỏ, ngay cả việc cho cô ta một chức danh cũng chỉ là một lời nói."
Có người bất mãn nói: "Ai lại khoe khoang như vậy? Không có bằng chứng thì các người cũng đừng nói bậy."
Ngay lập tức bị những người khác vây quanh: "Chỉ cần có tiền là được. Là người giàu có thì sao lại không khoe khoang?"
"Cô ta được lãnh đạo trường học nhìn trúng đúng không? Tính cách cô ta kiêu ngạo, nếu có thể có được thì cũng là nhờ vào khuôn mặt đó."
“Trước đây, tôi thấy tâm trạng cô ta không tốt, gần đây đột nhiên lại tốt lên, xem ra là có chuyện tốt.”
Thời Lục lạnh nhạt, kì lạ, cô cũng không tham gia với bọn họ. Sau khi xong việc, những giáo viên tụ họp giao lưu, nhưng từ trước đến giờ cô đều không đi. Dần dà, bọn họ cũng không mời cô nữa. Trong nhóm giáo viên nghệ thuật của trường, cô đã trở thành người trong suốt.
Thời Lục cũng không để ý đến bọn họ đang lén lút nói cái gì.
Nhưng từ nhà vệ sinh bước ra, vừa lúc cô nghe được cuộc nói chuyện của Đinh Dĩnh và đám người kia.
"Hôm nay, tôi đã thấy chiếc xe đưa Thời Lục đi làm, ít nhất cũng đến 8 số. Chúng ta cũng làm giáo viên, nhưng cả đời cũng mua không nổi."
"Đều là giáo viên giống nhau, chúng ta còn phải lo khoản vay mua nhà đến phát sầu, còn cô ta thì đã ngồi trên siêu xe."
"Thật không công bằng, tôi cảm thấy lần khen thưởng này nên cho cô giáo Đinh. Thời Lục là người mới tới, dựa vào cái gì chứ?"
"Vậy nên mới nói, ý thức đạo đức của con người đừng nên quá lớn. Nếu muốn cuộc sống tốt nhất, đôi khi phải từ bỏ. Đó là do đạo đức của tôi quá cao, nên sẽ không làm nổi những chuyện dơ bẩn đó."
Xét cho cùng, khi tuyển giáo viên cũng sẽ không đặc biệt kiểm tra qua nhân phẩn con người. Không có gì đáng ngạc nhiên khi xảy ra chuyện này.
Đinh Dĩnh đang hào hứng thảo luận cùng với những người khác, Thời Lục bỗng nhiên mở cửa bước ra.
Nhìn thấy cô, những giáo viên nữ đó ngay lập tức xấu hổ mà im miệng.
Lúc Thời Lục đi ngang bên người họ mắt không thèm liếc lấy một cái, cúi xuống rửa tay. Toàn bộ nhà vệ sinh bỗng chốc im lặng chỉ còn âm thanh tiếng nước chảy.
Đinh Dĩnh cho rằng cô không tính toán so đo, liền lặng lẽ thở ra.
Đóng vòi nước lại, Thời Lục đứng thẳng người, nhìn bản thân trong gương, rút ra khăn giấy lau tay thật chậm.
Dưới ánh đèn điều khiển bằng giọng nói ấm áp, biểu cảm Thời Lục rất lạnh, ánh mắt không gợn sóng.
Vào cuối mùa thu, cô vẫn như cũ chỉ mặc mỗi chiếc váy mỏng màu đen, làn da trắng như tuyết, xương quai xanh mịn màng thân hình mảnh khảnh, như cành đào có thể dễ dàng bị bẻ gãy xinh đẹp mong manh.
Thời Lục không nhìn bọn họ, thái độ không xem ai ra gì: "Dựa vào 6 năm tôi học ở học viện âm nhạc ưu tú nhất, dựa vào lý thuyết và biểu diễn học sinh của tôi đều là hạng nhất. Nếu không thì dựa vào cái gì? Dựa vào chuyện mỗi ngày các người đều tụ lại một chỗ để nhiều chuyện sao?"
"Dù sao thì Kỳ Đại cũng là một trường học trăm năm, học viện nghệ thuật tệ ra sao thì cấp bậc giảng viên cũng không nên kém như thế."
Thời Lục trước nay không phải người sẽ cho người khác mặt mũi, đối mặt với người cô ghét, thì sẽ càng không cho bọn họ chút mặt mũi.
Mấy người kia bị cô nói mặt liền đỏ bừng, cũng không có mặt mũi phản bác lại.
Trước khi đi, Thời Lục nhìn về phía giáo viên nói bản thân mình có ý thức đạo đức cao, môi đỏ của cô hơi cong, khẩu khí chế giễu: "Yên tâm đi, với vẻ ngoài của cô, cho dù buông xuống vấn đề đạo đức thì cũng sẽ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra đâu."
Nói xong, Thời Lục ném giấy vào thùng rác, rồi cô xoay người rời đi.
Ở trong mắt cô, giống như mấy người bọn họ và những thứ trong thùng rác kia cũng không khác gì cho lắm.
Đinh Dĩnh còn muốn nói hai câu sau lưng cô, nhưng những người khác không còn mặt mũi để nói nữa.
"Được rồi, đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa. Không bằng dùng tài năng ít ỏi để chuẩn bị bài nhiều hơn."
Trở lại văn phòng, Thời Lục nhận được tin nhắn của Vân Tam Đông.
Vân Tam Đông: [Mạo Mạo, viện trợ khẩn cấp!]
Thời Lục: [Làm sao vậy?]
Vân Tam Đông: [Cậu có biết bác sĩ tâm lý nào không? Truyện tranh của tớ cần xây dựng tâm lý nhân vật ở phần này, nhưng tớ không tìm thấy người tư vấn]
Thời Lục: [Có, nhưng anh ta không giống những bác sĩ tâm lý khác]
Vân Tam Đông: [Không giống ở đâu?]
Thời Lục: [Cậu hỏi anh ta đi, liên quan đến **]
Vân Tam Đông: [Được, cảm ơn Mạo Mạo]
Thời Lục gửi danh thiếp của Trì Việt qua cho Vân Tam Đông.
Trì Việt rất khác những bác sĩ tâm lý bình thường, anh ta là bệnh nhân rối loạn nhân cách bất định. Anh ta học tâm lý học là vì trị liệu cho chính mình.
Trì Việt từng hoài nghi Thời Lục giống anh ta, vì hai người họ cũng đều là bệnh nhân rối loạn nhân cách bất định. Nhưng vì Thời Lục không phối hợp kiểm tra, nên anh ta cũng không có cách xác định rõ.
Đặc điểm điển hình nhất của Thời Lục là suy nghĩ cực đoan, đối với con người hoặc tình cảm đều yêu cầu cực cao. Cô và người bình thường không giống nhau, trong lòng cô không có trạng thái ở giữa, chỉ có hai bên.
Ví dụ như chuyện cảm tình với Hứa Túc Dã, Hứa Túc Dã không làm tới trình độ tốt nhất.
Lúc yêu anh, Thời Lục có thể hết lòng hết dạ chỉ đối tốt anh, thậm chí là có thể giao cả mạng sống cho anh. Nhưng một khi anh làm một việc khiến cô không vui, thì những tình cảm đó sẽ lập tức biến thành hận.
Giống như bây giờ, bởi vì trước kia Hứa Túc Dã vứt bỏ cô, khiến cho Thời Lục muốn tra tấn anh, muốn trả thù anh.
Hôm nay, Hứa Túc Dã tan ca muộn hơn bình thường 30 phút. Vì anh có cuộc họp, tuy rằng anh có nói qua cho Thời Lục, nhưng khi nhìn thấy cô, đôi mắt anh đầy vội vàng.
"Xin lỗi, anh thật sự không thể rời đi." Hứa Túc Dã nhìn về phía cô, trong mắt tràn ngập vội vàng.
Thời Lục ngồi ở ghế lái phụ, thắt dây an toàn. Cô mới lên xe đã im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ như từ chối giao tiếp.
Hứa Túc Dã mấp máy môi, anh chỉ có thể khởi động xe trước.
Vài lần lúc chờ đèn đỏ, anh thử cố gắng nói chuyện với cô, nhưng cô không trả lời.
Cô càng như vậy, trong lòng Hứa Túc Dã càng thêm bất an.
Thậm chí anh đã nghĩ, cho dù cô mắng anh hai câu còn tốt hơn là im lặng như vậy.
Một đường bồn chồn, lúc xuống xe sau lưng Hứa Túc Dã đã bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, sợ rằng Thời Lục không vui vẻ đề nghị chia tay.
Đỗ xe xong xuôi, Hứa Túc Dã liền đuổi theo phía sau Thời Lục, không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi, về sau anh nhất định sẽ đến đón em đúng giờ."
"Là anh sai, em đừng tức giận."
Bước chân của Thời Lục đột ngột dừng lại, anh cũng theo bản năng mà dừng lại.
Thời Lục quay người lại, đi bước về phía anh.
Mắt đen nhánh của Hứa Túc Dã chăm chú nhìn cô, yết hầu chuyển động lên xuống, trái tim như treo trên cổ họng.
Thời Lục đi đến trước mặt anh, cô im lặng nhìn anh, cũng không nói mà chậm rãi giơ tay phải lên.
Hứa Túc Dã nghĩ rằng cô muốn đánh anh, nhưng cũng không trốn tránh, thậm chí còn hơi cúi đầu để cô dễ ra tay hơn.
Thời Lục nhìn anh hèn mọn cúi đầu như thế, bỗng nhiên cảm thấy có chút chói mắt.
Cô hít sâu hai cái, rồi nhanh chóng điều chỉnh tốt tinh thần.
Sau cùng, đau đớn trong dự liệu đã không đến.
Tay Thời Lục dừng ở trên cổ áo Hứa Túc Dã, dịu dàng giúp anh điều chỉnh vị trí cà vạt.
Anh thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm đầu ngón tay của cô.
"Cà vạt bị lệch rồi." Giọng nói của Thời Lục bình tĩnh.
Lúc tay cô sắp rời đi, liền bị Hứa Túc Dã cẩn thận giữ lại được, động tác của anh rất nhẹ sợ làm đau cô.
"Em đừng tức giận." Anh cúi xuống nhìn cô, có chút hoảng loạn.
"Tôi không tức giận." Thời Lục không tay rút về, cô còn vỗ nhẹ, rồi vuốt phẳng những nếp gấp không dễ thấy trên áo sơ mi của anh.
Giữa lông mày của Hứa Túc Dã thả lỏng, anh nặng nề mà thở ra, sau đó, anh nắm lấy tay cô rồi đi lên lầu.
Sau khi về đến nhà, Hứa Túc Dã đi đến phòng bếp nấu cơm, còn Thời Lục thì ngồi ở phòng khách xem luận văn.
Ăn cơm xong, hai người bọn họ lần lượt đi tắm.
Thời Lục cũng không phát hiện khoá cửa bị đổi thành loại không thể khóa trái.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Thời Lục có uống một ly rượu vang đỏ.
Hứa Túc Dã vốn muốn khuyên cô, lại nghĩ khuyên cô cũng không có tác dụng, liền không mở miệng nói nữa.
Trong thời gian uống thuốc không thể uống rượu, xem ra Trì Việt còn chưa nói với Thời Lục về việc đi gặp bác sĩ.
Uống xong rượu, Thời Lục nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Túc Dã.
Anh vốn dĩ đang đứng ở chỗ tối, tiếp nhận ánh mắt của cô, không tự chủ được mà đi về phía cô. Cuối cùng dừng bên cạnh cùng cô đứng dưới ánh đèn mờ ảo.
"Muốn uống một chút không?" Thời Lục hỏi.
Hứa Túc Dã đang chuẩn bị gật đầu, đã bị người túm lấy cà vạt kéo về phía trước. Sau đó cánh môi mềm mại của cô dán lên, mang theo mùi rượu vừa mát lạnh vừa thiêu đốt khiến người ta nghiện.
Lông mi của anh run rẩy, rất nhanh đã phản ứng lại, đáp lại nụ hôn của cô.
Trong hỗn loạn, cà vạt của Hứa Túc Dã đã bị kéo ra, nút áo sơ mi cũng bị cởi ra hai cái.
Bọn họ một lần nữa lại quấn lấy nhau, từ nhà ăn đến phòng khách, cuối cùng là trong phòng ngủ tối tăm.
Thời Lục không kêu anh bật đèn, anh bảo sao nghe vậy.
Rất lâu sau đó, Thời Lục nhấc cẳng chân lên, ngón chân gắt gao cuộn tròn vào nhau, cuối cùng chậm rãi buông ra.
Cô bỗng nhiên đẩy Hứa Túc Dã ra.
Anh bị ép rời khỏi, lại lần nữa thử tới gần cô, nhưng lại bị đẩy ra.
"Làm sao vậy?" Hứa Túc Dã dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên cằm thở hổn hển, giọng nói khàn khàn.
"Không thích."
Câu nói của Thời Lục như dội một chậu nước lạnh, ngay lập tức làm máu nóng trong người anh như đóng băng lại.
"Xin lỗi, vừa rồi anh dùng sức, làm đau em rồi." Hứa Túc Dã lập tức ăn nói khép nép mà xin lỗi.
Thời Lục đẩy anh ra, rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Chỉ còn một mình Hứa Túc Dã ở lại trong phòng ngủ đen tối, nghĩ lại hành động vừa rồi của mình.
Anh không nên thô bạo đối với cô như vậy, nên nhẹ nhàng hơn một chút. Đều do anh vừa rồi quá hưng phấn.
Thật lâu sau Thời Lục cũng chưa ra ngoài, trong khoảng thời gian này đối với Hứa Túc Dã mà nói, mỗi giây mỗi phút đều là dày vò, giống như cực hình.
Cô không cần nói gì nhiều, chỉ một ánh mắt đều có thể làm anh từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Cuối cùng Thời Lục cũng ra ngoài, cô mở đèn phòng ngủ lên.
Hứa Túc Dã đã ăn mặc chỉnh tề, đi đến bên cạnh cô: "Xin lỗi."
"Đi tắm đi, chuẩn bị ngủ." Thời Lục lạnh nhạt lau tóc, cô đã trở lại dáng vẻ bình thường. Không còn giống vừa rồi dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn anh.
Lúc này Hứa Túc Dã mới cảm thấy mình sống lại một lần nữa, ánh mắt im lặng có hơi sáng lên: "Được, anh sẽ nhanh."
Thời Lục nhìn bóng dáng cao lớn của anh, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, tiếp tục lau tóc.
Cô cảm thấy cách tốt nhất để trả thù một người không phải là liều mạng đối xử tốt với người đó.
Mà là đối xử với người đó lúc nóng lúc lạnh, như gần như xa. Nhìn anh bất an chìm chìm nổi nổi trong thời gian dài.
Sau khi, cố ý đối xử lạnh nhạt với anh, nhìn trái tim anh lúc trầm lúc nổi. Chờ lúc trái tim anh như chìm xuống dưới đáy, mới chậm rãi kéo anh lên, cho anh thời gian ngắn ngủi thở d ốc, lại không ngừng lặp đi lặp lại quá trình đó.
Đây mới là thuần hóa chân chính.
Không yên bình được hai ngày, Thời Lục lại rơi vào trạng thái hưng phấn trước đó.
Giống như trước đây, nằm trằn trọc trên giường không sao ngủ được. Cô chỉ có thể thông qua hoan lạc mà tiêu hao tinh lực dư thừa
Trong bóng tối, Thời Lục bắt lấy cánh tay của Hứa Túc Dã, quay đầu hỏi anh "
[email protected] tình không?"
Hứa Túc Dã không trả lời, trực tiếp trở mình đè ở trên người cô.
Bọn họ làm hai lần, Thời Lục vẫn không ngủ được.
Nhưng Hứa Túc Dã lại dừng lại, không muốn tiếp tục nữa.
Thời Lục bật đèn ở trên đầu giường lên, nhìn về phía anh "Còn có thể tiếp tục được không?"
"Em không thể làm."
"Vì sao?"
"Cơ thể em sẽ không chịu nổi."
Mấy ngày nay lăn lộn cùng nhau, cơ thể của Thời Lục rõ ràng có chút không chịu nổi.
Còn tiếp tục, bệnh chưa làm cô xảy ra chuyện gì thì trước tiên cơ thể cô đã có vấn đề
Vốn Hứa Túc Dã cho rằng, sau khi nói như vậy Thời Lục khẳng định sẽ tức giận, nói không chừng còn sẽ uy hiếp đi tìm người khác.
Thời Lục giật giật môi, nhưng cuối cùng những lời nói chói tai đều không nói ra.
Thật sự rất hiếm khi Thời Lục ôn hòa như vậy.
Thiếu chút nữa, anh đã nghĩ rằng cô nhớ rõ hôm nay là ngày gì. Nhưng cái ý nghĩ này rất nhanh đã bị anh phủ định.
Qua nhiều năm như vậy, Thời Lục chưa bao giờ nhớ. Thậm chí lúc học đại học, ngày này anh gọi điện thoại cho cô, cũng chưa từng nghe được câu chúc mừng của cô.
Khẳng định không phải nguyên nhân này.
Thời Lục dựa lưng vào tường, hơi thở dần dần bình tĩnh trở lại.
Dừng một chút, cô đột nhiên hỏi: "Hứa Túc Dã, tôi đối xử với anh có tốt không?"
Hứa Túc Dã theo bản năng nhìn về phía cô, liền thấy cô gắt gao nhắm chặt hai mắt, thái dương là mồ hôi mỏng, môi giống cánh hoa đỏ bừng.
"Ừ." anh bật ra câu trả lời không chút do dự nào.
Thời Lục trời sinh lạnh nhạt kiêu căng, có thể nói cô cũng không đối xử với ai tốt. Nhưng những gì tốt nhất của cô, đều là cho anh rồi.
Hồi học cấp 2, có một lần anh bị cảm và sốt.
Chỗ ngồi của anh vừa lúc ở phía dưới điều hòa, gió lạnh thổi qua, đau đầu đến lợi hại.
Thời Lục ngồi cùng bàn với anh cũng không quan tâm, nhưng cô lấy điều khiển tắt đi.
Điều hòa bị tắt đi, những bạn học có chút không vui, hỏi cô ngày nắng như thế tắt điều hòa làm gì.
Thời Lục nói cơ thể cô không thoải mái.
Lúc này những bọn học khác mới không tiếp tục nói gì nữa.
Có người nói đổi chỗ với cô, lại bị cô dùng lý do qua loa để từ chối.
Cô không nghĩ sẽ để cho người khác biết quan hệ của bọn họ, cho nên mới dùng cách này.
Ngày đó, Thời Lục mặc áo khoác đồng phục, bên trong cô chỉ mặc một cái đai, không thích để hợp cởi ra. Cô mặc rất dày Hứa Túc Dã nhìn thấy má cô phiếm hồng, ra rất nhiều mồ hôi.
Buổi tối về đến nhà, ăn xong cơm chiều, Thời Lục đem thuốc trị cảm ném ở trước mặt anh, cái gì cũng không nói, sau đó xoay người lên lầu.
Trong nhà không có ai, cô làm như vậy không phải vì cho người khác xem, chỉ là muốn làm như vậy mà thôi.
Từ trước đến giờ Thời Lục chưa bao giờ quan tâm anh, nhưng cô sẽ luôn im lặng đối xử tốt với anh.
Hồi cấp 2, có người bắt nạt anh, Thời Lục rất ít khi tiến lên giúp anh giải vây. Nhưng sau lưng, cô sẽ đi đầu cô lập những người bắt nạt anh.
Nam sinh thích Thời Lục rất nhiều, nhân duyên của cô cũng rất tốt, mọi người đều không nghĩ bị cô cô lập.
