Tối hôm qua lúc từ tinh diệu rớt đến vĩnh hằng kim cương, Đường Minh Hề tức giận đến mức trợn mắt, phải tới tận sau nửa đêm mới có thể ngủ được.
Thời điểm tỉnh dậy thần sắc còn hơi hơi có chút mệt mỏi.
Vừa nhớ về liền tức giận.
Vừa nhớ về liền muốn đấm liên tục vào không khí!
Đúng 9 giờ, cậu áp lực cực độ ngồi vào bàn làm việc của chính mình.
Tằng Dương nguyên bản muốn tìm cậu phiền toái giờ đây lại không biết phải làm sao, khi thấy một vòng lốc xoáy màu đen có thể dùng mắt thường nhìn được bên cạnh người của Đường Minh Hề, hắn theo bản năng thay đổi bước chân, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra rồi quay trở lại vị trí làm việc của mình.
Chờ thời điểm ngồi xuống, Tằng Dương mới bất tri bất giác nghĩ: Một người lãnh đạo như mình thì hà tất phải sợ một người nhân công mới như cậu tôi làm gì nhỉ?!
Lý Hiểu Vi cùng Tiểu Cầm đã an ủi Đường Minh Hề mất một buổi sáng, vừa dỗ vừa lừa, rốt cuộc đến tận giữa trưa mới đem tính tình của vị “Đại tiểu thư” này dỗ dành được.
Cô cùng Tiểu Cầm đi đến quán cà phê rót trà, Lý Hiểu Vi cười hì hì nói: “Tôi trước kia còn cảm thấy tính tình của tôi rất kém, kết quả không nghĩ tới tính tình của Diệp Hề lại càng khó hầu hạ.”
Nhưng xác thật không chán ghét.
Tuy rằng nó có chút kiêu căng cùng cuồng công việc, nhưng lại khiến cho Lý Hiểu Vi có một loại cảm giác trầm mê không thể giải thích được trong đó.
Phảng phất như đang nuôi con gái nhỏ là thế nào nhỉ?!
Thời điểm giữa trưa, Đường Minh Hề cũng biết chính mình tức giận lung tung, cho nên đã mời Lý Hiểu Vi cùng Tiểu Cầm đi uống trà sữa.
Sau đó lại cảm thấy nếu bản thân chỉ đơn độc mời hai người bọn họ uống thì cũng không tốt cho lắm, vừa lúc Tằng Dương không ở đây, Đường Minh Hề đã thiện tâm quá độ mời toàn bộ tổ làm việc đi uống trà sữa cùng.
Một bữa trà sữa qua đi, thái độ của những công nhân khác trong tổ làm việc đối với Đường Minh Hề thoáng trở nên thân thiện hơn một chút.
Đường Minh Hề vừa uống trà sữa vừa mở cuốn tiểu thuyết hôm qua đọc chưa xong trên máy tính ra, không sai, vai chính trong quyển sách《Long tế mạnh nhất của Chiến Thần》kia đúng là là Trần Hằng cùng Đường Tiểu Hề!
Đúng vậy, cuốn tiểu thuyết não tàn nhược trí ở rể ấy, đã từng được cải biên thành phim điện ảnh.
Trước khi Đường Minh Hề ở nhảy xuống biển liền bắt đầu đọc, thế mà bốn năm trôi qua rồi nó vẫn chưa kết thúc!
Lúc ấy đã đổi mới tới đoạn nữ chính Đường Tiểu Thiến thất thần, nhảy xuống khỏi vách đá, nhưng không ngờ dưới vách đá lại có cơ quan khác, Đường Tiểu Thiến lấy được tu vi vạn năm của long nữ thần thượng cổ, nhưng chân thân không đủ để chứa sức mạnh to lớn, cái giá phải trả là vĩnh viễn ngủ say!
Mà Trần Hằng sau khi biết được hết thảy chân tướng đã hoàn toàn tỉnh ngộ, phát hiện hóa ra chính mình vẫn luôn hiểu lầm thê tử, Trần Hằng vì cứu sống thê tử của mình là Đường Tiểu Thiến, từ đây bước lên con đường tu tiên đô thị mạnh nhất, trước mắt có 3542 chương, tận khi Trần Hằng thu được 18 cô nương, Đường Tiểu Thiến vẫn chưa tỉnh dậy.
Hơn nữa tác giả thoạt nhìn còn chưa muốn tính toán bộ dáng kết thúc, ước chừng muốn viết một quyển tiểu thuyết dài một vạn chương, viết đến đời đời con cháu, hậu duệ bất tận của Trần Hằng!
Nói thực ra, Đường Minh Hề kỳ thật đã sớm muốn bỏ đọc từ lâu!
Nhưng loại văn bản dành cho thiểu năng này kỳ thực cũng khá thú vị, làm cậu một bên chửi ầm lên ở trong bình luận, một bên lại dốc túi bỏ tiền ra tiếp tục xem chương mới nhất.
Cậu xem rất chuyên chú, ai biết người bên cạnh vẫn luôn không có tiếng tăm gì —— chính là vị đồng sự trạch nam âm thầm làm việc trong team lần trước bỗng nhiên mở miệng.
“Kỳ thật tôi cảm thấy quyển tiểu thuyết này viết không hay cho lắm.”
Cư nhiên bình luận một câu.
Nam đồng sự thoạt nhìn có điểm hơi hướng nội và sợ xã hội, Đường Minh Hề đã nhập chức hơn một tháng, nhưng chưa từng nghe hắn tôi mở miệng nói chuyện qua.
Đường Minh Hề không thể hiểu được, cậu vẫn rất giữ gìn quyển tiểu thuyết này, dù sao cũng đã theo đuổi nó suốt bốn năm: “Cũng không tồi mà. Chỉ là cốt truyện nhìn qua có chút nhược trí.”
Đồng sự trạch nam vì câu này mà rung lên, vươn ra cành ôliu hữu nghị, sau đó nói một câu làm cho Đường Minh Hề như bị ngũ lôi oanh đỉnh nói: “Kỳ thật quyển tiểu thuyết này là do tôi viết.”
……
……
Đồng sự trạch nam thẹn thùng nói: “Tôi còn tưởng rằng, sau khi viết được bốn năm, người đọc đều đã chạy hết rồi.”
Hắn thực cảm động: “Vốn dĩ tôi hiện tại mỗi ngày chỉ còn lại có một người đặt mua, hóa ra chính là cậu tiêu tiền xem ư.”
……
……
Xin chào tác giả, tạm biệt tác giả.
Bạn có chết hay không:)
Đường Minh Hề âm thầm nghẹn ngào.
Đồng sự trạch nam nhớ lại những năm tháng chông gai, nói: “Kỳ thật vừa mới bắt đầu đăng nhiều chap lên rất hot, còn quay qua phim điện ảnh nữa.”
Nói xong, lại tiếc nuối: “Chỉ tiếc là không được chiếu phim ở rạp, chỉ được làm thành bộ phim chiếu mạng, cho tới nay mới phát sóng được một lần, cũng không biết là người hâm mộ nào rảnh đến nhàm chán mới xem nó.”
Ha hả.
Cái bộ không thể chiếu đó chắc là bộ phim năm đó cậu cùng Diệp Hành đến xem một lần kia:)
“Kỳ thật khi tôi nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của cậu liền có một loại cảm giác thân thiết không thể giải thích được, thật sự không phải là quan hệ bình thường nào đó.” Đồng sự trạch nam chân thành mở miệng: “Cậu có cảm thấy cậu cùng Đường Tiểu Thiến rất giống nhau hay không.”
Anh xem tôi có giống cha anh hay không hả:)
Tận đến khi tan tầm, Đường Minh Hề vẫn không thể tiêu hóa được thông tin tác giả của quyển tiểu thuyết não tàn này thế mà lại là đồng sự trạch nam nhìn qua có vẻ thành thật bên người chính mình.
Cậu đại khái không muốn đọc cuốn tiểu thuyết này trong khoảng nửa tháng tiếp theo nữa:)
Trò chơi cũng không muốn chơi, tiểu thuyết cũng không muốn xem, toàn bộ thời gian của Đường Minh Hề sắp bị cưỡng chế tới giai đoạn về hưu nhàn rỗi rồi.
Nguyên nhân chủ yếu là do ngay khi cậu vừa mới đăng nhập vào trò chơi, liền nhìn thấy tin nhắn riêng của cái tên không chính chủ não tàn “Không đau lão bà là bại hoại” kia gửi cho cậu.
Có thôi đi không vậy, gửi từ đêm hôm qua đến bây giờ?
Nếu có bản lĩnh quấy rầy cậu như vậy thì sao không có bản lĩnh tự đi mà chơi cái trò chơi này đi?
Tinh Diệu có phải là do y diễn xuất hay không chứ?
Ha hả, Đường Minh Hề nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp block.
Trước khi block, còn gửi cho cái tên không chính chủ này một câu:
【 Nếu có chướng ngại tứ chi gì xin hãy mau chóng chạy chữa, không cần chơi trò chơi nữa đâu, con chó ngoài đường kia còn bảo vệ tốt hơn bạn:) 】
Chờ đến thời điểm Diệp Hành phát hiện chính mình không có cách nào phát tin tức cho Đường Minh Hề, đã là vào 7 giờ tối.
Xem ra Đường Minh Hề thật sự thực để ý chuyện từ tinh diệu rớt đến vĩnh hằng kim cương.
Nhưng cái này có gì đáng để để ý chứ?
Trên mặt Diệp Hành lộ ra biểu tình hơi hơi mê mang.
Ý của Đường Minh Hề là đang ghét bỏ, chê bai kỹ thuật chơi game của hắn quá kém đúng không?
Tuy nhiên, không phải tất cả các kỹ thuật trong trò chơi đều có thể chậm rãi luyện tập mới tốt dần sao.
Diệp Hành một lần nữa mở ra giao diện trò chơi, quyết định nghiêm túc chơi trong chốc lát.
Ba năm trước đây, Đường Minh Hề thà giả chết còn hơn ở bên bản thân mình, nếu hiện tại tùy tiện đi quấy rầy cậu, khả năng sẽ đổi lấy kết cục mà hắn càng thêm vô pháp tiếp thu.
Vẫn là nên từ trong trò chơi chậm rãi tiếp cận cậu sẽ tương đối tin cậy hơn.
……
……
Sau sáu lần quỳ gối liên tiếp, tài khoản của Diệp Hành từ tinh diệu rớt xuống bạch kim.
Hắn tâm bình khí hòa* tắt đi giao diện trò chơi.
*Tâm bình khí hòa: bình tĩnh
Cẩn thận ngẫm lại, có một vài chuyện vẫn nên cùng Đường Minh Hề giáp mặt nói cho rõ ràng thì tốt hơn, dăm ba câu nói trên mạng thì làm sao có thể diễn đạt được?
Diệp Hành hơi hơi trầm ngâm, đứng dậy rời khỏi tòa nhà Kinh Vũ.
–
Buổi tối Đường Minh Hề cùng Lý Hiểu Vi còn có Tiểu Cầm đi đến một cửa hàng bánh ngọt tráng miệng mới mở nổi tiếng trên mạng ở phía bắc đường Kiến Quốc.
Cậu vốn dĩ không muốn đi cho lắm, tuy thế Lý Hiểu Vi lại nhất quyết lôi kéo cậu đi, hai người cũng không ăn quá nhiều đồ ngọt, lại lung tung rối loạn gọi một đống lên, Lý Hiểu Vi chụp chụp vài tấm ảnh đẹp, Đường Minh Hề miễng cưỡng nể mặt của cô ấy cắn một miếng, ăn xong một ngụm liền không muốn ăn tiếp.
Lý Hiểu Vi đang giảm béo, cũng chỉ rụt rè uống một ngụm nhỏ cà phê.
Tất cả những món đồ ngọt còn lại đều vào trong bụng của Tiểu Cầm, cô còn chưa ăn xong, đã ra hiệu cho người phục vụ đóng gói mang đi.
Lý Hiểu Vi ghét bỏ chỉ chỉ trỏ trỏ, nhéo nhéo một cái vào khuôn mặt mum múp thịt của Tiểu Cầm: “Nếu ăn nữa chắc chắn sẽ biến thành heo cho xem.”
Tiểu Cầm ăn ngon rơi lệ đầy mặt: “Tôi nguyện ý sẵn sàng trở thành một chú heo con hạnh phúc.”
“Hazi, Tiểu Cầm của chúng ta ơi, nếu cậu còn ăn tiếp nữa, cậu sẽ biến thành một người đàn ông cường tráng cho xem.”
“Biến thành đàn ông cường tráng cũng khá tốt.” Tiểu Cầm hì hì cười, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi, các người có xem tin tức hay không, hôm nay tôi đã lướt thấy một hot search trên mạng, khu Tây Đường hình như đã phát sinh chuyện vài nữ hài tử bị theo dõi, hình như là một tên biến thái nam, có một nữ sinh suýt chút nữa đã bị xâm hại.”
“Khu Tây Đường? Nơi đó không phải là nơi Diệp Hề đang sinh sống hay sao.” Lý Hiểu Vi kinh ngạc nói, vội vàng nhìn Đường Minh Hề: “Vậy buổi tối trở về anh nhất định phải cẩn thận một chút nhé.”
Đường Minh Hề không nói nên lời: “Tôi là đàn ông, sợ cái gì chứ.”
Lý Hiểu Vi thở dài nói: “Diện mạo của anh chính là kiểu, không giống nam nhân cho lắm.”
Đường Minh Hề: “……”
Tiểu Cầm: “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Dù gì thì cái tên biến thái theo dõi điên cuồng ấy đến bây giờ vẫn chưa bị bắt được, quá khủng bố.”
Nói tới đây, sau lưng ba người đều không khỏi nổi lên một tầng da gà.
Đường Minh Hề nhìn nhìn thời gian, đã gần 9 giờ.
Nếu giờ lái xe trở lại khu Tây Đường phỏng chừng cũng phải 10 giờ rưỡi, Lý Hiểu Vi có tài xế chuyên dùng đón đưa còn được, một nữ hài tử như Tiểu Cầm muốn như vậy mới về nhà thì quá nguy hiểm, vì thế sau khi ăn xong một khối bánh kem cuối cùng, Đường Minh Hề liền cùng bọ họ chia tay.
Dịch vụ gọi xe ở phía bắc đường Kiến Quốc không được tốt lắm, Đường Minh Hề đợi tận mười lăm phút mới có một chiếc xe đến đón cậu, lại đỗ mười phút mới lên xe.
Thời điểm trước kia khi còn ở Ninh Thành, Đường nhị công tử đối với những phần mềm gọi xe này hoàn toàn mù tịt, sau lại rời khỏi Ninh Thành, dần dần học được rất nhiều thứ mà mình không hiểu.
Ít nhất khi rửa chén, sẽ không tiếp tục cầm chén rồi quăng đến nát bét.
Dù gì thì cũng không có người nguyện ý thu thập tàn cục sau khi cậu làm vỡ hết đống bát đĩa ấy.
Không biết có phải là do ban đêm hay không ban đêm, Đường Minh Hề nhìn ra con đường rực rỡ lung linh ngoài cửa sổ xe, lại cảm thấy có chút cô đơn.
Cũng may cảm xúc mất mát của cậu không kéo dài được bao lâu, liền tự mình điều chỉnh lại cho ổn định.
Thời điểm xe đi tới cửa tiểu khu, đã là 11 giờ tối.
Mí mắt của Đường Minh Hề trên dưới đánh nhau, dường như có chút mệt nhọc.
Sau khi quẹt thẻ tiến vào tiểu khu, Đường Minh Hề phải đi qua một đoạn đường xi măng rất dài.
Tiểu khu mà cậu sinh sống tại Vân Kinh là nơi vốn thuộc về khu chung cư cũ, từ năm 2005 bắt đầu phiên giao dịch, đã sắp qua hai mươi năm, tuy nhiên, bởi vì khu vực này nằm ở vị trí trung tâm của thành phố Vân Kinh, nên mỗi tháng cậu cũng phải 6000 tệ.
Bảo an phụ trách giao ban không biết đã đi lười biếng ở nơi nào, thời điểm Đường Minh Hề đi vào tiểu khu, khóe mắt không thể giải thích được mà nhìn thấy được một mạt bóng đen.
Phía sau cũng có tiếng bước chân không nhanh không chậm đang lén lút đi theo, mới đầu Đường Minh Hề tưởng đó chỉ là một người thuê phòng ở trong tiểu khu cùng với cậu, nhưng sau khi rẽ vài vòng, người nọ lại vẫn tiếp tục đi theo, trong lòng Đường Minh Hề liền cảm thấy có chút rợn tóc gáy.
Có thể là do vừa mới nghe đám người Lý Hiểu Vi thảo luận qua chuyện tên biến thái theo dõi điên cuồng, khiến cho tính cảnh giác của Đường Minh Hề trở nên cực kỳ cao độ, cơ hồ trong nháy mắt liền liên tưởng đến tình huống bây giờ cậu có thể đang bị theo dõi hay không.
Nhưng theo dõi một đại nam nhân như cậu để làm gì? Chẳng lẽ nhìn trúng bộ dáng đánh không lại ai của cậu, cho nên chuẩn bị giựt tiền sao?!
Phía sau lưng của Đường Minh Hề dần dần nổi hết da gà, nắm chặt di động, thậm chí còn mở trước giao diện quay số ra, nhập vào đó số máy báo nguy của cảnh sát.
Cho đến khi đi tới dưới lầu, bộ dáng của nam nhân luôn theo dõi phía sau Đường Minh Hề kia hình như vẫn không định tính toán rời đi.
Trái tim của Đường Minh Hề bang bang nhảy dựng, nương vào ánh đèn đường tối tăm, thấy được bóng hình trên tường của người nọ.
Dáng người cường kiện, ít nhất so với cậu thì cao hơn một cái đầu, nếu nhìn sơ qua thì chính là loại người mà bản thân không thể đánh bại được TvT!!
Sẽ không xui xẻo như vậy chứ, mình thật sự gặp được tên theo dõi điên cuồng thật sao?!
Đường Minh Hề sợ hãi đến mức lòng bàn tay đều tuôn ra mồ hôi, trong lúc nhất thời chần chừ, không dám lên lầu.
Rốt cuộc thì cầu thang của khu chung cư cũ cũng vô cùng hẹp hòi, sau khi chạy vào chắc chắn sẽ bước lên con đường chết.
Nhưng cậu đã đi đến dưới lầu rồi, giờ phút này dừng lại, người sau lưng nhất định sẽ phát giác ra điểm khác thường.
Đường Minh Hề đành phải càng đi càng chậm, sau đó dừng lại bước chân, đột nhiên quay đầu.
Nếu như chính mình đang hiểu lầm thì tốt biết mấy, nhưng thực đáng tiếc, sau khi Đường Minh Hề vừa xoay đầu nhìn thấy nam nhân kia, sắc mặt của cậu liền trở nên tái mét.
Trên tay phải của nam nhân đi theo phía sau cậu, cầm một cây dao gọt hoa quả sáng đến chói lọi.
Đường Minh Hề vừa định lớn tiếng kêu cứu, nam nhân liền đột nhiên lao tới.
Cũng may Đường Minh Hề học bơi lội trong một năm rưỡi cũng không phải là uổng phí, ngay vào thời khắc mấu chốt, nam nhân kia không hề đạt được mục đích, một kích tất trúng.
Cậu lập tức loạng choạng, hướng về phía cửa của tiểu khu cất bước chạy như điên, Đường Minh Hề nhớ rõ bảo trạm an ở ngay ngoài cửa, chỉ cần tìm được bảo an là ổn rồi!
Nhưng dọc theo đường đi đừng nói là bảo an, ngay cả bóng hình của bảo an cũng không thấy!
Hiện giờ đã là 11, 12h, đại đa số người trong tiểu khu đều đang say giấc ngủ, hành động kêu cứu chỉ có thể khiến cho tên biến thái kia xuống tay ác độc hơn mà thôi, nói không chừng không đợi cứu viện kịp tới, chính mình đã đi gặp ông bà tổ tiên từ lâu!
Trừ bỏ một lần nhảy xuống biển trước, Đường Minh Hề chưa bao giờ cảm thấy bản thân cận kề cái chết gần như vậy.
Trong quá trình cậu chạy, tốc độ tim đập đã đạt tới nhanh nhất, kết quả chạy đến trạm bảo an cũng không có ai, đồng thời thể lực của Đường Minh Hề đã tiêu hao quá mức sắp đến cực điểm.
Sẽ không thật sự phải chết chứ?!
Nhảy xuống biển còn chưa chết, lại phải chết ở chỗ này sao?!
Đường Minh Hề miên man suy nghĩ hết sức, nam nhân đã sà vào, đem cánh tay của cậu hung hăng bắt lấy.
Cậu ra sức giãy giụa, kết quả giây tiếp theo liền cảm giác được cổ áo của mình đang bị kẻ bắt cóc hung hăng nắm lên.
Ánh sáng le lói của con dao gọt hoa quả nhoáng lên ở trước mặt cậu.
Chiếu ra một đôi mắt bởi vì kinh sợ mà trở nên phiếm hồng, bịt kín một tầng hơi nước mỏng nhẹ.
“Con mẹ nó……”
Kẻ bắt cóc phỏng chừng không hề nghĩ đến Đường Minh Hề khó đối phó như vậy, cuối cùng cũng đem cậu bắt được trong tay, đang muốn xuống tay.
Ngay khi suy nghĩ của Đường Minh Hề đang thầm cầu nguyện, “Phanh ——” một tiếng, hai luồng ánh sáng cực kỳ chói mắt đột nhiên đánh vào trên người hắn.
Kẻ bắt cóc cùng cậu đều hơi hơi sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu.
Cửa của tiểu khu không biết từ khi nào, lại xuất hiện thêm một chiếc Maybach đang ngừng ở ven đường.
Diệp Hành cứ như vậy bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu, lúc đó Đường Minh Hề thật sự quá hỗn loạn, bởi vậy không thấy được rõ thời điểm khi Diệp Hành nhìn thấy cậu, thân thể liền hơi hơi phát run, cùng với biểu tình hối hận tức giận tột độ.
Hết thảy cảnh tượng ở trong mắt của Đường Minh Hề đều tựa hồ như đang trôi chậm lại.
Thời gian này, Diệp Hành xuất hiện ở địa điểm này, giống như một ảo giác mà cậu trước khi chết tưởng tượng ra.
Cho đến khi bị kéo vào trong một vòng tay ấm áp và quen thuộc cậu cũng chưa kịp lấy lại tinh thần, Đường Minh Hề có thể nhận thấy được rõ ràng, thân thể của nam nhân đang ôm cậu trở nên run rẩy kịch liệt, như là ôm một thứ gì đó so với sinh mệnh hắn còn quan trọng hơn.
Cậu không biết bản thâm làm thế nào mới có thể đứng lên, chỉ là mơ hồ nghe được thanh âm mắng nhiếc của kẻ bắt cóc, thấy được cảnh tượng Diệp Hành cùng hắn đang kịch liệt tranh đấu với nhau.
Đại não của Đường Minh Hề trở nên trống rỗng, giống như mất đi hết thảy năng lực tự hỏi, trong đầu chỉ còn lại một màn nhìn thấy Diệp Hành vừa rồi kia.
Là ảo giác đúng không, sao bản thân lại ở chỗ này nhìn được nam chủ chứ?
Tận đến lúc kẻ bắt cóc mắt thấy đánh không lại Diệp Hành, tức muốn hộc máu ném con dao gọt hoa quả rồi chạy đi, đem Đường Minh Hề đấm cho một cái lảo đảo, Đường Minh Hề mới lấy lại được tinh thần.
Cậu rốt cuộc cũng thấy rõ ràng nam nhân trước mắt là ai, so với người thanh niên hơi hơi ngây ngô của ba năm trước đây, Diệp Hành của hiện tại đã hoàn toàn có bộ dáng nam nhân, vừa quen thuộc vừa xa lạ, làm Đường Minh Hề hoảng loạn, bờ môi nhẹ nhàng phát run, từng bước một theo bản năng lùi về sau.
“Đường Minh Hề tôi……”
Diệp Hành mới vừa mở miệng nói chuyện, Đường Minh Hề tựa như bị mở ra cái chốt gì đó, đột nhiên xoay người chạy thục mạng.
Cứu mạng! Cứu mạng!
Không phải chính mình đang nằm mơ, đây thật sự là nam chủ, Diệp Tiểu Hành còn sống!!
Đây là là sự kiện tránh được hang cọp lại va vào hang sói gì thế nhỉ?! Chuyện này cùng phim kinh dị có điểm nào khác nhau không?!
Đường Minh Hề đã hoàn toàn mất đi khả năng tư duy, đại não căn bản vô pháp xử lý tình huống hiện tại.
Cậu chỉ có một ý niệm, chính là chạy!
Giả chết đã bị phát hiện, dựa vào tính cách có thù tất báo của Diệp Hành, nhất định sẽ chơi chết cậu mất QvQ!!
Diệp Hành nghĩ tới vô số loại cảnh tượng gặp lại, nhưng lại chưa từng nghĩ đến trường hợp hỗn loạn như vậy bao giờ.
Thời điểm khi hắn nhìn thấy Đường Minh Hề thiếu chút nữa lại một lần ở trước mặt hắn xuất hiện nguy hiểm đến sinh mệnh, sợi dây căng chặt trong não Diệp Hành hoàn toàn đều bị chặt đứt.
Cho nên mới làm hắn từ bỏ hết thảy những âm mưu tiếp cận, không quan tâm mọi thứ, cứ như vậy không hề tính toán xuất hiện ở trước mặt Đường Minh Hề.
Mà Đường Minh Hề cũng vẫn giống như quá khứ, không chút do dự lựa chọn rời xa hắn, bóng dáng cậu dần dần xoay người cùng một màn nhảy xuống biển của ba năm trước đây cực kỳ trùng hợp, khiến cho sự sợ hãi vô pháp trốn tránh nằm ở sâu trong nội tâm của Diệp Hành đột nhiên sinh ra.
Giống như để đáp lại hắn, lồng ngực Diệp Hành cũng nổi lên một trận đau đớn rậm rạp.
Hơn nữa càng ngày càng đau, đau đến nỗi khiến hắn kêu rên một tiếng, cơ hồ không chống đỡ được thân thể của mình, chậm rãi ngã xuống, trong không khí cũng dần dần mà tràn ngập một cỗ mùi máu tươi nồng đậm.
Đường Minh Hề nghe được thanh âm, đột nhiên dừng lại bước chân.
Mùi máu tươi như có như không vờn quanh chóp mũi làm trái tim cậu kịch liệt nhảy lên một cái, cậu vội vàng xoay người, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Diệp Hành đang dựa vào bồn hoa, tay phải cố hết sức che lại bụng nhỏ.
Dưới ánh đèn đường tối tăm mờ ảo, một màu đen ẩm ướt hiện lên trên người Diệp Hành.
Trên áo sơmi màu trắng cũng dính vào vết máu loang lổ.
Đồng tử của Đường Minh Hề chợt co chặt lại, vội vàng mà hô một câu: “Diệp Hành!”
Cậu vốn dĩ muốn cắn cắn răng trốn chạy, nhưng vừa nhớ tới Diệp Hành vì cậu nên mới bị thương, liền không thể nhẫn tâm rời đi lúc này.
Đường Minh Hề đành phải đi vòng vèo, ngồi xổm bên người Diệp Hành, đem hắn từ trên mặt đất nâng dậy.
Cùng lúc đó, chỗ trống bên trong đại não cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Làm sao bây giờ?
Dứt khoát giả vờ mất trí nhớ QvQ.
“Tê ——”
Diệp Hành hít hà một hơi.
Đường Minh Hề nhấp môi, hoang mang lo sợ, theo bản năng mở miệng: “Làm sao vậy?”
Qua vài giây, cậu mới nghe được thanh âm của Diệp Hành, làm như có chút ủy khuất: “…… Đau.”
Trái tim của Đường Minh Hề dường như trong chớp mắt bị buộc chặt một cái.
Không khí giữa hai người họ gần như đóng băng.
Không biết qua bao lâu, Diệp Hành mới thấp giọng, giống như ẩn nhẫn, đánh vỡ một tia ảo tưởng cuối cùng của Đường Minh Hề: “Đường Minh Hề, tôi bắt được anh rồi.”
Hai tay của hắn tay gắt gao ôm chặt lấy cậu.
Dùng hết sức lực toàn thân, ánh mắt cũng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm.
Tác giả có lời muốn nói: Diệp ca, cơ hội tốt, nắm chặt thời gian bán thảm!
Mẹ vợ chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT