Đưa tay đè lên chốt mở “kêu gọi”, đợi sau một lúc lâu, Kê Du Cẩn vẫn không thu được bất kì tín hiệu đáp lại nào.
Nhiếp Câu không đáp lại kia đang làm cái gì vậy? Đang livestream chơi game.
Lúc cảm nhận được lắc tay đang rung động, lòng Nhiếp Câu vô cùng khó chịu. A Cẩn của hắn, đang nhớ đến hắn sao? Nhiếp Câu thật sự rất muốn đáp lại, nhưng hắn không thể. Lại một lần bị nguy cơ sinh tử của Kê Du Cẩn dọa đến, hắn không dám thử bất kì khả năng nào có thể tạo nên sự bất hạnh cho đối phương.
Đời trước hắn không mê tín cái gì Thần Phật với lời thề, nhưng nếu liên quan đến an nguy tính mạng của Kê Du Cẩn, vậy mặc kệ tất cả, hắn thà tin còn hơn không.
Sau khi cùng Tiêu Tiêu rời đi, hắn đến ở trong nhà Tiêu Tiêu. Cư dân mạng trong phòng livestream hỏa nhãn kim tinh đến cỡ nào, từ bối cảnh livestream trong phòng Nhiếp Câu đã rất nhanh đoán ra được sự thật hắn và Tiêu Tiêu ở chung với nhau.
-- Làm cái gì vậy? Horse vậy mà lại ngoại tình?
-- Sẽ không là hiểu lầm nữa chứ? Horse mau đến bác bỏ tin đồn đi.
-- Hắn không phản bác? Sẽ không thật sự ngoại tình chứ?
-- Tính thời gian, bây giờ anh giai chủ nhà còn mang thai con hắn mà nhỉ? Dựa vào thiết lập thâm tình hot lên rồi, khốn nạn cũng đáng sợ hơn người bình thường nữa.
-- Từ fan thành anti, cảm giác bản thân bị lừa gạt.
-- Có phải hắn đã quên lời hứa hẹn của mình trước đây không, mới qua được bao lâu chứ? Internet còn ghi lại đầy kìa!
-- Đm! Lợi dụng xào CP bán hủ để bản thân hot thì không nói, còn vứt bỏ vợ đang mang thai, report!
Đối mặt với những lời nghi ngờ và nhục mạ, Nhiếp Câu không giải thích hay phản bác gì, thậm chí có hơi vui mừng mà nghĩ: Mọi người đều đứng về phía A Cẩn, thật tốt.
Bởi vì hắn thất thần, thao tác chơi game trên điện thoại cũng thất bại, bị đồng đội tố cáo afk.
Sau khi bị người ta phát hiện hắn “ngoại tình”, gần đây trải nghiệm trò chơi nào cũng không tốt, rất nhiều anti-fan sẽ chuyên môn chặn đường hắn lúc xếp đội, một khi thành công xếp đội chung sẽ kiếm chuyện với hắn. Nếu là đồng đội vậy càng hay, thật sự là lấy 1 địch 9. Thậm chí lúc hắn sắp thắng, đồng đội sẽ đầu hàng tập thể.
Bị mắng không chỉ có hắn, còn có “tiểu tam” Tiêu Tiêu.
Không cần biết là thân phận gì, chỉ cần làm kẻ thứ ba đều sẽ bị người khác khinh thường. Dù phần lớn fans của cậu ta là fans trung thành, cũng chịu không được chuyện cậu ta đã làm.
“Cậu livestream làm gì? Hiện giờ chúng ta đã thành chuột chạy qua đường người người đòi đánh. Cũng tại cậu trước đây lúc cầu hôn lại quậy một trận lớn như vậy, bây giờ cưỡi lên lưng cọp khó xuống đó thấy chưa?” Tiêu Tiêu oán giận nói.
Cậu ta bị cư dân mạng mắng vô cùng thảm, không dám tiếp tục livestream nữa.
Nhiếp Câu không thèm để bụng: “Bọn họ nói cũng không sai, vốn dĩ là tôi phụ lòng A Cẩn, bị mắng cũng xứng đáng.”
Lời này vừa nói xong, Tiêu Tiêu hiểu rõ tâm tư của Nhiếp Câu. Người đàn ông này cố ý để cho người khác biết chuyện này, hắn muốn dùng dư luận để ép mình buông tay! Vì rời khỏi mình, ngay cả danh dự của bản thân hắn cũng không cần nữa.
“Tôi đói bụng, cậu đi nấu cơm đi!” Tiêu Tiêu nuốt xuống buồn bực trong lòng, mở miệng sai bảo.
Tay Nhiếp Câu hơi dừng một chút, món này là món Kê Du Cẩn thích ăn, hắn thường xuyên nấu cho anh.
Tiêu Tiêu tiếp tục nói: “Trước đây mỗi lần cậu nấu cơm đều phải hỏi Kê Du Cẩn câu đó sao?”
“Không, tôi tự biết anh ấy thích ăn món gì.” Nhiếp Câu trả lời đúng sự thật, mặc kệ Tiêu Tiêu nghe xong có khó chịu hay không.
Tiêu Tiêu xác thật vô cùng khó chịu, cho dù ăn được cơm Nhiếp Câu tự tay làm, cũng chẳng thấy vui vẻ gì.
“Khó ăn chết được, cơ bản không ngon giống như nhìn thấy trong livestream!” Tiêu Tiêu nếm mấy miếng rồi oán giận nói, nhưng vẫn ăn sạch sẽ, không lãng phí dù chỉ một chút.
Nhiếp Câu bị ghét bỏ cũng không nói gì. Chuyện nấu cơm này, dụng tâm hay không dụng tâm, hương vị sẽ khác biệt rất lớn.
Nhiếp Câu ở phòng dành cho khách trong nhà Tiêu Tiêu. Trước đây Tiêu Tiêu không nói gì, nhưng hôm nay trong lòng cậu không thoải mái, khó tránh sẽ nghĩ nhiều chút.
Cậu ta dùng mọi cách để cướp người đàn ông này về, không phải để trang trí cho đẹp nhà! Nghĩ vậy, vào buổi tối, Tiêu Tiêu yêu cầu Nhiếp Câu ngủ cùng giường với mình.
Nhiếp Câu nhíu mày: “Ngủ cùng nhau cũng vô dụng, tôi không thể có phản ứng với bất kì ai ngoài A Cẩn.
Tiêu Tiêu giận đến cười ra tiếng, đưa một ly nước tới trước mặt Nhiếp Câu: “Uống đi, chỉ cần là đàn ông bình thường đều có thể có phản ứng.”
Lời nói của Tiêu Tiêu đã cho thấy rõ ràng trong nước có bỏ thêm thuốc, Nhiếp Câu chần chờ không chịu nhận lấy.
Ánh mắt Nhiếp Câu nhìn cậu ta cuối cùng cũng không lạnh nhạt nữa mà tràn đầy thù hận, nhưng vẫn uống ly nước kia.
Hiệu quả của thuốc nhanh chóng phát huy, dù cho lòng Nhiếp Câu không muốn thì thân thể vẫn có phản ứng. Tiêu Tiêu tới gần, leo lên người Nhiếp Câu, cởi quần áo của hắn.
Cảm giác tiếp xúc da thịt làm Nhiếp Câu cảm thấy một trận quay cuồng, hắn tưởng tượng sẽ phải làm chuyện đó với Tiêu Tiêu, hắn cảm giác vô cùng ghê tởm. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, sau này hắn thật sự không còn tư cách để đụng vào A Cẩn nữa, bởi vì hắn đã không còn sạch sẽ.
Nội tâm mâu thuẫn phản ứng đến cơ thể, Nhiếp Câu thật sự nôn ra. Hắn quay đầu đi không ngừng nôn khan.
Sắc mặt Tiêu Tiêu cực kì khó coi, trong mắt cậu ta trào ra nước mắt, phát điên hét lên với Nhiếp Câu: “Cậu cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!”
Nghe được lời này, Nhiếp Câu như được đại xá, dứt khoát lưu loát rời khỏi căn phòng này. Còn phản ứng do bị bỏ thuốc, à, tắm nước lạnh, dùng tay, rất nhiều cách để giải quyết, không cần phải quan hệ với người khác mới có thể giải trừ.
Bất kể là nguyên nhân gì, chỉ cần không phải A Cẩn, vậy thì đừng hòng.
Sau khi Nhiếp Câu xử lý xong, một lần nữa về phòng cho khách ngủ, lại không nghĩ rằng Tiêu Tiêu lại xông vào. Nhiếp Câu nhíu mày. Sao? Còn chưa chịu hết hi vọng?
Tiêu Tiêu nói: “Cậu nhắm mắt lại, làm bộ ngủ đi.”
Nhiếp Câu không biết trong hồ lô cậu ta bán thuốc gì, nhắm mắt lại, sau đó thấy tiếng đèn flash và tiếng chụp ảnh, thì ra Tiêu Tiêu sấn đến chụp vài bức ảnh.
Ánh mắt Nhiếp Câu lập tức sắc bén lên: “Anh chụp ảnh như vậy là muốn làm gì nữa đây?”
Tiêu Tiêu cười lạnh: “Làm gì cậu không đoán được sao? Gửi cho A Cẩn của cậu đó!”
“Anh ấy bây giờ đã rất đau khổ, thân thể lại suy yếu, chịu không nổi kích thích.” Nhiếp Câu nóng nảy.
Tiêu Tiêu không quan tâm đến điều đó, cảm xúc lúc này của cậu ta đã mất khống chế, mang theo khoái ý trả thù mà nói: “Tôi không quan tâm! Cậu làm tôi khó chịu, tôi phải khiến anh ta khó chịu giống tôi! Nếu cậu đau lòng thì đi nói cho anh ta biết đây chỉ là giả đi, cậu dám liên lạc với anh ta sao?”
Như ý Tiêu Tiêu chờ mong, sau khi Kê Du Cẩn nhìn thấy ảnh chụp đã vô cùng đau khổ.
Hiện tại những ký ức đẹp đẽ để Kê Du Cẩn hoài niệm đã không còn nhiều, hai đời chồng lên nhau khiến anh cảm thấy Nhiếp Câu này và Nhiếp Câu kia là một. Bây giờ, chút tốt đẹp này cũng không thể giữ nổi sao?
Trong nội tâm, anh không muốn tin Nhiếp Câu sẽ làm ra những chuyện phản bội mình, nhưng những bức ảnh như một cây nạy, không ngừng nạy đi từng lớp tín nhiệm của anh. Kê Du Cẩn quyết định tự mình đi gặp Nhiếp Câu, giáp mặt xác nhận sự thật.
Nếu cậu ấy rời đi chỉ bởi vì Tiêu Tiêu ép buộc, như vậy bọn họ có thể cùng nhau nghĩ cách giải quyết. Nhưng nếu là thật sự…
Kê Du Cẩn không dám nghĩ nữa, anh gửi tin nhắn cho Phi Ngư: [Nơi Tiêu Tiêu ở chỗ nào? Tôi muốn đi gặp cậu ta.]
Phi Ngư có chút khẩn trương: [Anh muốn làm gì?]
[Chỉ là muốn gặp mặt cậu ta, hỏi rõ ràng câu chuyện mà thôi.]
Để anh tranh thủ cho mình một lần đi.
Nói đến cũng là nghiệt duyên, mặc dù biết đời trước đã xảy ra những chuyện gì, biết Nhiếp Câu không phải là người hoàn mỹ, nhưng anh vẫn không nỡ rời khỏi người đàn ông này. Cho dù đã chịu nhiều tổn thương như vậy, nhưng nghĩ đến khoảnh khắc Nhiếp Câu ôm hủ tro cốt của anh không thoát khỏi đám cháy kia, lại nghĩ đến Nhiếp Câu đời này tốt như vậy, anh không cách nào oán hận hắn được.
Phi Ngư suy nghĩ hồi lâu, vẫn đưa địa chỉ nhà Tiêu Tiêu cho Kê Du Cẩn. Cậu chờ mong chuyện này sẽ có biến chuyển tốt hơn, dù sao thì cũng không thể nào tệ hơn được nữa.
Nơi Tiêu Tiêu ở không phải ai cũng có thể vào được, Kê Du Cẩn bị chặn ở bên ngoài cửa khu nhà. Sau khi nhận được điện thoại của bảo vệ, Nhiếp Câu kích động bật dậy từ chỗ ngồi.
A Cẩn vậy mà chủ động tìm đến đây? Hắn còn đang nghĩ, sau khi nhìn thấy ảnh chụp, A Cẩn sẽ rất thất vọng với hắn mới đúng.
Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn Nhiếp Câu một cái, nói với bảo vệ: “Tôi quen anh ta, nói cho anh ta vị trí cụ thể để anh ta vào đi.”
Sau đó, cậu ta nói với Nhiếp Câu: “Tôi đi gặp anh ta, không cho anh đi.”
Nhiếp Câu khó khăn nói: “Tôi chỉ nhìn anh ấy từ xa, sẽ không liên lạc với anh ấy nữa, càng không nói chuyện với anh ấy. Tôi nghĩ như vậy cũng không có vi phạm lời thề gì.”
Tiêu Tiêu chùng lòng xuống, giọng điệu không tốt nói: “Tùy cậu, nhớ kỹ lời thề của mình là được!”
Kê Du Cẩn gầy đi rất nhiều.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh, dù Tiêu Tiêu hay Nhiếp Câu đều nghĩ như vậy.
Nhiếp Câu nhìn đến Kê Du Cẩn, ngoại trừ đau lòng thì vẫn là đau lòng, hận không thể xông lên ôm đối phương vào lòng. Mà điều Tiêu Tiêu nghĩ lại là, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, gầy đến nỗi gió cũng có thể thổi đi, chưa nói tới dáng người, diện mạo cũng kém mình, tại sao mình lại thua?
“Anh đến đây làm gì?” Đi đến trước mặt Kê Du Cẩn, Tiêu Tiêu không khách khí hỏi.
[Tôi đã thấy ảnh chụp cậu gửi cho tôi.]
“Vậy anh còn dám tới? Nhiếp Câu đã là bạn trai của tôi, hi vọng anh biết điều đừng xuất hiện trước mặt tôi với cậu ấy nữa.”
[Cậu không cho cậu ấy đến gặp tôi, có phải vì không có gan cho gặp? Chắc hẳn cậu ấy không phải tự nguyện chạm vào cậu đúng không? Cậu tha cho cậu ấy đi, ân tình cứu mạng tôi, tôi tự mình trả.]
“Tha?” Tiêu Tiêu cười trào phúng. Thế nào? Ở bên cậu ta là một loại tra tấn sao?
“Cậu ta ở bên tôi không biết có bao nhiêu sung sướng đâu!” Tiêu Tiêu cố tình nói.
[Nếu các người ở bên nhau hạnh phúc, cậu sẽ không gửi ảnh chụp như vậy cho tôi.]
Kê Du Cẩn nói, chọc tới chỗ đau của Tiêu Tiêu. Vẻ mặt cậu ta khó lường, trong mắt lộ vẻ điên cuồng: “Anh chưa bỏ ý định đúng không? Vậy tôi để anh nhìn cho rõ người Nhiếp Câu hiện tại thích là ai!”
Lúc này bọn họ đang đứng ở cầu thang gần cửa thoát hiểm, Tiêu Tiêu đứng bên cạnh cầu thang, ngửa người ra sau. Cậu ta có học qua vũ đạo, biết làm sao để tránh đi chỗ yếu hại, nhưng vẫn té bị thương không nhẹ, động tĩnh té xuống vang vọng cả hành lang.
Kê Du Cẩn không nghĩ tới Tiêu Tiêu điên cuồng như vậy, lập tức luống cuống tay chân sững sờ nơi đó. Nghe được động tĩnh, Nhiếp Câu đã vọt vào, hắn lo lắng Tiêu Tiêu sẽ ra tay với A Cẩn, làm bị thương A Cẩn.
Vừa tiến đến, hắn liền đối mặt với Kê Du Cẩn, nhìn thấy sợ hãi và hoảng loạn trong mắt Kê Du Cẩn, hắn theo bản năng bước về phía đối phương. Nhưng ngay sau đó, hắn bị tiếng Tiêu Tiêu kêu đau làm hoàn hồn, cố nén bản thân không nhìn Kê Du Cẩn nữa, chạy đến bên cạnh Tiêu Tiêu.
Bị thương không nhẹ, còn nặng hơn lần bị thương vì tai nạn trước đây.
Tiêu Tiêu vừa la đau, vừa nước mắt lưng tròng nói với Nhiếp Câu: “Là anh ta đẩy tôi, tôi muốn báo cảnh sát, anh ta mưu sát!”
Nơi này là cửa thoát hiểm không có camera theo dõi, Tiêu Tiêu là người bị hại, cậu ta nói gì người khác cũng sẽ tin.
Nhiếp Câu nghe vậy nắm chặt tay Tiêu Tiêu, ánh mắt nhìn cậu ta tràn ngập cảnh cáo vào uy hiếp.
Kê Du Cẩn không ngờ Tiêu Tiêu sẽ vu oan cho mình như vậy, lập tức khoa tay nói với Nhiếp Câu: ‘Không phải, anh không có đẩy cậu ta.’
Chỉ là, Nhiếp Câu không quay đầu lại nhìn anh lần nào, càng không cần anh phải giải thích.
Đôi tay hơi dùng sức, Nhiếp Câu bế Tiêu Tiêu lên: “Tôi mang anh đến bệnh viện trước.”
Hắn đi lướt qua người Kê Du Cẩn, lập tức rời đi.
Kê Du Cẩn mang theo hi vọng đến đây, lúc này trong lòng đã tràn ngập tuyệt vọng. Nhiếp Câu không tin anh sao? Thậm chí còn không nhìn anh một cái.
Có lẽ, thật sự không còn yêu anh nữa…
Kê Du Cẩn không biết mình đã về nhà như thế nào.
Nhìn thấy Kê Du Cẩn mất hồn mất vía về đến nhà, dì bảo mẫu lo lắng lải nhải: “Cậu Kê cậu đi đâu vậy? Cậu mới xuất viện không bao lâu, thân thể còn chưa hồi phục đâu, đừng đi ra ngoài mà trúng gió, không chú ý sẽ bị cảm lạnh.”
Đứa bé vừa uống sữa xong, đang được nguyệt tẩu ôm, hoạt bát đảo mắt nhìn khắp nơi. Thấy Kê Du Cẩn trở về, đôi mắt tròn xoe của bé lập tức nhìn Kê Du Cẩn không nhúc nhích.
“Cục cưng mau nhìn xem, ai về rồi kia? Ba ba về rồi đó!” Nguyệt tẩu ôm đứa bé đến trước mặt Kê Du Cẩn, hỏi: “Cậu Kê, cục cưng luôn nhìn cậu, là muốn cậu ôm bé một cái đó.”
Nhìn đến đứa con đáng yêu, Kê Du Cẩn miễn cưỡng cười một cái, muốn thay đổi tâm trạng. Anh định bế đứa con từ tay nguyệt tẩu qua, lại cảm thấy choáng váng, thân thể lảo đảo một chút. Cũng may bên cạnh anh là một cái tủ, bởi vậy anh đỡ ngăn tủ ổn định thân hình trong tiếng kinh hô của nguyệt tẩu, không có té ngã.
Nhưng cũng vì thế mà anh không dám ôm con nữa, sợ sẽ làm ngã bé.
Ở bệnh viện, Tiêu Tiêu vừa mới bó bột xong, ngồi trên giường bệnh, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Nhiếp Câu.
“Tôi đã thành ra thế này, cậu cũng không tin là anh ta đẩy tôi?” Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt Nhiếp Câu.
Nhiếp Câu bình tĩnh nói: “Nếu A Cẩn thật sự làm ra chuyện đó, ngược lại tôi có thể an tâm không ít. Nhưng mà tính cách anh ấy mềm mại như vậy, căn bản không làm ra được hành động ấy.”
Kê Du Cẩn là người thế nào, Nhiếp Câu rõ ràng nhất. A Cẩn của hắn, dù bị tổn thương và chịu oan ức thế nào, nhiều nhất cũng chỉ trốn đi một mình liếm vết thương, tự chịu đau khổ, anh căn bản không làm ra được chuyện trả thù kẻ thù thế này.
“Vậy cậu nói xem cảnh sát có tin hay không đã?” Tiêu Tiêu sâu kín nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT