Lúc Thịnh Lộ Yên đến tiệm thuốc Vân Thâm, Cao bà tử đang lớn tiếng kêu oan, la hét om sòm rằng bọn họ đã bắt nhầm người.

Cao bà tử rất cứng miệng, hỏi bà ta về chuyện phục dịch thì bà ta nhất quyết không nói nơi ở của nhi tử. Hơn nữa còn một mực nói rằng nhi tử bị bệnh nặng, không cách nào đi phục dịch được chứ không phải bọn họ cố ý chạy trốn.

“Tham gia phục dịch là chuyện mà mỗi người dân Đại Lịch phải làm, về trường hợp bệnh nặng không cách nào đi phục dịch của hắn cần được quan phủ tới thẩm định.”

Về việc ba lần đổi hộ tịch thì bà ta cắn chết không thừa nhận.

“Tôi chưa bao giờ đổi hộ tích, vì nam nhân nhà tôi chết rồi, trong nhà khốn khó quá nên tôi mới phải tới đây.”

Thịnh Lộ Yên đẩy cửa đi vào.

Cao bà tử nhìn sang.

“Cao bà tử.” Thịnh Lộ Yên nói: “Chắc là, ta nên gọi bà là Vân nương nhỉ?”

Vốn dĩ Cao bà tử vẫn chưng ra bộ dạng thà chết không nhận, nhưng sau khi nghe thấy lời này, bà ta lập tức trợn trừng hai mắt, kinh hoàng nhìn về phía Thịnh Lộ Yên.

Làm sao tiểu cô nương này lại biết được tên ngày trước của bà, chả nhẽ người này biết bà ư?

Bà ta nhìn đăm đăm vào Thịnh Lộ Yên, rồi phủ nhận kết luận này. Tiểu cô nương trước mắt có vẻ ngoài xuất chúng, nếu bà từng gặp thì nhất định sẽ có ấn tượng. Vừa nhìn tiểu cô nương là biết nàng có xuất thân không tồi, rốt cuộc nàng là ai?

“Ngươi nói bậy bạ gì vậy, tôi không phải Vân nương gì đó.” Đã trôi qua nhiều năm như thế, giờ bà liều chết không nhận, chắc hẳn có thể lừa được bọn họ.

Thịnh Lộ Yên không nói nhảm với bà ta, đứng đó nói thẳng: “Bà còn nhớ phủ Thịnh Lăng hầu ở kinh thành không?”

Cao bà tử không ngờ nàng ta có liên quan đến hầu phủ, mặt thoắt cái biến sắc, đôi mắt nhìn Thịnh Lộ Yên đầy vẻ sợ hãi.

Thảo nào tiểu cô nương này lại có vẻ ngoài xuất chúng như vậy, hóa ra là người của hầu phủ!

“Xem ra vẫn còn nhớ.” Thịnh Lộ Yên nói: “Ta chỉ hỏi bà một câu, đứa trẻ mà năm đó bà đỡ đẻ cho phu nhân của Thịnh Lăng hầu có đủ tháng không?”

Mặt Cao bà tử xám như tro tàn, tinh thần sớm đã hoảng loạn: “Tôi…….tôi không biết cô nương đang nói gì, tôi không biết gì cả.”

Bà vẫn luôn trốn tránh người của hầu phủ suốt những năm qua, rất sợ một ngày nào đó mình bỗng mất mạng.

Nhìn vẻ mặt của bà ta, Thịnh Lộ Yên cũng đoán ra được bà ta sợ điều gì, bèn nói: “Ta biết bà đang sợ cái gì, chỉ cần bà nói ra sự thật, ta sẽ bảo vệ mạng sống cho bà.”

“Tôi không hiểu, nghe không hiểu.” Cao bà tử bịt tai, không nói gì cả.

Thịnh Lộ Yên thấy bà ta không chịu phối hợp thì dứt khóa nói: “Có lẽ bà vẫn chưa làm rõ tình hình? Đút lót quan viên, tự ý thay đổi hộ tịch, không tham gia phục dịch, người phạm tội này nhẹ thì giam giữ phạt trượng hình, nặng thì đi đày. Ôi, đúng rồi, người không tham gia phục dịch đâu chỉ có bà, mà còn có cả nhi tử của bà nữa.”

Nghe xong lời này, Cao bà tử thật sự sợ rồi, bà ta quỳ trên đất và kéo quần áo của Thịnh Lộ Yên: “Nhi tử tôi bị bệnh rồi, thằng bé không thể đi phục dịch được, cô nương đừng đổ oan cho nó!”

Thịnh Lộ Yên cầm một quyển sổ, mở một trang trong đó: “Vào ngày triều đình đến thôn để thông báo về việc phục dịch, ngay ngày hôm đó bà đã đưa nhi tử đến tiệm thuốc để khám bệnh, Tôn đại phu chẩn bệnh chỉ nói lệnh lang bị ho nhẹ, không phải bệnh gì quá nghiêm trọng nên vẫn có thể đi phục dịch được.”

Chứng cứ rành rành! Môi Cao bà tử run rẩy vài cái, không còn dám giả ngu để ngụy biện nữa.

Thịnh Lộ Yên nhìn Cao bà tử và nói: “Trong lòng ta và bà đều biết rõ vì sao bà nhiều lần thay đổi hộ tích. Nhưng bà đã nghĩ kĩ chưa, nếu ta có thể tìm được bà thì hầu phủ cũng có thể tìm được bà. Nếu bà thật sự bị người nọ tìm được, thì người nọ sẽ không buông tha cho bà đâu.”

Sau một hồi đăm chiêu, Cao bà tử ngẩng đầu nhìn Thịnh Lộ Yên và hỏi: “Rốt cuộc cô nương là ai?”

Vậy mới đúng chứ!

Thịnh Lộ Yên nói: “Đích trưởng nữ của phủ Thịnh Lăng hầu, tiểu cô nương mà bà đỡ đẻ chính là nữ nhi của kế mẫu ta.”

Nói xong, nàng lại bổ sung thêm một câu: “Ồ, đúng rồi, có lẽ trượng phu của ta có tiếng hơn đấy, chắc bà đã nghe về Hộ Kinh tư rồi phải không? Chàng chính là Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư, Tầm Lại.”

Khi nghe thấy tên Tầm Lại, Cao bà tử bất giác co rúm người lại.

Nhìn phản ứng của Cao bà tử, Thịnh Lộ Yên nghĩ, tuy Tầm Lại không ở đất Bắc nhưng hắn vẫn vang danh khắp đất Bắc. Quả nhiên là tên tuổi bay xa. Nếu Cao bà tử đã nghe nói về hắn, vậy thì nàng cũng không cần phải nói những lời vô nghĩa nữa.

“Vì thế, ta nói có thể bảo vệ mạng của bà thì chắc chắn sẽ bảo vệ được, cho dù là phủ Thịnh Lăng hầu cũng không thể giết được bà.”

Mấy năm qua Tầm Lại làm rất nhiều việc lớn, từ Tả tướng đến các thế gia đều bị hắn xử lí. Bấy giờ ở trong lòng người thường hắn vô cùng lợi hại.

Cao bà tử im lặng suy tư rất lâu rồi mới nói: “Tôi biết cô nương muốn cái gì, tôi có thể giúp cô nhưng cô phải đồng ý với tôi vài điều kiện.”

Nhắc điều kiện với nàng à, Thịnh Lộ Yên không đồng ý nhưng cũng không từ chối, nàng nói: “Bà nói đi.”

Cao bà tử nói: “Nếu cô nương có thể bảo vệ tôi cùng nhi tử tránh bị hình phạt, rồi cho tôi một ngàn lượng bạc thì tôi sẽ giúp cô!”

Nghe đến đây, Thịnh Lộ Yên mỉm cười.

Trong phòng, Trâu Tử Xuyên hơi căng thẳng nhìn về phía Chỉ huy sứ đại nhân.

Trong các thế gia, việc trao đổi điều kiện với người khác để đạt được mục đích là một chuyện hết sức bình thường. Thế nhưng, Chỉ huy sứ đại nhân của bọn hắn là người công chính nghiêm minh nhất, nếu đã phạm tội thì nhất định phải chịu phạt. Nhưng dầu sao phu nhân cũng đang có chuyện muốn nhờ vả phụ nhân bên trong, nói không chừng sẽ đồng ý yêu cầu của bà ta cũng nên. Đến lúc đó, bọn họ phải làm sao mới tốt đây.

Tầm Lại chắp tay sau lưng, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt dán vào cánh cửa phòng đang đóng chặt trước mặt.

Thịnh Lộ Yên im lặng hồi lâu.

Cao bà tử thấy Thịnh Lộ Yên mỉm cười, lúc đầu còn rất điềm tĩnh, nhưng lâu dần lại cảm thấy sợ hãi không rõ nguyên do.

Tiếp đó, bà ta nghe thấy Thịnh Lộ Yên thong thả nói: “Vân nương à, ta khuyên bà hãy làm rõ một điều, hiện giờ người đang trốn tránh sự đuổi giết của phủ Thịnh Lăng hầu, người đang đối mặt với nguy hiểm tính mạng là bà, chứ không phải ta. Ta chỉ cần bà làm nhân chứng, với lại bà nên biết rằng người phụ trách chuyện năm đó cũng không chỉ có mình bà, bà không đi thì ta có thể đi tìm người khác, ta thực chất không cần bà, cũng không phải cứ là bà thì mới được! Ngược lại, người cứu được bà chỉ có thể là ta thôi. Bà mới là người nhờ vả ta, chứ không phải ta nhờ vả bà. Nếu bà muốn giữ mạng thì phải nghe ta, nếu bà không muốn sống nữa, thế thì tùy bà. Điều tốt nhất ta có thể làm là bảo vệ bà không bị người của phủ Thịnh Lăng hầu giết, còn về những điều luật mà bà đã phạm phải, đương nhiên sẽ do quan phủ định tội, ta sẽ không bao giờ can thiệp vào.”

“Ngươi…..” Cao bà tử không ngờ Thịnh Lộ Yên sẽ nói như vậy, nhất thời không biết nói gì.

Trâu Tử Xuyên thấy vậy nhẹ nhàng thở ra, may mà phu nhân không làm như thế.

“Người của quan phủ đang trên đường tới đây, bọn họ mà đến thì ta mặc kệ bà đấy. Ba lần thay đổi hộ tịch của bà chắc chắn sẽ bị truyền đi, ta nhớ rằng Tổng đốc là người của phủ Thịnh Lăng hầu, bà nghĩ bao giờ thì hầu phủ hay tin bà vẫn còn sống?”

Mặt Cao bà tử lộ ra vẻ tuyệt vọng, nói bằng giọng khàn khàn: “Ngươi là Đích trưởng nữ của hầu phủ, yêu cầu vừa rồi của ta không hề làm khó được ngươi, ngươi chỉ cần giơ tay một cái là được. Trái lại, ta có thể giúp ngươi lật đổ kế mẫu, tại sao ngươi không đồng ý điều kiện của ta?”

Thịnh Lộ Yên cúi người xuống nhìn Cao bà tử, nghiêm túc nói: “Thế thì bà thật sự nghĩ sai rồi, ta và phụ thân cùng kế mẫu không phải người giống nhau.”

Cao bà tử ngồi phịch xuống đất.

Trong khoảng thời gian uống cạn chèn trà nhỏ, dường như bà ta cuối cùng đã suy nghĩ rõ ràng. Hiện giờ thân phận của bà sắp bị phơi bày trước ánh sáng, phủ Thịnh Lăng hầu còn là hầu phủ đứng đầu các thế gia, ngoài Thịnh Lộ Yên ra thì trên đời này đã không còn ai dám giúp bà nữa. Bà lau nước mắt, quyết tuyệt nói: “Muốn ta giúp ngươi cũng được, nhưng có một điều kiện ngươi nhất định phải đồng ý với ta. Nếu ngươi không đồng ý, ta thà chết cũng không giúp ngươi.”

Thịnh Lộ Yên hơi cau mày, nói: “Bà nói điều kiện là gì trước đi.”

Nếu vẫn là kiểu như vừa rồi, nàng không thể đồng ý được.

Cao bà tử chưa cất lời mà nước mắt đã rơi lã chã trước, bà ta nức nở nhìn Thịnh Lộ Yên và nói: “Đại cô nương, tôi cầu xin người, xin hãy cứu lấy nhi tử của tôi. Nhi tử của tôi thật sự bị bệnh mà, thằng bé sốt cao ba ngày chưa giảm, người đã mê man rồi.”

“Bà nói cái gì?!” Thịnh Lộ Yên hơi khiếp sợ: “Hôm bà đưa con tới đây bắt mạch chẳng phải thằng bé vẫn bình thường sao!?”

Cao bà tử nước mắt giàn giụa.

“Hôm đó quả thật là bệnh vặt, nhưng mấy hôm nay chúng tôi ăn không ngon ngủ không yên, ngày ngày sống trong lo lắng hãi hùng, nên giờ thằng bé bị bệnh thật rồi, bệnh không dậy nổi.”

Nếu không phải thế thì hôm nay bà cũng sẽ không bất chấp việc bị quan phủ bắt mà mạo hiểm tới đây bốc thuốc.

“Bà sắp hại chết con bà rồi đấy!”  Thịnh Lộ Yên cả giận, nạt: “Nếu không muốn đi làm phục dịch bà chỉ cần nộp tiền là được, cần gì phải để nhi tử của mình chịu khổ như vậy?”

“Tôi….tôi….trong tay tôi đã không còn tiền rồi.” Cao bà tử co rúm người.

Thịnh Lộ Yên nhìn Cao bà tử chằm chằm, không do dự gì nữa mà đồng ý ngay: “Được, ta đồng ý với bà.”

Cao bà tử nghe xong, lập tức nói: “Hiện giờ thằng bé đang nằm trong sơn động ở thành Bắc, người mau đi cứu thằng bé, đi mau! Chỉ cần người cứu sống được thằng bé, tôi sẽ đến kinh thành với người, người bảo tôi nói gì thì tôi sẽ nói cái đấy, bảo tôi làm gì tôi đều làm hết.”

Nhưng Thịnh Lộ Yên lại nói: “Không cần, bà chỉ cần ăn ngay nói thật là được.”

Cao bà tử gật đầu: “Vâng vâng, tôi sẽ nói sự thật, sẽ nói thật, người mau đi cứu nhi tử của tôi đi, cầu xin người.”

Thịnh Lộ Yên sải bước ra cửa.

Tầm Lại liếc nhìn Thịnh Lộ Yên, rồi quay đầu nói với Trâu Tử Xuyên: “Tìm người đưa nhi tử của Cao bà tử đến y quán này.”

Thịnh Lộ Yên bổ sung một câu: “Đưa theo Tôn đại phu cùng đi.”

“Vâng.” Trâu Tử Xuyên đồng ý.

Nói xong chuyện này, Thịnh Lộ Yên lại quay về phòng. Lúc nàng hỏi Cao bà tử những câu hỏi ban nãy một lần nữa, Cao bà tử đã nói đúng sự thật.

“Đích thực Nhị cô nương đã đủ tháng sinh. Nhưng lúc đó hầu gia và hầu phu nhân vừa thành thân được bảy tháng, họ sợ người ngoài biết được chuyện này nên không cho chúng tôi nói, chỉ cho phép chúng tôi nói với bên ngoài rằng Nhị cô nương sinh thiếu tháng, bảy tháng đã sinh rồi.”

Nghe thấy những lời Cao bà tử nói, những nghi ngờ trong nhiều năm của Thịnh Lộ Yên đã được chứng thực.

Dựa theo quy định của Đại Lịch, sau khi thê tử chết, trượng phu phải giữ tang một năm.

Năm đó, phụ thân đã lập tức cưới Liễu Thị ngay sau khi đầy một năm, không chờ quá một tháng. Và căn cứ vào thời gian suy tính, sau khi mẫu thân qua đời được chín tháng thì Liễu Thị có đứa nhỏ. Vậy cho nên, lúc Liễu Thị vào phủ thì bà ta đã hoài thai rồi!

Một người thì làm người ta có thai trong thời kì để tang nguyên phối, một người thì có thai trước khi thành thân….Nếu chuyện này được chứng thực, Liễu Thị đừng hòng có được chức cáo mệnh kia nữa, còn phụ thân nàng chắc chắn sẽ phải nhận những trừng phạt nhất định.

Song, chỉ riêng lời khai cuả Cao ma ma vẫn chưa đủ, tốt nhất là tìm được cả đại phu từng chẩn trị cho Liễu Thị năm đó.

Nhưng cũng may là nàng đã tìm thấy một người trong đó, vẫn tốt hơn trước đây, cái lúc mà nàng còn không có nổi một chứng cứ.

Chẳng mấy chốc, Cao bà tử bị áp giải vào nhà lao, nhi tử của bà ta cũng được đưa đến y quán để cứu chữa.

Buổi tối, Tầm Lại về viện trong, Thịnh Lộ Yên nói: “Đại nhân, hôm nay ngài đã nghe thấy chuyện của phủ ta rồi, phải không?”

Tầm Lại đưa mắt nhìn Thịnh Lộ Yên, đợi câu nói kế tiếp của nàng.

“Chắc ngài cũng đã nghe thấy Cao bà tử nói rằng, bà ta sợ phụ thân và mẫu thân của ta làm hại bà ta, ngài chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn bà ta bị người khác hại chết, đúng không?” Sở dĩ hôm nay nàng dám cam đoan trước mặt Cao bà tử là vì có Tầm Lại. Nàng tin vào thực lực của Tầm Lại, cũng tin rằng hắn sẽ không sợ hãi thế lực của phủ Thịnh Lăng hầu, vì thế nàng mới dám nói như vậy.

Nghe nàng nói vậy, Tầm Lại cúi đầu, hỏi vặn lại: “Hóa ra phu nhân cam đoan son sắt với người ta, là vì muốn mượn tay của vi phủ?”

Thịnh Lộ Yên lập tức nghẹn lời. Sao nàng lại cảm thấy trượng phu luôn mặt lạnh vô tình, ít nói kiệm lời của nàng gần đây bỗng nói nhiều thế nhỉ. Lần trước trên đường từ thôn Duyên Hà về, lúc nàng mượn tay hắn tìm Cao bà tử cũng có thấy hắn nói gì đâu.

Huống hồ, chuyện này cũng có lợi cho hắn mà, đây không phải là thời cơ tốt để bắt thóp phụ thân nàng sao!? Làm những việc có lợi cho mình cho người khác là được rồi, sao hôm nay hắn lại không thức thời như vậy, tự dưng vạch trần chuyện này làm chi!?

Thật là làm người ta khó xử!

===

Mong mọi người hỉu cho diễn biến tâm trạng của Cao bà tử. Lúc đầu xưng tôi – cô nương là vì bà ta nể và nghĩ Yên tỷ sẽ giúp mình. Nhưng sau khi bị Yên tỷ tế 1 tràng thì trở mặt ngay nèk

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play