Mặc dù đêm qua ngủ khá muộn nhưng sáng ngày hôm sau Thịnh Lộ Yên vẫn dậy từ rất sớm, nàng tỉnh ngủ từ lúc trời mới tờ mờ sáng, Tâm Lại bên cạnh còn chưa dậy. Tuy nhiên, nàng vừa cử động thì Tầm Lại đã mở mắt rồi.

“Ta đánh thức ngài rồi sao?”

“Sao phu nhân dậy sớm thế? Ngủ thêm chút nữa đi.” Tầm Lại nói.

Thịnh Lộ Yên ngáp một cái, đối mặt với Tầm Lại và nói: “Không ngủ nổi nữa rồi, ngài kể ta nghe về chuyện của phủ Tổng đốc đi.”

“Được.”

Lúc bắt đầu Thịnh Lộ Yên còn mở to mắt để nghe, sau đó cảm thấy mắt hơi mỏi, bèn nói: “Mắt hơi nhức nên ta nhắm mắt nghe, được không? Ngài yên tâm, ta vẫn đang nghe này, không ngủ đâu.”

“Ừ.”

Hai người nằm trên giường nói về chuyện của phủ Tổng đốc, phần lớn thời gian là Tầm Lại nói, Thịnh Lộ Yên nghe, tỉnh thoảng có thể nghe thấy Thịnh Lộ Yên đáp lại vài tiếng hoặc hỏi mấy câu.

Thời gian cứ thế trôi qua, sau một canh giờ trời đã sáng trưng, đồng thời chuyện của phủ Tổng đốc cũng đã gần nói xong.

“Phu nhân có nắm chắc mình sẽ hoàn thành chuyện này không?” Tầm Lại hỏi.

Thịnh Lộ Yên mở to hai mắt nhìn nam nhân đang gần trong gang tấc, nói sự thật: “Không nắm chắc hoàn toàn.”

Nói xong còn không quên bổ sung thêm: “Nhưng ta sẽ làm hết sức.”

Vì bách tính trong thành, vì sự yên ổn của phủ thành, nàng nhất định sẽ làm hết sức.

Nhìn đôi tròng mắt trong suốt mà kiên định của Thịnh Lộ Yên, Tầm Lại nói: “Trước tiên phu nhân phải bảo vệ mình thật tốt, ta ở ngoài phủ đợi phu nhân.”

Nghe vậy Thịnh Lộ Yên mỉm cười: “Có câu này của đại nhân thì ta yên tâm rồi.”

Nhìn nụ cười xán lạn của cô nương trước mắt,  cổ họng của Tầm Lại thắt lại, yết hầu lăn lên lộn xuống.

Thấy nam nhân không nói năng gì mà chỉ nhìn mình chằm chằm, Thịnh Lộ Yên bỗng nhiên trở nên căng thẳng.

“Khụ, giờ không còn sớm nữa, nên dậy thôi.” Tầm Lại nói.

“Dạ, quả thực cũng nên dậy thôi.” Thịnh Lộ Yên đáp.

Sau đó hai người cứ nhìn nhau như thế, ai cũng không động đậy.

Thịnh Lộ Yên cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, nàng có chút không chịu nổi nữa, nhưng sao Tầm Lại vẫn còn nhìn nàng thế, còn không mau rời giường rồi rời khỏi đây đi.

“Khụ.” Tầm Lại lại ho một tiếng nữa, rồi nhúc nhích cánh tay.

Cuối cùng thì Thịnh Lộ Yên đã nhận ra điều bất thường.

Nàng cúi đầu nhìn thì phát hiện ra mình đang ôm cánh tay của Tầm Lại, cả người còn sắp dính lên người hắn rồi. Hình như từ lúc ngủ dậy đến giờ nàng vẫn không hề buông tay ra thì phải!?…….

Thịnh Lộ Yên quýnh lên, ngước mắt, dằn xuống nỗi xấu hổ và lúng túng, cười trừ: “Xin lỗi.” Nói xong, nàng buông Tầm Lại ra, cả người cũng dịch ra.

“Ừ, không sao.”

Lúc ăn sáng, bầu không khí giữa hai người cũng trở nên kỳ lạ.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Thịnh Lộ Yên ngồi xe ngựa đến phủ Tổng đốc.

Vừa vào phủ Tổng đốc đã có một bà tử dẫn nàng tới chính viện.

Thế nhưng, nàng không hề trông thấy phu nhân Tổng đốc trong đại sảnh.

Thịnh Lộ Yên ngồi một bên, bưng trà lên uống, sau đó nhìn sang Xuân Đào.

Mục đích hôm nay nàng đến phủ Tổng đốc là phải moi được vài tin từ Trương Thị. Thời gian nay đang gấp rút, nàng đâu rảnh để ngồi đây tốn thời gian với Trương Thị. Với hiểu biết của nàng về Trương Thị, nếu nàng không làm ầm lên, thì có khi phải đợi nàng ta suốt buổi sáng.

Xuân Đào hiểu ý, lập tức cất tiếng hỏi: “Phu nhân các người đâu, sao còn chưa tới gặp phu nhân chúng ta?”

Bà tử nói: “Ôi chao, thật sự xin lỗi. Hôm nay phu nhân nhà ta thấy không khỏe, giờ còn chưa dậy cơ, làm phiền phu nhân Chỉ huy sứ đợi một lát.”

Bà tử mồm thì nói xin lỗi, nhưng mặt lại cười cợt, không có chút hối lỗi nào.

Xuân Đào lập tức nói: “Nào có cái đạo đãi khách như cách người! Rõ ràng là các người gửi thiệp mời phu nhân nhà chúng ta đến, vậy mà hiện giờ lại dám thờ ơ như vậy!”

Một canh giờ trước khi khởi hành, bọn nàng đã sai người tới phủ Tổng đốc để thông báo rằng phu nhân sắp đến đây, thế nên người trong phủ này không thể không biết việc này được. Nếu biết mà còn làm vậy thì chính là cố  tình thờ ơ.

Từ bé vị biểu tiểu thư này đã thích bắt nạt cô nương nhà nàng, không ngờ bây giờ vẫn vậy.

Bà tử nói: “Ô, cô nương nói gì thế kia, phu nhân Tổng đốc nhà ta là Nhị phẩm, còn Chỉ huy sứ nhà các người cũng chỉ là Tứ phẩm mà thôi, ở giữa chênh nhau mấy cấp đấy nha, sao nào, chẳng lẽ phu nhân nhà các người không thể đợi được phu nhân nhà ta à?”

Xuân Đào nói: “Mặc dù đại nhân nhà chúng ta là quan Tứ phẩm, nhưng các người chớ có quên rằng, phu nhân nhà ta là Đích trưởng nữ của phủ Thịnh Lăng hầu.”

Bà tử nói: “Đó cũng là trước đấy thôi, giờ phu nhân đã xuất giá rồi, còn không phải xuất giá tòng phu sao!?”

Xuân Đào còn muốn nói nữa nhưng lại bị Thịnh Lộ Yên ngăn lại.

“Xuất giá tòng phu…. vậy thì ý của ma ma là, phu nhân nhà các ngươi nghe lời của Tổng đốc đại nhân nên mới cố tình không tới gặp ta phải không? Nếu đã như vậy, thế thì ta đi đây. Sau khi về kinh, ta chắc chắn sẽ kể thật kĩ chuyện ở phủ Tổng đốc cho phụ thân.” Vừa nói Thịnh Lộ Yên vừa đứng dậy.

Hiện tại Đỗ Tổng đốc vẫn nghe theo mệnh lệnh của phụ thân. Tuy rằng Trương Thị không thích nàng nhưng chắc chắn không dám đắc tội với nàng.

Quả nhiên, ngay sau đó nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Chao ôi, ở đằng xa mà ta đã nghe thấy tiếng chim sẻ tíu tít ở trong này rồi, ta còn tưởng là ai đến, hóa ra là biểu muội yếu ớt lắm bệnh của ta.” Giọng nói của Trương Thị từ bên ngoài truyền vào. Ngay sau đó, Trương Thị cũng xuất hiện ở trong đại sảnh.

Trương Thị mặc quần áo màu đỏ chót, trên đầu cài vài cây thoa vàng, trang điểm khá cầu kì, người nào không biết còn tưởng rằng hôm nay nàng ta phải thành thân.

Nếu Trương Thị đã gọi nàng là biểu muội, vậy thì Thịnh Lộ Yên cũng thuận theo: “Bái kiến biểu tỷ.”

“Biểu muội mau đứng lên, kẻo lại ngã bệnh bây giờ, mau ngồi xuống đi.” Nói đi nói về, Trương Thị đều đang lấy bệnh của nàng ra để châm chọc nàng.

Người đã đến nên nàng không cần phải giống như vừa nãy nữa. Thế nên Thịnh Lộ Yên không phản bác, chỉ đứng lên rồi ngồi sang một bên. Nàng thậm chỉ còn chẳng thèm liếc xem Trương Thị mặc gì mà đã khen tặng một câu: “Hiện giờ biểu tỷ càng ngày càng chói lọi.”

Trương Thị là một người não không đủ dùng, lại còn thích được nghe lời ngon tiếng ngọt. Trước kia Liễu Thị nhiều lần lợi dụng Trương Thị để nàng ta đến đôí phó nàng. Mà lúc trước nàng nóng tính, cứng đầu, không bao giờ nói lời mềm mỏng dễ nghe, cho nên mỗi lần nàng và Trương Thị gặp nhau đều tan rã trong không vui. Bây giờ nàng có việc muốn nhờ vả nàng ta, nói vài lời dễ nghe để nàng ta buông lỏng cảnh giác mới tốt.

Nụ cười trên môi Trương Thị quả nhiên tươi tắn hơn.

“Vài năm không gặp mà tính tình của biểu muội đã không còn giống khi xưa nữa.”

Thịnh Lộ Yên cầm khăn lên ho ho vài tiếng, nói: “Muội sắp chết tới nơi rồi, đâu có gì để kì kèo so đo nữa.”

Câu nói này của nàng khiến Trương Thị cảm thấy rất dễ chịu, từ vài năm trước nàng đã biết Thịnh Lộ Yên bị bệnh, cũng rất nhiều lần cười nhạo sau lưng nàng ta. Về sau, khi nàng nghe nói bệnh của nàng ta rất nghiêm trọng, sắp chết rồi thì nàng càng thích chí cười lớn hơn. Hôm nay được trông thấy dáng vẻ ốm yếu của Thịnh Lộ Yên, nàng càng thêm vui mừng khôn xiết.

“Sao biểu muội lại nói gì thế chứ, muội chắn chắn sẽ sống lâu trăm tuổi mà.” Trương Thị nói lời trái với lòng mình.

“Đa tạ lời tốt đẹp của biểu tỷ.” Thịnh Lộ Yên nói.

Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy hạ nhân tới báo: “Thưa phu nhân, Thẩm di nương tới rồi.”

Trương Thị nhíu mày, nói: “Tiểu tiện nhân kia tới đây làm gì!!”

“Nàng ta nói là….tới đây thỉnh an phu nhân.”

Thỉnh an? Ngày thường cũng đâu thấy nàng ta tới đây thỉnh ai, mỗi ngày không giả bệnh thì cũng là lấy các con ra làm cái cớ. Không ngờ hôm nay nàng ta lại chủ động tới đây thỉnh an, cũng không biết trong lòng nàng ta đang ủ mưu gì.

Vào ngay lúc này, ma ma bên người nói thầm vào tai Trương Thị vài câu.

“Phu nhân, hôm qua đại nhân ngủ ở phòng của ả ta.”

Nghe vậy, Trương Thị tức điên, bảo sao hôm nay Thẩm di nương lại tới đây, thì ra là vì hôm qua nàng ta vừa được sủng ái, nên hôm nay tới đây để khoe khoang!

“Sao hôm qua bà không nói?”

Ma ma ngậm miệng không dám nói nữa. Sở dĩ bà ta không nói, còn chẳng phải vì sợ phu nhân nghe xong sẽ tức giận sao.

Trương Thị đang muốn mắng Thẩm di nương vài câu thì bỗng nhiên ý thức được Thịnh Lộ Yên vẫn còn ở đây, nàng không thể để Thịnh Lộ Yên chê cười mình được, vì thế bèn nói: “Cứ nói với nàng ta là ta đang tiếp khách, không tiện gặp nàng ta.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa đã xuất hiện một phụ nhân có dáng người thon thả, mỏng manh: “Phu nhân, thiếp thân không có ý gì khác cả, thiếp thân chỉ nghĩ rằng bên phu nhân đang có khách, sợ người bận quá nên muốn tới giúp một tay mà thôi.”

Thẩm di nương vừa xuất hiện, Thịnh Lộ Yên và Xuân Đào đều đổ dồn ánh mắt lên người nàng ta, nhìn chằm chằm thật lâu vẫn không thể lấy lại bình tĩnh.

Hên là Trương Thị đang trong cơn giận dữ, dồn toàn lực chú ý lên người Thẩm di nương, nên không hề phát hiện ra sự khác thường của hai người các nàng.

Trương Thị sắp bị Thẩm di nương làm cho tức chết rồi, nàng đã phải chịu thiệt rất nhiều lần trong tay của Thẩm di nương, lúc nàng toan mắng người thì lại nghe thấy Thịnh Lộ Yên nói trước.

“Vị này là Thẩm di nương à? Ta đã nghe người bên ngoài nói rất nhiều về chuyện của Thẩm di nương. Ai cũng khen biểu tỷ rộng lượng, có phong thái của Đích thê. Hôm nay được tận mắt nhìn thấy Thẩm di nương kính cẩn với biểu tỷ như thế, có thể thấy biểu tỷ rất biết cách quản lý nhà cửa, nhờ đó mà thê thiếp có thể chung sống hòa thuận với nhau. Muội thật sự phải học theo biểu tỷ ở phương diện này rồi đấy.”

Lời vừa dứt, Trương Thị đã nhớ ra Thịnh Lộ Yên vẫn còn ở đây, nên cũng không tiện nổi giận nữa, đành phải cố nhịn Thẩm di nương, nghĩ bụng rằng đợi lát nữa nàng ta thỉnh an xong sẽ đuổi nàng ta đi luôn.

“Bái kiến phu nhân.”

“Thẩm di nương đa lễ, trông di nương có vẻ không khỏe, mau ngồi xuống đi.” Thịnh Lộ Yên nói.

Hôm nay nàng vốn muốn gặp vị Thẩm di nương này, đúng lúc nàng ta cũng đến.

Trương Thị nghe thế cũng không tiện đuổi người nữa.

Sau đó, Thịnh Lộ Yên lại nói vài câu tâng bốc Trương Thị, làm Trương Thị mặt mày hớn hở. Khi thấy thời cơ sắp đến, Thịnh Lộ Yên đi vào chủ đề chính, nàng nhìn Trương Thị và nói: “Biểu tỷ, không giấu gì tỷ, gần đây muội nghe được vài tin, nói rằng trong thành sắp loạn rồi.”

“Cái gì, trong thành sắp loạn á?” Giọng của Trương Thị hơi vút lên.

Thịnh Lộ Yên nói: “Đúng thế, lúc vừa đến đây muội nhìn thấy rất nhiều lưu dân trong thành, nghe nói quan phủ đã không còn lương thực rồi, sợ rằng cả phủ thành này sẽ rơi vào cảnh loạn lạc. Hay là biểu tỷ ra ngoài lánh nạn đi.”

Nói xong, Thịnh Lộ Yên cầm khăn lên ho khan hai tiếng, ánh mắt đang nhìn Trương Thị liếc nhanh qua Thẩm di nương.

Nàng thấy ánh mắt Thẩm di nương khẽ dao động nhưng nhanh chóng khôi phục lại như thường, nhìn trông chẳng có chút ngạc nhiên nào cả.

Trương Thị cau mày, nhìn bà tử bên cạnh người và hỏi: “Trong thành thật sự không còn lương thực rồi sao?”

Bà tử gật đầu đáp: “Bẩm phu nhân, quả thật đã hết rồi, mấy hôm nay còn có lưu dân cướp đồ trong tiệm cơm, quan phủ bắt được khá nhiều người.”

Trương Thị sửng sốt.

Đây là lần đầu nàng được nghe về chuyện như vậy, không ngờ phủ thành đã loạn đến mức này rồi. Nhưng sao đại nhân nhà nàng lại không nhắc đến những chuyện này với nàng. Bọn trẻ vẫn đang ở trong phủ, ngộ nhỡ loạn thật thì làm sao chúng chạy nạn được.

Thịnh Lộ Yên hơi nhíu mày khi nhìn thấy nét mặt của Trương Thị, xem ra Trương Thị thật sự không biết gì cả, có thể thấy Đỗ Tổng đốc chẳng hề tín nhiệm nàng ta. Nàng lại nhìn sang Thẩm di nương bên cạnh, đối lập thật sự quá rõ ràng.

“Bà đi hỏi xem đại nhân có ở trong phủ không?” Trương Thị phân phó bà tử bên cạnh.

Bà tử nói: “Đại nhân vẫn đang ở trong phủ, không thấy bảo ra ngoài.”

Lúc này, Thẩm di nương nói xen vào: “Phu nhân đừng nên đi tìm đại nhân thì hơn, bởi nếu phủ thành loạn thật, đại nhân nhất định sẽ báo cho phu nhân đầu tiên. Nếu đại nhân đã không nói vậy thì chắn chắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Phu nhân phải tin tưởng đại nhân chứ.”

Trương Thị trợn trừng mắt, mắng: “Ngươi hiểu cái gì! Ngươi xuất thân thấp kém, kiến thức nông cạn, còn dám dạy ta cách làm việc hay sao?”

Nếu ma ma không nói tiệm cơm bị cướp thì nàng vẫn sẽ nghi ngờ, nhưng đến cả chuyện như vậy cũng xảy ra rồi, đủ để thấy chuyện lần này thật sự nghiêm trọng.

“Phu nhân nặng lời rồi, ý của nô tỳ không phải vậy.”

“Cái thứ ếch ngồi đáy giếng!”

Mắng Thẩm di nương xong, Trương Thị nói với bà tử: “Bà đi viện trước nói với đại nhân rằng ta có chuyện muốn tìm đại nhân, bảo đại nhân tới hậu trạch một chuyến.”

“Vâng thưa phu nhân.”

Trương Thị không hề biết chuyện Đỗ Tổng đốc giấu lương thực, mà lúc này trong lòng Thịnh Lộ Yên đã biết nên tìm ai để hỏi chuyện này.

“Biểu tỷ, ta nghe nói tiểu viện của quý phủ mời người ở phía Nam tới thiết kế nên vô cùng đẹp đẽ, nhất là cái ao được thiết kế hết sức khéo léo. Chi bằng biểu tỷ đưa ta đi xem đi?”

Đầu óc Trương Thị đang rối rắm, nào có tâm trạng dạo vườn cùng Thịnh Lộ Yên, nàng ta không thèm nhìn Thịnh Lộ Yên lấy một cái mà bực bội nói: “Hiện giờ trong thành đang xảy ra chuyện lớn như thế, ta đâu còn tâm trạng đi dạo vườn chứ? Nếu muội muốn thì tự đi đi!”

Thịnh Lộ Yên liếc mắt nhìn Thẩm di nương.

Ngay lập tức, Thẩm di nương bèn nói: “Nếu phu nhân bận việc, chi bằng để nô tỳ đi cùng vị phu nhân này.”

Đúng lúc Trương Thị đang nghĩ cách đuổi Thịnh Lộ Yên đi để thu dọn đồ đạc, sắp xếp cho con cái, vừa nghe thấy thế đã nói ngay: “Được đó, ngươi đi dạo cùng Tầm phu nhân đi.”

“Vâng thưa phu nhân.”

Thịnh Lộ Yên nhìn Thẩm di nương, nói: “Đa tạ Thẩm di nương nhé.”

Thẩm di nương hơi khom người: “Phu nhân khách sáo rồi.”

Thẩm di nương ở phía trước, Thịnh Lộ Yên ở phía sau, hai người đi về phía tiểu viện.

“Mời đi lối này.” Thẩm di nương chỉ hướng cho Thịnh Lộ Yên.

Thẩm di nương nói rằng muốn giới thiệu tiểu viện cho Thịnh Lộ Yên, nhưng nàng ta cũng không nói gì nhiều ngoài việc chỉ hướng. Thịnh Lộ Yên cũng không hỏi. Một đoàn người cứ thế đi về phía trước.

“Ta hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút.” Thịnh Lộ Yên bỗng nói.

“Mời phu nhân đi bên này.” Thẩm di nương dẫn Thịnh Lộ Yên đến một phòng dành cho khách.

Sau khi vào phòng, Thịnh Lộ Yên ngồi ở chính vị, còn Thẩm di nương quỳ ‘bụp’ ở trước mặt nàng.

“Nô tỳ bái kiến cô nương.”

Thịnh Lộ Yên nhìn nữ nhân đang quỳ trên mặt đất, cất tiếng hỏi: “Xuân Vũ, những năm qua ngươi sống thế nào?”

Thẩm di nương bỏ xuống lớp ngụy trang yếu đuối, thành thực nói: “Nhờ có sự quan tâm của cô nương mà nô tỳ sống vô cùng tốt.”

Thịnh Lộ Yên nói: “Thế thì ta cũng yên tâm rồi. Con đường là do ngươi tự chọn, chỉ cần bản thân ngươi không hối hận là được.”

“Nô tỳ chưa bao giờ hối hận khi chọn Tổng đốc đại nhân. Chẳng qua là….” Thẩm di nương ngừng một chút, nhìn Thịnh Lộ Yên và nói tiếp: “Nô tỳ rất hổ thẹn khi không thể hầu hạ bên cạnh cô nương cả đời.”

Thịnh Lộ Yên đưa mắt nhìn Thẩm di nương.

“Cô nương, sao bây giờ bệnh của người lại nghiêm trọng như vậy? Người thật sự không còn nhiều thời gian nữa sao? Nếu người cần dược liệu gì, có lẽ nô tỳ có thể giúp được.” Lúc nói những lời này, đôi mắt của Thẩm di nương hơi ươn ướt, có thể nhìn ra được, có lẽ nàng ta thật sự rất lo lắng cho nàng.

Nhìn bộ dạng của Thẩm di nương làm Thịnh Lộ Yên không khỏi nhớ đến tình nghĩa chủ tớ nhiều năm trước, cũng làm tâm trạng của nàng trở nên khá phức tạp.

Tuy nhiên, nàng không hề tỏ rõ thái độ trước những lời Thẩm di nương nói, ngược lại, nàng hỏi nàng ta một câu: “Xuân Vũ, ngươi còn nhớ ai đã cứu ngươi năm đó không?”

Nước mắt của Thẩm di nương lập tức nối nhau rơi xuống, hai mắt nàng đẫm lệ, nói: “Làm sao nô tỳ có thể quên được chứ, là lòng từ bi của cô nương đã cứu nô tỳ cùng đệ đệ. Cả đời này nô tỳ sẽ không bao giờ quên ân đức to lớn của người.”

Năm đó quê hương gặp thiên tai, cha nương nàng đều chết hết trên đường đi chạy nạn, nàng dẫn theo đệ đệ đến tận Kinh Giao ăn xin. Lúc đó cô nương đang ở điền trang ngoài kinh thành, vừa gặp đã cứu nàng cùng đệ đệ đang trong phút hấp hối, sau đó cho bọn nàng vào hầu phủ. Từ đó nàng và đệ đệ được ăn sung mặc sướng, không còn vì bữa cơm manh áo mà liều mạng với người ta nữa.

Nhưng cuộc sống đói rét của tuổi thơ, một năm sống trong đói khát trôi giạt và mất mát đã để lại vết tích mờ nhạt không thể xóa nhòa trong lòng nàng. Nàng muốn sống những ngày tháng yên ổn, muốn trở thành người có địa vị, không muốn bị kẻ khác chi phối vận mệnh nữa. Nhưng nàng lại không muốn làm cô nương mất mặt, trở thành trò cười cho cả kinh thành. Vì thế, vào ngày Đỗ Tổng đốc đang đóng quân ở nơi khác đến phủ, nàng đã quyến rũ hắn ta, bò lên giường của hắn ta.

Lúc đó cô nương vô cùng phẫn nộ.

Khi nàng đi, những lời cô nương nói với nàng vẫn còn ghi tạc lòng nàng.

“Con đường là do ngươi tự chọn, dù cuộc sống sau này có sung sướng hay bất hạnh đều đã không còn liên quan gì tới ta nữa, từ nay cứ coi như chúng ta chưa từng quen biết.”

Tuy cô nương đã nói như thế nhưng khi hầu gia muốn giữ lại đệ đệ để uy hiếp nàng, cô nương vẫn lén thả đệ đệ ra.

Sau khi đến đất Bắc, Tổng đốc cho nàng và đệ đệ một thân phận khác và nàng bắt đầu cuộc sống mới từ đấy.

Nhưng khi nhìn lại những năm tháng đã qua, nàng mới nhận ra rằng hai năm ở bên cạnh cô nương là quãng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời nàng. Nàng những tưởng mình sẽ không bao giờ gặp lại cô nương nữa, nào ngờ hôm nay nàng lại nghe tin cô nương tới phủ.

“Nếu ngươi nghĩ như thế, vậy thì cơ hội báo ân của ngươi đến rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play