*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thấy nam nhân bên cạnh ngày càng sát lại mình, trái tim của Thịnh Lộ Yên bắt đầu đập thình thịch thình thịch, cuối cùng, nàng vẫn không nhịn được mà chấp nhận chịu thua.

“Mệt….mệt….mệt chứ!” Như thể sợ Tầm Lại sẽ làm gì đó, Thịnh Lộ Yên nói ‘mệt’ những ba lần liên tiếp.

Nam nhân không tới gần nữa mà nói bằng giọng khàn khàn: “Nếu mệt thì ngủ cho hẳn hoi đi.”

“Há, dạ, vâng vâng.” Trông thấy ánh mắt nguy hiểm của nam nhân trước mặt, Thịnh Lộ Yên xưa nay luôn cẩn thận cũng bắt đầu nói lắp.

Vừa dứt lời, cái chân bị người nọ nắm lấy được thả ra.

Nàng không dám nhìn gương mặt của người bên cạnh nữa, vội vàng quay người đi, nhích người vào bên trong và quay mặt vào tường. Chẳng qua là, khuôn mặt nóng rực vẫn không thể tiêu tan trong chốc lát. Không chỉ trên mặt, mà ngay cả cái chân vừa bị Tầm Lại nắm lấy cũng trở nên nóng bỏng. Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt ban nãy là nàng lại cảm thấy tim mình đập dồn dập.

Không biết qua bao lâu nàng mới dần hồi phục được cảm xúc.

Có thể là do ban ngày quá mệt, nên cho dù tình huống vừa rồi vô cùng xấu hổ thì nàng vẫn ngủ thiếp đi.

Nghe thấy tiếng thở đều đều truyền tới bên tai, Tầm Lại nghiêng đầu nhìn Thịnh Lộ Yên một cái. Sau đó lại quay đầu lại, nhắm mắt ngủ.

Song, vừa ngủ chưa được bao lâu thì hắn lại bị người nọ đá một cái. Hắn chợt giật mình tỉnh giấc, cho rằng người bên cạnh lại cố ý làm vậy nên hắn nghiêng đầu nhìn sang. Lòng thầm nghĩ, nếu nàng còn tiếp tục như thế, hắn nhất định phải dạy cho nàng một bài học, để nàng nhớ kỹ rằng đừng có dại mà trêu chọc hắn.

Nhưng hắn vẫn thấy cô nương bên cạnh ngủ ngon lành, đôi mắt to tròn vẫn đang nhắm chặt, sắc mặt ửng đỏ, vả lại tiếng hít thở đều đều của nàng cũng không ngừng vang lên bên tai hắn. Hóa ra không phải nàng cố ý, mà là thật sự ngủ say rồi.

Tầm Lại khẽ thở dài, không diễn tả nổi cảm xúc trong lòng mình lúc này.

Nhưng không thể không nói, vị phu nhân này của hắn có tướng ngủ thật tệ.

Một lát sau, hắn đắp chăn lên người bên cạnh. Còn về phần chân của nàng, sau khi nghĩ đến chuyện vừa trải qua, hắn chần chừ giây lát và không hề nhúc nhích. Quả nhiên, chẳng bao lâu, cái chăn lại bị xốc lên. Lần này cái chân kia càng quá trớn hơn, nó vắt thẳng lên chân của hắn.

Không ngờ có những người lúc ngủ say và lúc tỉnh ngủ lại khác nhau đến vậy.

Hắn không khỏi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cái chân nhỏ nhắn thon thả, xấp xỉ tay hắn, không ngờ lúc bị nắm trong lòng bàn tay lại mềm yếu như thể không xương đến vậy. Nghĩ đến hình ảnh đó, yết hầu hắn có chút căng cứng.

Vào lúc hắn chuẩn bị dịch ra, người bên cạnh lại dán đến và ôm chầm lấy cánh tay của hắn. Thoạt tiên, nàng ngọ nguậy một chút, hình như đang tìm tư thế thích hợp, sau khi tìm được rồi thì cả người đều dán lên người hắn, ngủ say sưa.

Không biết hắn đã trải qua bao nhiêu lần như vậy rồi, Tầm Lại khẽ thở dài, nhắm mắt lại.

Chẳng biết có phải vì ban ngày quá mệt nên Thịnh Lộ Yên mới ngủ không yên hay không, mà nàng toàn mơ những chuyện lung tung. Nàng mơ thấy mình lúc còn bé, nàng đóng giả nam tử rồi cùng biểu ca nhà cữu cữu đi đánh nhau với người ta. Lúc đó nàng học nghệ chưa đến nơi đến chốn, đánh đấm không có trình tự nên lúc đánh người sẽ dùng cả chân lẫn tay.

Tầm Lại nhìn người bên cạnh nhích tới nhích lui, cuối cùng không nhịn được mà quay người sang, giam nàng vào lòng.

Sau khi làm thế, người trong lòng cuối cùng cũng yên tĩnh hơn.

Có lẽ vì tối qua đi ngủ sớm, lại ngủ ở chỗ lạ, nên hôm sau, khi trời còn chưa sáng thì Thịnh Lộ Yên đã tỉnh ngủ rồi.

Mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một khuôn mặt anh tuấn phóng to. Khuôn mặt này nàng khá quen thuộc, là người chập tối hôm qua vừa mới lên xe và cũng là người nàng ngắm nghía hồi lâu suốt quãng đường ấy.

Nhưng đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, nàng quay mặt vào hắn ngủ lúc nào vậy? Rõ ràng đêm qua nàng dựa vào tường ngủ mà. Nhưng bây giờ, nàng không chỉ đối mặt với hắn, mà còn ôm luôn cả cánh tay của hắn, càng quá đáng hơn là, chân nàng còn vắt lên người đối phương giống như đang quấn lấy đối phương vậy.

Tình cảnh bây giờ giống hệt những chuyện đêm qua nàng làm. Không đúng, nó còn quá đáng hơn nhiều. Chẳng lẽ nàng đã làm hết những chuyện trong giấc mơ đêm qua với hắn? Nàng cũng dũng cảm phết đấy nha!

Nàng nhớ rằng, hôm qua nam nhân bên cạnh này còn tỏ ra chán ghét và khó chịu với hành động của nàng, nhưng mà…

Tại sao trên eo nàng lúc này lại có một cánh tay cường tráng mạnh mẽ?

Chẳng lẽ đêm qua hắn chỉ làm ra vẻ, chứ thật ra hắn đã bị khuất phục trước mị lực của nàng từ lâu? Vừa nghĩ đến điều này, cảm giác thất bại trong lòng Thịnh Lộ Yên lập tức bị quét sạch.

Nàng nghĩ, nếu đã gả cho nam nhân này, dù nàng có thích đối phương hay không thì chung quy vẫn phải sống cùng hắn cả đời. Bởi bọn họ được Hoàng thượng ban hôn nên chuyện hòa ly sẽ không bao giờ  xảy ra. Nhưng nếu đối phương ghét bỏ nàng, thì sẽ khiến nàng không thoải mái. Bây giờ biết đối phương không hề chán ghét nàng, thật sự khiến tâm trạng của nàng tốt hơn rất nhiều.

Đang mải nghĩ ngợi thì đối phương choàng mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Tầm Lại, mặt Thịnh Lộ Yên đỏ bừng, tim đập dồn dập, nàng cảm thấy bàn tay đang đặt lên eo như một bào cách (*).

(*/**) Bào cách: dùng sắt nung đỏ đốt da người, đây là một kiểu tra tấn thời xưa

Ngay sau đó, cơn nóng bỏng bên eo biến mất, người bên cạnh cũng đã ngồi dậy.

Thịnh Lộ Yên: ….

Phản ứng thế này cũng hờ hững quá đi.

Hay là nàng đoán sai rồi?

Nghĩ đến những việc đã làm sau khi ngủ mà mình không hề hay biết, Thịnh Lộ Yên cố gắng giải thích với vẻ lúng túng: “Bình thường ta ngủ không như vầy đâu, vì giường này bé quá mới……mới như thế…..”

Nói xong, chính Thịnh Lộ Yên cũng cảm thấy lời nói này quá giả dối, rõ ràng đêm qua là nàng đã cố tình thăm dò đối phương.

Thế nhưng, nam nhân bên cạnh chỉ cúi đầu liếc nàng một cái, rồi thản nhiên nói: “Ồ.” Sau đó, hắn nhanh chóng đứng dậy, mặc áo ngoài và ra khỏi phòng.

Phản ứng này là sao?

Thịnh Lộ Yên vừa xấu hổ vừa tức giận, vội vàng quấn chặt chăn, lăn lộn khắp giường.

Mất mặt chết đi được!

Bây giờ vẫn còn khá sớm, thế nhưng nàng lại không sao ngủ nổi, trong đầu toàn là cảnh tượng vừa rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chợt phát hiện ra điểm bất thường.

Hình như phản ứng của Tầm Lại bình tĩnh quá mức thì phải?

Dựa theo hiểu biết của nàng về hắn, tuy rằng hắn không gần nữ sắc, là một người khá lạnh nhạt, nhưng khi chuyện như vậy xảy ra thì ánh mắt của hắn phải có chút dao động mới đúng.

Giống như đêm qua……nàng lập tức cảm thấy thẹn khi nhớ đến chuyện mình làm đêm qua.

Tuy nhiên, nói gì thì nói, lúc nãy Tầm Lại bình tĩnh như thế, chẳng lẽ…..đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra sao?

Nhớ lại những ngày hai người ngủ chung giường lúc mới cưới, có vẻ như lần nào nàng cũng ngủ rất thoải mái, có những lúc nàng còn có cảm giác mình đang ôm chăn ngủ.

Vừa nghĩ đến điều này, khuôn mặt mới tan đi cơn nóng của Thịnh Lộ Yên lại bắt đầu nóng rực trở lại.

Nàng chủ động ghê nha!

Tầm Lại ra khỏi cửa thì đi thẳng xuống lầu, đúng lúc gặp phải Trâu Tử Xuyên.

“Nhị thiếu gia.” Trâu Tử Xuyên hành lễ.

“Ừ.” Tầm Lại đáp.

“Phu nhân….” Trâu Tử Xuyên còn muốn nói với hắn về chuyện của tối qua, nhưng lại thấy đại nhân nhà mình bước vội về phía phòng tắm.

Nghe thấy hai từ này, Tầm Lại dừng bước, quay đầu nhìn về phía Trâu Tử Xuyên.

Trâu Tử Xuyên thấy đại nhân vội như thế, lại thấy chuyện cần báo của mình cũng không gấp nên bèn nói: “Nhị thiếu gia tắm rửa trước đi ạ, lát nữa thuộc hạ nói sau.”

“Ừ.”

Sau khi Tầm Lại đi vào, Trâu Tử Xuyên đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu. Hắn đột nhiên nhớ ra, chẳng phải tối qua đại nhân vừa tắm đó ư, sao sớm nay lại đi tắm tiếp rồi!? Đại nhân nhà hắn kĩ tính như thế từ khi nào vậy? Ngày thường bọn họ ra ngoài xử án, có những hôm mấy ngày không tắm rửa cũng không thấy đại nhân nói gì.

Lẽ nào là vì phu nhân hả?

Trâu Tử Xuyên quay đầu nhìn về phía lầu hai.

Phu nhân xuất thân từ phủ Thịnh Lăng hầu, đó là thế gia có hàng trăm năm lịch sử, e rằng rất kĩ tính. Mà nay đại nhân đã lấy phu nhân thì đúng là phải khác rồi.

Chẳng mấy chốc, Tầm Lại đi từ phòng tắm ra, thoạt nhìn cả người vô cùng sảng khoái dễ chịu. Nhớ đến chuyện vừa rồi, hắn bèn gọi Trâu Tử Xuyên tới.

“Ban nãy ngươi muốn nói gì?”

Trâu Tử Xuyên nói: “À, hôm qua phu nhân nói xe ngựa hơi xóc, vừa nãy thuộc hạ đã cho người sửa lại rồi.”

Tầm Lại liếc Trâu Tử Xuyên, thoáng do dự rồi hỏi: “Đêm qua có chuyện gì khác thường không?”

Trâu Tử Xuyên lắc đầu: “Không có.”

Tầm Lại suy nghĩ một lát, nhớ đến chuyện xảy ra lúc hắn vào phòng tối qua, lại hỏi tiếp: “Nha hoàn bên cạnh phu nhân làm gì nhiều?”

Trâu Tử Xuyên nói: “Nàng ta sắc thuốc cho phu nhân, múc nước, giặt khăn, hầu hạ phu nhân, ngoài ra thì không làm chuyện gì khác.”

Tầm Lại gật đầu: “Ừ, đi dùng bữa đi, hai khắc sau xuất phát.”

“Vâng.”

Lúc Tầm Lại quay về, Thịnh Lộ Yên phát hiện hình như hắn vừa tắm xong, vài sợi tóc vẫn còn nhỏ nước, quần áo trên người cũng đã được thay mới. Đến Tầm Lại còn sáng tối tắm một lần, thế mà một cô nương như nàng cả ngày chỉ tắm mỗi một lần, bỗng nhiên nàng cảm thấy bản thân mình còn không sạch sẽ bằng Tầm Lại.

Tầm Lại và Thịnh Lộ Yên mỗi người ngồi một bên lẳng lặng dùng cơm, không có bất kỳ giao lưu nào trong suốt khoảng thời gian dùng bữa, cả hai đều xem như chuyện tối qua chưa từng xảy ra.

Thế nhưng mà, chỉ có bản thân Thịnh Lộ Yên hiểu rõ, sự bĩnh tĩnh của Tầm Lại là thật, còn nàng thì không. Chẳng qua là nàng đang tỏ ra điềm tĩnh mà thôi, chứ nội tâm nàng đã bối rối đến độ ăn gì cũng không thấy ngon, chỉ nhai đại vài miếng chứ cũng không biết mình đang ăn gì.

Thịnh Lộ Yên nhìn người đối diện đang thong dong ăn bánh bao, ăn cháo, mà cảm giác thất bại vừa mới nén xuống đáy lòng một lần nữa ập tới.

Cho dù nàng quyến rũ hắn hay ôm hắn suốt đêm thì hắn đều không có phản ứng.

Nghĩ đến hậu trạch trong phủ không có nổi một thông phòng hay thị thiếp, rồi đến trong viện chính đến cả một nha hoàn hầu hạ cũng không có, nàng không khỏi bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ người này không thích nữ tử sao?

Thôi kệ, nàng không nên tự chuốc vạ vào mình!

“Đại nhân, cho ta xin lỗi về chuyện đêm qua, sau này ta sẽ chú ý hơn.”

Bàn tay đang bưng bát cháo của Tầm Lại chợt khựng lại. Sau khi ăn xong miếng cháo cuối cùng trong bát, hắn đặt bát xuống, đưa mắt nhìn về phía Thịnh Lộ Yên.

“Ừ.” Lại là câu trả lời đơn giản.

Thịnh Lộ Yên nghĩ, có lẽ hắn không thích các cô nương thật.

“Phải sửa lại cách xưng hô.”

“Hả?” Thịnh Lộ Yên còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh sau cú sốc thì đã buột miệng hỏi.

Hỏi xong, nàng lập tức phản ứng lại, ý hắn là gọi ‘đại nhân’ không thích hợp ấy hả?

“Vậy nên gọi là gì?” Thịnh Lộ Yên cẩn thận suy nghĩ, những thương hộ mà nàng từng gặp đều gọi trượng phu nhà mình như thế nào nhỉ? Nàng hỏi tiếp: “Gia? Nhị thiếu gia? Nhị gia?”

Tầm Lại rủ mắt, nói: “Đều được, chỉ cần gọi theo kiểu bách tính bình thường gọi trượng phu là được.”

Bách tính bình thường á?

Thịnh Lộ Yên nghĩ lại, nàng cảm thấy nếu gọi Tầm Lại là ‘gia’ sẽ khiến hắn bị già đi, mà gọi là ‘Nhị thiếu gia’ thì lại không phù hợp với khí chất của hắn.

“Thế, nếu không thì gọi là phu quân nhé?”

Tầm Lại thoáng vẻ sững sờ.

Thịnh Lộ Yên không bỏ qua bất kì biểu cảm nào trên khuôn mặt hắn, thấy mặt Tầm Lại hơi mất tự nhiên, tâm trạng của nàng bỗng tốt lên, cảm giác thất bại cũng yếu đi một chút. Hóa ra cái khuôn mặt như tảng băng này cũng có lúc biết mắc cỡ.

“Phu quân ơi~”

Tầm Lại khẽ ho một tiếng: “Khụ, ăn xong rồi thì đi thôi.”

Trông thấy vẻ không được tự nhiên trên mặt Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên nói: “Dạ vâng thưa phu quân~”

Sau đó, Thịnh Lộ Yên phát hiện ra mình đã nghĩ quá nhiều, sau vài lần nàng cố tình gọi như thế, Tầm Lại đã khôi phục lại vẻ mặt hờ hững trước đấy, cho dù nàng có nói cái gì thì mặt hắn đều không có phản ứng gì thừa thãi.

Thật đúng là con người nhạt nhẽo!

Nhưng nàng lại không biết rằng, chính biểu hiện ấy của nàng lại càng khiến Tầm Lại nghi ngờ nàng hơn.

Tầm Lại nghĩ, phu nhân này của hắn ấy à, trước đó thì dùng đủ mánh khóe để hắn phải đưa nàng cùng đến đất Bắc. Hiện giờ đã lên đường, nàng vẫn lén sử dụng thủ đoạn để gần gũi hắn.

Rốt cuộc đó là mục đích gì mà khiến nàng phải hạ thấp chính mình để mê hoặc hắn như thế.

Nếu Thịnh Lăng hầu muốn tìm người tới quyến rũ hắn, ông ta hoàn toàn có thể phái tỳ nữ có dung mạo xinh đẹp đến, chứ đâu cần để con gái mình tới làm chuyện như vậy.

Vả lại, theo những gì hắn trông thấy ở phủ Thừa Ân hầu ngày đó, thì phu nhân này của hắn đã có người trong lòng rồi, để nàng làm việc này thật sự làm khó nàng quá.
Chương 26



Vốn là một loại khổ hình dùng lửa để tra tấn, bào cách từng là chiêu thức được “yêu hậu” Đát Kỷ sử dụng để diệt trừ những kẻ chống đối mình. Loại khổ hình tàn bạo này được tiến hành bằng cách trói các tội nhân vào cột sắt nung nóng cho tới khi họ bị “nướng” đến lúc chết.

Ở những thời kì sau, hình phạt này được tầng lớp cai trị phát triển thêm nhiều hình thức khác. Sau đời nhà Thương, cùng với sự thay đổi của các triều đại, công cụ hành hình ngày càng gọn nhẹ. Bào cách cũng dần dần biến đổi từ nung nóng cột đồng sang chỉ nung nóng một miếng sắt rồi in lên cơ thể của phạm nhân. Ở một số triều đại, nó còn là cách in dấu ấn lên trán phạm nhân.

Ở các triều đại sau, vua chúa không dùng hình thức bạo ngược này nữa mà các biến tướng của Bào cách chỉ còn diễn ra trong lao ngục để tra khảo phạm nhân; không có quy định phạm tội nào thì mới phải áp dụng đến hình phạt này. Có thể nói rằng việc sử dụng cực hình Bào cách là cách tra khảo phổ biến nhất trong nhà tù cổ đại.

Khi sử dụng cực hình Bào cách lên thân thể của những phạm nhân mặc quần áo, thì vải quần áo sẽ dính hẳn lên da thịt của họ. Còn đối với những người không mặc gì, nhẹ thì cũng cháy da thịt và để lại vết sẹo suốt đời; ngất xỉu, bất tỉnh, nặng thì tử vong. Bào cách quả thực là một hình thức tra tấn cực kì tàn nhẫn.

===

Bảo dạy cho chị bài học nhớ đời, nhưng người chịu khổ vẫn là anh 😊. Các nàng đã biết vì sao Tầm Lại khum về phòng ngủ chưa hahaah

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play