Vệ Minh Khê ngã vào vòng tay của Dung Vũ Ca, được Dung Vũ Ca vừa vặn ôm chặt. Vệ Minh Khê đã mặc đồ ngủ chỉnh tề, cúc áo được cài lên trên cùng, so với quần áo Dung Vũ Ca chưa mặc, mị sắc vẫn thơm nồng như trước. Giáo sư Vệ có vẻ đặc biệt cấm dục, tựa như đã xuyên qua ngàn hoa lá, không dính vào người. Nếu là mình, đã sớm không kiềm chế được nữa, Dung Vũ Ca không biết rốt cuộc là mình không đủ mị lực, hay là Vệ Minh Khê thật sự quá mức thanh tâm quả dục, đối với Dung Vũ Ca giờ phút này mà nói, đều không quan trọng, hôm nay nàng nhất định phải kéo Vệ Minh Khê ngã xuống thế gian, dính vào diễm sắc thế gian, cũng làm cho Vệ Minh Khê nếm thử tư vị vừa rồi của mình.
"Vừa rồi như vậy, một chút cảm giác giáo sư Vệ nhìn cũng không có sao?" Trong giọng nói của Dung Vũ Ca sau màn mưa vẫn tràn ngập vẻ lười biếng và tùy ý, tựa như sợi tơ nhỏ lướt qua mặt cô, khơi dậy trái tim Vệ Minh Khê một tia ngứa ngáy.
Vệ Minh Khê nghĩ thầm mình cũng không phải thánh nhân, làm sao lại không có cảm giác chứ? Chỉ là mình xấu hổ biểu hiện ra ngoài, giờ phút này Dung Vũ Ca tự hỏi mình, chính là muốn vén tấm lụa mỏng che lấp trong ngực mình lên, giống như cởi hết quần áo cuối cùng trên người, làm cho Vệ Minh Khê trong nháy mắt xấu hổ đỏ mặt, nhiễm đầy hương hoa.
Dung Vũ Ca thấy mà động tâm
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT