- Hắn muốn trong vòng một tháng khiêu chiến với Liễu Thiên Dương, lại giành lấy Viêm Hoàng lệnh?
- Ngươi cảm thấy có thể làm được không? Thành chủ đã nói hẳn đang dựa vào tu vi trước kia, cả đời dừng bước ở Thú Mạch cảnh.
- Vậy tại sao hắn còn vênh váo như vậy? Làm ta tưởng hắn thật sự có thể khiêu chiến với thiên tài của Lôi Tôn Phủ.
- Ngươi không hiểu đâu, phải bỏ lại câu hăm dọa rồi mới đi, chứ chẳng lẽ như con chó bò lê ra ngoài?
Đám người bật cười, những ánh mắt thương hại một lần nữa nhìn Lý Thiên Mệnh.
Kết quả hắn vẫn là kẻ đáng thương, là trò hề ảo tưởng nghịch thiên sửa mệnh, hèn gì Liễu Thiên Dương khinh thường hắn.
Chỉ mình Lý Thiên Mệnh biết có phải mình buông lời hăm dọa sáo rỗng hay không.
Lý Thiên Mệnh nhìn Lý Viêm Phong lần cuối. Trên Thính Phong Lâu, nam nhân kia vẫn ôm vưu vật trẻ tuổi, hai người thoải mái cười nói.
Hôm nay Lý Thiên Mệnh đem đến tất cả mất mặt cho Lý Viêm Phong đều bị sự xuất hiện của Liễu Thiên Dương nhẹ nhàng đánh tan.
Nhưng sẽ kết thúc như vậy sao?
- Có lẽ trò hay còn tiếp!
Có cần lâu đến một tháng trời không?
Lý Thiên Mệnh xoay người rời đi trước bao ánh nhìn.
Hắn có thể ngóc đầu trở lại một lần thì có thể lặp lại lần thứ hai, thứ ba.
Cho đến ngày hắn lấy được Viêm Hoàng lệnh, rời khỏi Ly Hỏa thành trong sự đưa tiễn cung kính của Lý Viêm Phong, bước lên con đường báo thù!
Tuy diễn ra nhạc đệm không mấy vui vẻ nhưng không ảnh hưởng không khí vui mừng, náo nhiệt trong phủ thành chủ hôm nay.
Chọn lựa trúng tuyển Viêm Hoàng học cung kết thúc, Lý Viêm Phong nhiệt tình chiêu đãi khách mời. Phu nhân thành chủ mới ứng xử khéo léo.
Bữa tiệc rượu tổ chức long trọng, rộng rãi, Lý Viêm Phong chiêu đãi làm mọi người quên lúc ban ngày suýt bị đại nhi tử phá rối việc vui của gã.
Chớp mắt đã đến đêm khuya.
Sâu trong Ly Minh các của Lý Viêm Phong. Gã mặc đồ đỏ tân lang, tuy đã lớn tuổi nhưng có ưu điểm khí tràng hùng hậu, tu vi mạnh mẽ.
Đại nhân vật như vậy phối với vưu vật tuyệt thế Liễu Khanh cho cảm giác trời sinh một đôi.
Hai người ngồi đối diện với nhau. Trời đã khuya vắng người, khách khứa đi hết rồi, một ngày bận rộn rốt cuộc có thể nghỉ ngơi. Đêm động phòng hoa chúc, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.
Lý Viêm Phong cầm ly rượu, Liễu Khanh rót rượu cho gã. Hai người nhâm nhi mấy ly, không khí lãng mạn.
Liễu Khanh uống rượu, gò má hây hồng như mật đào nước chín mọng, ngọt chảy nước.
Tiếc rằng Lý Viêm Phong ngồi nghiêm chỉnh, cực kỳ nghiêm túc, bình tĩnh như thể người ngồi trong lòng vẫn không loạn.
- Phong ca, chuyện sau này của Thiên Dương nhờ vào Phong ca, muội muội kính Phong ca một ly.
Liễu Khanh lại rót rượu, ngón tay thuôn mảnh cầm ly rượu chân dài in hoa văn thanh hoa, kề môi son vào mép ly uống một hơi cạn sạch. Cần cổ thon dài trắng nõn đặc biệt động lòng người dưới ánh nến đung đưa.
Lý Viêm Phong cũng uống một ly, nói:
- Không thành vấn đề, với quan hệ của ta và Lôi Tôn Phủ thì việc của Thiên Dương cũng là chuyện của ta, muội muội cứ yên tâm.
Liễu Khanh cảm khái:
- Không phải không yên tâm, chủ yếu là cạnh tranh hơi kịch liệt. Hơn nữa Thần Nguyên có thể xúc tiến phẩm cấp thú bản mệnh tiến hóa, nó quá quý giá. Hai chúng ta đều biết tiến hóa phẩm cấp thú bản mệnh mang ý nghĩa thế nào.
Lý Viêm Phong nghiêm túc gật đầu nói:
- Đúng là rất quý giá, phẩm cấp của thủ bản mệnh hầu như quyết định cực hạn thiên phú và tu luyện của bất cứ Ngự Thú Sư nào. Thú bản mệnh của Thiên Dương được ngũ giai, xem như đỉnh cao trong Ly Hỏa thành, nhưng về sau đi Viêm Hoàng học cung chỉ xem như xếp chót nhất. Nếu có thể tiến hóa trở thành thủ bản mệnh lục giai thì đủ cho hắn tương lai có cơ hội vào Thiên Phủ, địa vị của nhà các người trong Lôi Tôn Phủ cũng sẽ tăng lên nhiều.
Khi nói chuyện Lý Viêm Phong nhìn ly rượu trong tay, loay hoay ngắm nghía.
Liễu Khanh lại rót đầy ly cho Lý Viêm Phong, nàng chớp chớp đôi mắt đa tình:
- Từ xưa đến nay trong thiên địa mỗi khi sinh ra một Thần Nguyên là sẽ bị tranh giành. Thần Nguyên lần này tuy là sơ cấp nhất nhưng ngàn kim khó mua được. Phong ca, nó sinh ra trong Hỏa Lăng sơn là may mắn của chúng ta. Hỏa Lăng sơn bao quanh Ly Hỏa thành, nằm trong địa bàn của Phong ca. Phong ca nắm rõ địa hình Hỏa Lăng sơn trong lòng bàn tay, chỉ có Phong ca mới giúp Thiên Dương tìm đến Thần Nguyên hiếm thấy, cho Thiểm Điện Báo của Thiên Dương tiến hóa được.
Lý Viêm Phong híp mắt cảm khái:
- Hỏa Lăng sơn quá lớn, đầy rẫy rừng sâu núi thẳm, khe sâu vực thẳm. Trong đó có nhiều mãnh thú ẩn núp, sinh sống trong Hỏa Lăng sơn đều là mãnh thú hung tàn, đều có thần thông thức tỉnh khó chơi, để Thiên Dương vào một mình đúng là rất nguy hiểm. Lôi Tôn Phủ dùng cách này để tiểu bối cạnh tranh, khiến bọn họ trưởng thành trong tôi luyện, hèn gì được thiên tài lớp lớp.
Liễu Khanh đá mắt đa tình nói:
- Đúng vậy, lần này cạnh tranh thật sự kịch liệt, đệ tử có tư cách trong tộc tổng cộng bảy người, may mắn thực lực của Thiên Dương chiếm chút ưu thế trong số họ, cộng thêm bên chúng ta có Phong ca trợ giúp thì xác suất thắng lớn hơn người khác nhiều.
Lý Viêm Phong hỏi:
- Đệ tử cùng tuổi khác trong Lôi Tôn Phủ sẽ đến vào lúc nào? Đi theo bọn họ chắc đều là cường giả của Lôi Tôn Phủ?
- Sẽ đến trong hai ngày này, vì hôn sự với Phong ca nên ta mới được phép đến trước. Những hài tử kia đều có cường giả bảo vệ, nhưng hễ vào Hỏa Lăng sơn, bọn họ ra tay sẽ bị Lôi Tôn Phủ hạn chế, khi đó thử thách bản lĩnh của bọn nhỏ là chính. Nhưng Phong ca quen thuộc Hỏa Lăng sơn nên sẽ giúp được nhiều.
- Vậy là ba ngày sau hai chúng ta mang theo Thiên Dương chính thức đi vào Hỏa Lăng sơn?
- Đúng rồi, khi đó mọi người cùng nhau vào.
Lý Viêm Phong gật gù, lại cảm khái:
- Thần Nguyên chia bốn loại thiên - địa - huyền - hoàng. Thần Nguyên cấp hoàng cơ bản nhất sinh ra trong thiên địa đã có thể cho thủ bản mệnh tiến hóa đến thất giai. Thần Nguyên huyền diệu như vậy mà đến nay không ai nói ra lai lịch của nó được, chỉ có thể cho rằng là thượng thần ban cho.
- Thần Nguyên đỉnh cấp đúng là thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, Thần Nguyên lần này chỉ là loại bình thường, còn chưa đến cấp hoàng nữa là. Nhưng hễ Thần Nguyên ra đời thì hầu như bị tranh giành, may mắn Lôi Tôn Phủ ta tin tức nhanh nhạy mới biết mau vậy.
Nhắc đến Lôi Tôn Phủ là mắt Liễu Khanh ánh lên tia tự hào.
Lý Viêm Phong biết dù gả về đây thì nàng vĩnh viễn là người của Lôi Tôn Phủ chứ không phải Ly Hỏa thành, nhưng chẳng sao, vì gã bây giờ cũng là người của Lôi Tôn Phủ.
Liễu Khanh chợt hỏi:
- Phải rồi, ta chợt nhớ một việc, Phong ca không cảm thấy thú bản mệnh gà con của đại nhi tử của Phong ca mạnh vượt sức tưởng tượng sao? Ý ta là giá trị cực hạn của thú bản mệnh nhất giai có lẽ không đến trình độ này?
Lý Viêm Phong đáp:
- Nhìn từ mặt ngoài thì con gà này còn chưa phải thủ bản mệnh nhất giai, nhưng hắn dù sao từng có chút thiên phú, ta đoán cũng vì vậy nên miễn cưỡng có loại hiệu quả này. Ta chưa xem kỹ đốm sáng trong mắt gà con kia, có lẽ sẽ có hai hoặc ba đốm sáng.
Liễu Khanh trầm ngâm nói:
- Đúng rồi, nếu là thủ bản mệnh nhị giai hoặc tam giai thì hợp lý hơn.
Lý Viêm Phong chốt một câu:
- Không nhắc đến người này nữa, để hắn tự sinh tự diệt đi.
Liễu Khanh lại gần ngồi trên đùi Lý Viêm Phong:
- Đúng rồi, ba năm trước Phong ca suýt được Lôi Tôn Phủ thừa nhận, nếu không phải bị nhi tử này quấy rối thì Phong ca không chỉ có địa vị cỡ này.
Lý Viêm Phong hừ mũi:
- ừm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT