Những bông tuyết trắng lần lượt rơi xuống từ trên bầu trời, khiến cho đêm Giáng sinh vốn sôi động náo nhiệt bất ngờ thêm phần ôn hòa.
Nhiệt độ bên ngoài đột ngột giảm xuống và thời tiết cũng trở nên lạnh hơn rất nhiều, nhưng bên trong ca-bin của vòng quay được bao phủ bởi màu vàng ấm áp lại đang dần nóng lên.
Ánh đèn chiếu rọi vào hai cái bóng đang chồng lên nhau trên khung cửa kính sáng rực, quả táo nhỏ rơi vào trong giỏ hoa, hôn lên những chiếc gai bén nhọn trên thân nhành hoa hồng.
Trong lúc Quý Tiêu vẫn còn bị mê hoặc bởi vẻ ngoài quyến rũ của Ngụy Khinh Ngữ thì một nụ hôn bất ngờ xuất hiện.
Ca-bin bị rung lắc nhẹ, trái tim Quý Tiêu nhất thời bị loạn nhịp trong một giây, nhưng ở giây tiếp theo, cô đã kiên định đón nhận nụ hôn của Ngụy Khinh Ngữ.
Trong ấn tượng của Quý Tiêu, Ngụy Khinh Ngữ hiếm khi chủ động như vậy, hương vị bạc hà tràn ngập đầu lưỡi cô, tựa như những đóa hoa bé nhỏ nở rộ trong lòng cô.
Nụ hôn của Ngụy Khinh Ngữ kéo dài rất lâu, mãi sau đó nàng mới buông Quý Tiêu ra để lấy hơi.
Ngụy Khinh Ngữ không thích mấy từ “số phận” hay “Thần” mà Quý Tiêu nói đến, đặc biệt là sau khi nàng biết được cô bị trời xui đất khiến* mới đến với thế giới này.
(*Câu gốc: 陰差陽錯 hay “Âm sai dương thác”: Một tai nạn xuất phát từ nhiều nguyên nhân (thành ngữ); một sự kết hợp kỳ lạ của các yếu tố.)
Nàng ôm lấy cổ Quý Tiêu, khẽ nói: “Nếu vậy thì hãy để Thần tới trừng phạt mình.”
Giọng nói nhẹ nhàng như mang theo sương mờ, tựa như những lời yêu thương mơ hồ nhưng cũng giống như một lời thề nguyện chân thành.
Đầu óc Quý Tiêu trở nên trống rỗng sau nụ hôn vừa rồi, nghe nàng nói xong cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng đang đáp lại lời trêu chọc khi nãy của mình.
Rốt cuộc Quý Tiêu vẫn không nhịn được muốn thưởng thức hương vị bạc hà một lần nữa, cô vuốt ve cằm Ngụy Khinh Ngữ, đáp trả lại nụ hôn của nàng.
Những bông tuyết dần dần chất đống lại bên ngoài cửa sổ ca-bin, tạo thành một đường viền mỏng, giống như một vật trang trí đặc biệt cho lễ Giáng sinh.
Thời gian nhấn nút tua nhanh trong sự ấm áp của cả hai, chỉ bằng một nụ hôn, chiếc ca-bin đã đưa cả hai vượt qua đỉnh của vòng quay khổng lồ và bắt đầu đi xuống.
Quý Tiêu nhìn thấy thành phố phía dưới được thắp sáng rực rỡ, đêm lễ Giáng sinh vẫn đang diễn ra.
Có sương có tuyết, có những ánh đèn ne-on rực rỡ sắc màu, còn cô đang ngồi trên đỉnh, giống như có thể chạm vào các vì sao.
Ngụy Khinh Ngữ tựa đầu vào cánh tay Quý Tiêu, ngước nhìn Quý Tiêu đang ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, nàng thì thầm vào tai cô: “Cậu đã từng nghe qua chưa? Những cặp tình nhân hôn nhau trên đỉnh vòng quay sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
Quý Tiêu nghe thấy vậy liền quay đầu nhìn Ngụy Khinh Ngữ.
Ánh sáng lọt vào giữa đôi mắt của hai người, là một tình yêu không thể diễn tả bằng lời.
Quý Tiêu nghiêng người, đặt môi hôn lên vành tai Ngụy Khinh Ngữ, sau một cái chạm nhẹ nhàng, cô chậm rãi nói: “Vẫn còn có kiếp sau.”
Màn đêm dần trở nên dày đặc và sâu thẳm, những bông tuyết như đang nhảy múa trên không trung.
Quý Tiêu nhìn những bông tuyết bay ngoài cửa sổ, hạt tuyết trắng tựa như lông ngỗng khiến cô nhớ tới những đóa hoa đồ mi.
Cô có chút tò mò nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang tựa vào vai mình, hỏi: “Tại sao cậu lại thích hoa đồ mi?”
Mái tóc dài mềm mại của nàng thiếu nữ khẽ dụi vào vai Quý Tiêu, Ngụy Khinh Ngữ nhìn khuôn mặt Quý Tiêu, nàng suy nghĩ một chút, cẩn thận thành thật nói: “Thật ra là bởi vì sinh nhật của cậu đúng vào cuối mùa hoa đồ mi nở.”
Những cảm xúc tuổi thơ luôn khiến người ta rung động, Ngụy Khinh Ngữ luôn cảm thấy có chút áy náy khi nhìn người trước mặt, cô ấy không phải là người trong quá khứ kia.
Nàng tự hỏi mình có nên tiếp tục thích hoa đồ mi nữa hay không.
Ngụy Khinh Ngữ nghĩ như vậy, rồi lại hỏi: “Ngày sinh nhật của cậu thì sao? Ngày chính xác ấy.”
Quý Tiêu hiểu rõ Ngụy Khinh Ngữ đang nghĩ gì, cô cầm tay nàng, nói: “Ngày 31 tháng 7.”
“Thật sự là ngày cuối cùng.”
Nếu có bóng tối của quá khứ, hãy che đậy nó đi. Không cần vì một chuyện gì đó không tốt đẹp mà lại vứt bỏ đi vẻ đẹp của nó.
Vòng quay đang từ từ hạ xuống, những bông tuyết trên khắp bầu trời giống như những ngôi sao đang dần rơi xuống.
Quý Tiêu cảm nhận được hơi thở ấm áp của Ngụy Khinh Ngữ đang phả vào cổ mình, cô lấy một bên tai nghe từ trong hộp đựng ra.
“Nè.”
Ngụy Khinh Ngữ hơi ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn chiếc tai nghe trong tay Quý Tiêu: “Gì vậy?”
Quý Tiêu không lên tiếng giải thích, chỉ giúp Ngụy Khinh Ngữ đeo tai nghe vào.
Cô bấm bấm điện thoại, vài giây sau âm thanh trong trẻo của đàn dương cầm lọt vào tai Ngụy Khinh Ngữ.
Đó là một bài nhạc nàng chưa từng nghe qua, có vẻ như nó được Quý Tiêu sáng tác, hoặc có thể nó đến từ thế giới của cô.
“Nếu như chúng ta chưa từng gặp nhau, cậu sẽ đang ở nơi đâu…?
Nếu như chúng ta chưa hề quen biết bao giờ, thì sẽ chẳng tồn tại bài hát này…”
Giọng hát dịu dàng của cô gái trẻ vang lên trong đầu Ngụy Khinh Ngữ, nương theo đôi tai truyền vào trái tim nàng.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Khinh Ngữ nghe Quý Tiêu hát, cũng là lần đầu nàng nghe thấy sự dịu dàng từ giọng cô, nó hoàn toàn không có sự hung hãn của Alpha.
“Đây là bài gì vậy?” Ngụy Khinh Ngữ hỏi.
“Đây là bài hát ở thế giới của mình, tên là ‘Nếu Như Chúng Ta Chưa Từng Gặp Nhau’. Ở đây không có nên mình dựa vào trí nhớ của mình để viết lại nhạc, sau đó hát tặng cho cậu.” Quý Tiêu đáp
“Nếu Chúng Ta Chưa Từng Gặp Nhau…”
Ngụy Khinh Ngụy cẩn thận ghi nhớ lời bài hát, giai điệu vang vọng bên tai khiến đôi mắt của nàng tràn ngập niềm vui.
Nếu nàng chưa từng gặp Quý Tiêu, có lẽ nàng đã giống như trong nguyên tác, ở bên Tấn Nam Phong, sau đó giành lại Mạn Thanh rồi sống như một con rối không có cảm xúc, chỉ có thể để mặc bản thân bị thế giới trong truyện điều khiển, giống như Trần Lâm Ký vậy.
Những bông tuyết ngoài cửa sổ bay phấp phới như lông ngỗng, Ngụy Khinh Ngữ nhìn khuôn mặt Quý Tiêu qua ô kính cửa sổ.
Ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt cô, mái tóc đen, đôi môi đỏ và đôi mắt màu vàng cam dưới hàng mi dày.
Ngoài kính cửa sổ chỉ có bầu trời đêm đen kịt và tuyết rơi trắng xóa.
Nàng lại nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Quý Tiêu, dường như đang bày tỏ cảm xúc: “Cảm ơn cậu vì đã tô màu cho thế giới u tối của mình.”
Quý Tiêu nghe vậy cũng nhẹ nhàng tựa vào đỉnh đầu Ngụy Khinh Ngữ, chậm rãi nói: “Mình cũng muốn cảm ơn cậu vì đã trở thành người duy nhất trên thế giới này mà mình có thể cùng chia sẻ mọi thứ.”
*
Những ngôi sao rải rác điểm xuyết màn đêm đen, những bông tuyết được ánh trăng bao phủ một màu trắng thiêng liêng cho toàn thành phố.
Đúng lúc kim phút và kim giờ trên tháp chuông nhà thờ gần như trùng với chữ số La Mã “XII”, chiếc xe thể thao màu đỏ lao qua tuyết như một thành viên trong gia đình đang về nhà muộn, tiến vào tòa nhà nhỏ mang phong cách phương Tây cổ điển.
Dì Ngô và Tiểu Quất đã đợi Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ từ lâu, nhưng lại không hề có cảm giác nhàm chán khi phải chờ đợi.
Tuyết phủ trên mặt sân in đầy dấu chân lộn xộn, khi Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ bước xuống xe, họ đã nhìn thấy một quả cầu tuyết trắng tròn đang lăn ở sân sau.
Tiểu Quất đứng sau quả cầu tuyết cùng với An Sầm và dì Ngô.
Cô bé chưa bao giờ nhìn thấy tuyết dày như vậy, khuôn mặt đỏ ửng vì lạnh của em hiện lên một nụ cười suồng sã: “Tiểu thư! Ngụy tiểu thư! Mau tới đây giúp đi! Bọn em không thể cử động được!
“Mọi người chơi vui thế.” Quý Tiêu đứng từ xa nhìn quả cầu tuyết lớn, lên tiếng trêu đùa.
“Đêm Giáng sinh bình an hiếm khi mọi người đều được nghỉ, tuyết dày như vậy mà không chơi thì phí lắm.” An Sầm nói với Quý Tiêu như thể đang bảo vệ Tiểu Quất, “Em đúng là đồ tư bản độc ác, không được bóc lột những người lao động chúng tôi.”
(Editor: Ôi… Câu nói lên tiếng lòng của tui đây sao?)
“Em chịu thôi, nói không lại cô. Em chỉ mới nói có một câu thôi mà cô đã có sẵn mười câu để đáp lại rồi.” Quý Tiêu bất mãn nhún mũi, “Thật sự nên mời bác sĩ Hách đi cùng.”
“Cậu có chắc là lúc bác sĩ Hách tới đây sẽ không liên minh với cô An không?” Ngụy Khinh Ngữ đứng một bên, nhàn nhã nói.
Khi nghe thấy điều này, Quý Tiêu liền nhìn Ngụy Khinh Ngữ với ánh mắt có chút hờn dỗi, còn nàng thì ôm cánh tay cô càng thân mật hơn.
Mùi bạc hà thoang thoảng vương trên bên má Quý Tiêu, theo làn gió gửi một lời hẹn: “Nhưng mình sẽ luôn sát cánh bên cậu, tình yêu ạ.”
Thình thịch, thình thịch…
Ba chữ cuối cùng trong câu nói của Ngụy Khinh Ngữ giống như một quả pháo hoa, khi bắn ra kéo theo đuôi lửa sáng đỏ rực chói lóa, nó nhanh chóng bay lên trong lòng Quý Tiêu, sau đó đột nhiên nổ tung như vô số ngôi sao rơi vào dải ngân hà.
Chung quanh dường như bỗng chốc trở nên yên tĩnh, Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang hơi nghiêng đầu nhìn về phía mình với khuôn mặt tươi cười, trong phút chốc quên cả việc hít thở.
Cô nghe thấy âm thanh của bông tuyết đang lạo xạo dưới chân và tiếng đập gần như điên cuồng phát ra từ trái tim mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của nàng thiếu nữ nở rộ như những đóa hoa đồ mi, trắng trẻo và rực rỡ.
Nó đã khắc sâu vào trái tim Quý Tiêu, vĩnh viễn không bao giờ quên được.
“Đôi vợ vợ son các người đang nói chuyện gì vậy? Nhanh qua đây giúp bọn tôi đi, người tuyết này to quá, ba người bọn tôi không đủ sức!”
Đúng lúc này, tiếng gọi của An Sầm cắt ngang sự ngọt ngào giữa Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ.
Ngụy Khinh Ngữ nghe thấy vậy liền ngượng ngùng buông cánh tay Quý Tiêu ra.
Nàng trò chuyện từ xa với An Sầm và những người khác, rồi cũng nhanh chóng tham gia công trình đắp người tuyết của Tiểu Quất.
Quý Tiêu đứng trong sân nhìn bóng dáng Ngụy Khinh Ngữ rời đi, sau khi nàng vừa rời khỏi, một nụ cười chậm rãi nở trên môi cô.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Ngụy Khinh Ngữ gọi mình bằng cái tên thân mật như vậy.
Gió đêm mang theo những bông tuyết thổi qua, ngọt ngào mát lạnh như kẹo bạc hà.
Ánh đèn trong sân chiếu sáng màn đêm, cô gái nhỏ mặc chiếc áo khoác len màu nâu, bước đi nhẹ nhàng như một chú nai con trong làn tuyết trắng.
Quý Tiêu nhìn theo, ma xui quỷ khiến làm cô giơ hai tay lên, hơi nheo mắt trái, cố gắng ghi nhớ khoảnh khắc này trong tâm trí.
Xung quanh khu biệt thự vang lên tiếng reo hò đếm ngược, nhà thờ xa xa lúc này cũng điểm chuông mười hai giờ.
Cùng lúc đó, trong tầm mắt của mình, Quý Tiêu phát hiện ra chiếc áo khoác trên người Ngụy Khinh Ngữ dường như đã phai màu, biến thành màu trắng như tuyết.
Nàng trông như đã lớn hơn vài tuổi, mái tóc đen dài được cắt ngắn đi không ít, xõa trên tấm lưng gầy của nàng.
Chiếc váy len trên người cũng biến thành chiếc quần jean xanh, ống quần được cho vào đôi bốt, thoạt nhìn trông gọn gàng và năng động hơn.
Tuyết mềm biến thành sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, giọng nói của dì Ngô, Tiểu Quất và cả An Sầm cũng biến mất, thay vào đó là một giọng nữ xa lạ.
“Có phải bạn gái của cô Ngụy đang ở ngoài tòa nhà đợi cô không? Trông cô ấy thật sự rất xinh đẹp.”
“Không tính là bạn gái, cô ấy còn chưa đồng ý với tôi.”
Quý Tiêu đột nhiên cảm thấy trong lòng đau nhói, cô nhận ra hình như mình đã nhìn thấy dáng vẻ trong tương lai của Ngụy Khinh Ngữ.
Một tương lai mà nàng đang sống tiếp sau khi cô đã rời khỏi thế giới này.
Quý Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía xa, vì không bị bất cứ toà nhà nào cản trở tầm nhìn nên đèn đuốc trong nhà thờ vốn đã sáng chói lúc này lại càng rực rỡ hơn.
Gió lạnh thổi qua khuôn mặt người thiếu nữ, đôi mắt cô không kìm được mà đỏ lên.
Cái gọi là ‘món quà’ vẫn không thể thay đổi số phận phải đối mặt với cái chết của cô ở thế giới này.
… Đúng không?
“Quý Tiêu?” Giọng nói của Ngụy Khinh Ngữ cắt đứt dòng suy nghĩ của Quý Tiêu.
Đêm tối khiến nàng khó có thể nhìn rõ được biểu cảm trên mặt của Quý Tiêu lúc này, nàng chỉ có thể giơ cánh tay lên, hướng về phía cô: “Sao cậu không tới đây?”
Quý Tiêu ngắm nhìn nụ cười ngây ngô của Ngụy Khinh Ngữ, vội vàng đè nén nỗi buồn của bản thân xuống.
Cô sụt sịt cái mũi đang nghèn nghẹn của mình, vừa bước chân hòa vào niềm vui của ngày lễ, vừa giả vờ thư giãn, nói: “Tới liền.”
Ít nhất thì ngày đó vẫn chưa đến.
–---------------
Lời tác giả có lời muốn nói:
“Nếu như chúng ta chưa từng gặp nhau, cậu sẽ đang ở nơi đâu? Nếu như chúng ta chưa hề quen biết bao giờ, thì sẽ chẳng tồn tại bài hát này.”
Đây là bài hát ‘Nếu Như Chúng Ta Chưa Từng Gặp Nhau’ (tên tiếng Trung: 如果我們不曾相遇) của Ngũ Nguyệt Thiên Mayday (五月天).
–---------------
Editor: Rùa.
Beta: Hạ Yên.