Dung Vũ Ca ở trong biệt thự Vân Hạ nửa tháng, Dung Trực đến ba bốn lần, khuyên Dung Vũ Ca về nhà. Cao Nhã Trinh miệng không nói, nhưng Dung Trực cũng biết, con gái của mình đau lòng, trong lòng vợ mình cũng không dễ chịu, chỉ là tính tình vợ ông đã quen mạnh mẽ thế rồi, cũng không phải là một người dễ dàng cúi đầu.
“Vũ Ca à, việc này, con giận chúng ta cũng phải, nhưng bà ấy rốt cuộc cũng là mẹ của con, không ai yêu con hơn bà ấy đâu. Khi con được sinh ra, khi bà ấy chăm sóc con, con không biết bà ấy hạnh phúc đến thế nào đâu. Mẹ nói với cha rằng mẹ sẽ làm tất cả những gì mẹ có thể để cung cấp cho con tất cả mọi thứ tốt nhất. Mọi người đều nói nuôi con bằng sữa mẹ là tốt nhất cho đứa trẻ, mẹ con mạnh mẽ như vậy, sự nghiệp nặng như vậy, để chăm sóc một đứa bé như con, dừng lại hầu hết các công việc trong tay, đích thân cho con bú, chăm sóc con cho đến khi ba tuổi để khôi phục lại tất cả các công việc trong tay. Không ai có thể để mẹ con hy sinh như vậy, ngoại trừ con đâu. Ngay cả khi trở lại nơi làm việc, không bận rộn công việc, thì mẹ cũng sẽ dành thời gian với con, đi trên đường thì người đầu tiên nắm tay con cũng là mẹ, câu con nói đầu tiên, chính là gọi mẹ. Cuộc sống trong quá khứ của con, mẹ con không bao giờ vắng mặt, cung cấp cho tình yêu của con không bao giờ ít hơn. Từ nhỏ đến lớn, con bị dập đầu, đụng vào đâu đó, mẹ đều lo lắng hơn bất cứ ai. Năm con sáu tuổi bỏ nhà đi, con chỉ biết oán hận mẹ đã sa thải tất cả mọi người trong nhà, nhưng con có biết chuyện đó mang lại cho bà ấy bao nhiêu ảnh hưởng và bất an không? Khoảng thời gian đó, mẹ con thường xuyên không ngủ ngon, mẹ con thường gặp ác mộng, không phải trong mộng con bị bắt cóc, mà chính là trong đám đông, xoay đi ngoảnh lại cũng không nhìn thấy con đâu, mỗi lần tỉnh mộng, bà ấy đều mất ngủ hơn nửa đêm, loại trạng thái này, kéo dài hơn nửa năm mới được cải thiện. Mẹ lo lắng hơn bất cứ ai rằng con sẽ bị tổn thương, sau tất cả, khi con còn trẻ, bà ấy lo lắng, lo lắng rằng con bị lừa dối, cũng là chuyện hợp lý.” Dung Trực động lòng nói.
Lời nói thẳng thắn của Dung Trực, gợi lên ký ức thời thơ ấu của Dung Vũ Ca, trước khi quen Vệ Minh Khê, nàng giống như những đứa trẻ khác, nàng yêu mẹ mình rất nhiều, nàng cũng biết mẹ yêu mình rất nhiều. Nhưng nàng vẫn không thể chấp nhận cách mẹ dùng tình thân mà tước đoạt tình yêu, càng không thể tha thứ cho bà vì đã tổn thương vệ Minh Khê. Dung Vũ Ca trong lòng rất khó chịu, nàng biết đối với mẹ mình, mình rốt cuộc không thể giống như trước đây, lòng không vướng bận điều gì.
“Con biết mẹ yêu con, nhưng yêu con mà có thể tự quyết định cho tất cả các lựa chọn cho con sao? Những người khác không làm tổn thương con, là mẹ đang làm tổn thương con, mẹ làm tổn thương người mà con yêu nhất, để con rơi vào trạng thái đau đớn của tình yêu bị mất trong trái tim con, đây là những gì cha gọi là tình yêu à? Không, đó không phải là tình yêu, đó là sự kiểm soát của mẹ đối với tình yêu của con.” Dung Vũ Ca đỏ mắt nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT