" Giấc mơ của cậu thật đơn giản và không phô trương." Lục Kiều dùng ánh mắt không nói gì nhìn Kỳ Mạn, bĩu môi: " Sao cậu không nói đến chuyện kết hôn với tổng thống Mỹ hả? ”
Kỳ Mạn nghe vậy suy nghĩ sâu sắc vài giây, chốc lát nói: "Nếu ông ấy đi chuyển giới, tôi có thể cân nhắc. ”
Lục Kiều bị nàng trêu chọc: "Còn có thể thuận buồm xuôi gió bò lên, tôi phỏng chừng cậu còn phải thêm một điều kiện phải chỉnh thành Lê Ngôn Chi.”
Kỳ Mạn nhún vai: " Nếu có thì tốt nhất. ”
Lục Kiều trợn mắt với cô, vẻ mặt cô ấy như bị bệnh nặng không thể chữa được, cô lắc đầu nói: "Tôi không hiểu, Lê Ngôn Chi thật sự có tốt như vậy không? ”
Mặc dù điều kiện bên ngoài của Lê Ngôn Chi thật sự rất tốt, có tiền có nhan sắc có năng lực, nhìn tổng thể một vòng tròn, người muốn cưới cô ấy về nhà có thể vòng quanh thành phố hai vòng, nhưng Kỳ Mạn cũng không kém, có nhan sắc, thông minh, cô còn nhớ rõ giáo sư nào đi học đối với cô cũng là dơ ngón tay cái, khen ngợi nàng, khen ngợi nàng mười tám tuổi nhảy lên học đại học, nàng ấy chính là người học bá mà nhiều người ngưỡng mộ, nhưng nàng trông quá đẹp, sinh ra đã tỏa sáng, nhưng bao phủ không có nghĩa là không tồn tại, nàng xuất sắc có mắt nhìn thấy. Vì vậy, đôi khi cô thực sự không thể hiểu tại sao nàng ấy sẵn sàng ở trong một biệt thự như vậy.
Cô cảm thấy Kỳ Mạn hẳn là đang đi du lịch trong trung tâm thương mại, nàng không có bối cảnh cường đại như Lê Ngôn Chi, không có năng lực như vậy, nhưng nếu nàng ấy thật sự muốn làm, chưa chắc sẽ kém Lê Ngôn Chi?
Cô thật sự không hiểu, lúc trước muốn hỏi, nhưng Kỳ Mạn ở trong đó, cô cũng không nói nhiều, nhưng bây giờ, hai người rõ ràng có khoảng cách, cô không hiểu nguyên nhân Kỳ Mạn còn ở lỳ như vậy là gì.
Nó là gì.
Trước mắt Kỳ Mạn hiện lên một thân ảnh gầy gò cao cao, là cô gái, mười mấy tuổi, bộ dáng tinh xảo, mặc váy màu xanh nhạt, tóc buộc đuôi ngựa cao, lúc nhìn người tràn ngập ngạo khí, cô vẫn đi về phía trước, đi thẳng về phía trước, rưởng khoa nói rằng cô ấy không thể vượt qua ranh giới, cô sợ hãi kéo cô lại: "Không thể qua được. ”
Nàng ấy nói, "Trưởng khoa sẽ tức giận."
Cô gái quay đầu, kéo dài khoảng cách với cô, kiêu ngạo nói: " Đừng giữ tôi.”
Nàng nói rất đau đương: "Tôi không thích những người khác chạm vào tôi." ”
"Cũng không thích nơi này."
"Nơi này lộn xộn bẩn thỉu." Cô gái thẳng thắn: "Không sạch sẽ chút nào. ”
Khi đó nàng còn nhỏ, lại nhạy cảm, cho rằng nàng nói mình bẩn thỉu, cho nên đi theo bên cạnh cô ủy khuất đỏ mắt, cô gái còn muốn đi về phía trước, nàng cắn răng vẫn túm lấy tay áo cô, cô gái quay đầu, cô ủy khuất nói: "Tôi đã rửa tay rồi." ”
Cô gái không trả lời, nàng muốn khóc không dám khóc, giọng nói lớn hơn một chút: "Tôi không bẩn thỉu."
Nàng nói xong cô gái nhíu mày, lẩm bẩm một câu: "Cậu khóc cái gì?"
"Tôi không khóc." Nàng nhấn mạnh một cách bướng bỉnh: "Tôi thực sự không khóc."
Cô gái bị trêu chọc, nâng khóe môi trước mặt nàng: "Không khóc thì không khóc, hung dữ cái gì."
"Nói dối, tên cậu là gì?"
"Kỳ Mạn?" Lục Kiều đưa tay lắc lư trước mặt nàng: "Nghĩ cái gì vậy? ”
Kỳ Mạn hoàn hồn, nhìn về phía cô, đôi mắt trống rỗng dần dần có thần, nàng mím môi uống cà phê lạnh lùng nói: "Không có gì. ”
Lục Kiều nghi ngờ nhìn nàng, điện thoại di động kêu một tiếng, cô cúi đầu, vài giây sau quên đề tài vừa rồi, nói: "Tưởng Vân thêm bạn với tôi rồi. ”
Giọng điệu có hai phần cao hứng nhưng không dễ phát hiện.
Kỳ Mạn nhìn cà phê lạnh trước mặt nàng hỏi: "Muốn tiếp tục uống hết cốc sao? ”
Lục Kiều cũng không ngẩng đầu lên: "Không uống nữa, uống quá nhiều buổi tối không ngủ được. ”
Kỳ Mạn đành phải vẫy tay để nhân viên phục vụ thay ly cho mình, Lục Kiều theo thời gian báo cáo tiến độ: "Cô ấy nói rảnh rỗi. ”
"Ngày đó cậu còn phải đi tiêm?"
Kỳ Mạn gật đầu: "Mũi kim thứ hai. ”
Ánh mắt Lục Kiều giống như dính vào màn hình, cô nói: "Tôi đi đón cậu, chúng ta tiêm xong trực tiếp đến nhà hàng thì sao? ”
"Tưởng Vân rảnh rỗi?"
Lúc này Lục Kiều mới ngẩng đầu lên, lắc lắc điện thoại di động, chữ trên màn hình hiện lên trước mắt Kỳ Mạn, Tưởng Vân nhắn: Được rồi, nghe các cậu sắp xếp.
Cô nhấp môi cà phê nóng: "Ừm được."
"Vậy thì nói như vậy." Lục Kiều nói: "Sáng cuối tuần tôi đi đón cậu. ”
"Đợi lát nữa có muốn đi dạo quanh không?"
Kỳ Mạn còn chưa trả lời chuông điện thoại di động vang lên, nàng nhíu mày, lấy điện thoại ra khỏi túi ra, nhìn thấy trên màn hình lóe lên một cái tên rất hiếm thấy.
Cô đứng dậy nói với Lục Kiều: "Tôi đi vệ sinh một tý. ”
Lục Kiều đắm chìm trong cuộc trò chuyện với Tưởng Vân, không ngẩng đầu lên: "Đi đi. ”
Kỳ Mạn đem điện thoại vào nhà vệ sinh, lúc nhận điện thoại tim đập thình thịch, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cầm điện thoại di động có chút dính dính: "Này. ”
Giọng điệu của cô tận lực bình tĩnh, nhưng không che giấu được cao hứng, đáng tiếc dòng điện không truyền được cảm xúc của người khác, một chữ ngắn gọn cũng không nghe ra cảm xúc gì, Lê Ngôn Chi ngồi ở bàn làm việc, hỏi: "Làm sao ra ngoài được? ”
Kỳ Mạn cảm giác có chậu nước lạnh đổ xuống, đáy lòng trong phút chốc lại đóng băng, cho rằng cô gọi điện thoại là vì muốn mình, không nghĩ tới là nghi ngờ.
"Ở nhà không có việc gì làm." Giọng điệu Kỳ Mạn có chút không sao cả: "Ra ngoài dạo một chút. ”
Lê Ngôn Chi cau mày căng thẳng, thần kinh não đột nhiên nhảy dựng lên, đầu càng đau, cô nói: "Thỉnh thoảng đi ra ngoài dạo một chút cũng được, đừng ở bên ngoài quá lâu. ”
Kỳ Mạn không nhẹ không nhạt nói: "Được. ”
Lê Ngôn Chi mềm giọng: "Nước hoa tôi đặt cho em đã đến, trở về nhớ xem đấy, Mạn Mạn, chúc mừng sinh nhật. ”
Một câu nói khiến trong lòng Kỳ Mạn mềm mại ba phần, nàng rũ mắt, ngón tay nắm chặt điện thoại di động, trước khi không gặp Lê Ngôn Chi, kỳ thật sinh nhật chỉ là sinh nhật, bởi vì thời gian sinh nhật của nàng không tốt, ngày 15 tháng 7, mẹ nàng nói không may mắn, cho nên chưa bao giờ có sinh nhật. Về sau Lê Ngôn Chi lần đầu tiên tổ chức cho nàng sinh nhật, cô còn nói cuộc sống này không tốt, về sau không cần quan trọng, Lê Ngôn Chi sửa chữa lại cho nàng cuộc sống đều giống nhau, không có tốt hay không, Lê Ngôn Chi nói ngày này rất tốt, rất đặc biệt, rất thích hợp cho sinh nhật. Cô nói xong cầm chiếc bánh nhỏ đặt trước mặt mình, nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng sinh nhật. ”
Kỳ Mạn chớp mắt, che giấu bởi vì hồi ức dâng lên ngọt ngào cùng chua xót, lại mở miệng, giọng nói của nàng thấp hơn vài phần, mang theo hỏi: "Ngày sinh nhật, chị thật sự không trở về sao? ”
Giọng điệu chờ mong, giọng nói dịu dàng, triệu chứng đau đầu của Lê Ngôn Chi giảm bớt không ít, cô giải thích: "Không nhất định phải vội vàng trở về, chuyện bên công ty còn chưa kết thúc, nếu trở về tôi sẽ liên lạc với em. ”
Kỳ Mạn im lặng: "Ừm, biết rồi. ”
Lê Ngôn Chi nghe giọng nói uể oải của nàng nói: "Xin lỗi, chờ tôi xong liền trở về. ”
"Được."
Một lời kết nối, tràn đầy niềm vui.
Một chữ kết thúc, tràn đầy phiền muộn.
Kỳ Mạn đi ra khỏi phòng vệ sinh, cô cúi đầu đặt điện thoại di động, không chú ý đến người phụ nữ đang đến, người tới giẫm lên gót chân nhỏ, vừa nhận điện thoại vừa đi vào phòng vệ sinh, bước chân rất nhanh, đến cửa không ngờ bên trong lại có một người, cô né tránh không kịp, đụng phải.
Hai điện thoại di động rơi xuống đất, hai người sửng sốt.
Kỳ Mạn còn chưa khom lưng nữ nhân một bước nhặt hai chiếc điện thoại di động lên, đưa cho Kỳ Mạn: "Xin lỗi, tôi vừa mới nhận điện thoại, không chú ý..."
"Không sao đâu." Kỳ Mạn nhận lấy điện thoại di động bỏ vào trong túi, giương mắt nhìn về phía nữ nhân, gật đầu cười cười.
Nữ nhân hai mươi lăm tuổi, một thân trang phục chuyên nghiệp màu đen, đưa cho nàng đồng thời cũng không quên tiếp tục trả lời điện thoại, bên kia điện thoại không ngừng truyền đến thanh âm, đang phân phó cái gì, nàng lại sửng sốt hai giây khi Kỳ Mạn cười nhạt với mình.
Kỳ Mạn không chú ý tới sự bất thường của cô, cúi đầu rời đi.
Trở lại cửa hàng Lục Kiều còn đang nói chuyện phiếm, nhìn thấy nàng trở về Lục Kiều nói: "Tôi phát hiện Tưởng Vân không hề thay đổi chút nào, nói chuyện cũng giống như trước đây.”
Kỳ Mạn nhìn cô mặt mày hở mắt cười cũng bị vui lây, tâm tình giảm bớt không ít, cười nói: "Vậy không tốt sao? ”
"Là rất tốt." Lục Kiều nói: "Ba chúng ta sẽ thay đổi. ”
Trước đây có nhiều người xuất sắc, đi đến đâu đều là trọng tâm và trung tâm thảo luận, tòa nhà chủ đề của diễn đàn trường học vĩnh viễn tràn ngập tên nàng, hiện tại tuy rằng vẫn có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác, nhưng chỉ là bên ngoài, nội tâm đã cằn cỗi.
Kỳ Mạn không thèm để ý cười cười, biểu tình vân đạm phong khinh, nàng đứng dậy nói: "Đi rồi. ”
Lục Kiều còn luyến tiếc nhận điện thoại di động: "Không ngồi nữa sao? ”
Kỳ Mạn liếc mắt nhìn cô: "Trò chuyện có gây nghiện không? ”
Lục Kiều lập tức đặt điện thoại di động trong túi chứng minh mình tuyệt đối không có ý này, cô đi bên cạnh Kỳ Mạn: "Đi dạo quanh khu phố? ”
Kỳ Mạn lười động, lắc đầu: "Về nhà. ”
Lục Kiều không có cách nào khác: "Được, tôi sẽ đưa cậu đi."
Cô nói xong chế nhạo: " Nếu cậu lấy chồng thì đảm bảo là vợ ngoan với 24 chữ hiếu."
Kỳ Mạn nhịn không được đưa cho cô một chữ: “Đi!”
Lục Kiều không gây ồn ào nữa.
Đưa nàng đến cửa biệt thự, Lục Kiều và nàng hẹn thời gian cuối tuần, Kỳ Mạn trở về biệt thự, cửa mở ra, Tri Tri chạy đến chân, khiếu nại meo meo kêu lên, cô khom lưng ôm Tri Tri, nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm: "Kỳ tiểu thư. ”
Là quản gia, Kỳ Mạn quay đầu, hướng về phía ông ra hiệu mỉm cười, quản gia cung kính nói: "Bưu kiện của cô. ”
Là nước hoa của Lê Ngôn Chi, Kỳ Mạn từ trên tay ông nhận lấy cái hộp đóng gói tinh xảo, quản gia không dám ở lại nhiều, chào hỏi liền rời đi, Kỳ Mạn xách túi xách đi vào biệt thự.
Cô đặt Tri Tri lên sô pha, thuận tay bật TV, chuẩn bị tháo quà nghe thấy âm thanh truyền đến từ TV: "Mọi người đều biết, Vinh Thiên gần đây mặc dù chìm sâu vào tranh chấp K8, nhưng ông chủ Lê Ngôn Chi lại có chuyện tốt sắp tới.”
Đồ vật trên tay trong nháy mắt nặng ngàn cân, Kỳ Mạn thiếu chút nữa không nắm chắc, tim đau nhức, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.
Nàng đương nhiên biết đằng sau báo cáo này là cái gì, là Lê Ngôn Chi đồng ý, không có sự cho phép của cô, phương tiện truyền thông nào lớn mật dám đưa tin?
Vừa rồi cô mới nói chuyện điện thoại với mình, nói chờ cô trở về để bổ sung sinh nhật, quay đầu tiết lộ sự thật mình sắp 'kết hôn', thật sự là lố bịch lại buồn cười.
Kỳ Mạn đột nhiên ngay cả dục vọng gửi tin nhắn hỏi thăm cô cũng không còn, nàng tiện tay ném lễ vật lên bàn trà, Tri Tri bị động tác của nàng kinh hãi, meo một tiếng chạy ra.
Quay lại sớm vậy để làm gì? Vừa rồi còn không bằng cùng Lục Kiều đi dạo quanh khu phố.
Kỳ Mạn càng nghĩ càng tức giận, nhịn không được lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lê Ngôn Chi: rnnn!
Cửa văn phòng Lê Ngôn Chi bị đẩy ra, thư ký cúi đầu nói: "Lê tổng, cuộc họp tổng giám đốc Tề đã kết thúc, xe chuẩn bị sẵn cho ngài ở dưới lầu. ”
Cô đứng dậy, điện thoại di động đinh một tiếng, có tin nhắn đến, cô lướt qua màn hình, thấy bốn chữ cái viết hoa nhíu mày, rnnnn? Ý nàng là sao? Cô cất điện thoại di động của mình và đi xuống xe trên lầu phía sau thư ký.
Ngoài cửa sổ xe mưa lớn vẫn như trước, ánh mắt Lê Ngôn Chi đặt trên màn hình, chậm chạp không dời đi, mặt mày khó hiểu, thư ký dư quang nhìn đến biểu tình của cô, không dám hỏi nhiều, ngược lại Lê Ngôn Chi dẫn đầu mở miệng: "Thư ký Lâu. ”
Lâu Nhã thân thể ngồi yên, thái độ tôn kính: "Lê tổng ngài nói. ”
Lê Ngôn Chi đánh bốn chữ cái viết hoa trên máy tính bảng: "Nếu ai đó gửi cho cô tin nhắn này, điều đó có nghĩa là gì?" ”
Lâu Nhã nghiêng mắt cúi đầu, lúc tới gần còn không tự giác nín thở, ánh mắt chạm vào chữ cái trên màn hình sửng sốt, chớp chớp mắt, dưới ánh mắt Lê Ngôn Chi không tính là sắc bén, cô nuốt nước miếng: "Đây có thể là gửi nhầm. ”
Lê Ngôn Chi một cái nhìn thấu thần sắc không thoải mái của nàng, giọng điệu hơi thấp giọng nói: "Nếu không có sai lầm là có ý gì? ”
Lâu Nhã da đầu tê dại, cô thanh thanh cổ họng: "Nếu không có sai lầm, đây là lời mắng chửi." ”
Lê Ngôn Chi như thế nào cũng không liên tưởng được, thái dương huyệt của nàng đột nhiên nhảy dựng lên: "Cái gì? ”
Lâu Nhã bị buộc phải cúi đầu giải thích: "Có thể, có lẽ, có lẽ, những lời này có nghĩa là – bà nội của cô."