“Thay đổi không nhất thiết phải là một điều xấu, không phải là vậy sao?” Vệ Minh Khê mỉm cười hỏi ngược lại.
Giang Ngưng Nguyệt khẽ gật đầu.
“Đúng rồi, lúc trước cậu làm thuật thôi miên hồi trưởng về kiếp trước, đã nhớ tới việc gì rồi? Bây giờ cậu không sao đấy chứ?” Giang Ngưng Nguyệt quan tâm và tò mò hỏi, lúc trước nàng không lo được, cũng không quan tâm đến tình huống của Vệ Minh Khê, hình như nàng thật sự cũng không để ý Vệ Minh Khê như trước nữa.