Sau khi lau hết rượu trên người cô mới nhìn thẳng người trước mặt bằng đôi mắt lạnh nhạt, kẻ đến có thể nói ra câu đó chắc chắn là không có ý tốt mà đến. Nhìn thấy gương mặt trang điểm dày cộm, cùng thần thái ngạo nghễ kiểu ta đây là bà nội thiên hạ thì cô đã biết mình đụng phải ai.
"Ra là vị ảnh hậu trong truyền thuyết, cách chào hỏi người mới của cô cũng không được lịch thiệp cho lắm nhỉ."
Liễu Ngọc không ngờ Trần Niệm Tuyết lại nhìn ra ý đồ của cô ta, còn nói một cách thẳng thắng như vậy khiến cô ta vừa chột dạ vừa tức điên người.
"Cô nói vậy là có ý gì, rõ ràng là cô tự mình va vào tôi. Còn nữa từ khi nào một người mới lại dám ăn nói như vậy với tiền bối đi trước mình.". Cập 𝒏hật tru𝓎ệ𝒏 𝒏ha𝒏h tại ⩵ T RUMTRUYỆN﹒𝗏𝒏 ⩵
Tiền bối Trần Tuyết nghe mà buồn cười, cô không kiềm được mà bật cười thành tiếng, tiền bối cô ta xứng sao. Với cô mà nói xưa nay người không phạm ta, ta không phạm người. Một khi người đã phạm đến ta, vậy thì ta cho người ra bã.
"So về số tuổi chị đúng là già hơn tôi thật, nhưng mà tôi quen chị sao, cũng không có ở cùng công ty với chị, chị thành tiền bối tôi khi nào thế?"
"Cô..."
Xét về kinh nghiệm diễn xuất đời trước cô chỉ có hơn chứ không có kém Liễu Ngọc, xét về năng lực phim của Liễu Ngọc cô đã coi qua. Cái gọi là nữ diễn viên xuất sắc nhất liên hoan phim năm 2028, bằng con mắt của người chuyên nghiệp như cô đây, liếc một cái cũng biết là dùng tiền mua giải. Với cái diễn xuất chim chuột của cô ta trong bộ phim đó, mà cũng dám nói giành giải bằng thực lực thì chắc cô đã đạt được chục cái giải oscar rồi cũng nên.
Cô và Liễu Ngọc tranh nhau hai tài nguyên lớn như vậy, tuy chưa từng giáp mặt nhưng cô luôn luôn có một nguyên tắc, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nên mọi thông tin về cô ta cô đã từng tìm hiểu qua.
Mà mấy cái video cục cưng nhà cô hack được cô cũng thấy rồi, đúng là kiểu ta đây mẹ thiên hạ. Lần trước tung ảnh của cô và Trương Quan Vũ cũng là cô ta làm, chuyện này là do Tiêu Lâm lỡ mồm ba hoa với cô nên cô mới biết.
Còn về cục cưng, từ ngày thằng bé biết cô thích những đứa trẻ thông minh thiên tài thì nó cũng dần dần để lộ bản thân. Đây là cô cố tình đó nha, mỗi lần cô sẽ vô tình hay cố ý hỏi con trai có làm được cái này hay cái kia không. Ban đầu lúc nào thằng bé cũng sẽ nói không biết, những câu sau lại là con sẽ thử. Và rồi ngày hôm sau sẽ chạy đến khoe với cô là mình làm được cái đó rồi, như vậy cô sẽ thưởng cho bé con thứ nó thích nhất.
Sau khi nghe Tiêu Lâm nói Liễu Ngọc cho người theo dõi, còn tung hình của cô và Trương Quan Vũ lên điều khiển dư luận để bôi đen cô. Khi về nhà cô đã hỏi con trai có thể hack được đời tư của cô ta không, kết quả thằng bé liền đưa sẵn ra, như thể đã chuẩn bị trước rồi vậy. Nhưng mặt lại xị xuống mách lẻo với cô, là ba không cho đăng ba nói ba sẽ xử lý.
Cô còn chưa tìm cô ta tính sổ thì thôi, bây giờ cô ta lại vác xác đến đây chọc gan cô, bộ nhìn cô dễ bắt nạt lắm hay gì.
Liễu Ngọc sống từng ấy năm chưa từng có người nào dám nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu như vậy, sự tức giận lấn át lý trí cô ta không cần biết đây là đâu mà bắt đầu lớn giọng.
"Một hạng tét rêu như cô, tưởng leo lên người khác thì cho rằng bản thân gà rừng có thể biến thành phượng hoàng à, đúng là nực cười."
Gà rừng thì mãi mãi cũng chỉ là gà rừng, cho dù Tiêu Lâm có chống lưng cho Trần Niệm Tuyết thì sao. Liễu Ngọc cô là ai, sao có thể để người khác hết lần này đến lần khác dẫm lên đầu mình. Chỉ cần cô ta lên tiếng, cô ta xem Trần Niệm Tuyết còn có thể sống yên ở cái giới này không.
"Cô nói đúng gà rừng chỉ cần đậu đúng cành cây liền có thể trở thành phượng hoàng, như thế sẽ có khối người phải ganh tỵ ước ao. Nhưng nếu một con phượng hoàng bị rút sạch lông biến thành gà quay thì thế nào đây nhỉ?"
Trần Tuyết cười lạnh ánh mắt sâu xa nhìn về phía Liễu Ngọc. Liễu Ngọc bị ánh nhìn đầy tà khí kia làm cho lạnh sống lưng, vì sao vì sao cô ta lại cảm thấy đó như một câu đe dọa mà Trần Niệm Tuyết muốn nói với cô ta.
Không thể nào, chỉ một diễn viền què như Trần Niệm Tuyết cho dù có Tiêu Lâm chống lưng đi nữa, thì cô ta cũng không thể nào to gan như vậy. Lẽ nào, lẽ nào sau lưng cô ta có người khác, không cô đã tra rất kỹ rồi ngoại trừ Tiêu Lâm không có ai khác.
Người của cô nói rất có thể đứa trẻ kia là con của cô ta và Tiêu Lâm, bởi vì họ đã chụp được ảnh ba người bọn họ ở cùng một chỗ. Tuy mặt mũi đứa bé không thấy được, nhưng Tiêu Lâm đích thân chở cô ta đến trường đón con tan học, không thể nào sai được. Nhưng có con thì đã sao cũng chỉ là con ngoài dã thú, không được Tiêu gia chấp nhận thì làm được gì. Cha của Tiêu Lâm sẽ không đời nào để một hạng người như Trần Niệm Tuyết vào cửa mà hủy bỏ hôn ước với nhà họ Đàm, trừ khi ông ta điên.
☆☆Ối dời ơi cái vụ rút lông này mọi người nghe quen không chứ lị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT