Phiến rèm trắng nơi phòng khách tắm mình trong nắng chiều, mùi bạc hà lắng đọng trong ly rượu Brandy, cảm giác thoải mái cùng chút dư vị bình yên hiếm có khó tìm lững lờ đọng lại quanh căn nhà.

Ngụy Khinh Ngữ tỉnh dậy sớm hơn Quý Tiêu.

Hàng mi dày chớp chớp liên tục, nàng thiếu nữ đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh.

Những năm qua nàng vẫn luôn như vậy, sẽ luôn giật mình tỉnh dậy khi mơ thấy giấc mộng may mắn được gặp lại Quý Tiêu.

Rồi sau đó, khi chỉ nhìn thấy một căn phòng vắng lặng, nàng sẽ chẳng thể nào ngủ lại được nữa.

Ánh sáng dịu nhẹ lọt qua đôi mắt đang hé mở của nàng, mùi hương ấm áp thân quen cùng hơi thở của cô gái trước mặt nhẹ nhàng rơi xuống gò má Ngụy Khinh Ngữ.

Ngụy Khinh Ngữ ngẩn người ngắm nhìn vẻ đẹp tinh anh rạng ngời bỗng hóa dịu dàng của Quý Tiêu khi cô say giấc, trái tim vốn luôn lo lắng của nàng lần đầu cảm nhận được sự bình tĩnh hiện hữu khi có cô bên cạnh.

Chiếc đồng hồ nhỏ nhắn đặt trên tủ đầu giường vẫn đang tích tách đếm thời gian trôi, vẫn là mùi hương Brandy đào tràn ngập sự ấm áp trong ký ức của nàng.

Ngụy Khinh Ngữ lặng lẽ ngắm nhìn Quý Tiêu đang ôm mình trong lồng ngực, trên gương mặt lộ ra một nụ cười mang vẻ chua xót.

Những dải tóc dài gần như cùng màu có phần lộn xộn quấn vào nhau, thậm chí hơi thở của họ cũng đang trao đổi cho nhau.

Ngụy Khinh Ngữ bỗng dưng cảm thấy mình thật sự không cần phải sợ hãi việc đây chỉ là một giấc mơ nữa.

“Đang nhìn trộm mình sao?”

Lúc này, trên đầu Ngụy Khinh Ngữ vang lên một giọng nói.

Quý Tiêu không biết đã tỉnh giấc từ lúc nào, đôi mắt trong veo không một gợn sóng, cô hơi rũ mắt chăm chú nhìn nàng.

Ngụy Khinh Ngữ nghiêng đầu về phía Quý Tiêu, nhẹ nhàng chạm vào vai cô: “Mình chỉ đang sợ cậu lại đột nhiên biến mất.”

Quý Tiêu hiểu được nỗi sợ trong lòng Ngụy Khinh Ngữ, cô giơ cánh tay mà Ngụy Khinh Ngữ đang giữ lấy lên, xoa xoa tóc nàng, nói: “Mình đang ở đây, sẽ không chạy trốn đi đâu cả.”

Ngụy Khinh Ngữ bá đạo nắm lấy tay Quý Tiêu, ngẩng đầu đe dọa cô: “Nếu cậu mà chạy trốn, mình sẽ bắt cậu lại rồi nhốt vào trong phòng tối.”

Quý Tiêu nghe thấy vậy thì giả bộ tội nghiệp nói: “Biết vậy mình không nên nói trước với cậu, để cậu lại đem mình nhốt vào căn phòng tối dưới tầng hầm kia.”

“Trễ rồi cưng.” Nói xong, Ngụy Khinh Ngữ nhoẻn miệng cười, sau đó thong thả đứng dậy từ trong lòng Quý Tiêu, nhặt bộ đồ dưới đất lên từ tốn mặc vào.

Quý Tiêu cao hơn Ngụy Khinh Ngữ, nên nàng chỉ cần lấy đại chiếc áo sơ-mi hơi rộng một chút của cô mặc vào là đã che được đùi.

Làn da trắng như tuyết đầy đặn hiện lên khi nàng bước đi, đôi chân thon dài lộ ra trước mặt Quý Tiêu không chút ngại ngùng, ngược lại lại khiến cô có chút bối rối.

Ngụy Khinh Ngữ đứng ở một bên quầy bar trong phòng bếp, rót nước và hỏi: “Cậu có muốn uống chút nước không?”

Quý Tiêu thoạt nhìn trông thật sự có vẻ khát nước, gật đầu: “Được.”

Cô nhìn bóng lưng Ngụy Khinh Ngữ đang rót nước, tư lự nói: “Khinh Ngữ này, thật ra mình có một thắc mắc muốn hỏi cậu.”

Ngụy Khinh Ngữ: “Cậu hỏi đi.”

Quý Tiêu: “Kỳ Kỳ, Nhất Minh, các cậu ấy…”

“Chỉ có Kỳ Kỳ mới có ký ức về thế giới kia.” Ngụy Khinh Ngữ nói rồi đưa nước cho Quý Tiêu.

“Thật vậy sao?” Quý Tiêu cầm cốc nước khẽ gật đầu.

Cô có chút thất vọng khi nghĩ đến những người xung quanh đã đồng hành cùng mình ở thế giới kia, họ đều xứng đáng có được những ký ức tốt đẹp đó.

Dòng nước ấm xoa dịu cổ họng khô ran của cô, Quý Tiêu suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: “Còn Kiều Nghê thì sao? Kỳ Kỳ và Kiều Nghê ở thế giới này thế nào rồi?”

Ngụy Khinh Ngữ lắc đầu: “Kỳ Kỳ cũng giống như mình, đã tìm kiếm Kiều Nghê rất lâu rồi.”

Quý Tiêu nghe được lời này cảm thấy có chút buồn bã.

Cô và Ngụy Khinh Ngữ đã được đoàn tụ, Phòng Nhất Minh và Tôn Thiển Thiển cũng đã viên mãn ở thế giới này rồi, nhưng Kỳ Kỳ vẫn không thể ở bên Kiều Nghê được.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu có chút sầu thương trong đôi mắt liền đổi chủ đề: “Cũng nhờ cậu mà tháng trước Kỳ Kỳ đã gặp lại được Kiều Nghê ở Horgos đấy.”

Quý Tiêu nghe vậy thì có chút mừng rỡ, hình như nghĩ ra điều gì, lại hỏi: “Kiều Nghê cũng có mặt trong đoàn du lịch đó sao?”

Ngụy Khinh Ngữ gật đầu: “Đúng rồi, Kỳ Kỳ nói rằng em ấy hiện giờ đang là bác sĩ tại bệnh viện liên kết đầu tiên của Đại học S.”

Quý Tiêu cảm thấy nhẹ nhõm phần nào: “Em ấy rốt cuộc cũng tiếp tục làm bác sĩ.”

“Với lại..” Ngụy Khinh Ngữ thì thầm, “Hôm qua Kỳ Kỳ phải nhập viện, cậu có muốn đến thăm cô ấy không?”

Cái kết của Kỳ Kỳ tại thế giới kia vẫn còn đọng lại trong đầu Quý Tiêu, bấy giờ cô lại nghe được lời này của Ngụy Khinh Ngữ, trái tim vừa mới thoải mái được đôi chút của cô lại đột ngột bị treo lên: “Không thể nào…”

Ngụy Khinh Ngữ lắc đầu, “Không phải thế, là bệnh nghề nghiệp của nhiếp ảnh gia thôi. Cô ấy làm nghề nhiều năm như vậy, đây là chuyện thường thôi.”

Điện tâm đồ của Quý Tiêu lại được hạ xuống.

Cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ, vui vẻ không chần chừ mà gật đầu ngay: “Được.”

*

Buổi chiều thang máy không quá đông đúc, âm thanh thang máy yếu ớt đến tầng phát ra trong hành lang vắng vẻ.

Ngụy Khinh Ngữ và Quý Tiêu đến khoa chỉnh hình nơi Kỳ Kỳ đang nằm.

Ngay khi hai người đến trước phòng của Kỳ Kỳ, cánh cửa màu trắng trước mặt họ đã được mở ra từ bên trong.

Kiều Nghê mở cửa chuẩn bị rời đi, mái tóc em búi thấp gọn gàng, trên người còn một mặc chiếc áo blouse trắng đặc trưng của bác sĩ.

Ánh sáng dịu nhẹ phía trên hành lang lọt vào tầm mắt của Quý Tiêu, khiến cô có ảo giác mình đang du hành xuyên thời gian và không gian.

Cô có cảm giác như mình đã được thấy Kiều Nghê trở thành một bác sĩ thực thụ ở thế giới kia, trông em rất chỉn chu thành thục, hàng lông mày vẫn giữ nguyên nét kiêu hãnh ngày xưa.

“Hai người là bạn của Kỳ Kỳ sao?” Kiều Nghê đứng ở cửa hỏi.

“Đúng vậy.” Ngụy Khinh Ngữ đáp.

“Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi điều độ, hãy khuyên cô ấy cố gắng đừng làm việc quá sức trong thời gian tới.” Kiều Nghê nói.

“Được, chúng tôi sẽ nhớ kĩ.” Ngụy Khinh Ngữ gật đầu.

Kiều Nghê cũng khẽ gật đầu với hai người, nói: “Tôi còn có việc phải làm, xin phép đi trước.” 

Sau đó em đút tay vào trong túi áo rồi thong thả rời đi.

Kỳ Kỳ đang ngồi trên giường bệnh ngóng ra phía cửa xem có chuyện gì, cô có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ: “Khinh Ngữ? Tại sao cậu lại đến đây? Không phải mình nói mình không sao rồi mà? Cậu hẳn là nhiều việc lắm, vậy mà còn phải đến đây.”

“Hôm qua bệnh viện gọi báo cho mình muốn cháy máy mà còn nó là không sao à?” Ngụy Khinh Ngữ vừa mở cửa bước vào vừa nói.

“Cậu không phải là người giám hộ khẩn cấp của mình hay sao?” Kỳ Kỳ thản nhiên nói, “Chỉ là bệnh cũ thôi, phẫu thuật xong sẽ khỏi.”

Nghe vậy, Quý Tiêu bày ra dáng vẻ quen thuộc, hai tay để trong túi, miệng nói lời trêu câu đùa: “Chị Kỳ nè, sao mà bệnh nào qua miệng cậu cũng thành chuyện thường hết vậy?”

Nghe giọng nói hào sảng của cô gái vang lên ngoài cửa khiến Kỳ Kỳ sửng sốt.

Cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này khiến Kỳ Kỳ có chút khó tin, cô nhìn Quý Tiêu từ cửa đi vào, đồng tử giãn ra.

“Nè, trả lại cho cậu.”

Cô vừa nói vừa ném thứ gì đó trong tay đến chỗ Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ vô thức đưa tay nhặt lên, là một thỏi son môi, nó có màu sắc giống hệt như cây son mà ngày đó cô đã đưa cho Quý Tiêu.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn vẻ mặt bàng hoàng của Kỳ Kỳ, nói với cô: “Quý Tiêu nhớ lại mọi chuyện rồi.”

Kỳ Kỳ nghe xong liền không khỏi kích động ngồi thẳng người dậy nhìn Quý Tiêu đang đi về phía mình, hào hứng nói: “Thật sao? Chị Tiêu, cậu thật sự nhớ hết mọi chuyện rồi sao?”

Quý Tiêu nhìn Kỳ Kỳ đang mặc áo bệnh nhân, ôm vai cô: “Này, cậu cũng nên chững chạc lên đi chứ, dù lớn hơn tôi năm tuổi nhưng sao cậu trông vẫn bất ổn quá vậy.”

Kỳ Kỳ hếch mũi tỏ vẻ không phục, “Hừ, cậu thì ổn quá nhỉ? Ổn tới mức cãi nhau với Khinh Ngữ chỉ vì chuyện trong quá khứ.”

“Thậm chí còn tự ghen với chính bản thân nữa chứ.”

Quý Tiêu nghe vậy, xấu hổ cúi đầu cười cười: “Ai biết được bản thân mình cũng có lúc nhỏ mọn như vậy chứ.”

Cô nhìn giỏ táo lớn trên bàn đầu giường, chủ động hỏi: “Có muốn ăn táo không?”

Kỳ Kỳ ngẩng đầu nói: “Nếu cậu gọt táo cho tôi thì tôi ăn thôi.”

“Được rồi, ai bảo cậu là người bệnh cơ chứ?” Quý Tiêu nói xong liền cầm lấy quả táo cùng con dao.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn hai người, biết mình cùng bọn họ cũng không tiện trò chuyện, liền chủ động nói: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi tìm Kiều Nghê bàn về việc phẫu thuật.”

Ánh nắng chan hòa chiếu qua cửa sổ kính, sưởi ấm phòng bệnh, những chiếc lá xanh điểm vàng lắc lư trong gió.

Sau khi Ngụy Khinh Ngữ rời đi, Kỳ Kỳ và Quý Tiêu ở trong phòng nói chuyện rất nhiều về những chuyện đã xảy ra trong thời gian Quý Tiêu không có ở đây.

Quý Tiêu cảm thấy chua xót khi nghe được những điều này.

Cô đặt quả táo đã gọt vỏ trong tay vào tay Kỳ Kỳ, nói: “Nói thật, tôi rất biết ơn cậu đấy Kỳ Kỳ. Nếu như ở thế giới này không có lấy một người biết đến những việc của thế giới kia, thì tôi không dám nghĩ tới mấy năm qua Ngụy Khinh Ngữ sẽ buồn đến mức nào.”

Kỳ Kỳ lắc đầu, “Nếu không có Khinh Ngữ thì tôi cũng đã rất khổ sở rồi.”

Cô nhìn cô gái nhỏ hơn mình năm tuổi trước mặt, nở một nụ cười rồi lại thở dài: “Tuy rằng ở thế giới kia tôi không thể sống được tới lúc thấy cảnh hai người ở bên nhau, nhưng ở thế giới này tôi lại là người duy nhất chứng kiến được câu chuyện của hai người, cũng coi như là may mắn rồi.”

Quý Tiêu nghe Kỳ Kỳ nói có chút áy náy: “Thật ra sau khi cậu đi, tôi đã làm một số chuyện rất khó xử với Ngụy Khinh Ngữ.”

Kỳ Kỳ không chê trách gì Quý Tiêu, thay vào đó, cô đặt tay lên tay Quý Tiêu và nói: “Nhưng chỉ cần kết quả cuối cùng tốt đẹp là được rồi, cậu hãy cứ nhìn về phía trước thôi, không phải mọi việc lúc nào cũng được thuận buồm xuôi gió, sông có khúc người cũng có lúc mà.”

Quý Tiêu gật đầu, “Cậu lúc nào cũng hiểu chuyện hơn tôi.”

Vừa nói, Quý Tiêu dường như lại nhớ ra chuyện gì, hối hả nói: “Vậy thì cậu cũng nhanh chóng theo đuổi lại Kiều Nghê đi chứ. Nhưng tuyệt đối không được nhắc tới việc cậu cũng có mối tình đầu đó nha.”

Kỳ Kỳ nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, kiên quyết nói: “Tôi nhất định sẽ làm được.”

Sau đó cô nhìn đôi mắt hơi hoe đỏ của Quý Tiêu, nói: “Dạ em hiểu bài rồi thưa cô.”

Lời vừa dứt, một tràng cười lại vang ra ngoài hành lang yên tĩnh của phòng bệnh, thanh âm hân hoan tràn đầy không khí của tuổi trẻ.

Ánh nắng chói chang khiến đàn chim sẻ ngồi trên ngọn cây cảm thấy lười biếng, mọi thứ dường như quay trở lại những ngày tháng bọn họ từng trốn học trèo tường đi mua trà sữa.

*

Khi cả hai rời khỏi bệnh viện, mặt trời đã ở đằng cực Tây.

Hoàng hôn nhuộm đỏ nơi chân trời, dần dần loang ra khắp cả vùng trời, Ngụy Khinh Ngữ tự mình chở Quý Tiêu về nhà.

Đèn cảm biến ở lối vào bật sáng trong căn phòng tối tăm, thứ ánh sáng yếu phủ lên hai người bọn họ một tầng sáng mờ ảo.

Quý Tiêu không thích ứng được với bóng tối, cô đưa tay muốn bật đèn thì bất ngờ bị một lực kéo giữ lại trong ngực.

Sự khao khát của Ngụy Khinh Ngữ hôm nay đã được giải tỏa, nhưng chỉ một lần vào buổi trưa vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn được nàng.

Nàng cố ý nghiêng người tới từ phía sau Quý Tiêu, đôi môi mềm mại dán vào tai cô, thủ thỉ: “Tối nay đừng về, có được không?”

Hơi thở có chút rối loạn, nhưng cũng đủ làm rạo rực trái tim người nào đó.

Quý Tiêu quay đầu lại tìm kiếm đôi môi Ngụy Khinh Ngữ, sau khi quấn quýt hồi lâu cùng nàng, cô mới ậm ừ giọng mũi “Ừm” nhẹ một tiếng.

Câu trả lời mập mờ tựa như một mồi lửa rơi vào đám củi khô, trong phút chốc khiến những cảm xúc rạo rực trong lòng hai người bùng phát mạnh mẽ.

Chiếc áo sơ-mi mà Ngụy Khinh Ngữ đang mặc vốn là áo của Quý Tiêu, khi cô hôn xuống, từng ngón tay chậm rãi lần tìm đến hàng cúc áo, động tác cũng trở nên vô cùng thuần thục.

Một cúc, hai cúc…

Cho đến khi chiếc áo rộng thùng thình trượt xuống, bờ vai mảnh khảnh cùng cần cổ trắng nõn cũng dần lộ ra trong không khí có chút lành lạnh.

Dấu vết xuất nguồn từ dây áo trên xương quai xanh giống như một lối mòn quanh co, viền hằn màu đỏ nhạt kéo dài xuống dưới, giống như đang dẫn dụ người ta thâm nhập vào sâu hơn.

Từng cái hôn nóng rực được rải xuống một cách tỉ mỉ, từ cần cổ cho đến bờ vai thon gầy mảnh mai của nàng thiếu nữ.

Sau đó một đường lần theo dần dần đi xuống dưới, lướt đi qua xương quai xanh tinh xảo rồi đến nốt ruồi nhỏ phía trên nơi trái tim đang điên đảo đập rộn lên.

Tủ giày ở cửa rung lên, không ít đồ đạc lỉnh kỉnh bị cuốn rơi xuống đất.

Thân thể Ngụy Khinh Ngữ vốn dĩ đã gầy mỏng, còn chưa kịp đợi nàng kịp phản ứng thì giây tiếp theo đã được Quý Tiêu bế lên, đặt ngồi trên tủ.

Chất gỗ lạnh lẽo từ dưới thân nàng truyền đến, những ngón tay thon dài của Quý Tiêu luồn qua mái tóc dài của nàng, từng chút một truyền hơi ấm vào tận sâu trong thùy não của nàng.

Hai luồng nhiệt độ trên nóng dưới lạnh xung đột với nhau lại cùng chạm vào một nơi khiến cơ thể Ngụy Khinh Ngữ mềm nhũn như muốn tan ra.

Nhưng chìm nổi chưa được bao lâu thì từ ngoài cửa đã truyền đến một tràng âm báo đơn điệu. 

Chính xác thì đó là tiếng mở cửa cánh cửa ngay bên cạnh hai người.

“Lạch cạch.” 

Là tiếng ổ khoá thông minh bị người nào đó vặn mở từ bên ngoài.

–---------------

Editor: Mưng.

Beta: Hạ Yên.

---------------

Chào mọi người, lại là mình đâyyyyy, mọi người nghỉ Tết có vui không???

Vốn định up sớm để làm quà Tết cho mọi người mà mình bận với lười quá nên thành ra tới tận hôm nay mới up được, sỏ zi cả nhà 👉👈

Chúc cả nhà có một kỳ nghỉ Tết thật vui vẻ, năm mới nhiều sức khoẻ và niềm vui (tất nhiên là phải nhiều xiền nữa, hê hê) 🎉 🎊

Cảm ơn vì đã đồng hành với chúng mình trong suốt 1 năm vừa qua, năm mới chúng ta hãy cùng nhau cố gắng hơn nhé 💪✌️

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play