Lý Cảnh Phong ở bên này vừa bước vào phòng hội nghị liền nhận được tin nhắn của con trai gửi qua. Anh tiện tay ấn màn hình đồng hồ liền thấy hiện ra một chuỗi IP và lời nhắn: "Ba tự mình làm hay để con ra tay."
Không cần hỏi cũng biết là nhóc con kia tìm ra, nhanh như vậy đã tra được đúng không hổ danh là con anh. Trong lúc nhân viên của anh chỉ lo gỡ bỏ hot seach xuống, thì thằng nhóc này đã tìm ra ổ của kẻ đứng sau. Trình độ của thằng nhóc này càng ngày càng tăng, QMy có hệ thống bảo mật tương đối cao, nếu không phải là nhân viên của phòng kỹ thuật đặt biệt thì phải mất một khoảng thời gian rất lâu mới có thể hack được. Chính vì thế nào tài khoản ảo kia có vẻ như không sợ, nhưng mà tường lửa do anh làm ra cũng cũng không ngăn nỗi con trai của mình. Cái này nên vui hay nên buồn đây chứ.
Hai cha con bọn họ trước giờ vẫn luôn rất ăn ý trong việc giấu cô. Anh không phải không muốn cho cô biết con trai bọn họ là một thiên tài. Bởi vì thằng bé không phải một thiên tài bình thường, nó vượt trội hơn những thiên tài mà anh từng biết, vượt trội hơn cả anh ngày trước.
Nhưng mà cả anh và thằng bé điều cảm thấy, so với việc có môt đứa con trai biết quá nhiều thứ đáng sợ như hacker, bắn súng, đánh nhau và những thứ mà cô không tưởng tượng nổi ở một đứa trẻ chưa đầy 5 tuổi. Thì việc có một đứa con trai vừa đáng yêu lại ngoan ngoãn sẽ dễ chấp nhận và tiếp thu hơn nhiều.
Mà quan trọng là anh hiểu con trai anh, từ lúc nhận được sự yêu thương của mẹ, thằng bé sợ nếu cô biết thằng bé khác với những đứa trẻ cùng trang lứa. Nếu cô biết nó ba tuổi đã biết bắn súng, đánh nhau, phân biệt được đâu là ma túy đâu là bột mỳ mẹ nó sẽ sợ nó.
Việc thằng bé có thể phân biệt được ma túy là một chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Lúc thằng bé 3 tuổi trong một chuyến công tác ở Ý, anh mang theo thằng bé tham dự một bữa tiệc. Khi đó có một nhân viên phục vụ theo yêu cầu mang sữa đến cho thằng bé.
Nhưng lúc nhân viên kia rời đi, thằng bé cứ nắm lấy góc áo của anh ta không chịu buông. Lý Cảnh Phong lúc đó cảm thấy nghi ngờ, đứa con trai này của anh xưa này sẽ không chủ động bắt chuyện với người lạ, chứ đừng nói là kéo áo người ta.
Vậy cho nên anh cho người giữ người phụ vụ lại, hỏi con trai anh đã xảy ra chuyện gì. Khi đó thằng bé chỉ nói đúng một câu: "Sữa có heroin".
Lúc đó đừng nói là anh, cả sảnh tiệc điều chết đứng vì câu nói của thằng bé. Ban đầu anh không tin tưởng lắm, nhưng nhìn gả phục vụ đang muốn vùng chạy anh liền biết con trai anh đang nói thật.
Sau khi kiểm tra trên người tên đó đích thị còn có một ít ma túy, mà trong ly sữa cũng có pha một lượng lớn đủ có thể giết chết một đứa trẻ. Lòng anh lạnh ngắt, nếu không phải thằng bé tự mình phát giác có phải hay không chính anh đã hại chết con trai mình.
Sau khi trở về, anh có hỏi thằng bé chỉ đáp là ngửi được mùi bất thường trong sữa. Thằng bé nói chỉ cần ngửi mùi, trong đầu nó sẽ tự động chiếu ra một hình ảnh tương ứng với mùi mà nó ngửi được.
Nhưng vấn đề là thằng bé chưa từng tiếp xúc hay ngửi bất kỳ loại ma túy nào. Nó lại nói nói có thể tổng hợp những gì mà mình nhìn thấy trong sách, có thể tưởng tượng được các phản ứng hoá học liên quan và mùi vị của các nguyên tố.
Mạnh Hạo Tuấn đã cho con trai anh làm rất nhiều các xét nghiệm, thí nghiệm. Cuối cùng bọn họ phát hiện, các giác quan của thằng bé khứu giác, thị giác của thằng bé gấp 5 lần người bình thường.
Bộ não của thằng bé giống như một cái máy ảnh tự động vậy, chụp hết mọi thứ trên đời và lưu lại trong bộ nhớ. Chỉ cần là thứ thằng bé đã nhìn qua chưa đến 20 giây điều có thể ghi nhớ toàn bộ, còn có thể lập trình sắp xếp những thứ đó một cách vô cùng hoàn hảo.
Về sau bọn họ có thử qua, cho dù là ma túy dạng bột, dạng viên, hay hoá lỏng chỉ cần ngửi mùi thằng bé liền phân biệt được. Bởi vì người thừa kế của nhà họ Lý, bắt buộc phải được đào tạo khi còn nhỏ, theo lý mà nói thằng bé vẫn còn chưa đủ tuổi để tiếp nhận sự dạy dỗ.
Nhưng nghĩ đến năng lực cùng những nguy hiểm mà thằng bé phải đối mặt. Anh và ông nội đã quyết định để thằng bé tiếp nhận học tập, bắt đầu từ việc học võ và bắn súng. Đương nhiên với một đứa trẻ, việc học bắn súng là vô cùng nguy hiểm, chỉ riêng khi nổ súng bị súng giật lại thôi cũng đủ làm gãy xương một đứa trẻ.
Chính vì thế mà việc đầu tiên thằng bé học đó là học cách cởi trói trong những trường hợp bị bắt cóc, tháo lắp súng, phân biệt các loại súng, học cách tháo gỡ các loại bom. Nửa năm trước loại súng được đặt riêng cho thằng bé đã được đưa về. Mấy tháng nay nó vẫn luôn âm thầm tập luyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT