Kỳ Mạn lảo đảo đi xuống lầu, ngồi trong xe vài giây liền trực tiếp lái xe lao ra ngoài, trước mắt nàng mơ hồ, tuy rằng từ phòng vệ sinh đi ra cực lực khắc chế cảm xúc, nhưng hối hận như núi đổ, đè lên bả vai nàng khiến nàng không nhấc nổi, nàng lái xe một đoạn dừng lại bên răng đường để giảm bớt cảm xúc, đến dưới lầu công ty Lê Ngôn Chi đã qua hơn một tiếng đồng hồ.
Bên ngoài có màn mưa dày đặc đập vào kính xe, mưa lớn đến mức ngay cả cần gạt nước cũng không kịp gạt đi, một tiếng sấm chói tai vang lên khiến Kỳ Mạn kinh hãi vài giây rồi hoàn hồn.
Muốn gặp Lê Ngôn Chi, bức thiết muốn gặp cô, muốn hỏi cô, nhưng khi xuống lầu nàng lại do dự, Kỳ Mạn tựa lưng vào ghế, cứ như vậy định nhìn lên lầu, mưa dày đặc đến nỗi nàng hầu như không nhìn thấy cảnh bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, nàng hoảng hốt nhớ tới lúc còn rất nhỏ, nàng được mẹ nàng ôm, cũng là âm thanh này, hạt mưa rơi xuống mặt biển, rất trong trẻo.
Cái ôm kia mang đến cho nàng không phải là ấm áp, mà là cảm giác lạnh lẽo hít thở không thông.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT