" Anh... Anh lấy cái quyền gì mà không cho phép tôi nhớ đến ba mẹ? Anh
cũng quá hèn hạ rồi, tôi ghét anh... Đừng chạm vào tôi..."
Mãn Mãn gào lên trong nước mắt, hung hăng, vùng vẫy trong vòng tay của Cố
Minh Thiên, sự uất ức, nhẫn nhịn mấy ngày này nay, đều được cô giải
phóng cùng với hành động, như một con mồi muốn thoát khỏi nanh vuốt của
thợ săn.
" Làm loạn đủ chưa?"
Cố Minh Thiên tức giận như quát thẳng vào mặt Mãn Mãn.
Mãn Mãn bỗng chốc không nói nữa, bật khóc nức nở, cuối cùng cũng bình tĩnh
lại, buông thõng người, Cố Minh Thiên thấy cô đã ổn thì liền bỏ tay ra,
cô như một kẻ thất thần ngồi sụp xuống đất, đôi mắt nhoè đi bởi những
giọt lệ.
Ánh mắt đau khổ, vô cảm cứ nhìn chằm chằm vào tấm hình đang dần cháy rụi,
hình ảnh ba mẹ cô đang cười cũng dần biến mất chỉ còn một đống rụi tàn,
giọng cô the thé nghèn ngào.
" Cố Minh Thiên, tôi đã làm sai chuyện gì? Người giết Tô Sam Sam là anh
trai tôi? Người anh muốn tìm cũng là anh trai của tôi? Tôi có liên quan
gì đến các người mà lại đem tôi ra để chà đạp? Ba mẹ tôi có lỗi gì mà
ngay cả di vật là tấm hình cuối cùng, anh cũng đốt đi?"
Vừa nói, Mãn Mãn vừa khóc, nước mắt không thể dừng lại, ánh mắt như một kẻ vô hồn nói lên tất cả những gì mà cô suy nghĩ.
Cuộc sống này cũng quá bất công đối với cô, cực khổ từ nhỏ, chăm chỉ làm
việc để rồi đổi lại một cuộc sống đầy lẫy những vết thương, một cuộc đời đẫm nước mắt.
Mãn Mãn mỉm cười, nhưng nụ cười này nó mang ý nghĩa của một kẻ đầy những bi thương, trong lòng của cô không ngừng bị cứa cho rỉ máu, đầy chua xót,
thương cũng có mà hận cũng có.
Nhìn thấy Mãn Mãn như vậy, lòng anh cũng chẳng thoái mái chút nào, cũng muốn hạ mình để ôm lấy cô, an ủi cô nói những lời yêu thương với cô, nhưng
cái tính kiêu ngạo không nói lý lẽ ấy, lại không cho phép.
Cố Minh Thiên cố tỏ ra như bản thân chẳng có gì, bình thản nói:
" Khóc đủ chưa? Bản thân cô không thể làm được cái gì ngoài việc khóc lóc à? Cô khóc thì giải quyết được cái gì? Để tôi thương hại à?"
Mãn Mãn nghe xong, lập tức quay đầu lại, ánh mắt đầy sự giận dữ cùng với
những giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống, cô lớn giọng như muốn tuôn ra
những bực xúc đang níu giữ trong lòng.
" Ai cần anh thương hại? Anh nghĩ bản thân mình cao thượng lắm sao? Cưỡng b.ức tôi, ép tôi sinh con cho anh, đánh bạn tôi còn ngay cả di vật cuối cùng của cha mẹ tôi mà anh cũng không tha. Tôi ghét anh."
Ba chữ " Tôi Ghét Anh" cô hét lên như đấm thẳng vào tai anh.
Cố Minh Thiên cũng không chịu thua, lập tức nổi nóng, trừng mắt. Ngay sau đó là cúi người cầm lấy cổ tay của Mãn Mãn siết chặt.
Mãn Mãn nhăn mặt, cắn răng chịu đựng vì bị anh làm đau, một tiếng " Á" vang lên.
Không cần quan tâm Mãn Mãn đang bị đau, Cố Minh Thiên áp sắt vào mặt cô, vẻ mặt đầy sự hung hãn, gằn giọng nói:
" Trần Mãn Mãn, cô dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đấy sao? Ai cho cô có cái quyền đấy? Để tôi nhắc lại cho cô nhớ. Từ khi cô bước chân
vào căn nhà này, thì cuộc đời của cô đã nằm trong tay tôi rồi, ngay cả
khi sống hoặc chết, cô cũng chính là người phụ nữ của Cố Minh Thiên
tôi."
" Tôi không thèm làm người phụ nữ của một tên cầm thú như anh, buông bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi tôi... Tránh xa tôi ra."
Trước khi kháng cự quyết liệt của Mãn Mãn, liên tục là những câu gào hét như
đấm vào tai Cố Minh Thiên, sắc mặt của anh càng thêm tức giận, anh không thể chịu đựng được nữa mà quát lên " Câm miệng lại."
Mãn Mãn giật bắn mình, nhìn anh với ánh mắt đầy căm phẫn, bậm chặt môi, chỉ vài giây sau rồi quay đi, lòng cô như chết lặng, hiện tại vô cùng phức
tạp, cũng không hiểu trái tim của chính bản thân đang muốn gì, một ý
nghĩ tiêu cực đột nhiên loé lên trong đầu cô " Hay là chết đi nhỉ, như
vậy sẽ không còn đau nữa."
Đối với Cố Minh Thiên, không phụ nữ nào mà không tìm mọi thủ đoạn để tiếp
cận anh, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng chán ghét họ, thậm chí còn muốn
giết chết họ khi dám chạm vào người anh. Còn với Mãn Mãn, anh không chỉ
không ghét, không khó chịu mà còn muốn có được cô, muốn cô ở bên cạnh
mình mãi mãi.
" Quay lại đây, nhìn thẳng vào mắt tôi."
Cố Minh Thiên lúc này cũng bớt đi phần nào nguôi giận, hạ giọng xuống để
nói chuyện với Mãn Mãn, nhưng cô chẳng mấy để tâm lời anh, đôi mắt cứ
dán vào những tàn tro còn dư lại trên sàn của tấm hình, nước mắt từ nãy
giờ vẫn không ngừng rơi.
Anh nổi đoá lên, nghiến răng, hét lớn tên cô " Trần Mãn Mãn, cô điếc rồi phải không?"
Rồi cầm cổ tay Mãn Mãn kéo mạnh về phía mình, cô bất chợt suýt bị ngã theo
bản năng, nhưng ngay sau đó cô lại dùng hết sức bình sinh, đẩy mạnh anh
ra mà hét lên " Đừng chạm vào tôi."
Cố Minh Thiên bị đẩy ra bất ngờ, vội buông tay theo phản xạ để chống ra
đằng sau, Mãn Mãn nhân cơ hội đứng dậy, cố gắng chạy về phía cửa.
Cố Minh Thiên nhíu mày, ánh mắt như muốn giết người, buông lời đe doạ " Cô dám bước chân ra khỏi căn phòng này, tôi sẽ đánh chân cô, đừng có thách thức sự kiên nhẫn của tôi."
Mãn Mãn không để tâm lời anh, cứ cắm đầu chạy về phía trước, còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa thì cô như bị ai đó kéo lại.
" Trần Mãn Mãn, nếu vậy thì đừng trách tôi."
Mãn Mãn sợ hãi, tay run rẩy khi nghe thấy cái giọng đầy đáng sợ của anh.
Cố Minh Thiên bây giờ như một con mãnh thú, hung dữ đầy sự tức giận, đôi
mắt đỏ ngàu lên, bàn tay cầm lấy cổ áo phía sau của Mãn Mãn kéo giật
ngược lại phía sau.
Mãn Mãn không kịp chuẩn bị, theo quán tính mà ngã theo hướng tay của anh hất ra.
Một tiếng " Rầm."
Cơ thể Mãn Mãn ngã xuống, nằm bất động dưới sàn, máu từ trên trán bắt đầu chảy ra.
Ngay khi nãy bị kéo, Mãn Mãn vô tình bị đụng trúng cạnh bàn dẫn đến va đập mạnh, mà bất tỉnh.
Cố Minh Thiên khuôn mặt lạnh tanh, không một chút dao động, cũng không có
một cảm xúc nào mà nhìn chằm chằm vào Mãn Mãn, anh không những không
cứu, ngược lại còn bế cô lên giường, để thoả mãn cái tính d.uc vọng đang trỗi dậy trong người.
" Trần Mãn Mãn, là do cô tự chuốc lấy, sống là người của tôi, chết cũng phải là người của tôi."
Cố Minh Thiên nói chuyện một mình, nhưng cũng như đang nói chuyện với Mãn
Mãn, nhắc đi nhắc lại để cô nhớ rõ, không bao giờ được phép chạy thoát
khỏi anh.
Trong màn đêm tĩnh mịch ấy, căn phòng đang có những trận cãi vã, bỗng trở nên tĩnh lặng một cách lạ thường, dưới ánh đèn mờ ảo, thoảng phất một chút
ánh sáng, Mãn Mãn lại một lần nữa không mảnh vai che thân, đang nằm dưới cơ thể rắn chắc của Cố Minh Thiên.
Đến khi bất tỉnh, sự khó chịu trên khuôn mặt cùng với vết thương trên trán đang không những chảy máu của Mãn Mãn, cũng không thể làm vơi đi
cảm xúc mãnh liệt của một con sói đói, đang hung hãn chiếm lấy toàn bộ
cơ thể nhỏ nhắn, mềm yếu và mỏng manh như bồ công anh trước gió.
Cố Minh Thiên khẽ chạm vào vòng eo Mãn Mãn, nâng niu cơ thể một cách nhẹ nhàng.
Bất chợt, một giọt nước mắt lại khẽ rơi trên khuôn mặt đầy đau đớn và tuyệt vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT