Điện thoại không cúp máy, Lê Uẩn đã hết tức giận, bà đi hai bước trong phòng, phất tay để Sở Vũ rời đi, Sở Vũ cau mày, không hiểu giọng điệu của bà ấy một giây cuối cùng như sắp đâm chết ai đó, hiện tại sao lại bình tĩnh như vậy, nhưng mà anh không hỏi nhiều, dẫn y tá rời đi trước một bước.  

Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng khép lại, Lê Uẩn đứng ở bên giường nói: "Nói đi, dì không phải cố ý gạt con.”  

"Dì, con không có ý trách dì." Lê Ngôn Chi trầm giọng nói, với vẻ yếu ớt vừa tỉnh lại sau cơn mê, cô ho khan hai tiếng, sắc mặt càng tái nhợt, làm nổi bật đôi mắt đen nhánh sáng ngời, con ngươi kia ẩn giấu như sao, mang theo sương mù, màu sắc xinh đẹp. 

Lê Uẩn giơ điện thoại di động nhất thời trầm mặc, gần nửa năm hết chuyện này đến chuyện khác, ngay cả hồi ức đã sớm quên đi cũng quay trở lại, điều này làm cho dự cảm không rõ trong lòng bà càng thêm sâu.  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play