Thịnh Lộ Yên cảm thấy vô cùng sảng khoái khi nhìn thấy phụ thân bị nàng chọc tức đến độ mặt mày đỏ bừng, thất khiếu bốc khói.

Lúc này Thịnh Lăng hầu thật sự rất tức giận.

Uổng ông trước đó còn buồn rầu khi nữ nhi bị gả vào hàn môn, sợ nữ nhi sống không tốt, sẽ bị Tầm Lại bắt nạt và lạnh nhạt. Nay xem ra, bản thân ông thật sự đã nhọc lòng rồi.

Sài lang và hổ báo, đúng là xứng đôi!

“Ngươi xứng đôi với hắn lắm, ánh mắt của Hoàng thượng thật tốt!” Thịnh Lăng hầu châm chọc.

“Con cũng nghĩ như thế ạ.” Thịnh Lộ Yên làm như không nghe hiểu ý mà đáp luôn.

Hai cha con chuyện trò hồi lâu, Thịnh Lăng hầu bị nữ nhi chọc tức đến mức suýt thì lên cơn đau tim, ông không muốn nhìn nữ nhi nữa. Nói thẳng ý đồ hôm nay mình gọi nữ nhi đến.

“Mấy ngày nữa vi phu phải đi biên quan rồi. Tiền tuyến đang đánh trận, ta không tiện dẫn đệ đệ và muội muội ngươi theo, đành phải giao hai đứa lại cho ngươi. Trước khi đi ta sẽ đưa hai đứa nó đến nhà cô cô ngươi, nhưng ngươi để ý bọn nó nhiều chút.”

Mặc dù rất hận nữ nhi, nhưng nữ nhi dẫu sao vẫn là con ruột của mình, và một đôi nam nữ nhỏ kia cũng là máu mủ của mình. Ông hiểu rõ tính tình muội muội mình, tuy nay đã là phu nhân Bá tước, nhưng tính tình vẫn còn chút ngang ngược, con người cũng chẳng thông minh gì. Đến thời khắc then chốt, ông vẫn tin nữ nhi của mình hơn.

Thịnh Lộ Yên không ngờ rằng phụ thân nàng sẽ nói ra yêu cầu như vậy, nàng hơi nhướng lông mày.

“Sao nào, ngươi không muốn à?” Thịnh Lăng hầu hỏi.

Thịnh Lộ Yên nói: “Con có thể chăm sóc Thịnh Thần Hy, nhưng người cũng phải hỏi xem con bé có muốn không.”

Thịnh Lăng hầu cau mày.

Đang mải nói, ngoài cửa vang lên giọng nói của gã sai vặt: “Bẩm hầu gia, Triệu di nương xin gặp ạ.”

Thịnh Lăng hầu nghĩ bụng, Triệu di nương ư, nàng ấy tới đây làm gì? Thịnh Lăng hầu nghĩ tới dự định mang theo nữ nhân này đi biên quan, bèn nói: “Cho nàng ấy vào.”

Triệu di nương ôm mặt khóc sướt mướt tiến vào.

Thịnh Lộ Yên trông thấy một bên mặt sưng vù của Triệu di nương thì hơi sửng sốt, vừa nãy gặp nàng ta, nàng có thấy mặt nàng ta sưng khiếp vậy đâu, lẽ nào lại xảy ra chuyện gì rồi?

Vừa vào cửa, Triệu di nương đã liếc qua Thịnh Lộ Yên, rồi đi nhanh về phía Thịnh Lăng hầu.

“Sao thế này?” Thịnh Lăng hầu hỏi.

Triệu di nương quỳ bụp xuống nền, bắt đầu lên án Liễu Thị và Thịnh Thần Hy.

“…Ma ma kia vốn là người bên cạnh Liễu Thị, đứa con đã mất của nô tỳ chính là bị bà ta hạ độc. Mấy ngày trước nô tỳ răn dạy bà ta, nói phải đuổi bà ta đi nên bà ta ôm hận trong lòng, hôm nay bà ta trộm đồ của nô tỳ để chuẩn bị chạy trốn khỏi hầu phủ, việc này đúng lúc được Đại cô nương bắt gặp, Đại cô nương đưa bà ta đến chỗ nô tỳ để nô tỳ xử lý. Nhưng Nhị cô nương hay tin, bèn vội vàng chạy tới, luôn miệng nói nô tỳ vu oan cho lão nô kia, không nói hai lời đã đánh nô tỳ.”

Thịnh Lăng hầu nhìn Thịnh Lộ Yên.

Thịnh Lộ Yên nói: “Đúng là có việc này, lúc nãy con quả thực tóm được một ma ma trộm tài vật của chủ tử trong sân, quản sự cũng biết việc này và rất nhiều người đều trông thấy, còn những việc phía sau thì con không biết.”

Triệu di nương chưa nói xong, nên nàng ta lại nói tiếp: “Nhị cô nương đánh nô tỳ trước, rồi dẫn ma ma kia theo, ép nô tỳ đi tìm Đại cô nương để lý luận, Nhị cô nương còn cầm cây kim định giết Đại cô nương!”

Thịnh Lăng hầu lập tức kinh hoàng.

Thịnh Lộ Yên nói: “Việc này cũng là thật. Chẳng qua, lúc Thịnh Thần Hy muốn đánh con thì lại bị con phát hiện, con chẳng những không bị kim của muội ấy chọc vào mà còn tát muội ấy một cái. Phụ thân yên tâm, con không chịu thiệt đâu.”

Thịnh Lăng hầu: “…”

Thịnh Lăng hầu gọi quản sự tới, hỏi rõ chuyện xảy ra ngày hôm nay, sau khi nghe xong thì trong lòng vô cùng tức giận. Tiểu nữ này quả nhiên không hiểu chuyện, giống hệt mẫu thân ác độc của nó. Ông bỗng nhiên nhớ lại mâu thuẫn giữa tiểu nữ và Đại nữ ngày trước, nếu đúng là như vậy thì tiểu nữ thật sự không hợp để giao cho trưởng nữ.

Thịnh Thần Hy xưa này thích mách lẻo nhất làm sao có thể không xuất hiện chứ? Không lâu sau, Thịnh Thần Hy cũng tới thư phòng, vừa khóc vừa kể việc Thịnh Lộ Yên đã làm hôm nay.

Vốn dĩ Thịnh Lăng hầu rất đau lòng khi trông thấy khuôn mặt sưng tấy của tiểu nữ, nhưng mặt của Triệu di nương bên cạnh cũng sưng, hai người đều bị thương như nhau, điều này đã làm giảm đi một nửa đau lòng trong ông. Vả lại, vừa nãy ông đã hỏi quản sự, biết rõ chân tướng thế nào, cho nên cơn sóng này của Thịnh Thần Hy chẳng những không nhận được lòng đồng tình của Thịnh Lăng hầu, mà còn bị Thịnh Lăng hầu mắng cho té tát.

Cuối cùng, Thịnh Lộ Yên nói với Thịnh Lăng hầu: “Nếu phụ thân đã giao đệ đệ và muội muội cho con, con đương nhiên sẵn lòng chăm sóc hai đứa nó, dẫu sao chúng con đều là cốt nhục của phụ thân. Tuy nhiên, con cho rằng tốt hơn hết là người nên hỏi ý kiến của hai đứa về việc này. Kẻo trong lòng tụi nó không muốn, rồi lại bày ra nhiều trò nhiều chuyện, làm tổn thương hòa khí giữa tỷ muội.”

Trải qua việc vừa rồi, Thịnh Lăng hầu cũng biết đây không phải là cách hay.

Vì chuyện này đã kết thúc, nên Thịnh Lộ Yên cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, nàng nói: “Phụ thân, lần này người phải đánh trận cẩn thận mới được, vinh nhục của phủ Thịnh Lăng hầu chúng ta đều gắn liền với người đấy. Nếu người chết thì không sao, nhưng nếu thua thì ngày mai phủ Thịnh Lăng hầu sẽ bị san thành đất phẳng. Cho nên, người chỉ có thể thắng, không thể thua!”

Thịnh Lăng hầu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ông ném cái chặn giấy đắt đỏ đặt cạnh tay mình qua.

Thịnh Lộ Yên đứng yên tại chỗ mà không thèm tránh, như thể biết Thịnh Lăng hầu sẽ không đánh nàng.

Điều này càng khiến Thịnh Lăng hầu phẫn nộ hơn.

Quả nhiên nữ nhi này còn hiểu rõ ông hơn chính ông, biết chắc rằng ông sẽ mềm lòng với con bé.

“Cút cho ông đây nhờ!” Thịnh Lăng hầu tức đến hổn hển.

“Phụ thân giữ gìn sức khỏe, nữ nhi đi đây.” Nói xong, Thịnh Lộ Yên thong dong rời khỏi thư phòng.

Lúc đi ra ngoài, Thịnh Lộ Yên trông thấy Triệu di nương đang trốn ở một bên.

Triệu di nương này là một người thông minh, nàng ta thực sự rất biết cách đối nhân xử thế.

“Đại cô nương, hầu gia nói rằng ngài ấy muốn mang theo nô tỳ tới biên quan, Nhị cô nương cũng muốn đi cùng.”

Thịnh Thần Hy cũng muốn đi cùng? Nàng ta thật ra cũng không ngu lắm. Hiện tại Thịnh Thần Hy đã trở thành trò cười ở kinh thành, giờ đi biên quan không ai quen biết, nàng ta vẫn là nữ nhi của hầu phủ, vẫn có thể đắc ý một thời gian.

“Di nương chăm sóc phụ thân vất vả rồi, nếu thiếu thứ gì cứ viết thư nói với ta. Dù phụ thân có thể sống sót và trở về từ chiến trường hay không, hoặc ông ấy muốn nạp thêm người thì ta luôn có cách bảo vệ tính mạng của ngươi.”

Bây giờ trong phủ có rất nhiều tai mắt của nàng, chẳng qua giờ đây phụ thân nàng phải đi biên quan nên nàng nhất thời không tìm được người để dùng. Phụ thân nàng thường làm ra những việc không đứng đắn, nàng phải đề phòng ông ấy một chút. Huống hồ, Thịnh Thần Hy cũng rất rắc rối, nàng không thể để nàng ta đâm dao sau lưng mình được.

Nàng đang lo tìm người thì hôm nay người mà nàng cần đã được giao đến tận cửa. Vừa nãy nàng cố ý nói về chuyện ‘thân phận’ trước mặt Thịnh Thần Hy, cũng may Triệu di nương là người thông minh, tự nghe hiểu lời nàng nói.

Triệu di nương vui sướng, nói: “Vâng thưa Đại cô nương.”

Nàng ta biết chính Thịnh Lộ Yên là người đánh đổ Liễu Thị, cũng biết được năng lực của nàng, nên cũng bằng lòng tin lời nàng.

Lúc ra khỏi cổng, Thịnh Lộ Yên quay đầu nhìn phủ Thịnh Lăng hầu đã không còn vẻ huy hoàng trước đây, sau đó quay người lên xe ngựa, rời khỏi chỗ này.

Trong hoàng cung, Hoàng thượng đang nghị sự cùng nhóm tể phụ(*).

(*) Tể phụ: Các quan lớn hỗ trợ vua trong việc chính sự, thưởng chỉ thừa tướng. Baidu.

Họ cùng nhau bàn về vấn đề đang được ưu tiên hàng đầu hiện giờ, chiến sự biên quan.

Gần hai tháng nay, biên quan liên tục bại trận, đã sắp mất thành trì rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế, không biết kết cục sẽ thế nào.

Từ những cải cách quyết đoán của tân hoàng, nhóm tể phụ đương nhiên không muốn thoả hiệp rồi ký vào hiệp ước không bình đẳng kia, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, quốc khố sẽ đứng trước nguy cơ cạn kiệt, thậm chí sẽ mất sạch thành trì.

Đúng lúc này, Thịnh Lăng hầu bỗng nhiên đứng ra và nói rằng mình muốn lên tiền tuyến.

Thịnh Lăng hầu không chỉ dũng mãnh thiện chiến mà còn có chiến công hiển hách, khi còn trẻ từng đánh cho nước Vân Thương không còn sức để đánh trả. Dẫu giờ đã già, nhưng nước Vân Thương vẫn khiếp sợ ông ta. Nếu ông ta đi, kết cục có thể sẽ khác.

Nhóm tể phụ thường ngày sẽ chia làm hai phe, một nửa đứng về phía hàn môn, nửa còn lại đứng về phía thế gia, song, lần này bọn họ lại nhất trí một cách chưa từng có. Thương nghị xong chính sự, tâm trạng của tân đế cực kỳ tốt. Sau khi nhóm tể phụ lui xuống, tân đế chỉ giữ lại Tầm Lại.

“Đã tra ra vì sao Thịnh Lăng hầu bỗng nhiên tự xin đi tiền tuyến chưa?”

Đây là việc tân đế không thể hiểu được, hắn luôn cảm thấy chuyện này không được bình thường, cũng sợ đây là mưu kế mà Thịnh Lăng hầu dùng để tính kế hắn. Nếu đây thật sự là mưu kế của Thịnh Lăng hầu, thì lần này hắn nhất định sẽ không tha cho ông ta.

“Có liên quan tới Đích trưởng nữ của phủ Thịnh Lăng hầu.”

Tân đế lẩm bẩm: “Đích trưởng nữ của phủ Thịnh Lăng hầu?”

Nói xong, hắn chợt nghĩ ra điều gì đó, nhìn vào thần tử đang đứng trước mặt mình: “Đó không phải là phu nhân của khanh sao?”

“Chính là thê tử của thần ạ.”

Tân đế nhớ đến sự việc ở đất bắc ngày đó, nàng chính là người đã đưa Đỗ Tổng đốc vào bẫy để hắn ta tình nguyện phát lương thực, vì thế hắn cảm thấy khá hứng thú mà hỏi: “Nàng ấy đã làm chuyện gì, đã thuyết phục Thịnh Lăng hầu thế nào, ngươi nói trẫm nghe coi.”

Tiếp đó, Tầm Lại kể từ đầu chí cuối việc Thịnh Lộ Yên đã làm cho tân đế.

Sau khi nghe xong, tân đề trầm ngâm hồi lâu.

Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Thịnh Lăng hầu thật sự đã sinh được một nữ nhi tốt.”

Nói xong, hắn nhìn thần tử trước mặt và nói: “Thật ra trẫm đã ban cho ngươi một mối hôn sự tốt. Dù sau này hầu phủ có ra sao thì từ nay về sau ngươi cũng phải đối xử tốt với nàng ấy.”

Tầm Lại cung kính nói: “Thần xin tuân theo lời dạy của thánh thượng.”

Sau khi về phủ, Tầm Lại gọi hai thị vệ hôm nay cùng đi hầu phủ tới, lúc hay biết Thịnh Lộ Yên không bị thiệt thòi mới yên tâm. Tuy nhiên, hắn cũng nghe được vài chuyện thú vị.

Lúc xử lý xong công vụ trong tay và trở về nội trạch, ngọn nến trong chính viện đã tắt ngúm. Tầm Lại sờ soạng vào phòng, xốc chăn lên, ôm người đang ngủ nghiêng vào lòng.

Ban ngày Thịnh Lộ Yên ngủ hơi nhiều nên giờ không thấy buồn ngủ lắm, sau khi phát hiện ra bàn tay của hắn bắt đầu không ngoan ngoãn thì lập tức nói: “Sao lại nữa rồi, chẳng phải tối qua vừa mới…”

Tầm Lại hôn người trong lòng, thủ thỉ: “Nếu vi phu không nỗ lực nhiều chút, làm sao có thể thỏa mãn nguyện vọng sinh nhiều con của phu nhân được.”

Thịnh Lộ Yên: ….

Vì tức phụ thân nên hôm nay nàng mới buột miệng nói vậy, sao hắn có thể coi là thật chứ.

Thế nhưng, nàng lại chú ý đến một chuyện khác: “Hộ Kinh tư các ngài chỗ nào cũng nhúng tay vào phải không?”

Đến cả hôm nay nàng nói với phụ thân những gì cũng mà hắn cũng biết rõ.

Động tác của Tầm Lại không dừng lại, giải thích qua loa: “Cũng không phải vậy, hôm nay hầu phủ ít phòng vệ, hai thị vệ đi theo phu nhân có trình độ cao nên mới nghe được một chút.”

Nếu trong những tình huống bình thường, Hộ Kinh tư rất khó lẻn vào phủ Thịnh Lăng hầu để nghe lén, dẫu sao Thịnh Lăng hầu cũng xuất thân từ võ tướng, nên trong phủ có vô số cao thủ. Hiện giờ Thịnh Lăng hầu định đi biên quan, trong phủ hơi loạn nên bọn họ mới để lộ kẽ hở.

Vả lại, hắn sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên hai thị vệ đi theo đều là người có năng lực nhất.

Bởi vậy, hôm nay họ mới thám thính được chuyện của Thịnh Lăng hầu.

Song, khi nghe đến đoạn Nhị cô nương của phụ Thịnh Lăng hầu cầm cây kim toan dồn Thịnh Lộ Yên vào chỗ chết thì hắn vẫn cảm thấy hơi khủng hoảng.

Cứ đằm chìm trong trạng thái này, khiến động tác của bàn tay hắn không khỏi nặng nề hơn.

Thịnh Lộ Yên nhận thấy điều này, nàng nhìn Tầm Lại bằng ánh mắt đầy khiển trách.

Tầm Lại vội vàng vỗ về, Thịnh Lộ Yên mới dịu đi một chút, sau đó, nàng không còn tâm tư đi đào bới sâu xa nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play