"Mẹ." Dung Vũ Ca nhìn thấy Cao Nhã Trinh liền nở ra nụ cười sáng lạn nhất, có cái gọi là đưa tay không đánh người đang cười, chỉ mong mẹ nhìn thấy nụ cười xinh đẹp xán lạn như vậy của nàng, tức giận sẽ tiêu tan một chút.

"Đừng cợt nhả với mẹ!" Cao Nhã Trinh mang theo tức giận lạnh giọng nói, bà cảm thấy Dung Vũ Ca thật sự càng ngày càng không biết sợ, mang một bộ dáng chắc chắn bà sẽ không tức giận, nghĩ đến đây bà thật giận. Nửa đời trước, bà cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy ai có thể bắt được mình, nhưng hết lần này tới lần khác bà lại sinh ra của nợ này, đã thế nó còn nắm chặt lấy bà, luôn hướng đến bà mà đâm tới.

"Chuyện lúc trước, con vẫn canh cánh trong lòng, vậy nên con làm ra chuyện này là hy vọng mẹ có thể giảm tổn thương xuống mức tối thiểu, con hy vọng một ngày nào đó, quan hệ giữa mẹ và cậu có thể hàng gắn. Thủ đoạn quả thật có hơi thô bạo một chút, nhưng cả quá trình con đều cẩn thận nắm chặt, cam đoan đối với cậu sẽ không có thương tổn. Cậu phong lưu như vậy, ngã xuống ở chuyện nam nữ là chuyện sớm muộn, lần này là con, lần sau đổi lại là người khác, vậy thật không dễ làm. Sau lần này, cậu ít nhiều có thể thu liễm một chút. Nếu không, giống như diễn tập báo cháy bình thường, nếu thật sự phát sinh hỏa hoạn ngày đó, chúng ta cũng không đến mức luống cuống tay chân." Dung Vũ Ca đi tới phía sau Cao Nhã Trinh, bóp vai lấy lòng mẹ ruột, thái độ thành khẩn nói.

“Nói như vậy, mẹ còn phải cảm tạ con, khen thưởng cho con?” Cao Nhã Trinh giận dữ cười ngược lại hỏi, đồng thời xoay ghế qua chỗ khác, tránh đi đôi tay của Dung Vũ Ca.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play