Giang Ngưng Nguyệt cảm thấy không gian có hạn rất nhanh đã bị Liên Huân thu hẹp ngày càng nhỏ, cho đến khi dính trực tiếp vào thân thể nàng. Quá đáng hơn là, sức nặng cơ thể của Liên Huân còn đè trên người nàng, khiến Giang Ngưng Nguyệt càng không thể động đậy, như con cá nhỏ bị dao lớn đè lên. Trên người Liên Huân thơm mùi nước hoa hồng của nàng, hòa quyện với xúc cảm ấm nóng của nàng, bao vây chặt lấy nàng, giờ phút bị chèn ép này Giang Ngưng Nguyệt có một loại cảm giác mê hoặc choáng váng như bị thiếu dưỡng khí, còn có cảm giác say sưa tinh tế. Đối mặt với Vi Tuyết, rõ ràng nàng tĩnh lặng, công minh liêm khiết như vậy, đối mặt với Liên Huân, sao lại không có cảm giác giống như vậy? Chẳng lẽ thật sự là bởi vì cỏ non nhìn khá mềm, khiến cho người ta muốn cắn một cái sao?
"Dì Giang, hôm nay dì đặc biệt xinh đẹp động lòng người, còn rất lẳng lơ, mùi nước hoa hôm nay đều có hương vị khó chịu của hồ ly." Liên Huân gục trên vai Giang Ngưng Nguyệt mà hít hà, luc sở phòng ăn cô đã ngửi thấy mùi nước hoa trên người dì Giang, quả nhiên là xịt nước hoa, Liên Huân quyết định ghét nước hoa. Cũng may dì Giang không xịt nước hoa giống những cô gái lần đầu gặp mặt kia, Liên Huân luôn cảm thấy mùi hương nước hoa này là mùi hương thuộc về riêng mình. Thật ra thì Liên Huân coi thường, ngày hôm đó, Giang Ngưng Nguyệt xịt nước hoa cho Vệ Minh Khê ngửi.
Giang Ngưng Nguyệt nhìn từng đường nét đẹp tinh xảo trên gương mặt Liên Huân, gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp căng như lòng trắng trứng tràn đầy nhựa sống, sự trẻ trung ấy so với một bà thím đều có nhiều điểm đáng ghen tị, không biết bản thân đã tự chăm sóc tốt đến mức nào, nhưng cũng tại người ta trẻ tuổi. Giang Ngưng Nguyệt không thể không thừa nhận, Liên Huân hấp dẫn hơn Vi Tuyết rất nhiều, cũng đều bởi vì Liên Huân đẹp hơn, Giang Ngưng Nguyệt không nghĩ bản thân cũng có lúc nông cạn như vậy. Một ngày bị khống chế như thế, vì cảm thấy bản thân nông cạn mà nàng hết sức xấu hổ. Giang Ngưng Nguyệt quay mặt đi, cố ý không nhìn mặt Liên Huân, vì sự mỏng manh dịu dàng như đóa hoa mới nở trên cành vậy, thật sự khiến người ta kích thích muốn hái xuống, thậm chí khiến người ta muốn bóp nát từng cánh hoa, đến mức bị thôi thúc phải nghiền đóa hoa ấy thành bùn nhão.
"Trêu em gái cô!" Giang Ngưng Nguyệt đỏ mặt mắng, cái miệng của đứa trẻ này thật sự quá mắc nợ, đủ để tiêu tán sắc đẹp quyến rũ của cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT