Khách sạn Lotte Hà Nội.

Lý Cảnh Phong nhìn hàng ngàn bình luận toàn là chửi vợ mình, anh im lặng không lên tiếng. Nhưng Mạnh Hạo Nhiên cùng Chí Hùng cảm thấy nhiệt độ trong phòng đang xuống âm độ.

Cái này bọn họ cũng không lường trước được, đây là do họ sơ xuất, chuyện diễn ra vào lúc nhân viên đã tan ca, cho nên mới không kịp kiểm soát tình hình để cho mọi việc phát triển theo chiều hướng có hại có mợ chủ. Cho dù đã tung hoả mù đánh lạc hương nhưng mà fan của Trương Mẫn Chi phần lớn là học sinh và fan nam, sức chiến đấu của bọn họ rất khủng khiếp, không khoái động nước thì không chịu dừng.

"Tốc độ này có vẻ như có người phía sau động tay chân thưa cậu chủ."

Mạnh Hạo Nhiên nghiêm túc báo cáo lại suy luận của mình. Nghe vậy Lý Cảnh Phong chỉ lạnh lùng nói một câu.

"Tôi không cần các cậu báo cáo với tôi những thứ đó. Tôi cần một cái tên."

"Vâng."

Mạnh Hạo Nhiên lệnh cho bộ phận truyền thông kết hợp với QMy triệt hạ hết toàn bộ hot seach có liên quan đến ba chữ Trần Niệm Tuyết. Ngoài ra truyền thông Niệm Phong cũng vào cuộc, hai bên hợp tác sau gần một tiếng tất cả các bài viết có liên quan đến đề tài này toàn bộ bị xoá bỏ. Nhưng fan của Trương Mẫn Chi và người qua đường vẫn tràng vào QMy của Trần Niệm Tuyết mắng chửi hung hăn hơn.

Việc xoá bỏ các bài viết càng làm gia tăng thêm phẫn nỗ, giống như mọi cơn giận dữ bị cưỡng ép phải đè lại, không có chỗ phát tiết thì nó không những không bị dập tắt mà càng sôi trào mãnh liệt hơn.

Nhưng không còn cách nào khác, bởi vì chuyện cướp tài nguyên là có thật, bọn họ không thể thanh minh phủ nhận. Việc này cũng làm cho Tiêu Lâm có một bài học sâu sắc, vì trước đó đã làm việc quá lỗ mãn.

"Chị em xin lỗi, tất cả điều là lỗi của em."

Trong văn phòng tại công ty giải trí Niệm Phong, Tiêu Lâm giống như một đứa trẻ mắt lỗi ngồi thu lu đang chờ bị trách phạt. Trần Tuyết thở dài, khi cô chấp nhận tài nguyên mà cậu ta dùng cách này lấy cho cô, thì bản thân cũng có thể lường được trước kết quả này. Chỉ là đến hơn sớm hơn dự kiến, cô tưởng phải đến lúc tạp chí được tung ra bên kia mới bắt đầu hành động.

Xem ra là bọn họ không đợi nỗi, hoặc là vì một mục đích khác còn lớn hơn. Đây cũng được xem như scandal đầu tiên trong sự nghiệp của cô ở thế giới này. Ngày trước cô có thể là một ngọc nữ sạch sẽ nhất màn ảnh, nói không với tất cả các scandal.

Nhưng ở thế giới này trong một hoàn cảnh khác, một địa vị khác cô còn chưa đủ thực lực để nói không với scandal. Hoặc cho dù cô không muốn đi chăng nữa, về sau cũng sẽ có người chủ động quàng nó lên người cô. Vậy thì có gì phải sợ chứ, giới giải trí có câu: hắc hồng hay bạo hồng điều là hồng. (Nghĩa là bị hắc đen bị chửi đến nổi hay được khen mà nổi cũng đều là nỗi tiếng.)

"Được rồi không phải lỗi của mình cậu, bọn họ muốn chửi cứ để họ chửi, chửi cũng là tạo nhiệt không việc gì phải để ý."

Tiêu Lâm như được ân xá vui vẻ nịnh bợ, cậu biết chị dâu rất tốt tính có thể bỏ qua sai lầm của cậu, nhưng mà anh họ thì, nghĩ đến thôi đã thấy rùng mình.

"Vậy chị có thể nói với anh ba một tiếng không, em không dám gọi em sợ anh ấy sẽ đánh chết em."

"Chồng chị làm gì mà đáng sợ như vậy."

"Vâng anh ấy không có đáng sợ mà là quá đáng sợ."

Lúc sáng anh Hạo Nhiên gọi điện cậu đã biết anh ba đang bốc hoả rồi. Còn nói một câu là anh ấy sẽ chọn quan tài giúp cậu, bảo cậu bếu không muốn chết thì tự mình gọi cho anh họ cậu, có chết cậu cũng không dám gọi điện. Vừa mới nghĩ đến điện thoại của cậu liền đỗ chuông, nhìn tên người gọi Tiêu Lâm lập tức vứt điện thoại qua chỗ cô.

"Chị chị nghe đi, làm ơn cứu em với."

Trần Tuyết có chút bất lực đưa tay nhặt lấy điện thoại trên ghế ấn nút nhận.

"Là em."

Nghe được giọng cô đầu dây bên kia khẽ thở dài. Bây giờ anh thật sự chẳng muốn dự hội nghị gì nữa cả. Anh mới có rời khỏi cô hai ngày đã có chuyện rồi, bây giờ anh chỉ muốn chạy về bên cạnh cô ngay lập tức.

"Em không sao chứ?"

"Đừng lo em không sao, em không để ý mấy thứ đó đâu, anh cũng đừng có để ý bẩn mắt."

Cô biết với tính cách của Lý Cảnh Phong hẳn là anh đã đọc các bình luận chửi cô rồi. Cô không muốn anh vì mấy thứ đó mà không thoải mái, đọc mấy từ bẩn thỉu đó cũng chỉ tổ làm bẩn mắt mà thôi.

"Anh nhớ em, rất rất nhớ em."

"Em cũng nhớ anh."

Tiêu Lâm đang ngồi hóng hớt đột nhiên bị cho ăn cơm chó, nhưng mà biết làm sao được cậu tự nhận mình là con chó trung thành nha, ăn bao nhiêu cũng được càng nhiều càng tốt. Cậu vô cùng ngưỡng mộ tình cảm của anh họ và chị dâu nhà mình.

"Ngày mai anh sẽ về sớm, buổi tối ngủ nhớ đóng cửa sổ hôm nay đài báo có mưa giông đấy."

"Em nhớ rồi, được rồi anh làm việc đi."

Cho tới khi điện thoại kết thúc Tiêu Lâm mới thở phào, may quá anh ba không có hỏi tới cậu. Vẫn là chị dâu tốt nhất, nếu không có chị ấy nghe điện thoại chỉ sợ cậu không nhặt được cái mạng này mất.

***

(Cơm chó là từ xuất phát từ ngôn ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc gọi là "cẩu lương". Từ này ám chỉ việc một cập đôi đang yêu đương thể hiện những lời nói, hành động ngọt ngào trước mặt những người độc thân, ế lâu năm. Hành động này được các cẩu động thân gọi là phát cơm chó. Từ này cũng được giới trẻ Việt sử dụng rộng rãi trên mạng.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play