Rạng sáng, cơn mưa to ngoài cửa sổ dần nhỏ lại, đêm cũng dần dần yên ắng.

Khu biệt thự đã sớm tiến vào giấc ngủ say, chỉ còn căn phòng bên phải trên lầu hai của tòa nhà trắng kiểu Tây là còn sáng đèn, từ ô cửa sổ hắt ra những tia sáng nhợt nhạt.

Chồng nhật ký được đặt bên giường, Quý Tiêu gác chân ngồi trên giường như đang đọc một quyển tự truyện, cô đọc lại những dòng mà từ nguyên chủ viết từ những ngày đầu tiên, đọc mãi cho đến đoạn trước một ngày bản thân xuyên tới nơi này.

Kỳ thực nguyên chủ cũng không viết nhiều lắm, không phải ngày nào cô ta cũng viết.

Nhất là những năm cấp hai không có tiếp xúc gì với Ngụy Khinh Ngữ, số lượng chữ viết bên trong lại càng thêm ít ỏi.

Giống như những ngày mà cô ấy cần ghi chép lại đều có liên quan đến Ngụy Khinh Ngữ, những dao động trong lòng đều là từ Ngụy Khinh Ngữ mà ra.

Quý Tiêu dựa vào gối nằm trên đầu giường, nhìn chữ viết cẩu thả trên trang giấy, liên kết những điều đã trải qua trong gần một năm này với nội dung trong nhật ký của nguyên chủ, sắp xếp lại những sự kiện cẩu huyết đã phát sinh trên người cô ấy mấy năm qua.

Khi đó, Quý Thanh Vân là một người có xuất thân bần hàn là bạn cùng phòng thời đại học với một Ngụy Lâm Đông có gia thế, hai người chẳng bao lâu liền kết giao thành anh em tốt. 

Trong một buổi vũ hội giao lưu của học viện, Quý Thanh Vân làm quen với người bạn thân của Từ Mạn Lâm là Tiêu Vũ, hơn nữa còn trở thành người yêu rồi kết hôn với nhau.

Tình bạn tri kỷ của bốn người cũng được đặt nền móng vững chắc từ khi ấy.

Rồi sau khi kết hôn sinh con, quan hệ giữa hai gia đình bốn người lại càng thêm khăng khít.

Chỉ là, vì vấn đề liên quan đến tin tức tố của Quý Thanh Vân nên sau khi Tiêu Vũ sinh ra nguyên chủ ra thì thân thể bị suy nhược trầm trọng, vẫn luôn phải tĩnh dưỡng trong toà phụ.

Quý Thanh Vân vẫn luôn tìm kiếm biện pháp chữa trị cho Tiêu Vũ, cho dù tán gia bại sản cũng muốn bà ấy có thể sống tiếp.

Nhưng trời không toại lòng người, Tiêu Vũ vẫn không thể nào vượt qua được sinh nhật một tuổi của nguyên chủ, vào cái ngày định mệnh ấy, bà đã qua đời.

Quý Thanh Vân đau đớn như chết đi sống lại, sau đó chuyển dời tình yêu với người vợ quá cố lên kết tinh tình yêu của hai người, xem nguyên chủ như một bảo vật trân quý nhất của bản thân.

Một nhà Ngụy Lâm Đông cũng dốc hết sức lực giúp đỡ Quý Thanh Vân, người nhà họ Quý vốn không có ai thuộc tầng lớp giàu có cũng từ thời điểm này mà bắt đầu nhanh chóng lớn mạnh lên.

Bên cạnh Quý Thanh Vân cũng xuất hiện thêm rất nhiều oanh yến, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy ông ta đã thoát khỏi nỗi đau mất vợ, nhưng rồi biến cố đã xảy ra.

——— Năm nguyên chủ mười tuổi, cô ấy và Ngụy Khinh Ngữ nhỏ bị bắt cóc.

Không biết có nên nói là vận mệnh trêu đùa lòng người hay không.

Sau khi trải qua nỗi đau mất vợ, thiếu chút nữa lại phải nếm trải nỗi đau mất con khiến cho tâm lý của Quý Thanh Vân trở nên vặn vẹo.

Có thể là vì ghen tị, cũng có thể là cầu mà không được.

Ông ta nhìn bạn thân có gia đình mỹ mãn, sự nghiệp thành công, sự bất phục lặng lẽ dâng lên dưới đáy lòng, kéo theo cả con gái của mình bắt ép cô bé cắt đứt liên hệ với Ngụy Khinh Ngữ.

[Cơ thể mình vẫn còn rất đau, vẻ mặt của ba ba trông có vẻ không được vui, chẳng lẽ mình đã làm sai rồi sao, chẳng lẽ mình không nên bảo vệ cho Ngụy Khinh Ngữ hay sao?]

[Hôm nay mình xuất viện, nhưng cái đầu của bức tượng mà Ngụy Khinh Ngữ tặng mình do ba đem đến đã bị hỏng rồi, chẳng lẽ ba ba nói đúng rồi sao. Cậu ấy thật sự chỉ đang lợi dụng mình thôi sao?]

Quý Tiêu nhìn những chữ viết non nớt trên nhật ký, cảm nhận được sâu sắc sự giãy giụa của nguyên chủ khi đang hoài nghi bản thân.

Cô cứ thế trơ mắt nhìn nguyên chủ phủ nhận những điều bản thân xem là chính nghĩa, bắt đầu hoài nghi có phải nhà họ Ngụy thật sự đối tốt với cô ấy hay không, bắt đầu nghe theo lời Quý Thanh Vân, chỉ cần tốt cho bản thân thôi là được, bắt đầu không thèm quan tâm đến cảm nhận của người khác.

Quý Thanh Vân dùng tình yêu thương vặn vẹo của ông ta để quấn chặt lấy nguyên chủ, thậm chí đến con đường cuối cùng kết nối cô ấy với thế giới bình thường bên ngoài là Ngụy Khinh Ngữ cũng bị chặt đứt.

Vì thế không chỉ một mình Quý Thanh Vân vặn vẹo, ngay cả nguyên chủ cũng trở nên biến chất.

“Haiz…”

Quý Tiêu thở dài, lại một lần nữa chui vào chăn.

Cô đọc tiếp nhật ký sau khi nguyên chủ vào trung học gặp lại Ngụy Khinh Ngữ, sau mỗi một ngày đều chỉ viết một câu ngắn.

Hoặc là châm chọc nàng ấy gầy thế nào, hoặc là nói nàng lại thi đứng nhất toàn khối.

Như một kẻ biến thái rình mò người khác, mỗi ngày đều ghi lại những gì đã nhìn thấy trên người Ngụy Khinh Ngữ.

Quý Tiêu cảm thấy kỳ thực nguyên chủ vẫn luôn rất để ý đến Ngụy Khinh Ngữ, những bởi vì bị Quý Thanh Vân tẩy não nên cô ấy sẽ cố gắng phủ nhận và bỏ qua những suy nghĩ chân thật trong nội tâm của bản thân.

Vì thế sau khi Ngụy Khinh Ngữ rời vào cảnh tan cửa nát nhà, mỗi lần cô ấy sinh ra sự thương xót với Ngụy Khinh Ngữ đều sẽ chuyển hóa thành vẻ thô bạo đến không chịu được.

Ngược đãi trở thành phương thức duy nhất để cô ấy có thể ‘chung sống hòa bình’ với Ngụy Khinh Ngữ.

Dường như Quý Tiêu có thể lý giải được vì sao gian phòng này lại đầy ắp những con búp bê và mô hình như thế.

Có lẽ nhân vật đến từ thế giới khác đã trở thành nguồn sống duy nhất để nguyên chủ gửi gắm một phần cảm giác an toàn.

Chỉ là khi sự trống rỗng trong lòng cô ấy càng ngày càng lớn, cho dù là cuối cùng trong phòng có tràn ngập những con búp bê thì cũng không có cách nào để cô ấy có thể cảm thấy bình yên nữa.

Rõ ràng nguyên chủ vẫn chỉ là một cô bé mười sáu tuổi, rõ ràng cô ấy đã giãy giụa vươn mình ra ngoài cầu xin sự giúp đỡ, nhưng những người lớn ấy vẫn làm ngơ vờ như không thấy.

Quý Tiêu nhìn quyển nhật ký mới nhất, trong lòng đầy phức tạp.

Một đứa trẻ bị dưỡng dục thành một kẻ biến thái thì nên thương hay nên trách đây?

Cô nghĩ đây chính là lý do bản thân muốn trở thành giáo viên.

Dạy học là việc sau cùng, dạy người mới là điều cốt lõi đầu tiên.

Cho dù có phải chịu nhiều gian khổ, cô cũng muốn dẫn đường cho một đứa trẻ như nguyên chủ về lại dáng vẻ tốt đẹp vốn có ban đầu của chúng.

Nghĩ đến đây Quý Tiêu lại sửa sang lại tâm tình của bản thân, thu dọn những quyển nhật ký trên giường, tính trả về chỗ cũ, giấu chúng đi một lần nữa.

Cũng không ngờ khi dựng chúng lên để đặt vào trong, một tờ giấy bị vò nhàu lại rơi ra từ trong cuốn bìa nhật ký.

[Ngày 11 tháng 10 năm 2732, trời quang đãng

Thay đổi ảnh đại diện, con chó trong bức tranh trên bàn vẽ không được đẹp lắm, nhưng nhìn kỹ vẫn có nét giống cậu ấy khi còn nhỏ.] 

Quý Tiêu nhìn dòng chữ cẩu thả trên giấy, sau đó chợt nhận ra ảnh đại diện mà nguyên chủ dùng bốn năm nay là bức tranh mà Ngụy Khinh Ngữ đã vẽ.

Đứa trẻ kiêu căng vặn vẹo này đã đặt sự dịu dàng cuối cùng của bản thân lên bức tranh này để không bị ai phát hiện ra.

(Beta: Nửa đêm beta tới khúc này xong suy vch mọi người ơi, cíu tuiiii ಥ_ಥ)

Quý Tiêu nhìn mà không khỏi thổn thức, cũng có chút ghen tuông khó hiểu.

Cô đặt tờ giấy bị vò nhàu này vào lại trong quyển nhật ký, những sự kiện khi còn nhỏ của nguyên chủ được ghi chép trong nhật ký không khỏi hiện lên trong đầu cô.

Đó là những điều mà cô chưa từng được trải qua cùng với Ngụy Khinh Ngữ.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ở bên ngoài nước mưa không ngừng đập vào cửa sổ, vang lên những tiếng lách tách.

Quý Tiêu nhìn ảnh phản chiếu của bản thân trong gương, như thể đang nhìn vào nguyên chủ đã không còn tồn tại trong thân thể này.

Nếu cô đã không biết quý trọng, vậy thì để tôi tới trân trọng nàng.

.

Sức nóng của mặt trời như thiêu đốt cả trái đất, tiếng ve lại một lần nữa chiếm cứ cả mùa hè.

Hoa mẫu đơn trước khu điều trị nội trú đã nở rộ, hoa tử đằng rũ xuống từ trên giàn hoa không người qua lại, hương thơm tỏa ra ngào ngạt.

“Rầm.”

Sáng sớm vốn đang yên tĩnh lại đột nhiên truyền ra tiếng va chạm.

Kỳ Kỳ đang ăn táo, bị tiếng mở cửa nặng nề này làm giật nảy người.

Cô bực bội nhìn về phía cửa ra vào, trông thấy Quý Tiêu vừa hoàn thành kỳ thi cuối kỳ đang ôm một cái hộp, nhìn qua trông như đang thở hổn hển.

“Chị Tiêu à, tôi vừa mới làm xong đợt phẫu thuật cuối cùng, cậu còn muốn dọa chết tôi sao?” Kỳ Kỳ nói với vẻ châm chọc.

“Là do mấy thứ này nặng quá thôi.” Quý Tiêu nói xong thì đi vào trong.

“Không phải chỉ là giấy gấp ngôi sao thôi sao, nặng ở chỗ nào hả?”

Kỳ Kỳ có hơi không đồng tình, khi Quý Tiêu đặt mạnh hộp giấy lên giường, cô hơi giật mình: “Gì đấy? Sập giường bây giờ, cậu đặt gạch trong này hay sao vậy?”

Quý Tiêu bất mãn liếc nhìn Kỳ Kỳ, mở thùng giấy lấy ra cái lọ hình cầu xinh xắn.

“Kêu cho lắm vào, tôi đặt lọ thủy tinh pha lê thiết kế riêng cho hai chúng ta. Loại hai tầng, còn có công dụng thắp sáng, nút lọ làm bằng gỗ sồi tốt nhất, chống ẩm chống nước chống côn trùng.”

“Wow, quý ngài đây vì ngày tỏ tình cuối tháng này mà tất tay luôn rồi.” Kỳ Kỳ nói xong thì đón lấy cái lọ trong tay Quý Tiêu rồi lật ngược lại, “Tôi đây xem như là hưởng ké chút lợi từ ngài rồi.”

“Nếu không phải thấy cậu cũng muốn thổ lộ với Kiều Nghê thì còn lâu tôi mới làm theo những yêu cầu đó của cậu.” Quý Tiêu ra vẻ kiêu ngạo chọt chọt Kỳ Kỳ, “Đây là tôi tự bỏ tiền túi ra làm cho cậu đó, đừng làm tôi thất vọng.”

“Đương nhiên.” Kỳ Kỳ nói xong thì lấy giấy dùng để gấp sao mà Quý Tiêu chuẩn bị ra.

Sau đó cô vuốt giấy, có chút ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn về phía Quý Tiêu: “Chị Tiêu, tôi còn có chuyện muốn làm phiền cậu.”

Quý Tiêu: “Cái gì?”

“Đó là, tuần này là sinh nhật Kiều Nghê, tôi muốn tìm một ngày dẫn em ấy đến công viên nước chơi…”

Kỳ Kỳ hơi ngập ngừng, Quý Tiêu lại ngầm hiểu: “Cậu muốn tôi giúp cậu trốn khỏi bệnh viện sao?”

Kỳ Kỳ gật gật đầu, lại bổ sung thêm: “Như thế thì cậu cũng có thể lấy cớ để cùng Ngụy Khinh Ngữ giúp mình, sau đó cùng cậu ấy ở chung cả một ngày.”

Quả thực đề nghị này thật làm người ta động tâm, nhưng thân thể Kỳ Kỳ lại càng làm người lo lắng hơn.

Quý Tiêu hơi do dự, dò hỏi: “Cậu mới phẫu thuật xong chưa đến nửa tháng, thân thể có chịu được không? Bác sĩ dặn là miệng vết thương không được để dính nước còn gì?”

“Cậu không cần lo lắng vậy đâu, miệng vết thương rất nhỏ, bây giờ đã gần như sắp lành rồi. Hơn nữa đến khi đó tôi sẽ mang theo miếng dán chống nước chuyên dụng dán lên gáy là được rồi.”

Kỳ Kỳ nói xong lại sợ Quý Tiêu không tin, chủ động cúi đầu xuống, vạch băng gạc sau gáy ra.

Tuyến thể trong suốt hơi lồi lên, một vết sẹo nhỏ dài đã lên da non nằm trên làn da mỏng manh, dưới ánh đèn trông vô cùng khỏe mạnh.

Quý Tiêu kiểm tra cẩn thận một lượt, lúc này mới yên lòng, đồng ý: “Vậy thì được, tôi sẽ về thương lượng với Ngụy Khinh Ngữ một chút xem thời gian thế nào.”

“Chị Tiêu, cậu là tốt nhất!” Kỳ Kỳ nói xong thì nhào lên cho Quý Tiêu một cái ôm ấm áp, hương hoa hồng nhàn nhạt đọng lại trên vai người thiếu nữ.

Alpha và Alpha mà làm ra loại hành động này thật sự có chút khó chịu.

Tuy trong lòng Quý Tiêu vui mừng, nhưng vẫn chán ghét mà đẩy Kỳ Kỳ ra: “Được rồi, nhanh gấp sao đi, thời gian của cậu còn eo hẹp hơn cả tôi nữa đó.”

Kỳ Kỳ vẫn bình tĩnh bắt chéo chân, trêu chọc nhìn Quý Tiêu đang ngồi bên cạnh: “Tôi đâu có vội, tôi cũng không có muốn tặng người ta một lọ ngôi sao giấy ở tiệc sinh nhật như ai kia.”

Quý Tiêu bị Kỳ Kỳ nói đến có chút xấu hổ, ra vẻ giận dữ chỉ tay vào cô ấy: “Cậu còn chọc nữa thì tôi sẽ lấy bình về nuôi cá!”

Chỉ là khi Quý Tiêu chỉ tay như vậy, ý cười trong mắt Kỳ Kỳ lại càng thêm đậm.

Cô thừa dịp khi Quý Tiêu không chú ý rút tờ giấy trong tay cô ấy ra, trên giấy ghi chi chít chữ, cười nó: “Ôi, chị Tiêu à, sao trên giấy gấp của cậu viết nhiều chữ vậy?”

Quý Tiêu nhìn bàn tay trống rỗng của mình, lập tức căng thẳng.

Đó là những lời cô viết cho Ngụy Khinh Ngữ sau khi đã góp nhặt và cải biên trên mạng mấy ngày nay, muốn sến bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Nếu để Kỳ Kỳ thấy được, thế nào cũng sẽ thành câu kim bài để cậu ấy châm chọc cô sau này!

“Rõ ràng không muốn từ bỏ cơ hội để chúng ta làm bạn, nhưng tôi…”

Nghĩ đến đây thì giọng nói của Kỳ Kỳ cũng vang lên.

Trên mặt Quý Tiêu càng thêm đỏ, vừa nhanh chóng đưa tay qua giật lại, vừa hét lên: “Không được xem, Kỳ Kỳ!”

Kỳ Kỳ nào dễ dàng thỏa hiệp như vậy, sau khi giấu dải giấy ra sau lưng, cô liền nhảy xuống giường: “Chị Tiêu, cậu không thể gây khó khăn cho bệnh nhân như tôi được.”

“Bệnh nhân như cậu? Cậu còn bắt tôi phải giúp cậu trốn khỏi bệnh viện đó, là bệnh nhân dữ chưa?” Quý Tiêu phản bác, nhảy qua giường bệnh của Kỳ Kỳ đuổi theo sau.

Ánh nắng trưa vô tư chiếu vào phòng bệnh, soi rõ sự hỗn loạn trong phòng.

Hai Alpha người xô ta né trên chiếc giường bệnh chật hẹp, lăn qua lộn lại đến chăn cũng bị rơi xuống đất, đến nỗi mấy bộ quần áo Kỳ Kỳ đặt ở cuối giường cũng không thoát được.

Cuối cùng, sau một lần phạm sai lầm của Kỳ Kỳ, Quý Tiêu đã khống chế được tay của cô ấy.

Cô lập tức khống chế cổ tay đang cầm dải giấy của Kỳ Kỳ lên trên tường ở cửa, liếc nhìn bại tướng trước mặt.

“Biết sai chưa? Sau này còn dám nói vậy nữa không? Có tin là bây giờ tôi sẽ xử lý em luôn không?” Quý Tiêu bị cuộc rượt đuổi vừa rồi gợi lên tính hơn thua của một Alpha, cô đắc ý nhìn Kỳ Kỳ, trong giọng nói còn có chút hổn hển.

Đều cùng là Alpha nên Kỳ Kỳ cũng không chịu thua, mặc cho đã bị khống chế, vẫn thêm dầu vào lửa mà tiếp lấy nửa câu sau Quý Tiêu vừa nói: “Nhưng tôi vẫn muốn em biết là tôi thích em.”

Đôi mắt hoa đào hơi hơi nhướng lên, nếu hiện tại có người đứng xem, nhất định sẽ cảm thấy hình ảnh này đặc biệt khiêu khích.

“Két…”

Ngay lúc hai người không ngờ đến, cảnh cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Gió lùa qua khung cửa sổ đang mở, hai người còn đang giằng co nhất thời đứng hình.

Chỉ nhìn thấy hai gương mặt mang biểu cảm bình tĩnh giống nhau cùng xuất hiện trong tầm mắt hai người.

Ngụy Khinh Ngữ và Kiều Nghê đứng trước cửa, cả hai đều im lặng, không ai lên tiếng trước.

–----------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Quý hèn: Aish chít tịt…

Kỳ Kỳ: Cmn… 

Ngụy lạnh lùng: Mang phòng tối đến đây cho tôi.

Kiều Nini: Chị ơi, em cũng muốn!

 –---------------

Editor: Chang.

Beta: Hạ Yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play