Dần dà, cũng không còn có người nào bắt nạt anh nữa.
Lúc học cấp 3 công việc của mẹ rất bận, không kịp nấu cơm cho anh. Anh thường tùy tiện ăn một chút gì đó để đối phó, đoạn thời gian đó anh gầy rất nhanh, còn thường xuyên bị tuột huyết áp.
Thời Lục kêu anh mang bánh bao cho cô, sau đó cô đổi bánh sandwich bảo mẫu tỉ mỉ làm cho anh.
Cô còn đem sữa bò người khác tặng, chocolate, đồ ăn vặt đều cho anh. Nói là không thích nhận quà của người khác.
Nhưng về sau có một lần Hứa Túc Dã thấy, những thứ kia đều là cô nhờ người khác tặng cho cô, nhận lấy cô đồ cô giả vờ không thích, tất cả đều ném cho anh.
"Phải không? Tôi không nhớ ra nổi." Thời Lục nhợt nhạt cong môi.
Trong trí nhớ của cô, tính tùy hứng của cô đã làm tổn thương anh rất nhiều lần.
Ký ức đối xử tốt với anh hầu như đều là một mãnh trống rỗng.
Bầu không khí cứ như vậy mà dịu xuống. Mỗi lần nhắc tới những chuyện cũ, Thời Lục đều thu nhưng chiếc gai trên người lại. Đối với cô mà nói, những chuyện đó có lẽ cũng có ý nghĩa rất quan trọng.
Hứa Túc Dã nhìn cô thật sâu: "Em còn cứu anh."
Cũng là lúc học cấp 2, trong ban có tổ chức đi chơi Xuân.
Giáo viên đi lấy đồ lên rời đi một lúc, trong lớp có vài nam sinh làm ra mấy trò đùa ác liệt mà đấy anh xuống nước.
Bọn họ không biết anh căn bản không biết bơi.
Nước lạnh lẽo tràn ngập trong khoan mũi anh, khiến cho anh sặc đến tận phổi, vô cùng đau đớn. Là loại cảm giăc ngạt thở bên bờ cái chết, hiện tại anh đều nhớ rất rõ ràng.
Trên mặt nước, anh nhìn rất nhiều người ở trên bờ la to, chạy loạn. Nhưng không có ai dám xuống dưới nước cứu người.
Lúc ý thức của anh bắt đầu tan rã, bỗng có một thân hình nhỏ nhắn nhảy xuống, bơi tới bên cạnh anh.
Anh không nhớ rõ dáng vẻ lúc đó của Thời Lục trông như thế nào, chỉ nhớ rõ trong mắt luôn là sự lãnh lẽo của cô, lần đầu tiên tràn ngập khủng hoảng và lo sợ.
Cô cố sức mà kéo anh lên bờ, nhưng bởi vì anh cực kì sợ hãi theo bản năng duỗi chân xuống, thiếu chút nữa đã mất mạng.
Sau đó những dứa trẻ đo gọi được cho người lớn. Thời Lục được giáo viên khen ngợi, cô còn nhận được phần thưởng dũng cảm.
Hứa Túc Dã biết, Thời Lục không phải là loại người hành hiệp trượng nghĩa, mặc kệ gặp chuyện gì, cô đều nghĩ đến mình đầu tiên.
Nếu người rơi xuống nước không phải anh, cô tuyệt đối sẽ không nhảy xuống.
Anh nói cảm ơn cô, bày tỏ sự biết ơn với cô. Nhưng cô cũng không vui, còn mặt lạnh mắng anh vô dụng, rồi ép anh học bơi.
Khi đó, Hứa Túc Dã phát giác trong lòng Thời Lục anh không chỉ là đồ chơi của cô, cũng không chỉ là người hầu của cô.
Nhưng cô rốt cuộc coi anh là cái gì, đến hiện tại anh cũng không rõ.
Điều duy nhất anh biết rõ là cô không hy vọng anh chết, rất không hy vọng điều này.
Thậm chí cô tình nguyện chết thay anh, cũng hy vọng anh có thể sống tốt.
Thời Lục cũng nhớ rõ chuyện kia, trong lòng xuất hiện cảm giác đau đớn. Giống như cưỡng chế đánh thức một phần rỉ xét rất không quen.
Cô vừa mở mắt ra, liền bắt gặp ánh mắt với Hứa Túc Dã.
Anh ngồi ở mép giường, cách cô hơn nửa cái giường.
Bởi vì vừa mới ân ái xong, nên áo sơ mi của anh có hơi hỗn độn, ánh mắt rất đen giống như mực được cất giấu không mở ra. Mũi cao thẳng, môi có chút khô.
Anh ngồi đối diện cửa sổ sát đất, nghiêng đầu nhìn cô ánh mắt ôn hòa thuận theo.
Lúc đối mặt với cô, một bên tràn đầy nhiệt tình không khắc chế được, một bên lo lắng không cẩn thận sẽ làm cô tức giận.
Hai loại cảm xúc đó luôn đồng thời xuất hiện trên người Hứa Túc Dã.
Thời Lục bỗng nhiên cảm thấy có lẽ cô căn bản không cần mất sức mà đã thuần hóa được Hứa Túc Dã.
Anh sớm đã thần phục cô rồi, nguyện ý để cô đùa giỡn trong tay.
Cô cũng không cần cố tình tra tấn anh nữa. Bởi vì anh không có lúc nào là không bị cô tra tấn.
Từ lúc bắt đầu yêu cô, Hứa Túc Dã vẫn luôn đau khổ.
"Anh có hối hận không?" Thời Lục nhìn anh, trong vô thức đem vấn đề này hỏi ra.
Cô muốn hỏi, cùng cô dây dưa nhiều năm như vậy, đau đớn nhiểu hơn vui vẻ nhưng anh có từng hối hận chưa?
Cũng muốn hỏi, đã từng rời xa cô, anh có hối hận không.
Hứa Túc Dã rũ mắt xuống, một lát sau, tầm mắt lại lần nữa dừng ở trên người cô: "Không hối hận."
"Em còn chưa nói, em muốn hỏi cái gì."
"Mặc kệ là cái gì, tôi đều không hối hận."
Sau khi. hứa Túc Dã nói ra những lời này, trong phòng ngủ liền rơi vào khoảng không gian yên tĩnh ngắn ngủi.
Tòa nhà này được xây dựng trong rừng cây, cách đường cái rất xa, hiệu quả cách âm rất tốt. Một khi trong phòng không có động tĩnh, thì sẽ không nghe thấy bất kì âm thanh nào.
Giống như bỗng nhiên đi đến một nơi trống trãi và hoang vu, tầm mắt không nhìn thấy thứ gì không có gì cả.
Yên tĩnh đến nỗi làm người khác hoảng hốt.
Hứa Túc Dã nhìn Thời Lục.
Ánh mắt của Thời Lục mất hồn, dường như đang nhìn đến một nơi rất xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Qua thật lâu, Thời Lục trong mắt mới một lần nữa khôi phục lại tiêu cự, khe khẽ thở dài, nói: "Anh trở về đi."
Hứa Túc Dã có chút hoảng loạn, anh không biết mình lại làm sai cái gì.
"Về phòng đối diện."
Hứa Túc Dã nhăn mặt, yết hầu anh chuyển động. Anh đang muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy cô nói tiếp: "Tôi để cho anh một thứ ở trên bàn."
"Là cái gì?"
Thời Lục không trả lời.
Cô chọn áo ngủ, rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy róc rách vang lên.
Trong lòng Hứa Túc Dã biết tiếp tục ở lại cũng không có ý nghĩa gì. Ngược lại có thể sẽ chọc giận cô, cuối cùng vẫn do dự mà đứng dậy rời khỏi nơi này.
Trở về căn nhà phía đối diện, vừa bật đèn, tầm mắt anh bị chiếc hộp trên bàn phòng khách thu hút.
Đó là một cái hộp vuông vức, được làm thủ công tinh xảo, trên hộp không có hoa văn.
Trong phòng khách trống vắng, những thứ khác dường như không tồn tại, chỉ còn lại chiếc hộp kia thu hút tất cả sự chú ý của anh.
Trong lòng Hứa Túc Dã dâng lên một dự cảm mãnh liệt, bỗng nhiên anh không còn dũng khí qua đó kiểm tra nữa.
Anh như là bị đóng đinh ở cửa, sau đó anh dùng sức nhìn chằm chằm cái hộp.
Đứng cho đến khi chân cứng đờ, cuối cùng mới lấy hết can đảm đi qua đó. Từng bước một, đi rất chậm.
Dưới hộp đè lên một tờ giấy.
Hứa Túc Dã cầm lấy cái hộp màu đen, không có gì che đậy chữ viết tay trên giấy xuất hiện trước mắt anh.
"Đây là 4 năm trước mua, nhưng chưa kịp tặng cho anh."
Trái tim anh mất khống chế, đập càng lúc càng nhanh, anh có thể đoán được trong hộp là thứ gì.
Anh sợ là sẽ không như mình nghĩ.
Hứa Túc Dã nhanh chóng chớp mắt vài cái, đặt hộp xương một lần nữa.
Anh bình tĩnh lại một chút, hầu kết chậm rãi chuyển động, lại lần nữa cầm hộp lên.
Cầm trên tay, nín thở run rẫy mở chiếc hộp ra.
Trên lớp vải nhung đen huyền, có một cặp nhẫn bạc. Dưới ánh sáng trong phòng khách, chiếc nhẫn bóng loáng hiện ra, bên trong có dòng chữ lờ mờ thấy rõ.
Hốc mắt Hứa Túc Dã đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, tay cầm hộp run rẩy kịch liệt.
Trái tim giống như bị một bàn tay to gắt gao nắm lấy, cảm xúc chua xót và đau đớn lan ra toàn thân, làm anh hầu như không thở nổi.
"Đây là 4 năm trước mua, nhưng chưa kịp tặng cho anh."
Bởi vì bọn họ chia tay rồi
Chia tay trước ngày sinh nhật của anh.
Vì vậy còn chua kịp mang tặng cho anh
Nếu 4 năm trước, anh không đồng ý chia tay, bọn họ cũng sẽ không đi đến bước đường như ngày hôm nay.
Thời Lục đã sớm chuẩn bị nhẫn, là anh vứt bỏ cô, để lại cô một mình vượt qua những tháng ngày đen tối nhất.
Hứa Túc Dã đột nhiên đóng nắp hộp lại, ngực anh phập phồng kịch liệt, anh đau đớn mà nhắm mắt lại.
Nhưng vẫn có chất lỏng lạnh lẽo từ từ chảy xuống dưới cằm, không tiếng động mà rơi xuống trên nền gạch men sứ màu trắng.
Lúc Thời Lục bước ra từ phòng tắm thì Hứa Túc Dã đã đi rồi.
Cô biết mình chắc chắn sẽ không ngủ được, dứt khoát không nghỉ ngơi nữa, mà ngồi dựa vào cửa sổ sát đất nhìn ra hướng bên ngoài.
Trong phòng ngủ không bật đèn nên rất tối, nhưng có thể nhìn rõ bên ngoài.
Sao trên trời thưa thớt, vỏn vẹn chỉ toàn một màu đen. Rừng cây bên ngoài cửa sổ đen như mực. Khe hở giữa những tán cây tràn ngập ánh trăng mỏng, hiện lên một màu nhàn nhạt u lam, có cảm giác trống vắng lại đẹp một cách hư ảo.
Thời Lục rất quen thuộc với cảnh sắc như thế này. Lúc thiếu niên, cô thường ngồi ở cửa sổ nhìn bóng đêm như vậy.
Chỉ là lúc ấy, Hứa Túc Dã sẽ đứng sau lưng, lặng lẽ đồng hành cùng cô.
Thời Lục nghĩ rằng quan hệ trên thế giới này là tồn tại mãi mãi. Anh đã ở bên cạnh cô 6 năm, sẽ ở bên cạnh cô cả đời.
Nhưng cuối cùng anh vẫn rời đi.
Chiếc nhẫn đó được cô mua vào lúc nghỉ hè 4 năm trước, vốn dĩ dự định sẽ tặng cho Hứa Túc Dã vào ngày sinh nhật.
Đáng tiếc, không đợi được đến sinh nhật của anh vào tháng 11 thì bọn họ đã chia tay rồi.
Thời Lục luôn không muốn nghĩ lại, 4 năm kia không có Hứa Túc Dã ở bên. Quá cô đơn, quá nặng nề.
Giống như chỉ có một mình cô đi trong con đường hầm đen tối, nhìn không rõ đường đến, không tìm thấy lối ra.
Cho nên sau 4 năm gặp lại, hầu như cô xem Hứa Túc Dã trở thành cọng rơm cứu mạng, sau vài lần lại bất mãn, cuối cùng cô cũng lựa chọn quay lại với anh.
Cho đến lần cuối cùng đó, anh quyết liệt đẩy cô ra, để cô một mình trong bóng đêm.
Cô mới dường như từ ở trong mơ tỉnh dậy.
Không có tình yêu vĩnh cửu, cũng không có người sẽ mãi mãi không rời đi.
Cả đêm Thời Lục không ngủ, cũng không quá tỉnh táo, đầu óc hỗn loạn. Đầu đau như có ai đó dùng đao bổ ra, giây tiếp theo liền tách ra thành hai nửa.
Cô ngồi cứng đờ, cho đến khi chân trời nổi lên màu xanh trắng, không khí đều lộ ra vài phần trong lành và mát mẻ. Thời Lục miễng cưỡng đứng dậy đánh răng, trang điểm.
Đang chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, ý thức đột nhiên trở lại trong cơ thể.
Lúc này mới phát hiện, cô vẫn ngồi trên mặt đất như cũ tất cả mọi truyện vừa rồi đều là giả.
Cảm giác này đối với Thời Lục cũng không xa lạ. Lúc bệnh của cô xấu đi, cô luôn có loại cảm giác tương tự “ý thức thoát khỏi cơ thể”. Dường như tạm thời không kiểm soát được cơ thể.
Cô cố gắng hết lần này tới lần khác, lần cuối cùng cố gắng ép buộc bản thân thật sự bước vào phòng tắm. Chuẩn bị sẵn sàng để ra khỏi nhà.
Ngày 23 tháng 11, gió nhẹ trời cuối thu mát mẻ, không khí khô ráo.
Thời Lục mở cửa, nhìn thấy một người quỳ trước cửa nhà mình, anh vẫn mặc quần áo tối hôm qua, cổ áo sơ mi hỗn độn như cũ.
Nghe thấy được tiếng mở cửa, anh mới chậm rãi nâng mắt lên. Ánh mắt vắng lặng khoảnh khắc nhìn thấy cô mới từ từ sáng lên
"Xin lỗi." Cả đêm không mở miệng, nên giọng nói của anh rất khàn.
Tư thế quỳ của anh thẳng tắp, khuôn mặt tiều tụy, làn da tái nhợt. Trước mắt xuất hiện một vòng xanh nhạt, môi khô nứt.
Mặt Thời Lục không có cảm xúc, tầm mắt lạnh lẽo tùy ý quét qua anh không có gợn sóng.
"Xin lỗi, 4 năm trước không thể cùng em ở bên nhau." Yết hầu của Hứa Túc Dã phát đau, giống như bị thứ gì đó chặn lại. Ngay khi mở miệng, hốc mắt anh cũng chuyển sang màu đỏ, nước mắt im lặng rơi xuống.
Thời Lục vẫn bình tĩnh nhìn anh như cũ, có vẻ như không có bất kì cảm xúc gì.
Cô trầm mặc, làm những bất an trong lòng Hứa Túc Dã càng lúc càng lớn, dường như muốn nuốt chửng anh.
"Chị, đừng rời đi được không? Về sau em đối xử với anh thế nào, anh đều chấp nhận được. Bốn năm trước làm sai, cả đời này anh sẽ không bao giờ tái phạm nữa.” Hứa Túc Dã quỳ thằng trước mặt cô ngẩng đầu lên, rồi hèn mọn cầu xin.
(Đoạn này nam 9 gọi nữ chính bằng chị giống như lúc trước để năn nỉ, cầu xin nữ 9).
Anh cẩn thận từng li từng tí nắm lấy đầu ngón tay cô, nhưng chỉ nhẹ nhàng chạm vào không dám dùng sức.
Không chờ Thời Lục đáp lại, hơi thở Hứa Túc Dã đã trở nên không ổn định. Thậm chí vì lo lắng và sợ hãi đã trở nên co rúm lại giọng nói run rẩy dữ dội: "Cầu xin em, đừng rời xa anh."
Từ lúc đồng ý kết hôn, Thời Lục đã chuẩn bị rời khỏi anh. Nhưng rời đi cũng không phải chỉ là ly hôn. Cô còn có cách khác, nó còn độc ác hơn chuyện ly hôn.
Cuối cùng, Thời Lục trả lời trực tiếp, cô chỉ bình tĩnh mà nói: "Tôi muốn đi làm."
"Anh đưa em đi." Hứa Túc Dã nói ngay lập tức, rồi chờ mong nhìn cô.
"Ừ." Thời Lục không mặn không nhạt mà đồng ý.
Cô không mảy may xem xét anh quỳ cả đêm, cơ thể có chịu nổi hay không cũng không quan tâm anh.
Giống như chỉ coi anh như một món đồ.
Nhưng đối với Hứa Túc Dã mà nói, chỉ cần Thời Lục không rời đi, cô đối xử với anh tệ như thế nào cũng không quan trọng.
Đây kết cục anh xứng đáng phải nhận, đáng đời anh.
Quỳ ở trên mặt đất lạnh lẽo đã lâu, đầu gối của anh gần như đã chết lặng. Anh bỗng nhiên đứng lên, cảm giác đau đớn lập tức lan ra toàn thân.
Cơ thể anh hơi lảo đảo một chút.
Thời Lục đứng ở bên cạnh, lạnh nhạt nhìn qua.
Trên đường đi đến trường học, Thời Lục cũng không nói lời nào, chỉ tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt lại.
Xe dừng lại, Hứa Túc Dã quay đầu muốn nói gì đó. Thời Lục lại trực tiếp cởi dây an toàn ra xuống xe, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Anh đành phải nuốt những lời muốn nói xuống, nhìn bóng hình của cô dần biến mất khỏi tầm mắt, mới lại lần nữa khởi động xe rời đi.
Đi đến tòa nhà của công ty, dọc theo đường có những người nhìn anh, biểu tình trên mặt họ đều rất kỳ quái.
Cho đến khi bước vào văn phòng trên tầng cao nhất, Hứa Túc Dã mới đột nhiên nghĩ ra, anh quên thay quần áo, trách không được người khác đều nhìn anh như vậy.
Anh cứ như vậy mặc quần áo bẩn làm việc cả ngày, chỉ đến buổi chiều trước khi đón Thời Lục tan làm. Anh nhanh chóng chạy về nhà thay quần áo sạch sẽ.
Trong vài ngày, Thời Lục đều không nói chuyện với anh.
Giao lưu giữa bọn họ, chỉ giới hạn ở chỗ anh đưa đón cô đi làm nấu ăn cho cô, giúp cô giải tỏa năng lượng dư thừa của bản thân.
Lúc làm chuyện thân mật nhất, cũng là lúc Hứa Túc Dã thống khổ nhất.
Bởi vì anh hoàn toàn không cảm nhận được tình yêu của cô đối với anh, dù chỉ là một chút.
Niềm vui thể xác và nỗi đau tinh thần hoàn toàn tách biệt ra, giống như phân con người anh thành hai nửa.+
Nhưng dù khó chịu đến đâu, anh cũng không dám yêu cầu nhiều hơn.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh cô là được.