Ngày trước nàng còn dùng cả mỹ nhân kế mà hắn còn làm thinh, hôm nay rốt cuộc cũng có chút phản ứng rồi.
“Ôi chao, nước trà sánh ra ngoài không làm bỏng phu quân chứ?! Có cần ta lau giúp ngài không?” Nói rồi, Thịnh Lộ Yên lấy khăn trong tay áo ra, đứng dậy, khom lưng muốn lau cho Tầm Lại.
Chỉ có điều, khăn còn chưa chạm vào Tầm Lại thì tay của nàng đã bị người nọ nắm lấy.
Tầm Lại đưa mắt nhìn sang.
Hai người kề cận trong gang tấc, ánh mắt của Tầm Lại sâu thẳm, nhìn trông không giống thường ngày.
Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm khiến cho Thịnh Lộ Yên cảm thấy rất căng thẳng.
“Không cần, đa tạ phu nhân.” Tầm Lại trầm giọng nói. Dứt lời, hắn buông cổ tay Thịnh Lộ Yên ra. Thế nhưng, khăn tay lại bị hắn lấy mất.
Nghĩ đến ánh mắt vừa nãy, Thịnh Lộ Yên liếc hắn một cái, nhưng không dám làm gì nữa mà chỉ ngoan ngoãn ngồi về chỗ, rồi nói: “Phu quân khách khí rồi.”
Sau đó Tầm Lại khôi phục lại dáng vẻ bình thường, hắn cầm khăn của Thịnh Lộ Yên lau cổ tay, lau vạt áo, rồi cuối cùng lại tiếp tục uống trà.
Mặc dù Thịnh Lộ Yên ngoan ngoãn ngồi về chỗ, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào Tầm Lại.
Vào lúc nàng cho rằng Tầm Lại đã khôi phục như thường, thì bỗng nhiên liếc thấy vành tai của hắn, nàng nhìn thật kỹ, vậy mà nó lại đỏ ửng! Thịnh Lộ Yên lập tức hớn hở ra mặt. Nàng còn tưởng rằng người này là tên đầu gỗ, không có cảm xúc. Lúc này đây, cuối cùng hắn cũng không làm người ta buồn bực như trước nữa.
“Phu nhân không cần lo về việc của Cao bà tử và việc thu thập chứng cứ nữa, phu nhân chỉ cần chờ là được, đợi khi làm xong vi phu sẽ thông báo cho nàng.” Tầm Lại nói.
“Dạ, đa tạ phu quân.” Thịnh Lộ Yên cười đáp lời.
“Giữa ta và nàng không cần phải khách sao như thế.”
“Dạ vâng, sau này ta sẽ không khách sáo với phu quân nữa.”
Tiếp đó hai người không nói gì nữa, một người đang uống trà, người còn lại thì ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm người uống trà.
Sau khi Tầm Lại uống hết một chén trà, hắn đứng dậy và đi về phía giá sách, lấy từ trong đấy một cái hộp và đưa nó cho Thịnh Lộ Yên.
“Đây là gia sản ta nói trước đó, vừa nãy ta đã bảo Đổng quản sự sắp xếp xong rồi, từ nay về sau sẽ giao cho phu nhân quản lý.”
Thịnh Lộ Yên nhận lấy cái hộp, cười nói: “Phu quân yên tâm, ta sẽ không để ngài chịu thiệt đâu.”
Tầm Lại không nói gì. Nếu đã giao nó cho nàng thì hắn sẽ không nghĩ đến lỗ lời.
Thấy chuyện cần bàn đã bàn xong, Thịnh Lộ Yên vui vẻ ôm chiếc hộp rời đi.
Sau khi Thịnh Lộ Yên đi, Tầm Lại gọi ám vệ vào, dặn dò xong xuôi, hắn ngồi một mình trong thư phòng xử lý công sự. Nhưng không biết tại sao, những công vụ ngày thường xử lý rất trôi chảy, hôm nay lại không thể vào đầu. Ngồi thêm một lúc, hắn quyết định đến Hộ Kinh tư. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn ngồi ngây ngẩn ở Hộ Kinh tư, đến cả lúc Trâu Tử Xuyên hội báo công việc hắn cũng thất thần vài lần.
Tôn ma ma biết được kế hoạch của Tầm Lại thì hết sức mừng rỡ, lại nhìn chiếc hộp mà Thịnh Lộ Yên mang về khiến bà vui càng thêm vui.
“Có thể thấy đại nhân thật sự thích phu nhân rồi, nên ngài ấy mới giao cả cái nhà này cho phu nhân.”
Thịnh Lộ Yên cũng không khách sáo với Tầm Lại, nàng phân loại sắp xếp lại những gia sản này một chút, rồi đặt nó cùng chỗ với của hồi môn của mình.
“Người đi mời Thiệu viện sử tới đây, cứ nói là con đến đất Bắc chuyến này bị bệnh đến nỗi sắp chết rồi.”
“Hả? Tại sao?” Tôn ma ma lấy làm khó hiểu.
Thịnh Lộ Yên nói: “Nếu Liễu Thị biết Cao bà tử và Ngụy lang trung ở trong tay phu quân thì kiểu gì bà ta cũng sai người đến tìm con để thăm dò thực hư, đã vậy chẳng bằng con giả bệnh. Dù sao bây giờ cũng đã đến thời hạn ‘chết’ mà Thiệu viện sử nói, con cũng nên ‘chết’ rồi.”
Trước khi chuyện này được đưa ra công khai, nàng không muốn gặp phụ thân nàng và Liễu Thị. Vì khi đối mặt với quá nhiều bằng chứng đanh thép ấy, nàng sợ mình sẽ không nhịn được mà mắng hoặc đánh bọn họ.
Buổi chiều hôm đó, Thiệu viện sử đến Tầm phủ.
Sau khi gặp Thịnh Lộ Yên, ông lo lắng không yên nói: “Cô nãi nãi của ta ơi, bệnh của cháu đến bao giờ mới tốt được đây? Cháu có biết phu quân bụng dạ nham hiểm của cháu đã bắt đầu nghi ngờ ta rồi không?”
“Nếu Tầm Lại thật sự tra ra người, người cứ đổ hết tội cho cháu là được.”
Thiệu viện sử vuốt chòm râu ngắn của mình, nheo mắt nhìn vẻ mặt của Thịnh Lộ Yên, và nói: “Ta thấy phu quân kia của cháu mặc dù làm việc tàn nhẫn, nhưng lại có vẻ quan tâm đến cháu đấy.”
Thịnh Lộ Yên cười, nói: “Đây là lần cuối cùng rồi ạ, Thiệu đại nhân có thể bắt đầu thực hiện kế hoạch thần y rồi.”
Mắt Thiệu viện sử thoắt cái sáng lên: “Thật hả?”
Thịnh Lộ Yên gật đầu: “Thật ạ. Lần này chắc chắn Liễu Thị sẽ ngã dập đầu, không còn ngày trở mình nữa.”
Nghe được những lời này, Thiệu viện sử cuối cùng cũng yên tâm. Ông không phải là người biết nói dối, mà chuyện này ông đã giấu giếm vài năm, cũng đã phải chịu đựng áp lực tâm lý rất nặng.
“Thế thì tốt, thế thì tốt. Cháu không biết đấy thôi, mấy ngày nay Hoàng thượng và Thái hậu đều hỏi về bệnh tình của cháu.”
“Dạ? Tại sao Hoàng thượng và Thái hậu lại bỗng nhiên quan tâm đến bệnh tình của cháu?”
Nếu lúc mới bị bệnh nàng mà được hai vị này quan tâm đến thì tốt. Hiện tại nàng đã bị bệnh nhiều năm, sao lúc này lại tự dưng hỏi đến?!
“Cái này thì ta không biết. Hôm đó ta đến bắt mạch cho Thái hậu, đúng lúc Hoàng thượng cũng ở đó, ngài bèn hỏi ta đôi câu. Sau khi Thái hậu nghe thấy cũng quan tâm hỏi vài câu.” Nói đến đây, Thiệu viện sử hơi ngừng lại: “Tuy nhiên, ta đoán là phu quân kia của cháu đã nói gì với Hoàng thượng rồi.”
Thịnh Lộ Yên ngước mắt nhìn Thiệu viện sử.
“Vì lúc Hoàng thượng và Thái hậu nói chuyện cũng nhắc đến Tầm Lại, nói rằng vừa gặp hắn.”
Chẳng lẽ Tầm Lại đã phát hiện được gì sao?
Thịnh Lộ Yên hơi nhíu mày, thật sự nghĩ không ra nguyên do trong đó.
“Lúc Hoàng thượng hỏi người thì giọng điệu thế nào?”
“Nghe không ra cảm xúc gì, vừa không quan tâm lắm, vừa không truy hỏi cặn kẽ, kiểu như chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
“Vậy người trả lời thế nào?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
“Ta còn có thể nói gì, tất nhiên là nói rằng bệnh của cháu vừa kỳ lạ vừa nghiêm trọng, tạm thời vẫn chưa tìm được cách trị tận gốc.”
Thịnh Lộ Yên gật đầu.
Không bao lâu, Thiệu viện sử rời đi.
Thịnh Lộ Yên không biết Tầm Lại tung tin ra khi nào, lúc Tôn ma ma tiễn Thiệu viện sử rời đi thì gặp người của phủ Thịnh Lăng hầu.
Người đến là Vương ma ma bên cạnh Liễu Thị, có thể thấy Liễu Thị vô cùng xem trọng chuyện này.
“Đại cô nương, phu nhân nghe nói người đến đất Bắc, vì lo lắng cho sức khỏe của người nên sai lão nô đến đây mời người về phủ một chuyến.”
Lời này của Vương ma ma nghe không có vẻ gì là tôn trọng Thịnh Lộ Yên, như thể bà ta chỉ đến đây để dặn bảo kẻ dưới làm việc.
Thịnh Lộ Yên nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, không ngừng ho khan.
“Vốn ta phải về phủ thăm mẫu thân, khụ khụ, nhưng ngặt nỗi tình trạng này của ta e rằng không thể đi được, khụ khụ….”
Tôn ma ma vội tiếp lời: “Phu nhân à, người đừng nói nữa mà, Thiệu viện sử vừa nói người phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể hao tâm tổn sức được.”
Xuân Đào trốn ở một bên bật khóc.
Vương ma ma cau mày, để lộ nhiều nếp nhăn trên mặt hơn ban nãy.
“Sao bệnh của Đại cô nương bỗng dưng trở nặng thế này?”
Tôn ma ma nghe bà ta nói thế thì trong lòng lập tức trào dâng một nỗi căm phẫn, vì sao bệnh của cô nương nhà bà trở nặng, lão khốn khiếp như bà ta có thể không biết được sao? Những chủ ý ác độc của Liễu Thị không thể thiếu mưu hèn kế bẩn của người trước mặt này. Nếu không phải cô nương nhà bà cẩn thận dè dặt, thì thời khắc này cũng thật sự sắp chết rồi.
Thịnh Lộ Yên nhận ra nét mặt của Tôn ma ma, vội vàng giơ tay đè bà lại.
Xuân Đào thấy thế thì nhanh chóng tiếp lời Vương ma ma, nàng nức nở nói: “Nào phải bệnh bỗng nhiên trở nặng đâu, nửa năm trước Thiệu viện sử từng nói phu nhân của chúng ta chỉ còn sống được nửa năm nữa thôi.”
Vương ma ma nghĩ kĩ lại, thời hạn nửa năm chẳng phải là hiện tại sao, thời gian trước bà và phu nhân còn từng nói đến chuyện này. Nhưng hôm nay bọn họ vừa biết chuyện của Cao bà tử và Ngụy lang trung, so với bệnh tình của Đại cô nương thì việc này quan trọng hơn.
“Phu nhân có việc quan trọng phải thương lượng với Đại cô nương, Đại cô nương vẫn nên về một chuyến đi.” Vương ma ma kiên trì nói.
Tôn ma ma thật sự không nhịn nổi nữa, bà lập tức vùng dậy, quát vào mặt Vương ma ma: “Cô nương nhà chúng ta đã bệnh đến mức này rồi, làm sao về hầu phủ được nữa? Không lẽ bà muốn khiêng người đi à? Phu nhân làm thế này là muốn cô nương nhà ta chết sớm, muốn giục Diêm vương mau đến có đúng hay không!!”
Vương ma ma bị tiếng quát của Tôn ma ma dọa hết hồn, khuôn mặt có chút ngượng ngùng, bấy giờ cũng nhận thấy được những lời mình vừa nói có chút không ổn. Nhưng là vì chuyện này quá mức cấp bách, nên lúc nãy bà mới cuống cuồng như vậy.
“Ta không có ý này…”
Thịnh Lộ Yên chậm rãi nói: “E rằng ta không thể về hầu phủ được, nếu mẫu thân có việc gì thì cứ phân phó là được.”
Vương ma ma nhìn bộ dạng của Thịnh Lộ Yên, cũng biết chắc là nàng không thể quay về với mình, nhưng việc bên phu nhân cũng đang rất gấp, không thể trì hoãn được nữa. Bà nghĩ một lát, rồi hỏi: “Lần này Đại cô nương theo cô gia đến đất Bắc, lúc về có dẫn theo ai không?”
Thịnh Lộ Yên hơi híp mắt, quả nhiên lại để nàng đoán trúng rồi, Liễu Thị cho người đến đây là để hỏi nàng chuyện này. Nàng ho khan hai tiếng và nói: “Ta đau ốm liên miên mãi, nên toàn ngồi trong xe ngựa nghỉ ngơi, nào biết được bên ngoài có những ai.”
Vương ma ma không có được đáp án mà mình muốn thì trở nên sốt ruột: “Mọi người bên ngoài đều nói lần này cô gia đưa phu nhân bị bệnh nặng của mình tới đất Bắc để tìm thần y. Cô gia xem trọng cô nương như vậy, làm sao cô nương có thể không biết cô gia làm gì ở ngoài được chứ?”
Thịnh Lộ Yên nhếch khóe miệng, nhìn về phía Vương ma ma: “Có phải hắn đưa ta đi tìm thần y hay không, người khác không biết, chẳng lẽ phụ thân và mẫu thân cũng không biết sao?”
Phụ thân nàng ghét Tầm Lại như thế, lần này còn muốn ngáng chân hắn, thế cho nên, làm sao ông ấy có thể không biết Tầm Lại làm chuyện gì ở bên ngoài? Rốt cuộc có tìm thần y hay không, người khác có thể không biết, nhưng họ chắc chắn là người biết rõ nhất.
Vương ma ma mím môi, ngậm miệng, nhìn bộ dạng ốm yếu của Thịnh Lộ Yên, cuối cùng chỉ nói một câu: “Sao Đại cô nương cái gì cũng không biết thế!!”
Tôn ma ma lập tức đốp lại đầy mỉa mai: “Chẳng phải phu nhân cũng không biết đó sao, nếu biết thì còn cần gì tới hỏi cô nương chúng ta chứ? Cái lão khốn khiếp nhà ngươi nhìn mà phát bực, đừng có ở đây quấy rầy cô nương nhà ta tĩnh dưỡng nữa, cút nhanh lên!”
Dứt lời, Tôn ma ma bèn sai người tổng cổ bà ta ra khỏi phòng.
Vương ma ma tức sôi máu, nhưng vẫn biết ở đây không phải hầu phủ, mà là địa bàn của Tầm Lại nên bà ta cũng không dám lỗ mãng, chỉ đành rời đi. Ra đến sân viện, hai tai mắt theo Thịnh Lộ Yên gả vào Tầm phủ đi tới.
“Đại cô nương bệnh nặng thật à?” Vương ma ma hỏi,
“Chắc là thật ạ, lúc từ đất Bắc trở về sắc mặt của người rất nhợt nhạt, sau khi cô gia từ đất Bắc trở về chưa từng về nội viện. Buổi trưa cô nương đến viện trước gặp cô gia, sau khi quay lại thì trông càng sa sút hơn. Vừa nãy Thiệu viện sử đến khám, lúc ông ấy đi về sắc mặt cũng rất trầm trọng.”
Vương ma ma nghe kể những chuyện này thì lông mày cau lại, tuy nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là hai người kia.
“Các ngươi có nghe nói đến có một bà tử cùng một lang trung theo Đại cô nương về không?”
Hai bà tử đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu: “Không có, Đại cô nương về một mình mà.”
Vương ma ma lại hỏi tiếp: “Thế cô gia thì sao? Hắn có mang theo ai về không?”
Hai bà tử nói: “Chuyện của cô gia chúng ta biết thế nào được, đến cả viện ngoài chúng ta cũng không được tới, hầu như chưa từng gặp cô gia.”
Vương ma ma cả giận nói: “Hai lão ngu ngốc các ngươi chẳng được tích sự gì sất!”
Hai bà tử cũng không dám nói thêm nữa.
Ba người đang nói thầm thì đối tượng mà họ đang thảo luận đang sải bước từ viện ngoài tới đây với vẻ mặc vô cùng khó chịu.
“Bái kiến đại nhân.”
Tầm Lại dừng bước, nhìn về phía ba bà tử trước mặt. Hắn nhận ra hai người trong đó, bọn họ theo phu nhân tới đây, thích nhất là nghe ngóng tin tức trong phủ. Người còn lại trông rất lạ mặt.
“Đây là ma ma bên người của phu nhân Thịnh Lăng hầu, đến đây để mời phu nhân chúng ta về hầu phủ.” Đổng quản sự đứng cạnh giới thiệu.
Vương ma ma lập tức tiến lên, hành lễ phúc thân qua loa, sau đó còn ngạo mạn nói:”Cô gia, lão nô là người bên cạnh phu nhân, phu nhân bảo lão nô đến thăm cô nương. Trước đấy Đại cô nương vẫn khỏe lắm mà, cớ sao từ khi gả cho cô gia thì bệnh ngày càng nặng, không biết Đại cô gia đã làm gì với Đại cô nương nhà chúng ta vậy?”
Ma ma bên cạnh phu nhân của Thịnh Lăng hầu à….Tầm Lại híp mắt. Theo như hắn biết, bệnh của phu nhân là do phu nhân Thịnh Lăng hầu gây ra. Buổi sáng phu nhân vẫn còn khỏe, hắn chẳng qua chỉ ra ngoài một chuyến mà đã nghe nói bệnh của phu nhân trở nặng rồi. Chẳng lẽ là người này lại hạ thuốc phu nhân?
Kẻ cắp già mồm!
“Bắt ba người này lại!” Tầm Lại lạnh lùng nói.
Vương ma ma vốn định thăm dò chút tin tức từ Tầm Lại, nào ngờ lời còn chưa nói đã bị Tầm Lại bắt lại.
“Cô gia, ngài dựa vào đâu mà bắt chúng ta, chúng ta là người của phủ Thịnh Lăng hầu đấy!” Vương ma ma nhấn mạnh thân phận của mình lần nữa.
Tầm Lại cười khẩy, quay người vội vàng đến viện chính.
Vừa đến viện chính hắn đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, trong lòng hắn lập tức khẩn trương, bước nhanh vào trong phòng.
“Ma ma, ta buồn ngủ rồi, muốn ngủ một lát, nếu hầu phủ lại sai người đến thì cứ để bọn họ chờ ở ngoài, chờ ta ngủ dậy rồi nói sau.”
“Vâng thưa phu nhân.”
Thịnh Lộ Yên vừa nói xong, quay đầu đã trông thấy khuôn mặt nghiêm túc của Tầm Lại.
“Ớ, sao ngài lại về giờ này?”
Tầm Lại sải bước đi tới, ngồi xuống mép giường, chau mày hỏi: “Sao bệnh của nàng lại bỗng nhiên trở nặng? Có phải lại bị người ta hạ thuốc không?”
Thịnh Lộ Yên ngơ ngác ngỡ ngàng: “Sao ngài lại cho rằng ta bị người ta hạ thuốc?”
Suy đoán đã được chứng thực, tay của Tầm Lại run lên bần bật, hắn ôm Thịnh Lộ Yên vào trong lòng, nói: “Nàng yên tâm, vi phu sẽ đi đòi thuốc giải cho nàng, nàng cố chịu thêm chút nữa.”
Lúc đầu Thịnh Lộ Yên còn lấy làm khó hiểu, nhưng nghe hắn nói đến đây thì dần vỡ lẽ.
“Ngài tưởng ta bị bệnh nặng, cho nên mới vội vàng trở về sao?”
Tầm Lại sầm mặt không nói gì.
“Ta không bị bệnh đâu, ta đang lừa bọn họ mà. Không phải ngài nói muốn để lộ tin tức cho hầu phủ sao, ta sợ bọn họ đến nhờ vả ta, ta cũng không muốn nói cho bọn họ tình hình thực tế, cho nên mới cố tình giả bệnh.”
Tầm Lại cau mày nhìn sắc mặt của Thịnh Lộ Yên, nói: “Thế sao mặt nàng nhợt nhạt thế?”
Đúng lúc này Xuân Đào bưng nước nóng vào.
“Mặt ta thoa phấn, giờ đang chuẩn bị rửa đây.”
Nói rồi, Xuân Đào đưa khăn mặt cho Thịnh Lộ Yên, nàng cầm lấy rồi lau sạch gương mặt mình. Tức thì, phấn trắng trên mặt đã biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt trắng hồng.
Nàng sáp gần Tầm Lại, xoay mặt lại trước mặt hắn và nói: “Nhìn này, những gì ta nói đều là thật mà.”
Nhìn khuôn mặt căng tràn sức sống của Thịnh Lộ Yên, Tầm Lại cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên…
Khuôn mặt này đẹp thật đấy, làn da nõn nà, không thấy lỗ chân lông nào lại còn vừa mềm vừa nhẵn, hệt như trứng gà bóc vậy. Nàng chỉ cần lắc đầu một cái, một mùi hương quen thuộc đã bay thẳng vào mũi hắn, khiến trái tim hắn ngứa ngáy.
Ngón cái với ngón trỏ bên tay trái của hắn chà vào nhau mấy cái, cuối cùng kềm lòng không đậu mà đưa tay nhéo lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT