Trương Sùng hơi cúi đầu hỏi:

- Xin hỏi vì sao Thanh công chúa đến Hỏa Lăng sơn? Trong núi có nhiều mãnh thú, nếu không ai bảo vệ công chúa ...

Thanh Nhi ngắt lời Trương Sùng

- Ai nói ta không có người bảo vệ?

Nàng đã bộc lộ thân phận công chúa nên giọng điệu trở nên uy nghiêm bá khí, Trương Sùng bị hù sợ không dám hó hé tiếng nào.

Thê tử của Trương Sùng lên tiếng giảng hòa:

- Xin công chúa đừng trách, Trương Sùng vì quan tâm an nguy của công chúa nên không nghĩ nhiều đến điều khác. Thân phận như công chúa sao không có cao thủ theo bên cạnh bảo vệ được.

Còn về Trương Tử Hiên thì vừa lúc chạy tới nơi, nhưng thấy phụ mẫu cúi đầu khúm núm nên gã không dám lên tiếng.

Không khí chìm trong tĩnh lặng, chỉ có Khương Phi Linh mỉm cười đá lông nheo với Lý Thiên Mệnh.

Nhìn nụ cười của thiếu nữ, Lý Thiên Mệnh biết hôm nay mình không chết được, nhưng chắc chắn sẽ bị Thanh Nhi châm chọc một phen.

Thanh Nhi chắp tay sau lưng:

- Ngươi là người của Lôi Tôn Phủ, tên Trương Sùng đúng không?

Sau khi bị vạch trần thân phận thì nàng ra dáng công chúa hơn, khí chất xuất thân cao quý lộ rõ ra.

Nam nhân trung niên cúi mặt, gật đầu nói:

- Vâng thưa Thanh công chúa.

Thanh Nhi hỏi:

- Người Lôi Tôn Phủ chạy đến đây làm cái gì? Hai ngày trước ta thấy vài người khác cũng là Lôi Tôn Phủ các ngươi.

Trương Sùng ấp úng:

- Cái này ...

Chỗ này bị Lôi Tôn Phủ phát hiện, Thần Nguyên đương nhiên thuộc về Lôi Tôn Phủ.

Thanh Nhi hỏi:

- Ngươi muốn bị chém đầu phải không?

Trương Sùng vội lên tiếng:

- Công chúa đừng tức giận, ta nói!

Nhìn bộ dạng lúng túng của Trương Sùng đâu còn vẻ lạnh lùng bá đạo vừa rồi.

Quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, người ghê gớm tới đâu cũng có lúc phải cúi đầu.

Thanh Nhi thúc giục:

- Mau lên, đừng lề mề!

Lý Thiên Mệnh cũng rất tò mò đám người Lôi Tôn Phủ chạy vào đây làm gì.

Trương Sùng nói một hơi dài:

- Là vầy, Lôi Tôn Phủ chúng ta phát hiện một Thần Nguyên trong Hỏa Lăng sơn nên tuyển ra bảy đệ tử đến đây cạnh tranh, ai cướp được Thần Nguyên thì có thể mang đi. Trưởng bối chúng ta đi theo nhưng không tham dự cạnh tranh, chủ yếu bảo vệ an toàn mạng sống của họ.

Mắt Thanh Nhi sáng rực hỏi:

- Thần Nguyên đẳng cấp gì?

Nói thật ra dù là Thần Nguyên cấp hoàng thấp nhất cũng toàn là chí bảo đỉnh cấp, nàng không dùng được thì đem đi bán giá cao ngất ngưỡng.

Trương Sùng cúi đầu trả lời:

- Bẩm Thanh công chúa, là một Thần Nguyên thấp kém, thậm chí chưa đến cấp hoàng, cùng lắm cho thú bản mệnh tiến hóa đến lục giai.



Thanh Nhi hơi thất vọng, đánh mất hứng thú:

- Thấp kém à?

Nàng trừng Trương Sùng, hăm dọa:

- Ngươi có biết nếu lừa gạt ta sẽ có kết cục gì không?

Trương Sùng cười gượng:

- Ta nào có lá gan đó. Hơn nữa nhi tử của ta không có bao nhiêu hy vọng nên càng không cần lừa gạt công chúa, thật sự là Thần Nguyên thấp kém.

Thật ra dù là Thần Nguyên thấp kém đặt ở Ly Hỏa thành vẫn là bảo bối quý giá tuyệt thế.

Nguyên Chu Tước quốc chỉ có những thiên tài đỉnh cao nhất trong Thiên Phủ, Chu Tước vương tộc là coi thường Thần Nguyên thấp kém.

Thanh Nhi phất tay nói, mắt đẹp tràn đầy mất kiên nhẫn:

- Cho người lá gan cũng không dám, được rồi, các ngươi có thể biến đi.

Trương Sùng như trút được gánh nặng, nháy mắt ra hiệu với thê tử và Trương Tử Hiên:

- Bái tạ công chúa, gia đình Trương Sùng xin cáo lui trước.

Thê tử của gã đi về phía Lý Thiên Mệnh, định mang hắn cùng rời đi.

Thanh Nhi liếc qua Lý Thiên Mệnh, tức giận nói:

- Đợi đã, để con heo này lại.

Lý Thiên Mệnh đen mặt, bị người ta kéo đi cũng đành thôi, nàng nói hắn là heo?

Trương Sùng không ngờ Thanh Nhi chú ý đến Lý Thiên Mệnh, gã nói:

- Công chúa? Người này chỉ là sơn dân sống gần đây, hắn mới đánh lén tổn thương thú bản mệnh của nhi tử ta, chúng ta định răn dạy hắn.

Trương Tử Hiên phồng lên can đảm nói:

- Công chúa điện hạ có thể khai ân để ta báo thù cho thủ bản mệnh của ta được không?

Gã vốn định lăng trì xử tử Lý Thiên Mệnh nhưng đột nhiên xảy ra biến cố này, khiến gã cực kỳ khó chịu.

Cảm giác như đang đói bụng cồn cào mà miếng thịt đến bên miệng bỗng bay mất.

Thanh Nhi nét mặt sa sầm nói:

- Các ngươi điếc sao, ta muốn con heo này, các ngươi có thể biến!

Lý Thiên Mệnh thầm bực, nhỏ này nhân cơ hội chửi xéo người đây mà.

- Công chúa . . .

Thanh Nhi bá đạo vô song:

- Biến ra xa chút, đừng để ta lặp lại lần nữa!

Một câu làm gia đình Trương Sùng như trái bóng xì hơi.

Trương Tử Hiên tức giận mặt tím lịm, nhưng gã không dám lên tiếng, bị Trương Sùng lôi đi.

Lúc đi, cả người Trương Tử Hiên run run như bị táo bón, ngoái đầu nhìn Lý Thiên Mệnh mấy lần.

Tiểu Hoàng Kê làm tổ trên đỉnh đầu Lý Thiên Mệnh, hoàn toàn không có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết, khiêu khích nói:

- Nhìn cái gì? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à?

Bị Tiểu Hoàng Kê trào phúng nhưng Trương Tử Hiên không thể quay lại, gã tức xì khói.

Mãi khi ba người đi khuất Lý Thiên Mệnh mới quay sang đối diện Thanh công chúa.

Thanh Nhi lườm hắn:

- Nhìn gì? Nói ngươi là con heo, chẳng lẽ không phục?



Công nhận bộ dạng phùng mang trợn mắt của nàng khá đáng yêu.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Chịu phục, nàng là công chúa điện hạ, ta nào dám không phục.

Khương Phi Linh lên tiếng:

- Thanh Nhi, đừng đối xử với ca ca thô lỗ như vậy, lúc ca ca cứu ta cũng không vênh mặt lên như ngươi bây giờ.

Chờ gia đình Trương Sùng rời đi Khương Phi Linh liền chạy lại gần Lý Thiên Mệnh, ân cần hỏi han:

- Ca ca có bị thương chỗ nào không?

Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:

- Không có, Linh Nhi thật là tinh tế, trên đời không nhiều nữ hài tử lương thiện như muội.

Thanh Nhi dựng đứng chân mày cong:

- Ngươi có ý gì? Mỉa mai ta không lương thiện?

Lý Thiên Mệnh chối ngay:

- Ta không hề nói thế. Thật ra lần này rất cảm tạ nàng, không nhờ nàng thì ta đã mất mạng.

Thanh Nhi nói:

- Biết cảm ơn thì được rồi, sau này nhớ khách khí chút. Nếu không phải ngươi từng cứu Linh Nhi, ngươi dám nói chuyện kiểu đó với ta, ta đã sớm chém đầu của ngươi rồi.

Thanh Nhi kéo Khương Phi Linh về như sợ bị Lý Thiên Mệnh mon men đến gần nàng:

- Lỡ lời, không có sau này, ngươi lo về nhà trồng trọt đi, chúng ta cũng phải về Diễm Đô. Tạm biệt, từ biệt không bao giờ gặp lại.

Khương Phi Linh nói:

- Thanh Nhi, tạm dừng chút, ta sắp không chen lời được. Ta có chuyện quan trọng muốn nói với ca ca, ngươi hãy đứng yên một bên đừng nói chuyện.

Quả nhiên, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Lý Thiên Mệnh bật cười.

Thanh công chúa kiêu ngạo đến đâu vẫn phải nghe lời Linh Nhi.

Khương Phi Linh đứng trước mặt Lý Thiên Mệnh, chân thành nói:

- Ca ca, thật ra chúng ta xuất hiện ở đây không phải trùng hợp. Lần trước sau khi rời đi, Thanh Nhi nói muốn quan sát ca ca, nghiên cứu xem vì sao ca ca có thể khiến ta đến Phụ Linh mãn cấp. Nên chúng ta bám theo ca ca mấy ngày, ca ca sẽ không trách tội Linh Nhi chứ?

- Đương nhiên không trách tội, bám theo mới tốt, không thì ta đã gặp phiền phức.

Lý Thiên Mệnh phải cảm thán một câu, từ khi Tiểu Hoàng Kê xuất hiện thì hắn đổi vận may, trở mắn hơn nhiều.

nên may

Lý Thiên Mệnh cúi đầu nhìn thiếu nữ da thịt trắng như tuyết tỏa vầng sáng mông lung.

Làn da của nàng không dính chút tạp chất, khuôn mặt như tinh linh trong ảo mộng, bị đôi mắt ấy nhìn làm hắn cảm giác được thanh lọc tâm linh.

Khương Phi Linh tràn ngập mong đợi nói:

- Kết quả Thanh Nhi vẫn không nhìn ra điều gì, nên Thanh Nhi đã chịu thừa nhận. Linh Nhi biết mình và ca ca có duyên phận chặt chẽ mà. Sau này ca ca nhớ đến Diễm Đô chơi với Linh Nhi nhé. Chờ về sau Linh Nhi phát hiện có thêm bản lĩnh đặc biệt nào khác còn muốn thử trên người ca ca.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Không thành vấn đề, ta chắc chắn sẽ đi.

Thanh Nhi ở một bên trợn trắng mắt châm biếm:

- Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, sợ ngươi đến rồi không nhảy lên trường thành nổi, lo ở nhà cày ruộng đi.

Nhỏ này luôn miệng xúi Lý Thiên Mệnh cày ruộng, sinh sản lương thực cho Chu Tước quốc nhà nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play