Vệ Minh Khê cũng không vì bữa tiệc từ thiện này mà quá tốn tâm tư, càng sẽ không chuẩn bị quần áo cẩn thận, cô chỉ cần ăn mặc phù hợp, không thất lễ là tốt.
" Cậu đã chuẩn bị xong trang phục dạ hội cho buổi dạ hội từ thiện của Cao gia tối nay chưa?" Giang Ngưng Nguyệt tò mò hỏi, đáng tiếc Cao thị không mời Giang thị, bằng không mình có thể đi cùng Vệ Minh Khê.
Giang Ngưng Nguyệt là em gái ruột của Giang Ngọc Khinh, cũng chính là em gái của thím Vệ Minh Khê, coi như là thân thích của Vệ gia, nếu thật sự là thật hơn, cô so với Vệ Minh Khê lớn hơn một đời. Nhưng mà Giang Ngưng Nguyệt cùng Giang Ngọc Khinh em chị em gái chênh lệch nhau mười mấy tuổi, Giang Ngưng Nguyệt cùng Vệ Minh Khê tuổi không sai biệt lắm, cho nên Giang Ngưng Nguyệt cùng Vệ Minh Khê thuộc cùng một thế hệ, hơn nữa từ nhỏ đến lớn, cô thuộc về người một mực ngưỡng mộ Vệ Minh Khê. Ở một mức độ nào đó mà nói, cô và Vệ Minh Khê có thể xem như thanh mai trúc mã.
Vệ Minh Khê chỉ vào cái hộp đặt trên bàn, đó chính là quần áo mình đã chuẩn bị!
Giang Ngưng Nguyệt mở hộp ra xem qua bộ váy dạ hội mà Vệ Minh Khê chọn, Vệ Minh Khê chọn một bộ lễ phục dạ hội màu trắng tinh khiết, kiểu dáng rất đơn giản, không có bất kỳ điểm nhấn dư thừa nào, thậm chí ngay cả khả năng lộ thêm một miếng thịt cũng không có. Nhìn không đắt, cho nên luận phong cách, luận làm việc, đều bình thường không có gì lạ, còn tương đối quá bảo thủ, ngay cả Giang Ngưng Nguyệt tự nhận mình cũng không có dũng khí đem lễ phục dạ hội như vậy mặc trên người. Nhưng nếu người mặc là Vệ Minh Khê, lại nói khác, dù sao Vệ Minh Khê từ trước đến nay luôn có bản lĩnh hóa thối thành kỳ lạ, cô rất chờ đợi Vệ Minh Khê đem lễ phục dạ hội bình thường như vậy mặc ra cảm giác khác nhau.
"Cậu đi mặc vào thử xem, được không?" Giang Ngưng Nguyệt vẻ mặt chờ mong nói, cô đã đem lễ phục dạ hội của Vệ Minh Khê từ trong hộp lấy ra, cô thật sự rất muốn nhìn Vệ Minh Khê mặc cái váy dạ hội này.
"Bây giờ thay đồ lại có chút quá sớm, lúc trước đã thử qua, rất vừa vặn." Vệ Minh Khê nói, bữa tối tám giờ tối mới bắt đầu, hiện tại mới chỉ ba bốn giờ chiều, còn chưa đến thời gian, đợi lát nữa thay đồ cũng không muộn!
" Mình rất nóng lòng muốn xem làm thế nào mà cậu lại biến một chiếc váy bình thường như vậy thành một hiệu ứng như thần tiên. Mình muốn chứng kiến một khoảnh khắc kỳ diệu!" Giang Ngưng Nguyệt hưng phấn bừng bừng nói.
"Cậu lại nói nhảm." Vệ Minh Khê quan sát, cảm thấy Giang Ngưng Nguyệt nói chuyện quá khoa trương.
“Thử xem đi, mình thật sự là quá muốn xem!” Giang Ngưng Nguyệt làm nũng nói với Vệ Minh Khê, tuy rằng mấy tháng nay Giang Ngưng Nguyệt đều ở gần Vệ Minh Khê, nhưng trong lòng Giang Ngưng Nguyệt, Vệ Minh Khê so với cô mạnh hơn, lợi hại hơn cô, là ánh trăng sáng của cô. Ở trước mặt Vệ Minh Khê, càng nguyện ý coi Vệ Minh Khê là chị gáu, càng nguyện ý làm nũng Với Vệ Minh Khê, cũng vẫn luôn cố gắng cách Vệ Minh Khê gần gũi hơn một chút.
Trong lòng Giang Ngưng Nguyệt có một bí mật, đó chính là cô yêu Vệ Minh Khê, nhưng cô vẫn không dám lộ ra, bởi vì cô không chịu nổi bất kỳ nguy cơ mất đi nào. Cô biết Vệ Minh Khê là một người có cảm giác vô cùng mạnh mẽ, một khi mình biểu lộ tâm ý, Vệ Minh Khê không thể tiếp nhận tâm ý của cô, vậy mình có thể không còn cơ hội làm nũng với cô ấy nữa, thậm chí đến gần! Ít nhất, lúc này, cô coi như là người gần Vệ Minh Khê nhất, cô luôn an ủi mình như vậy.
Vệ Minh Khê biết rằng nếu cô không hoàn thành ý định của Giang Ngưng Nguyệt, cô ấy chắc chắn sẽ không từ bỏ việc mài dũa cô, vì vậy cô ấy miễn cưỡng cầm lấy chiếc váy dạ hội và thay nó.
Vệ Minh Khê đem lễ phục dạ hội mặc lên, chỉ là cô không kéo được dây kéo sau lưng mình, cũng chỉ có thể gọi Giang Ngưng Nguyệt tiến vào giúp mình.
"Ngưng Nguyệt, cậu có thể tiến vào giúp mình kéo dây kéo một chút được không?" Thanh âm lạnh lùng của Vệ Minh Khê truyền ra từ bên trong.
Giang Ngưng Nguyệt nghe vậy trong lòng căng thẳng, đè nén nội tâm kích động, hít sâu một hơi mới đi vào.
Rõ ràng một chiếc váy dạ hội màu trắng bình thường, mặc trên người Vệ Minh Khê có cảm giác không thể thích hợp hơn, tựa như không ai thích hợp hơn cô mặc màu trắng. Trên người Vệ Minh Khê có cảm giác độc lập với thế giới, nhất là vào thời điểm này, khiến Giang Ngưng Nguyệt nhìn không thể dời được tầm mắt.
"Ngưng Nguyệt..." Vệ Minh Khê thấy Giang Ngưng Nguyệt nhìn mình có chút sửng sốt, liền nhẹ giọng kêu lên.
Giang Ngưng Nguyệt lúc này mới phục hồi tinh thần, có chút bối rối đi về phía sau Vệ Minh Khê.
Đây là tấm lưng đẹp nhất mà Giang Ngưng Nguyệt từng thấy qua, làn da mỏng manh như ngọc cừu, trắng như tuyết, eo thon mềm mại, đường cong của tấm lưng hoàn mỹ không chê vào đâu được! Giang Ngưng Nguyệt vươn tay nhịn không được khẽ run rẩy, một màn này đối với cô là kích thích quá lớn, trong lòng tựa như tim cô như muốn phi nước đại.
Nhưng cô vẫn vội vàng thu lại tâm tư của mình động tác run rẩy chậm rãi giúp khóa kéo của Vệ Minh Khê chậm rãi kéo lên, yêu thương cũng giấu đi từng chút một.
Vệ Minh Khê lúc này không biết gì về nội tâm của Giang Ngưng Nguyệt, chỉ là khi cô xoay người đối mặt với Giang Ngưng Nguyệt, phát hiện Giang Ngưng Nguyệt thần sắc có chút cổ quái.
"Có chuyện gì vậy? Mặc bộ đồ này không thích hợp sao? "Vệ Minh Khê cho rằng Giang Ngưng Nguyệt thần sắc khác thường là bởi vì lễ phục dạ hội của mình không thích hợp. Lễ phục buổi tối này quả thật không đắt, dù sao Vệ gia cũng không đủ khả năng trang phục dạ hội đắt tiền, nhưng Vệ Minh Khê cảm thấy rất thích hợp với thân phận của mình với tư cách là giảng viên đại học mới giảng dạy không lâu.
“Làm sao có thể chứ, không thể thích hợp hơn được nữa!” Giang Ngưng Nguyệt chậm lại vừa rồi Vệ Minh Khê mang đến rung động cho thân thể và tinh thần của mình, thần sắc khôi phục như thường trả lời.
Giờ phút này Vệ Minh Khê mới thật sự mặc xong bộ lễ phục dạ hội này, Giang Ngưng Nguyệt nhìn lễ phục dạ hội phác họa đường cong uyển chuyển lồi lõm của Vệ Minh Khê, thân hình thướt tha đó, không thừa nhiều cũng không thiếu ít hoàn mỹ đến mức không thể hoàn hảo, lại không vì quá gợi cảm mà có vẻ quá phong tao, giờ phút này Vệ Minh Khê thật cao quý tao nhã!
Giang Ngưng Nguyệt vẫn cảm thấy vẻ đẹp của Vệ Minh Khê, không phải là khuôn mặt của cô ấy đẹp như thế nào, Vệ Minh Khê xinh đẹp chính là cả người, vẻ đẹp này có thể trụ vững theo năm tháng và thậm chí sẽ ngày càng xinh đẹp hơn! Giang Ngưng Nguyệt ích kỷ không muốn nhiều người nhìn thấy vẻ đẹp của Vệ Minh Khê, nhưng cô lại cảm thấy muốn giấu được vẻ đẹp của Vệ Minh Khê, căn bản là chuyện không có khả năng!
Vệ Minh Khê kéo mái tóc dài lên, lại trang điểm nhẹ nhàng, càng hoàn mỹ hơn.
Đến hội trường, Vệ Minh Khê chọn một vi trí khá thích hợp, bởi vì cô không muốn được quá nhiều người chú ý. Vệ Minh Khê nhìn bốn phía một chút, người nơi này cơ bản đều là người cô không biết. Nhưng mà bởi vì khí chất của cô quá mức nổi bật, cho dù ở trong góc, bên cạnh cô vẫn vây quanh không ít người đến bắt chuyện muốn làm quen.
Nếu đã tới, Vệ Minh Khê cũng có thể thản nhiên xử lý, không vì hoàn cảnh xa lạ mà có chút bất an, thái độ hào phóng, bình tĩnh thong dong, mặc kệ đối với ai cũng có thể vui vẻ, lại xa cách có độ.
Nhưng trong mắt Dung Vũ Ca, vị trí của Vệ Minh Khê chính là vị trí trung tâm nhất, chỉ cần một cái là có thể tìm được vị trí. Về sau, nàng mới biết được, từ ngày nàng quen Vệ Minh Khê, vị trí trung tâm nhất trong lòng mình vẫn giữ lại cho Vệ Minh Khê.
Cao Nhã Trinh là chủ nhân của bữa tiệc từ thiện này, một nhà cô ba người vừa xuất hiện, liền là tiêu điểm của cả bữa tối, cho nên Vệ Minh Khê cũng chú ý tới Dung Vũ Ca giống như tiểu công chúa trong truyện cổ tích. Chỉ là cô không nghĩ tới, một giây sau, tiểu công chúa này liền hướng mình chạy tới.
Vệ Minh Khê có thể cảm nhận được mình được cô nhóc nhỏ bé này yêu thương, tình yêu thuần khiết này làm cho Vệ Minh Khê theo bản năng có chút vui mừng, cho nên cô nhìn Dung Vũ Ca chạy về phía mình, mặc váy trắng xinh đẹp, trong mắt có sự ôn nhu cùng ý cười ngay cả chính cô cũng không nhận ra.
Con gái tôi từ nhỏ đã ăn bám mình, lần đầu tiên vì người ngoài, con bé đã thoát ra khỏi tay và lao vào người khác khiến Cao Nhã Trinh cảm thấy khó chịu. Cô theo phương hướng của Dung Vũ Ca, cũng trong nháy mắt liền nhìn thấy Vệ Minh Khê.
Cao Nhã Trinh tự nhận mình đã từng giao tiếp, nữ nhân kiến thức cũng không đếm xuể, giờ phút này ngay cả cô cũng thừa nhận Vệ Minh Khê là một nữ nhân đặc biệt. Trong mắt Vệ Minh Khê có trầm ổn và điềm đạm vượt quá tuổi của cô, dòng nước tĩnh chảy sâu, phần thong dong này, Nhã Trinh tự nhận mình ở hai mươi tuổi còn không làm được.
Người bình thường tùy theo điều kiện mà đổi ý không dễ, nhưng Vệ Minh Khê có thể tùy theo điều kiện mà thay đổi.
Chiếc váy dạ hội màu trắng, kiểu dáng, tay nghề và chất liệu không thể chọn ra một chút màu sắc nào, thoạt nhìn thì quả là một món hàng giá rẻ, nhưng mặc trên người Vệ Minh Khê, lại hoàn hảo, ngược lại có vài phần cảm giác siêu trần thoát tục. Vệ Minh Khê đơn yên lặng đứng ở nơi đó khiến mọi người trở nên thô tục.
Cao Nhã Trinh thừa nhận Vệ Minh Khê bất phàm, nhưng cô từ lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Minh Khê, liền theo bản năng không thích nữ nhân này. Cao Nhã Trinh biết, đây cũng không phải xuất phát từ ghen tị với một nữ nhân trẻ tuổi xuất sắc, chính là một loại phát ra từ nội tâm không hiểu sao không vui. Đặc biệt là khi nhìn con gái mình vui vẻ nhào về phía Vệ Minh Khê, loại cảm giác không vui này càng thêm mãnh liệt.
Cao Nhã Trinh cố gắng hết sức để kìm nén sự khó chịu không thể giải thích được nhưng vô lý trong lòng cô đối với Vệ Minh Khê. Dù sao cô ấy chung quy cũng là nữ nhân Cao Hàn muốn cưới, mình có thể không thích, nhưng Vệ Minh Khê quả thật làm cho cô không chọn ra cái gai gì! Cho nên Cao Nhã Trinh vẫn muốn làm cho mình lý trí khách quan một chút, chứ không phải mặc cho sở thích chủ quan của mình đối đãi với Vệ Minh Khê.
"Thì ra, cô ấy chính là Vệ Minh Khê, nhìn thấy còn hơn nghe thấy, khó trách Cao Hàn cùng Vũ Ca đều thích." Dung Trực cũng nhìn thấy Vệ Minh Khê sau đó rất khách quan đánh giá, trong lòng cảm thấy ánh mắt Cao Hàn và Vũ Ca vẫn không tồi.
Lời nói này của Dung Trực khiến Cao Nhã Trinh càng cảm thấy chán ghét Vệ Minh Khê, lý trí của cô cũng sắp đè nén không nổi sự chán ghét mãnh liệt chủ quan của mình. Giờ phút này, Cao Nhã Trinh một chút cũng không hy vọng Cao Hàn cưới Vệ Minh Khê, càng không muốn để Vũ Ca cùng Vệ Minh Khê quá gần!
~~~~~~~~~~
Tác giả có điều muốn nói:
Kiếp trước, em trai của cô, con gái của cô, hai người thân nhất của cô, đều là bởi vì Vệ Minh Khê mà mất sớm, để cho cô tóc trắng đưa người tóc đen, cho nên trong lòng Cao Nhã Trinh thật rất hận Vệ Minh Khê.
Giờ phút này tâm lý Cao Nhã Trinh chính là, tôi thừa nhận Vệ Minh Khê rất hấp dẫn, nhưng tôi chính là chán ghét cô ta!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT