Đường Minh Hề đã hoàn toàn miễn dịch với đề tài mình có thể sinh con hay không này rồi.
Kể cả có sinh được đi chăng nữa thì cũng không bao giờ sinh con cho nam chính đâu =)
Thẩm Giai Giai nhìn Đường Minh Hề, rồi lại nhìn sang Diệp Hành.
Cô bé vô cùng thông minh và thức thời, lập tức chạy lên ôm chặt lấy đùi của anh Đường Minh Hề xinh đẹp, tỏ vẻ nịnh nọt mà nói với Diệp Hành: “Anh à, nếu anh còn nói mấy lời như vậy thì anh sẽ gặp quả báo đó, không lấy được vợ đâu.”
Diệp Hành rũ mắt nhìn cô bé
Thẩm Giai Giai nhìn chằm chằm Diệp Hành bằng cặp mắt ngây thơ vô tội, cũng chỉ là một đứa bé nhưng tính tình thì không “bé” tí nào.
Đường Minh Hề aiya một tiếng, cô bé này cũng biết ăn nói phết!
Tốt lắm, từ giờ nhóc sẽ được anh đây chở che cho hết thảy =)
“Nghe thấy gì chưa?” Đường Minh Hề vô cùng đắc ý mà liếc liếc Diệp Hành.
“Nghe thấy rồi.” Diệp Hành trả lời, “Nhưng tôi nghe thấy hay không thì cũng vô dụng, quan trọng là phải để vợ tôi nghe thấy cơ.”
Bình thường Đường Minh Hề cũng hay nói đùa kiểu xưng vợ xưng chồng này nọ, nhưng ở nơi công cộng dùng đến xưng hô này thì đúng là lần đầu tiên.
Lại còn đang có mấy người Thẩm Viễn ở đây nữa, hai tai Đường Minh Hề thoáng chốc đỏ ứng lên, vội vàng cắt đứt câu nói của Diệp Hành.
Thẩm Giai Giai còn nhỏ nên nghe không hiểu hai người họ đang nói gì, nhưng Thẩm Viễn nghe cái là hiểu ngay.
Y nhìn về phía Diệp Hành, gương mặt tràn ngập sự ngưỡng mộ và kính nể.
Một người anh rể 10 điểm!
Không ngờ rằng trên thế giới này thực sự tồn tại một người có thể chịu đựng được tính cách đại tiểu thư của Đường Minh Hề!
Không những có thể chịu đựng được, mà còn tỏ ra vô cùng thích thú!
Đây chắc chắn là Bồ Tát chuyển thế rồi chứ không thể nào là con người được.
Thật sâu trong thâm tâm của mình, Thẫm Viễn đã cúi đầu hàng chục lần trước sự anh dũng của Diệp Hành.
Không hổ danh là người đàn ông có thể kéo mức lãi của Minh Hăng lên gấp trăm lần, sự anh dũng này không phải thứ người phàm có thể có được!
Thẩm Giai Giai thấy sắc quên nghĩa, sau khi nhìn thấy Đường Minh Hề thì lập tức quên hết sạch những lời Thẩm Viễn vừa nói ban nãy.
Đường Minh Hề chưa từng chơi với mấy đứa nhóc mới lớn bao giờ, nhưng hai người lại rất hợp nhau, bởi vì hai người họ cũng không có sự bất đồng nào.
Lúc hai người nói chuyện với nhau, Diệp Hành đứng ở một bên nhìn.
Thỉnh thoảng sẽ lấy một chút đồ ăn đưa cho Đường Minh Hề.
Thẩm Giai Giai vốn dĩ còn đang nói chuyện rất vui vẻ, bỗng dưng quay mắt qua chỗ khác, vừa nhìn thấy Tư Thanh Họa đang nắm tay mẹ đứng cách đó không xa, gương mặt nhỏ nhắn thoáng chốc xị hẳn xuống.
Đường Minh Hề để ý thấy sự thay đổi của cô bé, cũng nhìn theo về phía Thẩm Giai Giai đang nhìn thì thấy một cô nhóc khác có lẽ cũng bằng tuổi Thẩm Giai Giai mặc một chiếc váy màu trắng.
Nếu mà để so sánh về ngoại hình thì cô bé kia và Thẩm Giai Giai đẹp theo hai trường phái khác nhau, một người thì đáng yêu, lanh lợi, một người thì khí chất cao lãnh.
Nhớ tới mấy lời của Thẩm Giai Giai trước đó, Đường Minh Hề cũng đã hơi hóng hớt ra chuyện gì đó.
Đúng vậy! Trên đời này không có bất kì pháp luật nào ngăn cấm mình đi hóng hớt chuyện tình cảm của bọn con nít hết!
“Ai vậy? Tình địch của em à?” Đường Minh Hề ra vẻ cao thâm hỏi.
Thẩm Giai Giai nghiến răng nghiến lợi: “Nó chính là đứa con gái đã cướp đi bạn trai của em!”
“Oaaaa.” Đường Minh Hề vô cùng bất ngờ, “Em mới tí tuổi như vậy mà đã có bạn trai rồi à?”
Thẩm Giai Giai ra sức gật đầu thật mạnh: “Vâng! Bọn em yêu nhau thật mà! Hơn nữa bọn em còn kết hôn rồi cơ! Mỗi lần đến nhà trẻ, Đường Kỳ Trạch đều sẽ mang theo cho em một miếng bánh quy nhỏ!”
Oaaa
Câu chuyện tình yêu lớp mầm thật đáng yêu.
“Nhưng từ sau khi Tư Thanh Họa xuất hiện, Đường Kỳ Trạch toàn chơi với nó thôi, không chơi với em nữa! Cậu ấy còn đưa khăn tay nhỏ cho Tư Thanh Họa cơ! Huhu, Tư Thanh Họa chỉ là con gái của bảo mẫu nhà em thôi mà, có chỗ nào tốt đâu cơ chứ! Tại sao Đường Kỳ Trạch lại thích nó chứ!”
Đường Minh Hề tấm tắc cảm thán, nếu để so sánh thì Thẩm Giai Giai đã thua ngay từ cái tên rồi =)
Cô bé Tư Thanh Họa này chắc chắn là nắm chắc vị trí nữ chính rồi!
“Em nhất định phải xinh đẹp hơn Tư Thanh Họa!” Thẩm Giai Giai tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Đường Minh Hề tỏ ra vô cùng hứng thú: “Hay là chúng ta trộm bắt Tư Thanh Họa lại, phạt bạn ấy chép phạt một trăm lần?”
Thẩm Giai Giai giương cặp mắt đẫm lệ, mông lung lên mà nhìn Đường Minh Hề: “Anh nhất định phải giúp em! Em muốn trở nên xinh đẹp hơn, muốn khiến Đường Kỳ Trạch hối hận vì đã không lựa chọn em!”
Đường Minh Hề đương nhiên cũng sẽ rất vui vẻ mà tiếp nhận kịch bản vai phụ độc ác này, vỗ vỗ ngực: “Cứ để anh lo.”
Diệp Hành vô cùng bất đắc dĩ mà nhìn cậu.
Đường Minh Hề lập tức tô cho Thẩm Giai Giai một chút son môi, sau đó thay đổi kiểu tóc cho cô bé, từ buộc tóc hai bên thành buộc tóc đuôi ngựa, nhìn qua đã hơi có dáng dấp của người trưởng thành.
Trông trưởng thành lên nhiều rồi, tốt lắm!
Diệp Hành nhìn thấy cảnh tượng Đường Minh Hề tút tát nhan sắc cho Thẩm Giai Giai, không hiểu sao bỗng dưng lại cảm thấy cảm động
Hắn nghĩ thầm, cuộc sống nếu cứ thanh bình như thế này thì tốt biết bao.
Đường Minh Hề vô cùng hứng thú với chuyện “độc ác” này, xong xuôi hết thì lập tức kéo tay Thẩm Giai Giai, đi tìm tên nam chính trong mối tình tay 3 éo le này – Đường Kỳ Trạch.
Cậu bé mặc một bộ tây trang, phần cố áo còn được thắt cho một chiếc nơ đáng yêu màu đỏ đô, vừa nhìn thấy gương mặt nhỏ của Thẩm Giai Giai, cậu bé lập tức nhăn mày lại.
Gặp lại người cũ, quả nhiên rất phiền phức.
Đường Kỳ Trạch nghiêm túc nói với chất giọng đặc thù của bọn trẻ con: “Thẩm Giai Giai, cậu đừng quấn lấy tớ như thế nữa, tớ không muốn chơi cùng với cậu!”
Một cậu nhóc tuyệt tình!
Đường Minh Hề suýt thì té xỉu.
Cậu ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với Đường Kỳ Trạch, nghiêm túc nói: “Bạn nhỏ Đường Kỳ Trạch này, em đã kết hôn với Thẩm Giai Giai rồi cơ mà, đúng không?”
Lúc này Đường Kỳ Trạch mới chú ý tới Đường Minh Hề, cậu nhóc ngơ ngác mà nhìn cậu mất vài giây.
“Anh là ai?”
“Anh là anh trai của Thẩm Giai Giai.” Đường Minh Hề nói tiếp, “Nếu em đã kết hôn với Thẩm Giai Giai rồi thì không thể thích thêm một bạn khác được, việc này là không đúng.”
“Tại sao lại như vậy?”
“Không có tại sao gì cả, bởi vì em chỉ có thể kết hôn với một người mà thôi.”
Đường Kỳ Trạch ngơ ngác mà nhìn Đường Minh Hề, sau đó đột nhiên mở miệng: “Em muốn ly hôn với Thẩm Giai Giai!”
Thẩm Giai Giai QvQ!
Đường Minh Hề mở miệng: “Em đương nhiên có thể ly hôn với Thẩm Giai Giai, nhưng cũng không thể kết hôn với Tư Thanh Họa đâu nha.”
“Vâng! Em biết!” Đường Kỳ Trạch mạnh mẽ đáp, sau đó chỉ vào Đường Minh Hề: “Em quyết định rồi! Em muốn cưới anh!”
……
……
“Em muốn cưới ai cơ?”
Đường Minh Hề vô cùng khiếp sợ.
Đường Kỳ Trạch đã hoàn toàn bị gương mặt của Đường Minh Hề mê hoặc, nắm chặt nắm tay của mình, càng thêm kiên định với quyết định ban nãy: “Em muốn cưới anh!”
“Không được đâu.” Đường Minh Hề suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười.
“Tại sao chứ?” Đường Kỳ Trạch nghi hoặc.
“Bởi vì anh đã kết hôn rồi. Anh chung thủy lắm, chỉ kết hôn với một người thôi.” Đường Minh Hề ra vẻ vô tội.
“Vậy anh cũng ly hôn là được rồi mà?”
“Không được.”
Người lên tiếng lần này chính là Diệp Hành, không biết hắn đã đứng phía sau Đường Minh Hề từ bao giờ
Đường Kỳ Trạch vô cùng đau khổ vì bị từ chối, nhìn thấy Diệp Hành thì tức giận nói: “Anh là ai vậy chứ? Dựa vào đâu mà dám phản đối hôn sự của bọn tôi?”
Diệp Hành bình tĩnh đáp lại, nhưng từ giọng nói vẫn có thể cảm nhận được sự “đánh dấu chủ quyền” không nhẹ: “Anh là chồng của anh ấy.”
Đường Kỳ Trạch thoáng bất ngờ một chút, lập tức ngửa đầu xem xét Diệp Hành từ đầu tới chân một lần.
Ừm, cao hơn mình, đẹp trai hơn mình, mà hình như còn nhiều tiền hơn mình nữa……
Huhu, người đàn ông mạnh thật đấy! Tình địch của năm đây rồi!
Nhưng Đường Kỳ Trạch chỉ vừa mới gặp được người “yêu từ cái nhìn đầu tiên” thôi mà, lẽ nào phải từ bỏ sao!
Không! Mình không cho phép chuyện đó xảy ra!
“Anh trai của Thẩm Giai Giai ơi, hắn ta có gì tốt đâu cơ chứ, già như vậy rồi, người già sẽ chết rất nhanh thôi.” Đường Kỳ Trạch nghiêm túc nói: “Em trẻ hơn hắn nhiều, sau này nhất định sẽ cao hơn cả hắn.”
“Oaaaa.” Đường Minh Hề vui vẻ cảm thán.
Người già, ha ha ha ha ha ha.
Cậu vô cùng vui vẻ, cười tươi rói dưới cái nhìn khiển trách của Diệp Hành.
Đường Kỳ Trạch nhìn Đường Minh Hề với ánh mắt mong đợi.
Giây tiếp theo Đường Minh Hề nói: “Vẫn là không được.”
Đường Kỳ Trạch: QvQ!
Là bởi vì mình không nhiều tiền như hắn sao?
Cậu nhóc móc từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng dạng nhỏ, sau đó vô cùng “bá đạo” mà nhét tấm thẻ vào trong tay Đường Minh Hề: “Em sẽ đưa hết tiền của em cho anh.”
Sau đó vô cùng kiêu căng, ngạo mạn mà nhìn Diệp Hành, nghiêm túc nói: “Anh nói đi, anh cần bao nhiêu tiền mới đồng ý ly hôn với anh trai của Thẩm Giai Giai?”
Diệp Hành nửa ngồi xổm xuống, lấy chiếc thẻ ngân hàng trong tay Đường Minh Hề trả lại cho Đường Kỳ Trạch.
Cậu nhóc tỏ vẻ khó hiểu, Diệp Hành mở miệng nói: “Vợ của anh, tự anh sẽ nuôi, không cần nhóc phải đưa tiền đâu.”
Đường Minh Hề: ……
(. _. )
“Hơn nữa, anh sẽ không bao giờ ly hôn với anh ấy.” Diệp Hành trả lời vô cùng nghiêm túc.
Đường Minh Hề bỗng dưng cảm thấy vô cùng cảm động, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tự dưng thấy mấy lời này không cảm động chút nào nữa, vì dù thế nào thì hắn vẫn đang có tình nhân bên ngoài mà.
Thậm chí sau này còn muốn giết chết mình =) Thằng nhóc thối tha =)
Đường Kỳ Trạch dường như không thể chấp nhận được sự thật này, “oa” một tiếng rồi bắt đầu gào khóc.
Mà Thẩm Giai Giai đứng xem bên cạnh cuối cùng cũng thấy được bộ mặt thật của tên tra nam này, giờ phút này cô bé đã hoàn toàn đứng về phe của Đường Minh Hề.
Muốn cưới anh Đường Minh Hề sao?
Mơ đi ha!
Đường Kỳ Trạch khóc lóc rất thảm thương, Đường Minh Hề cảm thấy hơi không đành lòng.
Trong tay cậu hiện giờ cũng không có thứ gì có thể dùng để dỗ trẻ con cả, cậu đành phải lấy một quả quýt trên bàn, lột vỏ rồi đưa cho Đường Kỳ Trạch.
Không thể không phủ nhận rằng bọn trẻ con quả thực rất dễ dỗ.
Mặc dù không cưới được Đường Minh Hề thì đáng tiếc thật, nhưng tuổi của nhóc vẫn còn trẻ, năm dài tháng rộng, về sau vẫn còn rất nhiều cơ hội!
Đường Minh Hề và Diệp Hành chuẩn bị đi lên tầng thì nghe thấy Đường Kỳ Trạch vô cùng hùng hồn lên tiếng: “Anh trai của Thẩm Giai Giai ơi, sau khi em trưởng thành, em nhất định sẽ đến hỏi cưới anh! Anh phải chờ em đó!”
Diệp Hành bất thình lình đáp lại một câu: “Nhóc có thể lớn nhanh một chút, nửa năm sau là cũng kịp để tham dự hôn lễ của anh ấy. À, tiện thể nhắc thêm một câu, chú rể là anh đây.”
“Ô ——”
Đường Minh Hề vừa nãy tốn bao nhiêu công sức mới dỗ được cậu nhóc, giờ phút này Đường Kỳ Trạch lại bắt đầu gào khóc.
Sau khi đưa Thẩm Giai Giai về chỗ Thẩm Viễn, yến hội cũng đã đến lúc kết thúc.
Hai người Diệp Hành và Đường Minh Hề cùng đi chào tạm biệt lão thái thái rồi lên xe trở về biệt thự Minh Hề.
Trên chiếc xe Maybach màu đen, Đường Minh Hề bỗng dưng mở miệng nói: “Diệp Tiểu Hành, cậu ấu trĩ thật đấy.”
Lại còn đi cãi nhau với đứa con nít, đúng là quá ấu trĩ mà!
Diệp Hành cũng không phủ nhận: “Ừm.”
Tâm trạng của Đường Minh Hề khá tốt: “Hơn nữa, tôi chưa nói là nửa năm sau sẽ làm hôn lễ với cậu.”
Diệp Hành vẫn đáp lại như cũ: “Ừm.”
Hắn thuận theo như vậy khiến Đường Minh Hề vô cùng sửng sốt.
Phong cách nói chuyện này không giống nam chính lúc bình thường!
Kết quả là ngay giây tiếp theo Diệp Hành đã khôi phục nguyên hình: “Dù sao thì anh cũng không thể làm hôn lễ với người khác.”
Đường Minh Hề: ……
“Cậu quản được à?”
“Không quản được.” Diệp Hành lành lạnh đáp, sau đó ra vẻ đáng thương nói tiếp: “Bởi vậy nên tôi sẽ đi cáo trạng với bà nội, nói là anh đùa bỡn tình cảm của tôi.”
Đường Minh Hề:???
Có biết xấu hổ không hả? Đùa ai vậy trời? Có cần tôi thuật lại nội dung tiểu thuyết hơn 5 triệu chữ kia không?
“Mấy tuổi rồi mà còn đi mách lẻo!”
“Bởi vì tôi ấu trĩ.”
Tốt lắm, Đường Minh Hề phát hiện cái chủ đề này lại bị chó nam chính kéo lại phần đầu.
Hơn nữa, cậu lại một lần bị Diệp Hành đẩy vào cạm bẫy của cuộc trò chuyện =)
Đường Minh Hề quay đi chỗ khác, mặt lạnh tanh, không thèm để ý đến hắn nữa.
Bên ngoài, buổi chiều ở Ninh Thành tuyết vẫn đang rơi.
Đường Minh Hề hà hơi vào cửa kính xe, trên cửa kính lập tức xuất hiện một tầng sương mờ nhỏ.
Cậu tính toán cách trả thù rồi quyết định vẽ hình 1 tên người que Diệp Hành đang xụ mặt, sau đó vẽ thêm vài cái túi xách lớn trên đầu hắn, ý là vừa rồi Diệp Hành đã bị cậu cầm túi xách đập bùm bụp vào đầu.
Diệp Hành nghiêng người sang nhìn Đường Minh Hề vẽ tranh, ngay lúc Đường Minh Hề hoàn thành đại tác phẩm của mình thì bỗng dưng Diệp Hành dán sát vào người cậu.
Đường Minh Hề cảm thấy sau lưng vô cùng ấm áp, thân thể của Diệp Hành nóng bỏng cực kỳ, cậu còn ngửi thấy một mùi hương của gỗ tùng. Chỉ trong thoáng chốc, mùi hương ấy đã bao trùm lấy cả người Đường Minh Hề.
Khoảng cách gần quá……
Trong đầu Đường Minh Hề bỗng nhiên bật ra 4 chữ này.
Tư thế của Diệp Hành hiện tại dường như là đang ôm trọn Đường Minh Hề vào lòng vậy.
Hắn vươn tay lên cũng vẽ một tên người que Đường Minh Hề lên chỗ ban nãy Đường Minh Hề vẽ.
Thậm chí, vì để chắc chắn đây là Đường Minh Hề, Diệp Hành còn vẽ thêm hiệu ứng lấp lánh xung quanh, tỏ vẻ đây là một người que rất xinh đẹp.
Đường Minh Hề bị bầu không khí nóng rực xung quanh làm cho trái tim đập nhanh hơn bình thường. Được cop𝓎 tại || 𝗧𝑹U𝑀𝗧𝑹UYỆN.VN ||
Nhưng còn lâu cậu mới thừa nhận tim đập nhanh là bởi vì Diệp Hành =)
Nhất định là do trời lạnh quá nên tim mới đập nhanh, đúng vậy, sự thật là như vậy =)
Đường Minh Hề cố gắng bình tĩnh lại, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà ngẩng đầu lên nhìn hai tên người que trên cửa sổ.
Gương mặt của cậu thoáng chốc đông cứng lại.
Cái thằng nhóc thối tha không biết xấu hổ Diệp Hành này, vậy mà lại dám vẽ hình 2 tên người que đang hôn nhau???
Đường Minh Hề khiếp sợ vài giây, không kịp phản ứng lại.
Cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng được, một Diệp Hành đứng đắn, lãnh đạm của ngày thường lại có nội tâm “cuồng dã” đến như vậy.
Nhưng như này thì ngây thơ quá đi? Không những trông ấu trĩ, mà còn biến thái ngầm nữa =)
“Cậu bị hâm à?”
Trái tim của Đường Minh Hề lại đập nhanh hơn.
Diệp Hành vô cùng bình tĩnh đáp, “Anh vẽ tôi trước cơ mà?”
“Ai thèm vẽ cậu! Tự mình đa tình ít thôi!” Đường Minh Hề lập tức phủ nhận.
“Ồ, tôi cũng có phải là vẽ anh đâu? Anh căng thẳng thế làm gì?” Diệp Hành bỗng dưng ra vẻ ý vị thâm trường mà nhìn cậu: “Hay ý của anh là, anh cho rằng hai tên người que này là tôi và anh?”
…………
Đường Minh Hề nháy mắt im thin thín, không tạo ra bất cứ thanh âm nào.
“Nếu cậu còn bắt nạt tôi quá đáng như vậy thì rất nhanh thôi, cậu sẽ đánh mất tôi đó TvT”
Cuối cùng, Đường Minh Hề không nghĩ ra bất kỳ cách thức nào để phản bác lại, chỉ có thể bi thương mà nói ra những lời này.
Diệp Hành nhìn biểu tình của cậu, ngũ quan thì tinh xảo, xinh xắn, biểu cảm thì sinh động, hoạt bát.
Nhìn đến mức…… không hiểu sao hắn lại cảm thấy ngứa ngáy.
“Đường Minh Hề.” Diệp Hành cảm giác bầu không khí giữa hai người hơi ám muội, lập tức lợi dụng bầu không khí này: “Trước khi nói chuyện nhớ phải uốn lưỡi bảy lần.”
Đường Minh Hề bày ra một vẻ mặt yếu đuối, hèn mọn nhưng vẫn toát lên sự không phục.
“Tiền đề của việc đánh mất anh chính là tôi đã có được anh trong tầm tay.”
Cậu thiếu niên nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Anh còn nói như vậy nữa, sẽ khiến tôi lầm tưởng rằng anh đang ám chỉ tôi làm gì đó.”
Bầu không khí trên xe vô cùng ái muội, lỗ tai Đường Minh Hề như muốn nổ tung, thiếu chút nữa thì cậu không còn nghe được thanh âm nào khác.
Không gian nhỏ hẹp, chật chội, hai người trưởng thành và mối quan hệ được pháp luật làm chứng của họ, cho dù kế tiếp có xảy ra thêm chuyện gì thì cũng rất đúng lý hợp tình.
Còi cảnh báo trong đầu của Đường Minh Hề vang lên inh ỏi, cậu vội vàng hét lớn: “Dừng xe!”
Chiếc xe Maybach dừng lại, Đường Minh Hề lập tức kéo cửa xe ra, tuyết rơi trúng gương mặt trắng nõn của cậu, cũng thổi tan đi bầu không khí ái muội ban nãy.
Độ ấm trên mặt Đường Minh Hề giảm đi không ít.
Hít thở bầu không khí ngoài trời, đầu óc của cậu cũng tỉnh táo hơn hẳn.
Biết ngay mà!
Nhất định là bởi vì trong xe không khí không kịp lưu thông nên tim mình mới đập nhanh như vậy =)
Vừa xuống xe cái là ổn ngay ấy mà =)
Phía sau lưng cậu truyền đến âm thanh mở cửa xe.
Đường Minh Hề quay đầu lại nhìn, Diệp Hành cũng theo chân cậu mà xuống xe.
Tuyết tháng 1 ở Ninh Thanh rất nặng hạt, Diệp Hành mặc một chiếc áo gió màu đen.
Dáng người của hắn cao gầy, gương mặt tuấn mỹ, không nhanh không chậm mà đi về phía Đường Minh Hề.
Mỗi một bước tiến lên của hắn, Đường Minh Hề cảm giác tim mình lại đập nhanh hơn một nhịp.
Cậu dời tầm mắt qua chỗ khác, nhìn thấy một mảnh trời âm u.
Hình như, cũng không hoàn toàn là vấn đề lưu thông không khí?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT