Hành lang yên tĩnh được thắp sáng bằng ánh đèn vàng, phản chiếu lại sự kinh ngạc bên trong đôi mắt Ngụy Khinh Ngữ.
Nàng nghiêng đầu, xoay qua nhìn cánh tay đang đỡ lấy mình. Không biết có phải là Quý Tiêu đang cố ý hay không, nhưng cổ tay của cô chỉ đặt kế bên hông nàng, bàn tay nhợt nhạt khép hờ lại, đến một ngón cũng không đụng vào người nàng.
Hơi ấm của người thiếu nữ truyền qua lớp áo đồng phục mỏng manh, mang theo hương Brandy đào vương vấn trên đầu vai nàng.
Ngụy Khinh Ngữ nghe thấy rõ một tiếng "thình thịch" nho nhỏ phát ra từ bên trong mình.
"Cô đứng vững nhé, tôi bỏ tay ra đây." Quý Tiêu lên tiếng nhắc nhở.
Ngụy Khinh Ngữ yên lặng thu lại ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
"Cô đi đứng cho cẩn thận là tôi đã cảm ơn cô lắm rồi, đừng có gây phiền toái cho người khác nữa."
Quý Tiêu nói rồi liền đút tay vào túi, sau đó đi lên lầu, cũng không thèm quay đầu lại thêm lần nào.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn bóng dáng Quý Tiêu đi về phía trước, trong đôi mắt xanh ngọc lần đầu tiên hiện ra một tia cảm xúc khác lạ.
Trầm lặng một hồi, nàng cũng bám vào tay vịn cầu thang rồi đi về phía trước.
Nghe được tiếng bước chân vừa chậm vừa nhẹ phía sau, Quý Tiêu lén thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bàn tay đang nắm chặt trong túi cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.
Có người rõ ràng là lúc đi lên thì rất ngầu lòi, nhưng vừa quay lưng lại đã thấy mồ hôi chảy đầy đầu.
Cô sợ Ngụy Khinh Ngữ bị tin tức tố của Quý Thanh Vân ảnh hưởng, nên mới viện cớ để rời khỏi bàn ăn.
May mà kịp lúc, nếu không hồi nãy náo loạn như vậy, Ngụy Khinh Ngữ chắc chắn sẽ bị Quý Thanh Vân đem đi bệnh viện.
Trong lòng Quý Tiêu vẫn còn vui vẻ, cô đẩy cửa phòng bước vào rồi ngồi xuống bàn học.
Nhưng khi tưởng tượng đến việc tiếp theo sẽ phải ngồi chung một phòng với Ngụy Khinh Ngữ như đã nói, Quý Tiêu bỗng dưng muốn xỉu ngang.
Mặc dù đã ở cạnh nhau lâu như vậy, nhưng khi đối mặt với cái cô nữ chính sẽ giết chết mình trong tương lai này, Quý Tiêu vẫn sợ y như cũ.
Cô mở cặp sách, tuỳ tiện lấy ra một đề thi ngày hôm nay, vẽ lung tung mấy cái vòng lên đó. Quý Tiêu khẽ cắn môi rồi dứt khoát đi tới gõ cửa phòng Ngụy Khinh Ngữ.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi tới gần rồi đột nhiên im bặt, ánh nắng mặt trời tràn ra từ bên trong. Ngụy Khinh Ngữ mở cửa cho Quý Tiêu, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Sống lưng nàng vẫn thẳng như cũ, động tác mở cửa cũng rất nhẹ nhàng. Thần sắc nàng đã khôi phục lại như bình thường, có vẻ là dư âm từ tin tức tố của Quý Thanh Vân đã hết rồi.
"Mời vào." Ngụy Khinh Ngữ nói rồi đứng nghiêng người qua một bên.
Quý Tiêu thoáng yên tâm, đi vào trong phòng.
Khi ngồi xuống ghế, để gia tăng thêm khí thế cho mình, Quý Tiêu vắt chéo chân lên, hất hàm nói: "Cô cứ xem trước đi, tôi ngồi chơi một lúc đã."
Dứt lời, cô liền ném bài thi xuống trước mặt Ngụy Khinh Ngữ.
Động tác thô lỗ này khiến ấn đường Ngụy Khinh Ngữ thoáng hiện lên chút bất mãn, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Cái mà Quý Tiêu cầm đến là bài thi Toán, mà Ngụy Khinh Ngữ học Toán cũng không tệ lắm. Hơn nữa, đề này nàng đã làm qua rồi, nên mỗi bài nàng chỉ cần đọc lướt qua một chút là đã hiểu.
Chỉ là, khi Ngụy Khinh Ngữ lật sang trang thứ hai của đề thi, con ngươi xanh ngọc thoáng dừng lại rồi chăm chú nhìn vào đề bài cuối cùng thật lâu.
Quý Tiêu hoàn toàn không chú ý đến hành động nhỏ này của nàng, cô vẫn ngồi rung chân, ung dung đánh giá một lượt căn phòng của Ngụy Khinh Ngữ.
Nếu nói cái phòng dán đầy các loại poster manga, anime và đủ loại gấu bông của nguyên chủ là kiểu phòng điển hình của đám phú nhị đại ăn chơi trác táng, thì căn phòng này của Ngụy Khinh Ngữ chính là kiểu phòng điển hình của các nữ chính.
Trên bức tường sơn trắng chỉ treo một chiếc đồng hồ đơn giản, chăn nệm trải trên giường không chút nếp nhăn. Cả không gian đều rất thoải mái, lại vô cùng sạch sẽ thoáng mát, thậm chí đến cả ánh mặt trời chiếu vào từ cùng một hướng, Quý Tiêu cũng cảm thấy dịu dàng đến lạ.
Cô nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ đặt một chiếc đèn ngủ có hoạ tiết tinh xảo ở đầu giường, trong lòng không khỏi cảm khái.
Dù có phải sống trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng Ngụy Khinh Ngữ vẫn luôn giữ được thể diện như trước, nàng cũng không hề từ bỏ những thói quen sinh hoạt của mình.
Đúng là khiến người ta phải khâm phục.
"Bắt đầu được chưa?"
Nghe giọng nói lạnh nhạt của Ngụy Khinh Ngữ truyền tới, Quý Tiêu vội vã thu lại dáng ngồi cà lơ phất phơ của mình, chuẩn bị ngoan ngoãn làm một con robot nghe Ngụy Khinh Ngữ giảng bài.
Nhưng cái làm Quý Tiêu không ngờ được là, câu đầu tiên Ngụy Khinh Ngữ nói không phải là các bước giải đề, mà là một câu chất vấn: "Bài này, cô chắc chắn là không biết làm à?"
Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ chỉ tay vào câu trắc nghiệm thứ hai từ dưới lên, trái tim đang đập bỗng dưng muốn đình công.
Trời ơi ‘cú’ tôi, trời ơiiii!!
Cô lại lấy đúng cái đề Toán mà mình làm xuất sắc nhất đến mới chết chứ!
Quý Tiêu cố gắng nhịn xuống cảm giác thấp thỏm trong lòng, cô nhìn vào khoảng giấy trắng, gật đầu hỏi ngược lại: "Đúng vậy, không được hả?"
Ngụy Khinh Ngữ không nói gì, nàng nhìn Quý Tiêu, đôi con ngươi màu xanh ngọc giống như có thể xuyên thủng lời nói dối kia.
Nàng lật bài thi lại, ngón tay như ngọc dừng lại ở câu hỏi lớn cuối cùng: "Vậy cô nói tôi nghe, bài này cô tính ra kiểu gì?"
Trong lòng Quý Tiêu lập tức có tiếng kêu lộp bộp.
Cô có thói quen giữ cho bài làm sạch sẽ, nên trước khi làm các câu hỏi lớn sẽ viết qua cách giải lên đề bài.
Ngụy Khinh Ngữ liếc nhìn Quý Tiêu một cái, không chút lưu tình vạch trần cô: "Không cần giả vờ nữa đâu, mấy bài này cô đều biết làm. Cô muốn làm gì? Nói đi."
Nếu tôi nói là tôi chỉ muốn giúp cô thoát khỏi cái tên cặn bã Quý Thanh Vân kia thôi, thì liệu cô có tin tôi không?
Trong phòng yên lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ, đồng hồ treo trên tường phát ra âm thanh tích tắc, mỗi tiếng đều như đang tra tấn Quý Tiêu.
Lúc trước nguyên chủ đối xử tệ với Ngụy Khinh Ngữ như thế, sợ là bây giờ có nói thật thì nàng cũng không tin.
Có lẽ còn cảm thấy mình lại đang giở trò gì đó ấy chứ.
Quý Tiêu nhìn các bước giải bài viết trên đề thi, nhận ra rằng bản thân lại vừa mới tự đào hố chôn mình.
Bài thi này cũng không phải là thuốc Bắc, có ăn vào cũng không chứng minh được sự trung thực của cô.
"Cốc cốc."
Trong phòng truyền đến hai tiếng gõ cửa.
Dì Ngô đứng ngoài cửa nói vọng vào trong: "Tiểu thư ở trong đó sao? Ông chủ có việc phải đi, tiểu thư xuống tiễn ông ấy đi."
Quý Tiêu như nắm được sợi rơm cứu mạng, vội đứng phắt dậy: "Được!"
Lần đầu tiên cô cảm thấy tên cặn bã Quý Thanh Vân này có tác dụng, chạy đi như bay rời khỏi phòng.
Chỉ là bài thi mà cô bỏ quên vẫn còn nằm trong tay Ngụy Khinh Ngữ, nàng thiếu nữ nhìn về phía Quý Tiêu rời đi, ánh mắt cũng dần dần tối lại.
Ngụy Khinh Ngữ biết rõ, bài thi này là do Quý Tiêu tự làm. Cho nên nàng lại càng nghi ngờ, vì lý do gì mà Quý Tiêu lại muốn nàng giảng một bài thi mà cô ta có thể tự làm được?
Chẳng lẽ chỉ là nhất thời hứng thú muốn làm nhục mình thôi sao?
(Beta: Con máu M thứ Hai thì không ai dám tranh Chủ Nhật luôn đó con gái 😔)
Thế vì sao khi bị nàng vạch trần lại á khẩu không trả lời được?
Mà còn không phải giống như trước kia, phát điên lên rồi thẳng tay tát mình một cái?
Cẩn thận nghĩ lại, Quý Tiêu muốn nàng giảng bài cho cô vào đúng lúc Quý Thanh Vân muốn đưa nàng đi.
Lúc tên Alpha vô sỉ Quý Thanh Vân phóng tin tức tố của mình ra, rồi lại muốn đưa nàng rời đi, mục đích hẳn là không tử tế gì.
Ngụy Khinh Ngữ vô cùng bối rối, nàng biết là Alpha như Quý Tiêu nhất định có thể ngửi thấy mùi pheromone của Quý Thanh Vân.
Đầu tiên là phóng thích tin tức tố, rồi vô lý đòi đuổi mình đi, sau đó là kế hoạch của Quý Thanh Vân thất bại...
Ngụy Khinh Ngữ đang cầm bài thi, ngón tay hơi khựng lại, nàng có chút không dám tin vào suy đoán của mình.
——Quý Tiêu bảo mình giảng bài cho cô ta, giống như là đang giải vây giúp mình vậy.
*
Ngày hôm sau, trời trong gió nhẹ.
Quý Tiêu dùng bữa sáng một mình xong liền lấy cặp sách ngồi vào trong xe, cô thiếu nữ thấp thỏm nhìn lên ghế phụ, gương mặt đầy vẻ chờ mong, thế nhưng từ sáng sớm đã không thấy bóng dáng Ngụy Khinh Ngữ đâu.
Tài xế: "Tiểu thư, Ngụy tiểu thư lại đi bộ đến trường rồi."
Quý Tiêu thở nhẹ một hơi, nhưng rồi không hiểu vì lý do gì mà trong lòng lại cảm thấy có chút hụt hẫng.
Có phải vì chuyện hôm qua mà Ngụy Khinh Ngữ lại càng ghét mình hơn rồi hay không? Thậm chí nàng còn không muốn ngồi cùng xe với mình nữa.
Quý Tiêu mơ hồ phỏng đoán, vẫy vẫy tay ra hiệu cho tài xế lái xe đi.
Xe nhanh chóng dừng trước cổng trường, Quý Tiêu chờ mong nhìn qua cửa kính, nhưng không phát hiện bóng dáng của Ngụy Khinh Ngữ, chỉ nhìn thấy Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh.
Hai người kia nhận ra xe của Quý Tiêu, thấy cô tới liền đứng từ xa vẫy tay với cô.
"Chào buổi sáng!" Kỳ Kỳ vẫn như thường ngày, tươi cười rực rỡ chào đón Quý Tiêu.
"Chào buổi sáng." Quý Tiêu cũng nở một nụ cười tươi tắn hiếm hoi.
Đã lâu rồi cô không cười như vậy, cảm giác có chút hoài niệm, thật giống như được quay lại thời còn học cấp ba.
"Chà, chị Tiêu hôm nay tâm trạng không tệ nha, tâm trạng ủ rũ ngày hôm qua đã tiêu hết rồi hả?" Phòng Nhất Minh ở bên cạnh trêu ghẹo.
Quý Tiêu đang ở thế không chút đề phòng, lại bị chọc vào nỗi đau vẫn đang đau âm ỉ, cô đáp lại Phòng Nhất Minh bằng một vẻ mặt hết sức ảm đạm.
"Đi thôi, nghe nói đã có danh sách rồi, sống hay chết đi xem là biết ngay chứ sao."
Kỳ Kỳ nói rồi liền kéo hai người đi về phía bảng thông báo đặt ở tầng một.
Ba người đến hơi muộn, lúc này đã có rất nhiều người đứng vây quanh bảng thông báo, Phòng Nhất Minh chen nửa ngày mới đến được dãy cuối cùng.
Quý Tiêu không rõ thành tích của mình thế nào, vậy nên cô cùng Phòng Nhất Minh tìm tên mình từ cuối trở lên.
Chỉ là, cô nhìn qua nhìn lại đến mức hoa cả mắt vẫn không tìm thấy tên mình ở chỗ nào.
Lúc này, phía sau Quý Tiêu truyền đến vài tiếng nói chuyện rì rầm.
"Là cô ta đúng không?"
"Hình như thế... Hay là cậu đến xem thử đi."
"Muốn chết à, tôi không đi đâu."
"Không phải cô ta chẳng bao giờ học hành gì sao? Thế nào mà điểm thi lại cao thế?"
"Ai biết, không phải gian lận đấy chứ..."
"Thế thì rõ ràng là cô ta đã gian lận, Sinh Học chỉ được có 7 điểm kia kìa..."
. . .
Quý Tiêu càng nghe càng cảm thấy là họ giống như đang nói đến mình, cô liền quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói chuyện, lại thấy hai Omega ở đối diện run lên một cái.
Cô đáng sợ thế à?
Quý Tiêu còn chưa kịp tự hỏi khuôn mặt này của mình rốt cuộc khiến người khác sợ hãi đến mức nào, thì giọng của Kỳ Kỳ từ đầu bên kia bảng thông báo đã vang lên: "Này! Quý Tiêu, tổn thọ rồi! Con m* nó cậu thi kiểu gì mà đứng thứ 35 cả khối thế, cậu muốn vào lớp thực nghiệm à?!"
Cái gì?!
Quý Tiêu đứng ngây người tại chỗ.
Cô vội vàng đi về phía Kỳ Kỳ, lại nhìn thấy tên của mình đúng là được viết phía sau số 35.
Thành tích của Quý Tiêu rực rỡ tới lạ thường: Ngữ Văn 81 điểm, Tiếng Anh 123 điểm, Vật Lý 91 điểm, Hoá Học 76 điểm. Còn môn Toán là 147 điểm, chỉ xếp sau người đứng thứ nhất là Ngụy Khinh Ngữ mà thôi.
Có mỗi cái môn Sinh chết tiệt kia, chỉ được có 7 điểm, bằng đúng số lẻ của môn Toán. Một mình nó lẻ loi đứng giữa cả đám học bá, trông lạc loài vô cùng.
"Cậu mang điện thoại vào à?" Kỳ Kỳ chọc chọc Quý Tiêu.
"Tôi mà cầm điện thoại thì môn sinh đã chẳng được có 7 điểm." Quý Tiêu nhìn thành tích của mình, không biết nên khóc hay cười.
"Đúng thế, nếu cô ta đã cầm điện thoại vào mà vẫn chỉ được có 7 điểm thì bình thường còn ngu đến mức nào chứ?"
"Có phải là lúc làm đến môn Sinh không đủ thời gian nên mới chỉ thi được có mấy điểm như vậy không..."
"Sao lại thế được, cậu biết không? Trường ta có máy gây nhiễu sóng, cứ vào giờ thi là mở lên, cô ta đi tra đáp án kiểu gì chứ."
"Nhỡ là chép của người xung quanh thì sao?"
"Xin người, cô ta đứng nhất từ dưới lên, người xung quanh cũng là cái đám học hành như từ dưới đáy xã hội đi lên thôi. Cậu xem điểm Toán cô ta cao thế kia cơ mà, cmn thiếu có 3 điểm là được tối đa rồi!"
. . .
Người xung quanh không ngừng bàn tán, họ muốn tra ra xem điểm thi của Quý Tiêu là xuất phát từ thực lực hay do gian lận mà có được.
Lúc này một Omega từ khu văn phòng đi tới, kéo tay áo Quý Tiêu, nhỏ giọng nói: "Quý Tiêu, chủ nhiệm Lưu bảo cậu đến văn phòng giáo viên."
Tiếng vừa phát ra, xung quanh cũng lập tức yên tĩnh lại.
Chủ nhiệm Lưu là người nghiêm khắc có tiếng, lại vô cùng bảo thủ, ông ta cực kỳ ghét đám học sinh không chịu học hành, chỉ lo ăn chơi sa đọa như Quý Tiêu.
Đặc biệt là lần thi này Quý Tiêu còn đạt được kết quả kỳ lạ như thế, không biết ông ta sẽ làm khó cô thế nào.
Chỉ một lát sau, cánh cửa sắt của văn phòng giáo viên đã vang lên một tiếng "kẽo kẹt" nặng nề.
Quý Tiêu đẩy cửa ra, đi đến.
Chủ nhiệm Lưu ngồi trước bàn làm việc, trên sofa bên cạnh là mấy giáo viên mà Quý Tiêu không nhận ra.
Mấy cặp mắt săm soi mang theo hơi thở không mấy tốt lành đổ dồn về phía cô.
Các giáo viên ở đây và chủ nhiệm Lưu là cùng một phe, bọn họ cũng giống như đám học sinh ngoài kia, đều nghi ngờ Quý Tiêu gian lận. Cho dù đã kiểm tra camera và không phát hiện Quý Tiêu có hành vi gian lận, nhưng họ vẫn không hề tin cô.
"Quý Tiêu đến rồi, lại đây đi." Chủ nhiệm Lưu dẫn đầu gọi Quý Tiêu lại.
"Được." Quý Tiêu gật đầu, không kiêu ngạo, không siểm nịnh ngồi xuống ghế.
Có lẽ là biểu hiện của cô quá ngay thẳng, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên lặng yên một cách kì quái.
Một giáo viên nữ đứng lên, ho nhẹ một tiếng, nói: "Quý Tiêu, dựa vào thành tích của em lần này, có lẽ các thầy cô cần phải cho em làm một bài kiểm tra khác. Còn về việc chuyển lớp thì em cứ tạm thời ở lớp cũ đã, đợi mấy ngày sau có kết quả rồi hẵng tính đến chuyện sang lớp thực nghiệm, được không?"
Cô giáo kia nói cực kỳ uyển chuyển, nhưng Quý Tiêu vừa nghe đã hiểu ra ngay.
Chính là không tin cô, không muốn " cục kít chuột" như cô làm hỏng "nồi cháo ngon" như lớp thực nghiệm chứ gì.
Quý Tiêu đã đi thực tập, cũng đã quá quen với điều lệ của trường học.
Cô biết bọn họ nhất định đã kiểm tra camera ở phòng thi, cũng đã mở họp để thảo luận về thành tích của mình rồi.
Quý Tiêu cho rằng, nếu đã công bố lên bảng thành tích thì hẳn là bọn họ đã công nhận thành tích của cô rồi.
Nhưng vì sao đến cuối cùng vẫn muốn kiểm tra mình thêm lần nữa?
Công bố thành tích của mình ra, để tất cả bạn bè đều biết, rồi lại công khai nghi ngờ mình.
Chẳng lẽ bọn họ không hề nghĩ rằng làm như vậy là đang xúc phạm lòng tự tôn của một đứa trẻ vị thành niên hay sao?
Quý Tiêu nhìn chủ nhiệm Lưu ngồi một bên bình tĩnh uống trà, thoáng cái đã hiểu ông ta căn bản không tin cô chút nào.
Ông ta nhận định rằng thành tích của cô là giả, phải giết gà doạ khỉ để chấn chỉnh tác phong của các học sinh khác.
"Em phải đợi mấy ngày ạ?" Quý Tiêu hỏi ngược lại.
"Cái này..." Cô giáo cũng không chắc chắn, đành nghiêng đầu nhìn về phía các giáo viên khác.
"Nếu em làm bài kiểm tra thêm một lần nữa, kết quả sẽ được đánh giá theo tiêu chí nào? Nếu trình độ của em đủ để vào lớp thực nghiệm, vậy các thầy cô sẽ làm thế nào để bù đắp cho việc em phải chịu sự chỉ trích của các bạn học khác trong thời gian chờ đợi kết quả?" Quý Tiêu lại tiếp tục hỏi.
Mấy giáo viên đều cứng họng, chủ nhiệm Lưu lại khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Đám trẻ con bây giờ thật sự cho là mình có chiêu gì để qua mắt được người lớn à."
Chủ nhiệm Lưu lại giương mắt hỏi ngược lại: "Quý Tiêu, thật sự là em thi được như thế sao?"
"Phải." Quý Tiêu chắc chắn trả lời.
Chủ nhiệm Lưu cười một tiếng, vỗ bả vai Quý Tiêu: "Nhưng mà, không ai chứng minh được cả."
"Học trò Quý Tiêu, làm người phải có tự trọng, có liêm sỉ, đừng tưởng chút thông minh của mình có thể qua mặt được người khác. Thành tích giả dối không chỉ là một vết nhơ trên hồ sơ, mà còn là một vết nhơ của phẩm chất đạo đức đấy."
Lời này nói ra, trong văn phòng lại càng tĩnh lặng hơn.
Thời tiết cuối hạ đầu thu hơi lạnh, cơn gió nhẹ theo cánh cửa sổ mở rộng thổi qua cánh tay Quý Tiêu.
Cô nhìn chủ nhiệm Lưu trước mặt, gương mặt nghiêm túc chính trực viết đầy vẻ nghi ngờ.
Từ trước đến giờ cô vẫn luôn là một người giỏi giang, chưa từng chịu nhục nhã như thế.
Chẳng lẽ chỉ vì nguyên chủ có tiếng xấu trong trường, nên có thể phủ định một sự thật có tìm thế nào cũng không ra vấn đề sao?
"Em có thể chứng minh."
Một giọng nói lạnh nhạt từ bên ngoài truyền tới, Ngụy Khinh Ngữ cầm bài thi trong tay, thẳng lưng đứng trước cửa.
——————
Edit: Sa.
Beta: Hạ Yên.