Đầu lưỡi dán vào bụng, mềm mại gấp đôi, Lê Ngôn Chi không nhúc nhích, chỉ quay đầu nhìn Kỳ Mạn, người trước mặt hai mắt ngân ngấn nước, sóng sánh như ánh sáng, khóe mắt nổi lên đỏ ửng, giống như trang điểm mắt màu tự nhiên, ma mị đến cực hạn, nàng liếc mắt một cái, có thể dễ dàng khởi động sự xúc động trong nội tâm Lê Ngôn Chi.
Cô chậm rãi rút tay về, đầu ngón tay dập lên hàm răng, nổi lên từng cơn run rẩy, cùng với sự sảng khoái tinh tế, Kỳ Mạn ở ngón tay cô sắp rút ra lại mở miệng, cắn xuống.
"Làm gì?" Lê Ngôn Chi cố ý hỏi: "Không phải để tôi ăn trái cây sao? ”
"Chị ăn đi." Kỳ Mạn một quyên dương: "Chị ăn của chị, em ăn của em. ”
Một tiếng cười khẽ, Lê Ngôn Chi nhìn về phía cánh cửa đóng chặt phía sau Kỳ Mạn, ánh mắt thâm thúy, giọng điệu chậm rãi: "Được rồi. ”
Cô vừa dứt lời, đưa tay ra, kéo người vào bồn tắm.
Ngoài cửa sổ một tiếng sấm sét, xen lẫn cuồng phong mưa to, còn có tiếng kêu nhẹ nhàng không kịp kêu ra bị chặn lại.
Hai giờ sau, một câu hỏi thấp: "Em có muốn ăn trái cây không?" ”
Nói không muốn, thân thể lại không biểu đạt như vậy, Lê Ngôn Chi cười ra tiếng: "Nói dối. ”
Kỳ Mạn nghe thanh âm hơi sủng nịch này, nghĩ đến tin nhắn vừa nhìn thấy, chỉ cảm thấy vô biên ủy khuất, hốc mắt nàng nóng lên, mũi chua xót, vẫn không nhịn được nằm sấp trên bồn tắm khóc.
Nàng càng khóc, khóc ngày càng lớn tiếng.
Tâm tình khó chịu chỉ có lúc này mới có thể hoàn toàn phát tiết, tựa như mở miệng, vô biên vô hạn lan tràn, mà Lê Ngôn Chi lại không dừng lại, ngược lại càng không nhẹ không nặng.
Kỳ Mạn khóc đến mê man.
Chiến trường chuyển từ phòng tắm sang phòng ngủ.
Lần này Lê Ngôn Chi đi công tác gần nửa tháng, không làm hết hứng thú cô không chịu bỏ qua, rõ ràng Kỳ Mạn muốn ăn cơm xong đã, thì mới có sức tiếp tục, nhưng ai bảo nàng nhịn không nổi, cuối cùng còn bị làm đến hôn mê.
Khóe mắt ngân ngấn nước, đuôi mắt đỏ bừng, hai gò má ngược lại rất trắng nõn, lông mi dài mà cong, mỏng như cánh ve sầu, lại giống như một con bướm muốn bay, nhẹ nhàng ở trên đó, Lê Ngôn Chi hôn đi khóe mắt nàng, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn ở mí mắt nàng.
Trong giấc ngủ của Kỳ Mạn rất không thoải mái, giật giật cánh tay, rất chua xót, rất đau, nàng nhíu mày, Lê Ngôn Chi chỉ vào lông mày nàng, nhìn thấy lông mày thả lỏng mới buông ra, nhìn kỹ, cả người Kỳ Mạn đều là 'vết thương', nhất là ở lưng, làn da tựa như bị cắn, hồng diễm nhỏ máu.
Lê Ngôn Chi đứng dậy cẩn thận ôm Kỳ Mạn đặt trên ghế quý phi, sau đó thay khăn trải giường sạch sẽ trên giường, cuối cùng tìm thuốc ở đầu giường, dưới gầm giường đầy túi rỗng, còn có một cái hộp rỗng đặt trên tủ đầu giường, cô không để ý ném vào thùng rác, liếc nhìn một cái túi màu đen, một nửa hộp đồ chơi lộ ra.
Cô nhặt nó lên, mở bao bì, bên trong có pin và hướng dẫn sử dụng ban đầu, cô mím môi nhìn một vài lần, đặt đồ chơi trong tủ.
Cùng Kỳ Mạn, các cô bình thường đều dùng thân thể của nhau làm hài lòng đối phương, rất ít khi chạm vào những thứ này, cho nên cô cũng không phải rất thích, Lê Ngôn Chi cuối cùng tìm được một cái bình màu trắng dưới tủ, cô chân trần đi tới bên cạnh Kỳ Mạn, từ trong bình lấy ra ít chất lỏng, từ trên xuống dưới giúp Kỳ Mạn bôi đều.
Nàng là da thịt nhạy cảm, mỗi lần làm xong trên người đều là vết đỏ, cảm thấy kinh hãi, thuốc này là nàng để cho bác sĩ tự mình làm ra, làm nghiên cứu đối với da Kỳ Mạn, hiệu quả rất tốt, không đến một ngày, có thể hoàn toàn làm vết đỏ biến mất.
Kỳ Mạn trong giấc ngủ lật người, lẩm bẩm một tiếng, Lê Ngôn Chi đến gần nghe, nàng rên rỉ nói: "Không cần nữa. ”
Giọng điệu mềm mại, giọng nói khàn khàn, Lê Ngôn Chi rũ mắt cười khẽ, đặt bình trở về, từ trong tủ quần áo kéo một chiếc váy ngủ cho Kỳ Mạn mặc vào, sau đó ôm nàng trở lại giường ngủ.
Sau cơn mưa trời cũng không nắng, gió mạnh vẫn như trước, mưa lớn, còn kèm theo tiếng sấm sét, một tia chớp, một sấm sét, Kỳ Mạn nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, đầu đầy mồ hôi.
"Chi Chi." Nàng hét lên hai tiếng trước khi nhận ra rằng ý thức của mình đã được gửi đến một cửa hàng thú cưng vì khó tiêu. (ý ở đây nói suy nghĩ hơi bị chậm)
Thật sự là đầu óc không rõ ràng, Kỳ Mạn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy rằng là ban ngày, nhưng sắc trời bên ngoài đên xì làm nổi bật căn phòng cũng không mấy sáng sủa, nàng ôm một tấm chăn ngồi trên giường thật lâu, cúi đầu nhìn, Lê Ngôn Chi vẫn còn đang ngủ say, bộ dáng cô ngủ vô cùng ôn hòa, mái tóc dài tùy ý che nửa khuôn mặt, lộ ra sống mũi cao thẳng, cánh môi ẩn vào trong sợi tóc, màu hồng nhạt.
Kỳ Mạn nghiêng người chăm chú nhìn, nàng giúp Lê Ngôn Chi đẩy mái tóc đến sau tai, nhất thời một khuôn mặt tinh xảo lộ ra, lông mày đầy đặn, làn da trắng, lông mày cắt tỉa tinh xảo, hốc mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng tắp, ngón tay Kỳ Mạn điểm vào chóp mũi cô, tay đang chống lên đầu buông xuống, cẩn thận nhìn về phía Lê Ngôn Chi.
Đây là trên người Lê Ngôn Chi, bộ phận yêu thích của nàng, không nói lời nào, có thể mang đến cho nàng niềm vui cực hạn, vừa mở miệng, lại có thể làm cho nàng có được thống khổ vô biên.
Mối quan hệ của nàng với Lê Ngôn Chi không phức tạp, ông chủ và chim hoàng yến, 'tình bạn' thuần túy. Phức tạp là do nàng luôn để ý đến cảm xúc trong tình cảm của mình, còn ông chủ thì.....
Giữa hai người một khi có người động tình, quan hệ thuần túy cũng không còn thuần túy nữa, kết cục đơn giản chỉ là hai người, không thân hoặc hợp.
Gần đây Lê Ngôn Chi thường xuyên bị người trong nhà ép xem mắt, nói về hôn sự, nàng không nỡ buông tay, nhưng càng không muốn làm tiểu tam sau lưng, lúc trước khi nói với Lê Ngôn Chi, đây là điểm mấu chốt của nàng, cho nên gần đây nàng mới cẩn thận thăm dò.
Ánh mắt Kỳ Mạn ảm đạm, bên ngoài một tia chớp làm lóe sáng căn phòng, lại không chiếu sáng ánh mắt của nàng.
Đầu ngón tay bị cắn, hàm răng nghiền mịn, Kỳ Mạn cúi đầu, nhìn thấy Lê Ngôn Chi đã mở mắt ra, nàng thu tay lại, thấp giọng nói: "Em đánh thức chị dậy? ”
"Không có." Lê Ngôn Chi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mấy giờ rồi? ”
Kỳ Mạn nhìn về phía đồng hồ trên bàn cạnh giường ngủ: "Chín giờ. ”
"Buổi sáng chị còn có việc gì?"
Lê Ngôn Chi dụi mí mắt, còn có chút chua xót, bất quá thời gian sắp đến, cô thản nhiên mở miệng: "Mười giờ có một cuộc họp. ”
Cô nói ngồi dậy và tựa lưng vào đầu giường: "Em có muốn ngủ không?" ”
"Không cần." Kỳ Mạn cũng ngồi dậy theo: "Em đi làm đồ ăn sáng cho chị. ”
"Đừng làm." Lê Ngôn Chi nắm lấy cánh tay nàng: "Tôi sẽ đến công ty ăn. ”
Cô nói xong đứng dậy, váy lụa trắng trên người thướt tha, Lê Ngôn Chi đứng bên tủ quần áo cầm một bộ đồ từ bên trong đi ra, nói với Kỳ Mạn: "Sinh nhật của em có phải sắp tới không?”
Kỳ Mạn ngồi bên giường, nghe cô hỏi như vậy mím môi cười: "Ừm. ”
"Còn vài ngày nữa."
Nàng nói xong ánh mắt nhìn về phía Lê Ngôn Chi, khóe môi khẽ động, muốn nói lại thôi.
Lê Ngôn Chi đang cởi váy ngủ, nhìn vào gương nói: "Muốn món quà gì? ”
Năm trước sinh nhật cô ấy đều tặng trang sức, sau đó hàng năm cũng không hỏi Kỳ Mạn muốn gì, hai năm trước nàng nói muốn có một con mèo, cô giao người từ nước ngoài vận chuyển một con, rất đẹp, rất ngoan ngoãn, không ồn ào, thỉnh thoảng còn rất ngoan ngoãn nằm sấp bên cạnh nàng, ôm rất thoải mái. Năm ngoái nàng nói muốn có một phòng ngắm sao, cô liền để cho người ta đem hậu hoa viên biến thành phòng ngắm sao, không chỉ có thể ngắm trăng ngắm sao, còn có thể ngắm hoa ngắm người, Kỳ Mạn rất thích nơi đó, nàng thích hơn, năm nay không biết nàng muốn lễ vật gì.
Nàng muốn gì?
Kỳ Mạn nghe cô hỏi như vậy mở miệng nói: "Năm nay, em muốn cùng chị đi ăn cơm. ”
Động tác của người trong gương rõ ràng dừng lại, Kỳ Mạn nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua bất kỳ biểu tình và biến hóa thân thể nào của cô, nhìn thấy cô mím môi, khóe mắt cúi xuống, không lên tiếng nhưng trái tim như rơi xuống hang băng, vừa lạnh vừa lạnh, còn rất đau.
Nàng đau đến hốc mắt đỏ lên, nóng lên, chóp mũi chua xót, Kỳ Mạn chớp mắt, nhíu mày, che giấu cảm xúc mãnh liệt, đáy mắt hiện lên, như thế nào cũng không đè xuống được, ngay cả giọng điệu cũng thay đổi: "Không rảnh thì nói sau. ”
Nàng chậm lại, mấy chữ dùng hết khí lực của nàng, lại mở miệng nàng hai tay bóp chân, cánh tay run rẩy.
"Gần đây công ty của chị không bận sao?"
"Ừm." Lê Ngôn Chi khóa nút màu vàng trên cùng, đẩy mái tóc trên cùng, dáng người đứng thẳng tắp, đường cong linh hoạt, cảm giác xa cách nồng đậm đánh tới, đôi môi mỏng của cô khẽ khẽ khởi động: "Gần đây công ty có chút bận rộn, đến ngày đó rồi nói sau. ”
Kỳ Mạn im lặng, Lê Ngôn Chi lại nói: "Tôi đặt nước hoa JH cho em, tôi sẽ bảo người đưa tới. ”
Cô nói xong kéo quần áo, một thân sạch sẽ gọn gàng, Kỳ Mạn ở phía sau cô thấp giọng nói: "Được. ”
Lê Ngôn Chi không nói nhiều, giẫm dép lê vào phòng tắm, cửa đóng lại, tiếng nước vang lên, thân thể vừa mới căng thẳng của Kỳ Mạn trong khoảnh khắc mềm nhũn, tựa vào đầu giường, nàng rũ mắt, làn da trắng nõn trên đùi bị nàng bóp ra dấu vết, hồng diễm như máu, nhìn liền đau, quả thật rất đau, đau đến mức ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức.
" Tôi đặt nước hoa JH cho em, tôi sẽ bảo người đưa tới."
"Được."
Được rồi, chị!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT