Cố Minh Thiên bế Mãn Mãn, xải bước vào nhà tắm, không một chút do dự, thả cô xuống bồn tắm một cách lạnh lùng " Cởi đồ ra."
Mãn Mãn hoảng sợ, trong phút chốc lại sợ Cố Minh Thiên không kiểm soát, và làm gì nữa, cô vờ như không nghe thấy gì, co người vào một chỗ, cơ thể run lên bần bật, né tránh mọi ánh nhìn từ anh.
" Tôi nói cô cởi đồ ra, cô không nghe thấy gì sao?" Giọng nói sắc bén, vang lớn, càng làm Mãn Mãn run sợ, hai tay vòng qua ôm lấy cơ thể như đang tự vệ.
Sống mũi cay cay, khoé mắt Mãn Mãn lại ngấn lệ, giọng nói run rẩy " Xin... X...Xin lỗi..."
Cố Minh Thiên nghiến răng, vẻ mặt càng chán ghét và khó coi hơn, nhìn hành động không nghe theo ấy của Mãn Mãn, anh lập tức với ngay cái vòi bên cạnh, xịt thẳng vào người cô, quát lớn:
" Cô chỉ là một thế thân, lời tôi nói cô còn không nghe, tôi bảo cô cởi đồ ra, cô có nghe rõ không?"
Mãn Mãn cam chịu, cũng không dám nói nửa lời trước sự tức giận ấy, cứ khom người vào một chỗ, trời về tối nước lại càng lạnh, đã vậy Cố Minh Thiên còn trực tiếp, xịt liên tục nước lạnh vào người cô, bộ quần áo mỏng lại càng khiến cơ thể rét run lên.
Cố Minh Thiên ánh mắt tức giận, anh vẫn chưa ý thức được hành động của bản thân, trong lòng anh bây giờ chỉ có hai chữ " Căm phẫn."
Đột nhiên một dòng suy nghĩ chợt chạy qua, khi nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn, đang nhăn lại vì khó chịu " Tại sao cô ta lại có khuôn mặt bi thương của một kẻ già trước tuổi?"
Nghĩ tới đây Cố Minh Thiên dừng lại, trong lòng lại xuất hiện những dòng suy nghĩ tiêu cực hơn " Tại sao phải đồng cảm với cô ta, chính anh trai cô ta đã cướp đi hạnh phúc của mình, vậy thì chỉ bắt sinh con thế thân, thì cũng quá hời cho cô ta rồi."
Mãn Mãn nhắm chặt hai mắt, cơ thể giống như đã đến giới hạn, hơi thở trở nên yếu đi, hô hấp khó khăn, đôi môi nhỏ xinh đã bị cô cắn thủng từ khi nào, nó đang rỉ máu ra ngoài, nhưng lại bị dòng nước lạnh cuốn trôi trong thoáng chốc.
Vết thương ở chân vừa mới được xử lý, giờ lại bung ra do nhiễu nước, từng đợt nước lạnh thấm vào chảy qua, khiến cho cái chân ấy bị tê cứng lại, từng dòng trạng thái, bi thương quặn thắt trong lòng Mãn Mãn " Giá như chết luôn, thì tốt biết mấy, như vậy sẽ không phải chịu sự hành hạ , cũng sẽ không phải gánh tội cho anh trai, cũng sẽ..."
" Cô đừng tưởng chết là hết, tôi sẽ không để cô chết dễ dàng như vậy đâu?"
Câu nói đã chặn đứt dòng suy nghĩ tiêu cực ấy của Mãn Mãn lại, Cố Minh Thiên như hiểu được cô đang nghĩ gì, liền buông lời đe doạ.
Mãn Mãn từ từ mở mắt, cố gắng nhìn lên, nhưng lại bị anh cầm vòi xịt mạnh, thẳng vào ngực khiến nước bắn lên tung toé làm mất tầm nhìn của cô.
Cố Minh Thiên quát lớn: " Đừng có dùng ánh mắt đấy nhìn tôi, ghê tởm. Giả tạo sự yếu đuối để tôi thương xót sao? Kế hoạch bẩn thỉu hèn hạ đấy của cô đúng là kinh tởm, anh nào em nấy, hai kẻ các ngươi đúng y chang nhau."
Nghe những lời phỉ báng, đầy nhục nhã từ Cố Minh Thiên, cô cũng không đáp lại, chỉ im lặng ngậm đắng nuốt cay, bản thân cô chẳng làm gì nên tội cả, người gây ra tội bây giờ lại mất tăm, còn cô mới là kẻ thảm hại nhất.
Ai bảo cô là em trai của hắn chứ.
Anh làm, em chịu " Cuộc sống thật bất công." Năm chữ khẩu hình từ miệng của Mãn Mãn, Cố Minh Thiên không nghe rõ, chỉ có cô biết mà thôi, khoé môi lại khẽ cong lên, một nụ cười chua xót đầy bi thương.
Nhìn bộ dạng ướt như chuột lột của Mãn Mãn, ngồi im chịu trận như một cục đá khiến anh chán ghét " Nhàm chán".
Nói xong, Cố Minh Thiên cũng không hành hạ Mãn Mãn nữa, ném vòi xít sang một bên rồi bước ra ngoài với ánh mắt đầy sát khí có thể giết người bất cứ lúc nào.
Mãn Mãn nguyên một ngày không được nghỉ ngơi, mệt mỏi cộng thêm bị Cố Minh Thiên hành hạ khi nãy, cơ thể cô ngâm trong nước lạnh, càng run lên dữ dội hơn, nhiệt độ hơi thở càng trở nên nóng hơn, hình ảnh xung quanh dần mờ đi, mí mắt như muốn sụp xuống, sức lực cô không còn nữa, không tự chủ mà ngả ra tường ngất đi.
Cố Minh Thiên bước ra ngoài và không hề hay biết, Mãn Mãn đã ngất trong nhà tắm, anh đến bên bàn kéo ngăn tủ ra, bên trong chính là hình ảnh đôi nam nữ thân mật, cười vui vẻ trước ống kính, giống như một tình nhân sắp sửa có một gia đình hạnh phúc, vậy mà biến cố xảy đến, chính anh trai Mãn Mãn đã cướp đi tất cả.
Hình ảnh cô gái trong tấm hình vô cùng xinh đẹp, nụ cười toả nắng đốt cháy bao con tim, khoé mắt Cố Minh Thiên chợt rơi xuống dòng lệ, miệng gọi tên " Tô Sam Sam, vợ ơi. Anh nhớ em."
Rồi cầm tấm hình lên siết chặt, ôm vào ngực " Anh nhất định, sẽ không có bất cứ tình cảm nào với cô ta, nhất định sẽ khiến hai anh em đó phải trả giá."
Từng dòng ký ức, những kỷ niệm giữa Cố Minh Thiên và Tô Sam Sam lại hiện lên trong đầu anh, hình ảnh sắp được làm bố, đi đến trung tâm baby lớn nhất để mua đồ chào đón đứa con đầu lòng, dự định sau khi hạ sinh, cả hai sẽ tổ chức đám cưới sang trọng tại Châu Âu.
Nhưng chính ngày đó, nếu Cố Minh Thiên sau khi từ trung tâm baby đi ra, không vì công việc có đột xuất, không để Tô Sam Sam về nhà một mình, thì có lẽ sẽ không bị kẻ xấu là anh trai Mãn Mãn để ý và chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
" Sam Sam, là lỗi của anh, là anh đã hại chết hai mẹ con, anh xin lỗi." Từng câu nói, giọng điệu đầy xót thương, nước mắt anh không ngừng rơi, cho dù là một người đàn ông bên ngoài cứng rắn bao nhiêu, thì khi đối mặt với tình yêu, người mà anh yêu nhất, anh lại trở nên mềm yếu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT