Văn Triều nhíu mày, thầm nghĩ cậu cùng sư tôn chỉ là tình cảm thầy trò đơn thuần, vậy mà khi vào mắt tên Thừa Diễn này…… Quả nhiên vẫn là không nên cho gã bình tiên dược kia.
Cậu đứng dậy liền rời đi, Thừa Diễn nhìn thấy cậu tức giận, vội tiến lên giữ lại: “Là ta lại nói xàm nói nhảm! Phong Minh sư đệ ngươi đừng để ở trong lòng.”
Văn Triều lạnh nhạt mà quét mắt liếc gã một cái: “Ta phải đi về xử lý đống da thỏ này.”
Thừa Diễn gãi đầu: “Ồ.”
Văn Triều đi ra ngoài hai bước, lại đi vòng trở về, chuẩn bị đem đốt đống nội tạng thỏ lúc trước, lại phát hiện phần nội tạng thỏ thiếu một số bộ phận, bên cạnh còn có một vài dấu vết lạ.
Nhanh như vậy…… Đã bị dã thú ngậm đi rồi?
Cậu hỏi Thừa Diễn: “Ngươi vừa rồi có cảm giác được cái gì tới gần không?”
“Không có.”
Văn Triều lầm bầm: “Chẳng lẽ là đại bàng?”
“Nơi này làm gì có đại bàng?”
“Thế cái con đang phóng trên bầu trời kia không phải sao?”
Thừa Diễn ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung, đúng là có mấy cái điểm trắng xẹt qua trên cao: “Đó là cú tuyết mà tiểu sư thúc nuôi, là linh thú, sẽ không ăn xác chết đâu.”
“…… Được rồi.” Văn Triều ngồi xổm xuống, bỗng nhiên phát hiện ở trên mặt tuyết có vài dấu chân nhỏ, dường như thuộc về một loại động vật họ mèo.
Đây là trên núi tuyết, sẽ có mèo sao?
Vật nhỏ này còn rất kén chọn, phần nội tạng chỉ ngậm đi tim gan phổi, những phần khác vẫn còn nguyên.
Văn Triều quyết không nghĩ nữa, dùng lửa đem đống nội tạng đốt đi. Rồi dùng tuyết khôi phục lại chỗ này như lúc ban đầu.
Cậu cùng Thừa Diễn nói lời tạm biệt, đi xa rồi đối phương còn vẫy tay với cậu kêu: “Có rảnh thì đến chỗ ta chơi nhé!”
Thừa Diễn sư huynh…… rốt cuộc cũng không phải người xấu, chỉ là có chút ngốc ngốc.
Văn Triều đem xe lăn về Bạch Lộc cư, thấy Yến Lâm còn chưa dậy, nhịn không được tự mình thử ngồi lên trên thử.
Khí lạnh của núi tuyết đã thấm vào sau bên trong từng cây cối nơi đây, nên ngồi một lúc cậu liền cảm thấy lạnh vãi òn, liền đem xe lăn nướng trên lửa một lần, làm khí lạnh bên trong bốc hơi hết.
Ngay sau đó, cậu thử rót linh lực vào xe lăn. Kết quả là rót vào quá nhiều linh lực, xe lăn mất kiểm soát mà lao băng băng trên đường.
…… Không xong, phía trước chính là phòng ngủ của Yến Lâm, sư tôn chắc sắp tỉnh rồi!
Văn Triều liều mạng đem linh lực rút trở về, tình thế cấp bách nhưng linh lực bên trong lại không trở lại, xe lăn vẫn không hề dừng, mắt thấy sắp đụng phải cửa phòng.
Trong lúc sắp đập mặt vô cửa, cửa phòng bỗng nhiên mở ra từ bên trong, xe lăn đột ngột ngừng lại, Văn Triều theo lực quán tính bị văng ra, lại được một đạo linh lực ôn hòa đỡ lấy. Cậu lảo đảo hai bước, đến khi đứng vững, thì cũng vừa lúc đứng trước mặt Yến Lâm, cùng y mắt đối mắt.
Yến Lâm ngồi ở góc giường, tựa hồ vừa mới tỉnh dậy, tóc đen chưa chải rối tung xõa trên vai. Trên người còn lưu lại một tia mơ màng lười biếng, làm giảm đi vẻ lãnh đạm thường thấy.
Văn Triều tầm mắt buông xuống: “Sư tôn…… Chân người còn đau không?”
Yến Lâm mím mím môi.
Kinh mạch của y có một cổ linh lực vô cùng nóng rát, cho dù y có dùng phương pháp gì thì đều không thể áp chế hay loại bỏ nó. Thứ linh lực này dường như được sinh ra để khắc chế y, bất kể chỗ nào cũng để lại nỗi đau bị thiêu cháy.
Nhưng mà trên mặt Yến Lâm một tia thống khổ cũng không có, tựa như kẻ đang chịu đựng nỗi đau ấy không phải y: “Không đau.”
Văn Triều không tin y không đau, cậu nhớ rõ ràng là Yến Lâm bị cơn đau tra tấn gần 500 chương, thời điểm nghiêm trọng nhất, tâm mạch đều bị bỏng rát, y thức trắng đêm không ngừng nôn ra máu, ngay cả tập trung thiền định cũng không được.
Càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, cậu không thể tiếp tục chậm trễ nữa, phải nhanh chóng tìm được dược liệu được khi trong truyện, giúp sư tôn chữa thương mới được.
Ánh mắt Yến Lâm rơi vào thứ phía sau lưng cậu, y nhìn chằm chằm chiếc xe lăn: “Đó là cái gì vậy?”
“Là xe lăn con làm cho sư tôn.” Văn Triều nhanh chóng đi về phía cửa, đem xe lăn đẩy đến trước mặt Yến Lâm, “Sư tôn thử ngồi lên đi ạ, chỉ cần dùng một chút linh lực là có thể di chuyển.”
Yến Lâm chỉ tập trung vào câu đầu tiên: “Ngươi…… tự mình làm?”
Văn Triều gật đầu.
Yến Lâm được cậu đỡ lên xe lăn, tay đặt trên tay vịn, liền cảm giác được hơi ấm sót lại chưa biến mất—— khí lạnh vốn luôn ăn sâu vào từng cây cối mọc trên núi tuyết, thế nhưng bây giờ lại trở nên ấm áp như vậy, có thể thấy chúng đã được cẩn thận nướng qua bằng lửa.
Mặt y hiện lên vẻ cảm động: “Phong Minh có lòng.”
Ái đồ của y, trong khi y nghỉ ngơi đã vì y mà tự mình làm một chiếc xe lăn, cẩn thận mài giũa từng cái linh kiện, thậm chí nghĩ đến bên trong gỗ còn có khí lạnh, cố ý dùng linh hỏa nướng qua, không cho khí lạnh xâm nhập vào thân thể y.
Làm sao đây, làm thế nào bây giờ……
Làm thế nào để y có thể kiềm chế được trái tim đang không ngừng rung động kia.
Làm sao thì y mới không nghĩ đến việc đem giấu đi ái đồ từng đánh mất rồi một lần nữa đã tìm lại được, vĩnh viễn giữ cậu lại bên người, rồi lại giấu cậu nơi sâu bên trong Bạch Lộc cư, giấu vào không gian mật thất mà không một ai hay biết, dùng xiềng xích tinh xảo khóa chặt lấy cậu, để không còn ai có thể đem cậu cướp khỏi mình, để không còn ai có thể bẻ gãy đôi cánh của cậu, và sẽ không còn ai có thể làm tổn thương cậu một lần nữa.
Yến Lâm nắm lấy tay vịn xe lăn, dùng sức đến mức đốt ngón tay trở nên trắng bệch, cảm thấy cổ linh lực nóng rát trong cơ thể kia không ngừng điên cuồng dâng trào, như là một kẻ vô tình tàn nhẫn đang dùng roi để trừng phạt y.
Thân là người đứng đầu tiên môn, y lại có loại suy nghĩ…… đáng khinh này.
Cho dù bị lửa thiêu đốt y cũng không muốn tránh né, chỉ cần là do ái đệ cho, dù là thuơng tích, y cũng nguyện ý nhận lấy.
Y thường cảm thấy, dù sớm hay muộn thì cũng sẽ có một ngày y đánh mất đạo tâm, bị thiên kiếp hủy diệt từ bên trong.
Văn Triều thấy sắc mặt kì lạ của y, liền cuống quít dò hỏi: “Sư tôn…… Miệng vết thương lại đau sao?”
“Không có việc gì.” Yến Lâm chậm rãi phun ra một ngụm khí lạnh, cả người dần thả lỏng ra, khôi phục lại vẻ bình tĩnh như thường.
Y đã kiềm chế nó suốt trăm năm, tiếp tục thêm trăm năm, rồi lại tiếp tục kiềm chế thêm trăm năm nữa cũng không khó.
Phong Minh là một con chim, là một con quạ đỏ, vốn dĩ nên cậu nên cất đôi cánh bay lên trời cao, thay vì bị y nhốt vào trong lồng vàng.
Y bưng lên một chén trà nhỏ đã nguội lạnh, vừa hay dập đi ngọn lửa không ngừng cháy trong người y: “Mấy ngày gần đây trên dưới Phù Vân phong có thể sẽ không yên bình, ngươi hãy để ý một chút, nếu phát hiện có người hành tung đáng nghi, thì đừng tiếp cận, trước tiên hãy trở về báo cho ta.”
Văn Triều không hiểu: “Vì cái gì sẽ không yên bình ạ?”
Yến Lâm vừa muốn nói tiếp, bỗng nhiên nghe được một giọng nói vang lên ngoài cửa: “Sư tôn! Không hay rồi, xảy ra chuyện rồi!”
Phong Xu vội vội vàng vàng mà chạy vào, thở hổn hển mà nói: “Chưởng môn Thiên Kiếm Môn đột nhiên đến đây, mang theo một đám đệ tử đứng chặn dưới chân núi, nhất quyết không chịu đi bộ lên thông thiên thang, một hai bắt chúng ta phải thu lại pháp trận…… Có mấy sư huynh đệ đi lên khuyên can, hiện tại bọn họ đang cãi nhau!”
Yến Lâm ánh mắt sắc bén —— thật là tới đúng lúc đi.
Y buông chén trà xuống: “Bọn họ tới bao nhiêu người?”
Phong Xu: “Đại khái…… Hơn một trăm.”
Hơn một trăm, nhìn thế nào cũng không giống “hỏi thăm”, mà giống như “bắt lỗi” hơn.
Văn Triều nhíu mày, cậu đã hiểu khi Yến Lâm nói “Không yên bình” là có ý gì —— Phù Vân Phái xưa nay luôn đứng ở phe chính đạo, đứng vững ở vị trí “Đệ nhất tiên môn” trong hơn ngàn. Cây cao thì đón gió lớn, nhờ thế mà có vô số người kính ngưỡng, nhưng cũng có vô số kẻ ghen ghét ra mặt. Hiện tại, "Đệ nhất tiên môn" thế mà lại dạy ra một tên ma tu, có người gấp không chờ nổi mà lấy việc này ra để khiến địa vị Phù Vân Phái lung lay, từ đó mà hưởng lợi.
Văn Triều nắm chặt bàn tay, trong lòng nói đám người này thật không biết xấu hổ, trước kia luôn núp dưới bóng Phù Vân Phái nhờ bảo hộ thì ngoài mặt luôn vui vẻ nịnh bợ, hiện tại Phù Vân Phái xảy ra một chút vấn đề nhỏ, bọn họ liền ăn cháo đá bát.
Về phần Thiên Kiếm Môn này…… cậu có chút ấn tượng, mấy trăm năm trước, Thiên Kiếm Môn cũng được xem là một trong hai tiên môn lớn, chỉ tiếc họ tự cho mình cái quyền tự cao tự đại, chưởng môn hiện tại không bằng người tiền nhiệm, danh tiếng ngày càng kém, hiện tại sắp sửa xuống dốc không phanh.
Có vẻ như chưởng môn đương nhiệm của Thiên Kiếm muốn chó cùng dứt rậu, đem máu thịt của Phù Vân Phái từng chút gặm nhắm, nhằm kéo dài tuổi thọ môn phái họ.
Văn Triều mở miệng nói: “Sư tôn, con……”
Yến Lâm giơ tay ngắt lời cậu: “Chuyện này ngươi xử lý không được, hiện giờ việc ngươi nhập ma đã không thể giấu giếm nữa. Việc Thiên Kiếm Môn tới khiêu khích cũng chỉ là mới bắt đầu, nếu không giải quyết sớm giải quyết thì chẳng biết bao giờ kết thúc.”
Văn Triều trong lòng căng thẳng vô cùng—— rõ ràng đêm qua sư tôn đã làm toàn bộ đệ tử trong môn phái lâm vào ngủ say, tin tức thế mà vẫn có thể truyền đi nhanh như vậy, không biết ngoại giới đang có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn ngó Phù Vân Phái.
Yến Lâm gọi cậu tới trước mặt: “Ngươi đáp ứng vi sư, sau này mặc kệ phát sinh cái gì, đều phải giữ vững đạo tâm, không được vấy bẩn tâm trí, có thể làm được không?”
Văn Triều dùng sức gật đầu: “Con có thể.”
“Được.” Yến Lâm liền không hề nhiều lời, “Dắt hươu của bổn tọa tới đây.”
Đám hươu tiên kia được nuôi bên trong sân của Bạch Lộc cư, Phong Xu dắt ba con đến trước cửa, lo lắng nói: “Sư tôn, chân của người……”
“Không sao.” Yến Lâm ngồi lên lưng hươu, “Theo vi sư xuống núi.”
--
Thời điểm bọn họ đến chân núi, liền nhìn thấy một đám đệ tử Phù Vân Phái đang cùng đệ tử Thiên Kiếm Môn đấu võ mồm, hai đám người ồn ào đến đinh tai nhức óc. Mà lớn giọng nhất trong bọn họ, một thân áo tím chói lọi, không ai khác ngoài Thừa Diễn.
Thừa Diễn giận đến bốc khói, cách thật xa cũng có thể nhìn thấy gương mặt đỏ bừng cùng cái trán nổi gân xanh của gã.
Gã gân cổ lên mà nói: “Nhập ma thì làm sao, bộ ăn hết của nhà các người chắc? Phong Minh sư đệ, một là không hại trời không hại đất, hai là không có giết người phóng hỏa, cũng chả chọc gì đến Thiên Kiếm Môn các ngươi!”
Văn Triều nghe được lời này của gã thì vô cùng ngạc nhiên—— cậu nhớ rõ vị này tối hôm qua còn hùng hổ nói Phù Vân Phái cùng ma tu vĩnh viễn không đội trời chung.
Nếu không phải do những đệ tử khác ngăn cản, không chừng Thừa Diễn đã lao ra khỏi thông thiên thang, dùng thiên lôi đánh chết đám người đến đông như ruồi bu cứt này rồi. Gã chỉ thẳng vào mũi lão giả phía trước mắng: “Già mà không nên nết, ân huệ mà Phù Vân Phái cho các ngươi bộ thiếu sao! Bất quá là có đệ tử vô ý tẩu hỏa nhập ma, ngươi huy động nhiều người như vậy để làm con mẹ gì?!”
Lão giả râu tóc bạc trắng, chính là chưởng môn Thiên Kiếm Môn Nguyên Thương Bình. Lão chậm rãi vuốt chòm râu: “Tiểu bối các ngươi vốn vô lễ vậy sao. Thế nhân đều biết, Phù Vân Phái môn quy nghiêm ngặt, xưa nay không cùng ma tu đội trời chung, mà nay lại dạy ra một tên ma tu, chẳng phải nên đem hắn giao ra, giết chết đề phòng hậu họa, khẳng định uy nghiêm cho chính phái chúng ta sao?
Lời lão vừa thốt ra, đệ tử Phù Vân Phái sôi nổi : “Dựa vào cái mẹ gì phải đem Phong Minh sư huynh giao cho ngươi? Ngươi nghĩ mình là ai mà tự cho mình có quyền quyết định chuyện trong nhà người khác?”
“Đừng có tự dát vàng lên mặt mình chứ, loại như ngươi còn muốn đại diện cho chính phái sao, mau cút con mợ đi!”
“Đừng cãi đừng cãi nữa, chưởng môn tới rồi!”
Trong tiếng ồn ào bên, hươu trắng bỗng nhiên đi tới, trên lưng hươu là bóng người một thân bạch y tóc đen. Sự xuất hiện của y khiến vô số đệ tử phải yên lặng ngậm miệng, lui đến hai bên thông thiên thang, chừa ra một con đường cho y.
Yến Lâm xuống khỏi lưng hươu, men theo thềm đá từng bước một đi về phía trước, y đi rất chậm, mỗi một bước xuống bậc thang, uy áp phát ra càng tăng một tầng.
Thanh âm lạnh lẽo tựa sương lạnh, chuẩn xác mà đi vào tai mỗi người: “Nguyên chưởng môn, vốn là Phù Vân Phái môn quy, ngươi lại muốn thay bổn tọa quyết định?”
Lời vừa thốt ra trong không khí như nồng đậm mùi thuốc súng, các đệ tử đứng gần một hơi cũng chẳng dám thở.
Yến Lâm cùng đối phương cách mười mấy bậc thang, “Ta nghe đồ đệ nói, Nguyên chưởng môn cảm thấy thông thiên thang này của ta thật chướng mắt, không sao, bổn tọa đem nó bỏ đi là được.”
Y duỗi tay phất một cái, thạch đèn đồng hai bên chuyển động theo một phương hướng, pháp trận nháy mắt đóng lại.
Nguyên Thương Bình bỗng dưng lui về phía sau một bước, mồ hôi lạnh trên trán như có như không chảy xuống.
Bọn họ nói thang thông thiên vướng bận, vốn chỉ định mượn việc này khơi mào sự tình, nào biết Yến Lâm vừa gặp mặt chẳng để cho lão kịp ra oai liền đánh một đòn phủ đầu, đem pháp trận đã hoạt động suốt trăm năm nói đóng liền đóng!
Pháp trận đóng lại, bên kia liền muốn binh nhung tương kiến*, bên trong Phù Vân Phái toàn là cao thủ, chưa kể đến tiểu bối trung kì Nguyên Anh còn có tận mấy vị, bọn họ chỉ là một cái Thiên Kiếm Môn nhỏ hèn, đâu phải là đối thủ của Phù Vân Phái?
Nguyên Thương Bình trăm triệu không nghĩ tới việc Yến Lâm vì bảo vệ một tên ma tu, thái độ vô cùng kiên quyết, tự giác thấy mọi chuyện dần rối tung lên, lão vội cúi đầu nói: “Thanh Nhai Tiên Tôn bớt giận……”
“Đa tạ chưởng môn!” Thừa Diễn đánh gãy lời lão, quanh thân gã vang lên tiếng sấm rất nhỏ, “Thiên Kiếm Môn đối với chưởng môn cùng Phong Minh sư đệ nói năng lỗ mãng, đệ tử sẽ……”
“Thừa Diễn,” Yến Lâm nhàn nhạt mà liếc nhìn gã một cái, “Nguyên chưởng môn tự mình tới chơi, bổn tọa sẽ tự mình tiếp đãi, ngươi lui xuống đi.”
Thừa Diễn dừng một chút, thu hồi thần thông, lui đến bên cạnh: “Vâng ạ.”
Văn Triều đứng ở phía sau Yến Lâm, ánh mắt trước sau đều dừng lại ở trên người sư tôn, thấy y từng bước vững vàng, hoàn toàn không giống bộ dáng trọng thương chưa lành.
Sao có thể?
Lấy thuơng thế hiện tại y, phải là hoàn toàn không đứng lên nổi mới đúng.
Cậu kiềm chế nội tâm không ngừng thắc mắc, lại nghe được Nguyên Thương Bình nói: “Ta nghe nói Thanh Nhai Tiên Tôn đêm qua bị ma tu đả thương, cho nên mới đến thăm hỏi, không ngờ lại xảy ra tranh chấp, mong rằng Tiên Tôn thứ tội.”
“Bổn tọa bị ma tu gây thương tích?” Yến Lâm một tay đem túm Văn Triều đến trước mặt mình, “Ngươi nói ma tu, chính là chỉ đồ đệ của bổn tọa sao?”
Văn Triều bị kéo đến trước đám đông, ma văn cũng chưa từng bị che đi, màu đỏ tươi họa trên mặt cậu làm cho đệ tử Thiên Kiếm Môn không khỏi ồ lên: “Đúng…… Đúng thật là ma tu!”
“Thật là đáng sợ, Phù Vân Phái thật sự chứa chấp ma tu!”
“Người kia là…… đại đệ tử của Thanh Nhai Tiên Tôn đi? Trời ạ, không thể tưởng được hắn lại như vậy……”
Yến Lâm ngữ khí như cũ không thay đổi, nhàn nhạt nói: “Đồ đệ bổn tọa tự bổn tọa quản giáo. Dù hắn đã nhập ma, ta sẽ dẫn hắn trở về con đường đúng đắn. Nguyên chưởng môn sáng sớm đã dẫn người tới hỏi tội Phù Vân Phái ta, không những bịa đặt bổn tọa bị ma tu gây thương tích —— là đang nghi ngờ bổn tọa không biết cách dạy trò, không xứng đáng để làm thầy sao?”
Lời này nói ra không nặng không nhẹ, nhưng trên trán Nguyên Thương Bình lại lăn xuống càng nhiều mồ hôi lạnh, râu tóc đều đang run rẩy, gân xanh nổi trên mu bàn tay già nua của lão. Nhưng vì tương lai của Thiên Kiếm Môn, vì không phụ lòng kỳ vọng của các đệ tử, lão cắn răng nói: “Tuy ngài nói như vậy, nhưng Thanh Nhai Tiên Tôn cũng không thể bảo đảm cái tên ma tu này ngày sau sẽ không điên cuồng làm đả thương người khác, nếu như hắn làm hại thế gian, Tiên Tôn định xử trí như thế nào?”
“Nguyên chưởng môn có cao kiến gì?”
Nguyên Thương Bình khom người, đôi tay hành lễ giơ cao qua đỉnh đầu: “Tại hạ nghe nói trăm năm trước, Thanh Nhai Tiên Tôn từng bước lên nơi tối cao của Tiên giới - Thiên Trụ Sơn, ở nơi đó tìm được một ngọn hỏa thần ‘ tuyết trung diễm ’, đã đem ngọn lửa ấy tặng cho ái đồ Phong Minh, cũng chính là vị ma tu tóc bạc đứng bên cạnh Tiên Tôn. Mọi hỏa thần đều có thần tính, màu sắc ngọn lửa sẽ căn cứ mà thay đổi theo tâm người nắm giữ nó, nếu tâm tính thiện lương, ngọn lửa liền hiện ra màu đỏ, nếu trong lòng toàn có ác niệm, ngọn lửa liền đổi thành màu đen.”
Hắn ngẩng đầu lên: “Người này có ý đồ xấu hay không, chỉ cần gọi hỏa thần ra, nhìn một cái liền biết.”
===================
(*)Binh Nhung Tương Kiếm. Gốc là 兵戎相见 (Bīng róng xiāng jiàn)
Nghĩa (theo Baidu): dùng chiến tranh để giải quyết vấn đề.
Xin nhũi vì hơn mụt tuần mứi ra chương. Chị em có thấy lỗi, typo hay gì đó sai thì nhớ nhắc để tui biết tui sửa nha, iu
_(:з」∠)_