Một giây phút kia, không phải có phải chính mình bị ảo giác hay không, Đường Minh Hề cảm thấy cơ thể người nọ trong nháy mắt trở nên cứng đờ như một cục đá.
Đến lúc hai người nổi lên trên mặt biển, Đường Minh Hề vẫn bám víu lấy người kia như một chú bạch tuộc dính người.
Đương nhiên rồi, thả ra thì sẽ lập tức chìm xuống đáy biển đó.
Không thả đâu, có chết cũng không thả QvQ
Hơn nữa, cậu còn đang hận không thể trao cả người mình lên người người kia đây, cánh tay trắng nõn của cậu gắt gao mà ôm chặt lấy cổ của người thiếu niên, mặt cũng chôn vào cổ hắn, ho khan mấy tiếng.
Diệp Hành một tay ôm chặt lấy cậu, một tay khác không ngừng dùng sức bơi về phía trước.
Cuối cùng thì Đường Minh Hề cũng đã tỉnh táo hơn, hít thở bầu không khí trong lòng, tự dưng trong lòng dấy lên một sự ủy khuất sau khi gặp nạn.
Cậu không ngờ rằng, người vừa cứu mình trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc kia lại là Diệp Hành.
Vị nam chính này trong tương lai gần sẽ vô cùng máu lạnh mà đẩy cậu xuống biển, nhưng hiện giờ lại cũng chính là người vừa cứu mình một mạng.
Cảm giác như thế không có chút liên hệ nào với nhau vậy.
Đường Minh Hề lập tức cảm thấy ấm ức mãnh liệt hơn hẳn, nhân lúc chung quanh mình vẫn đang là một màu đen thui, cậu mấp máy môi, lén lút rơi mấy giọt nước mắt.
Nước mắt của một người đàn ông không dễ dàng rơi xuống, nhưng dù sao cũng đang ở dưới biển mà, ai mà người ta để ý đâu =)
Diệp Hành lệch đầu sang hẳn một bên, vừa lúc nhìn thấy Đường Minh Hề đang khóc thầm.
Nhớ tới việc ngón tay của cậu bị nứt da có chút xíu thôi đã phải gọi bác sĩ gia đình đến, vậy thì tai nạn mà cậu gặp phải đêm nay đối với cậu mà nói có thể sánh ngang với trời sụp đất nứt.
Cũng may mà đội cứu viện tới rất nhanh, mấy chiếc thuyền cứu nạn chưa tới ba phút đã bao quanh hai người họ.
Ánh đèn pin chiếu thẳng xuống mặt biển, Đường Minh Hề giơ tay lên che mắt cho đỡ bị chói, cảm giác được eo của mình đang bị Diệp Hành bóp chặt, đẩy lên bên trên, Đường Minh Hề cũng vô cùng phối hợp, giơ tay về phía thuyền cứu nạn rồi leo lên.
Mặc dù đã đến nước này rồi nhưng cậu vẫn rất khôn nha, vẫn chưa quên hình tượng nhân vật của mình: không biết bơi.
Hừ, nếu như để nam chính phát hiện ra mình biết bơi, vậy thì sau này, khi bị hắn đẩy xuống biển, làm sao mà cậu có thể tìm được đường sống trong chỗ chết được? =)
Đường Minh Hề diễn rất tròn vai, quả thực là một “Đường Minh Hề” trong nguyên tác bước ra: tiểu thiếu gia kiều quý vừa may mắn thoát chết.
Đương nhiên, chỉ có một nửa là diễn, một nửa còn lại là cậu thực sự đã bị dọa cho sợ chết khiếp.
Dưới ánh đèn pin, cả người mỹ nhân trần trụi, bộ tây trang trên người dán chặt vào cơ thể hoàn mỹ không khuyết điểm của cậu, gương mặt xinh đẹp tràn ngập nét sợ hãi, tạo nên một cảm giác tái nhợt, yếu ớt, cần sự bảo vệ, che chở.
Sự sợ hãi trong mắt cậu vẫn chưa biến mất, từng vệt nước lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, làn mi cong khẽ run rẩy, trên đó còn lung linh vài giọt nước.
Eo của Đường Minh Hề rất nhỏ, áo somi bị lòi ra một ít, lộ ra một mảnh eo tinh tế, mảnh khảnh, dưới ánh trăng, làn da của cậu trắng đến mức phát sáng.
Mấy người họ đã sớm quen với dáng vẻ cao cao tại thượng của Đường nhị thiếu gia, bây giờ tự dưng lại nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của cậu, trông vô cùng đáng thương.
Nhất thời, tất cả mọi nhân viên an ninh trên du thuyền đều không hẹn mà cùng thẳng vào Đường Minh Hề, ngay cả tiếng hít thở cũng phải thả cho chậm lại.
Đường Minh Hề vừa gắng sức bỏ lên thuyền vừa chửi thầm trong lòng: Bị điên hết rồi đấy à! Không tới giúp tôi một tay với?
Thôi kệ đi, bản thiếu gia tự mình bò.
Một lát sau, mọi người trên thuyền mới bắt đầu phản ứng lại, vội vàng bế Đường Minh Hề từ dưới nước lên.
Đường Minh Hề vừa lên được thuyền đã ngay lập tức đẩy vị bảo an vừa đỡ mình lên, dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, khôi phục lại hình tượng Đường nhị thiếu gia kiêu căng khó chiều.
Diệp Hành cũng đã đi lên thuyền, hất hất tóc.
Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Đường Minh Hề đang ngồi ở góc con thuyền, cả người tỏa ra hơi thở “Muốn sống thì đừng có mà lại gần đây”.
Nhóm bảo an cầm khăn lông nhưng không dám tiến lên, đành phải nhờ vả hết vào Diệp Hành.
Bộ dáng của Đường Minh Hề lúc này vô cùng thích hợp với cụm từ “chật vật”, môi khẽ mấp máy, hốc mắt đỏ bừng, hai tay ôm đầu gối, gắt gao nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình.
Sợ hãi sao? Diệp Hành im lặng ngẫm nghĩ.
Trong lúc nhất thời, hai loại cảm xúc bắt đầu cấu xé nhau.
Một là sự sung sướng, vui vẻ vì đã phần nào trả thù thành công, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Đường Minh Hề, hắn rất vui vẻ, không thể phủ nhận rằng làm việc xấu thì ắt sẽ phải chịu báo ứng.
Nhưng một cảm xúc khác của hắn lại là khó chịu, là bực bội, hắn cảm thấy Đường Minh Hề không hợp với dáng vẻ đáng thương, yếu ớt như thế này.
Đặc biệt là khi nhìn thấy những ánh mắt của đám bảo an đặt trên người Đường Minh Hề, Diệp Hành cảm giác sự bực bội lại tăng thêm vài phần.
Hắn đứng dậy, đi về phía Đường Minh Hề, chiếc thuyền cứu nạn cũng vì sự di chuyển của hắn mà khẽ đong đưa.
Đường Minh Hề gặp phải kích thích, lập tức bắt lấy dây thừng trên thuyền, sợ chính mình lại một lần nữa rơi xuống nước.
Cậu quay mặt đi, dường như cậu đang muốn giấu giếm bản thân, không muốn để mấy bảo an chung quanh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Diệp Hành khẽ rũ mắt, cầm lấy chiếc khăn lông dê trong tay, nửa quỳ xuống trước mặt cậu.
Hốc mắt Đường Minh Hề đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào hắn.
Dưới cái nhìn đầy khiển trách của cậu, Diệp Hành lập tức cảm nhận được một sự ấm ức nào đó.
Lúc này hắn mới nhớ tới trách nhiệm của một người làm chồng.
Giờ mình nên an ủi anh ấy mấy câu, đúng không nhỉ?
Sau đó, người vợ yếu ớt, nhu nhược, không thể tự làm bất cứ việc gì này của hắn, hốc mắt lại đỏ hơn, cậu nhanh chóng quay mặt đi, vô cùng rối rắm mà mở miệng hỏi: “Lớp trang điểm của tôi trôi hết chưa? QvQ”
Diệp Hành: ……
Hóa ra, từ nãy tới giờ, anh ngồi đây ôm chân như bị tự kỷ là vì lo lắng vấn đề này?
“Cậu mau nhìn giúp tôi xem nào!!” Đường Minh Hề vội vàng đưa mặt mình qua phía Diệp Hành.
Hôm nay minh đã đánh cả phấn rồi thì kẻ cả mắt đó, mặc dù đàn ông đàn ang mà trang điểm thì hơi kỳ quái nhưng đêm nay là sinh nhật của mình cơ mà, sao phải xoắn!
Thôi chết rồi, lúc chiều chị stylist chưa nói với mình là bút kẻ mắt này có phải loại chống nước không QvQ
“Đây là lời đầu tiên mà anh muốn nói sau khi tìm được đường sống giữa chỗ chết sao?” Vẻ mặt của Diệp Hành lạnh tanh, nhìn chằm chằm vào cậu.
Đường Minh Hề nghi hoặc: “Vậy mà còn chưa đủ quan trọng à?”
Sau đó, cậu cúi thấp người, thì thầm với hắn: “Lúc nãy trời tối lắm, có lẽ là mấy người họ không nhìn rõ đâu. Mà nhìn hộ tôi đi, mực kẻ mắt này là loại chống nước đúng không? Nếu như lớp trang điểm của tôi mà bị trôi thì tôi thà rằng mình chết đuối dưới biển từ nãy còn hơn!”
Diệp Hành: ……
Hắn chỉ có thể câm nín, im lặng ngẫm nghĩ cách não bộ của Đường Minh Hề hoạt động, sau đó hắn thở dài một hơi, nói: “Không bị trôi.”
“Thật à?” Đường Minh Hề đương nhiên không tin.
“Không trôi thật.” Diệp Hành nhanh nhẹn trùm tấm khăn lông dê lên người Đường Minh Hề, bao bọc cả người của cậu lại.
Đường Minh Hề hiện tại đã trông đủ chật vật rồi, nếu mực kẻ mắt mà bị lem thành mắt gấu trúc, cậu nhất định sẽ không còn mặt mũi gì để tiếp tục sống nữa.
Nghe được lời bảo đảm của Diệp Hành, cậu nhẹ nhàng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tiện thể cũng nhớ lại một chút chuyện xấu hổ hồi nãy.
Âu mài gót! Hồi này. Ở dưới biển. Có phải hay không mình đã……
Cưỡng hôn nam chính?
Vẻ mặt Đường Minh Hề lạnh tanh, hai tay nắm chặt khăn lông trên người mình.
Mười đầu ngón chân bắt đầu im lặng cuộn tròn lại.
Cứu tôi với chời đấc ơi!!
Vừa rồi tôi đã làm gì vậy nè?
Lẽ nào khi một người đi đến bờ sinh tử, lá gan của người đó sẽ tự nhiên trở nên to đùng sao?
Cậu cũng chỉ muốn một chút dưỡng khí thôi mà.
Có khi nào nam chính sẽ cảm thấy mình đang bắt nạt hắn không? QvQ
Tui có thể giải thích mà.
Thật ra tui là trai thẳng đó TvT
Thẳng tăm tắp, thẳng như tháp Eiffel, thẳng hơn cả cái cột điện!
Đường Minh Hề quấn chặt khăn lông vào người, liếc mắt sang trộm mình Diệp Hành một cái.
Tốt lắm, Diệp Hành đang ngồi im ra vẻ trầm ngâm, nhìn là biết một chốc nữa hắn sẽ tìm mình tính sổ.
Không sao cả, chỉ cần Diệp Hành không đề cập tới, cậu vẫn có thể tiếp tục ra vẻ chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Còn nếu Diệp Hành lại ngu ngốc muốn nhắc đến, vậy thì mình sẽ giả chết không thừa nhận, nói nước biển tràn vào óc luôn rồi, tự dưng bị mất trí nhớ =)
Cậu rất thấu hiểu, chuyện này chắc chắn phải ép xuống, nếu không thì sẽ đánh rắn động cỏ, hai lên chuột nhắt trên du thuyền kia cũng khó để bắt lại.
Sau khi lên được du thuyền, Đường Minh Hề bỗng nhiên đứng yên bất động.
Diệp Hành nhìn cậu với ánh mắt đầy nghi hoặc, Đường Minh Hề đứng dựa vào lan can.
“Chân tôi đau.”
Diệp Hành cúi đầu, quả nhiên trọng tâm cả người Đường Minh Hề đang dồn vào hết chân bên trái.
Hắn đi đến bên cạnh Đường Minh Hề, nâng cánh tay lên, ý bảo Đường Minh Hề đặt tay lên tay hắn, hắn sẽ đỡ cậu đi.
Nhưng kết quả là hắn cứ giữ tư thế nâng tay đó mãi mà Đường Minh Hề vẫn không chịu nhúc nhích.
“Tôi đỡ anh.” Diệp Hành mở miệng nói.
“Không cần.”
Đường Minh Hề nghĩ thầm, chân tôi đau đến mức muốn đứt lìa luôn rồi nè, vậy mà còn định chỉ đỡ tôi thôi hả? Lẽ nào cậu không biết là nhảy lò cò bằng một chân cũng rất mệt?
Chó nam chính, mắt sinh ra chỉ để cho có (. _. )
Diệp Hành trầm mặc một hồi lâu, cố gắng hết sức để bắt được ý của Đường Minh Hề, mở miệng hỏi: “Anh muốn tôi cõng anh?”
Đường Minh Hề ngẩng đầu, tỏ vẻ kiêu căng, không nói gì hết.
Cũng không thèm nhúc nhích.
Hừ.
Diệp Hành lại trầm mặc một lúc, đổi sang cách thức khác, nhàn nhạt mở miệng: “Vậy thì, tôi có thể cõng anh không?”
Này cũng còn tạm chấp nhận được =)
Đường Minh Hề khẽ gật gật đầu, vẻ mặt cực kỳ kiêu căng, ra vẻ hạ mình mà ghé xuống lưng Diệp Hành.
Nếu không phải hồi này mình muốn đi tìm Diệp Hành thì sao mình có thể bị đẩy xuống nước được.
Cho nên, để nam chính làm mấy việc này là đúng!
Lúc Đường Minh Hề được bảo an hộ tống về đỉnh tầng của du thuyền, Đường Vân đã đi đi đi lại tại chỗ được mười mấy vòng rồi, như thể nếu giây tiếp theo vẫn chưa tìm được người, anh sẽ lập tức nhảy thẳng vào trong biển.
Cũng may mà Đường Minh Hề đã quay trở lại.
Cậu nhảy từ trên người Diệp Hành xuống, hơi chột dạ mà hô một tiếng: “Anh ơi……”
Thoáng chốc, hốc mắt Đường Vân đỏ bừng.
Từ lần Đường Minh Hề bị bắt cóc khi cậu còn nhỏ kia, Đường Vân chưa nhìn từng thấy bộ dáng chật vật đến mức này của em trai mình.
Tất cả các bác sĩ trên du thuyền đều được gọi đến đỉnh tầng.
Đường Minh Hề nhảy lò cò vào trong phòng tắm, nhanh nhẹn cở bỏ quần áo trên người xuống, sau đó tắm qua một lần bằng nước ấm, sau khi thay sang một bộ quần áo khô ráo khác, cả người nhẹ nhõm hẳn, cậu nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Thoải mái quá đi à TvT
Đây mới là cuộc sống mà mình nên có.
Đường Minh Hề nhốt mình trong phòng tắm rất lâu, ngắm kỹ từng tế bào nhỏ trên gương mặt mình qua tấm gương lớn.
Lớp trang điểm trên mặt đã được rửa sạch sẽ, trả lại cho cậu gương mặt yêu nghiệt như cũ, đuôi mắt hơi hơi rũ xuống, môi cũng chuyển từ trắng bệch sang màu hồng hồng của mọi người.
Rất tốt!
Đã hoàn toàn không thể nhìn thấy sự chật vật sau khi bị rơi xuống biển nữa rồi.
Đường Minh Hề vô cùng hài lòng với vẻ ngoài hiện tại của mình, thay quần áo nữa thôi là cậu có thể trực tiếp bay sang show trình diễn thời trang ở Berlin luôn.
Nếu mà để nói điều duy nhất cậu không hài lòng trên gương mặt của mình thì đó chính là vết xước nhỏ ở dưới môi.
Bị nam chính cắn.
Cũng không biết có phải bởi vì mình ở trong phòng tắm lâu quá hay không, Đường Minh Hề cảm thấy hai tai của mình đỏ hẳn lên rồi.
Không ngờ rằng nụ hôn đầu tiên của mình lại đến một cách chớp nhoáng và ngu ngốc như vậy.
Đường Minh Hề cúi đầu rửa mặt, cố gắng khiến cho lớp nhiệt trên mặt mình biến mất.
Dưới sự áp bách của Đường Vân, Đường Minh Hề đành phải chấp nhận làm một bài kiểm tra toàn thân, cuối cùng thì chỉ ra vết thương trên đùi phải của cậu là do một thứ gì đó rất sắc quẹt qua lúc cậu bị đẩy xuống biển.
Đường Vân cau mày, nhìn dáng vẻ của anh bây giờ, rất nhiều người sẽ lầm tưởng rằng chân của Đường Minh Hề là bị chặt đứt chứ không phải chỉ có một thương nhỏ này.
Đường Minh Hề lại làm nũng với Đường Vân mấy câu, cuối cùng cũng thành công dỗ được người anh trai kim chủ của mình. Lúc này cậu mới kể cho Đường Vân chuyện mình nghe lén được lúc lên boong tàu.
Đường Văn nghe xong, nhăn mày thật sâu.
Đường Minh Hề nói: “Tổng số lượng bảo an cho bữa tiệc sinh nhật của em là khoảng hơn 200 người, tất cả khách quý mà anh mới tới, anh đều đã điều tra rất kỹ càng, vậy mà kết quả là tối hôm nay vẫn có người thành công trà trộn vào, như vậy thì chỉ có một cách giải thích duy nhất: nội bộ có vấn đề.”
Đường Vân gật gù: “Tiểu Hề nói đúng lắm.”
Đường Minh Hề: “Em không gây thù kết oán với bất kỳ ai ở nhà mình cả, duy chỉ có tên Đường Vũ kia. Nhưng lúc em nghe hai người kia nói chuyện, hình như người mà họ nhắm tới không phải em.”
Đường Vân hỏi: “Thế đó là ai?”
Đường Minh Hề ngẫm nghĩ một lát, nói: “Có lẽ là Diệp Hành.”
Cậu vừa nói xong thì cuộc trò chuyện của họ bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa.
Đường Nặc đẩy cửa ra, thở rất gấp, hình như y vừa cố chạy nhanh nhất có thể, vẻ mặt vô cùng khẩn trương: “Em nghe nói anh hai xảy ra chuyện, hiện giờ anh thế nào rồi?”
Đường Vân tức giận quát: “Cậu mà tới muộn chút nữa thì có thể đi nhặt xác anh hai cậu luôn rồi đấy! Tới đúng lúc lắm, việc tuyển chọn bảo an trên thiên nga đen tôi đã giao toàn quyền cho cậu, giờ thì cậu hãy giải thích rõ ràng cho tôi nghe xem, tại sao vẫn có những kẻ không nên xuất hiện tồn tại trên du thuyền này!”
Đường Nặc nghe Đường Vân mắng, cả khuôn mặt trở nên tái nhợt: “Anh cả, chuyện này là vấn đề ở em, em nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
Đường Vân lạnh nhạt nói: “Là vấn đề ở cậu, hay tên hung thủ kia là do chính cậu đưa tới?”
Thân thể của Đường Nặc thoáng chốc cứng đờ, sau đó hai mắt của y ánh lên chút lệ quang:
“Anh cả, không phải đâu! Anh hai cũng là anh ruột của em cơ mà, sao em lại có ý định hại anh ấy chứ.”
Y tiến lên vài bước, đứng ở trước giường, sau đó vội vàng giải thích: “Anh nghĩ lại mà xem, kể cả em có muốn hại anh hai đi nữa thì tại sao em lại chọn thời gian và địa điểm là ở bữa tiệc sinh nhật của anh hai hôm nay chứ? Hơn nữa, anh cũng biết em là người phụ trách tuyển chọn bảo an, xảy ra chuyện này thì người đầu tiên anh hỏi tội chắc chắn sẽ là em, sao em có thể ngu dốt đến mức tự lấy đá đập vào chân mình được!”
Gương mặt của Đường Nặc thuộc dạng thanh tú, khi khóc lên trông rất đáng thương, vô tội.
Đường Vân cũng không phải thực sự muốn ép tội cho Đường Nặc, nhưng y vừa khóc cái thì lại cảm thấy phiền: “Tôi đã nói là cậu làm chưa? Khóc cái gì? Đàn ông đàn ang, khóc lóc như thế thì còn ra thể thống gì nữa?”
Đường Minh Hề – người mà hở tí lại nước mắt ngắn nước mắt dài trước mặt Đường Vân: ……
“Không phải Đường Nặc làm.” Diệp Hành vốn dĩ còn đang đứng im lặng bên cạnh bỗng dưng mở miệng nói.
Đường Minh Hề ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn, trong lòng khẽ cảm thán: Âu mài gót ~
Đây là bản live action cảnh anh hùng cứu mỹ nhân à?
Kích thích vậy chời.
Tự dưng trong đầu Đường Minh Hề lại hiện lên tác phẩm xuất sắc của thời đại, có công dụng tẩy não cực mạnh mà dì Vương đề cử cho mình – “Em dâu dâm đãng và anh rể”.
Không ngờ rằng Diệp Hành vậy mà lại thích kiểu người giống như Đường Nặc, khuôn mặt thanh tú, nhu nhược đáng thương.
Nhưng mà nếu đó là con gái thì có khi chính mình cũng rất khó để ngồi im được, kiểu gì cũng sẽ có suy nghĩ muốn bảo vệ.
Có thể hiểu được, có thể hiểu được.
Đường Vân hỏi: “Vậy thì cậu nói xem, chuyện này là do ai làm?”
Diệp Hành: “Cho tôi thời hạn là hai ngày, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
Đường Vân hừ lạnh một cái: “Tốt nhất là cậu nên nói được làm được.”
Đường Vân cảm thấy không hài lòng với việc làm đứng ra nói giúp Đường Nặc của Diệp Hành, dù sao thì Đường Minh Hề mới là vị hôn thê của hắn, vợ của mình vẫn còn đang nằm trên giường, chưa hoàn toàn tỉnh táo, còn hắn thì tốt rồi, lại còn giúp em dâu ra mặt nói chuyện cơ đấy.
Không thể hiểu nổi, chả ra thể thống gì cả.
Nhưng mà, chút chuyện nhỏ này rất nhanh liền qua.
Bộ dáng hiện tại của Đường Minh Hề không thích hợp để lên yến hội gặp người khác, bởi vậy tất cả những nhiệm vụ xã giao còn sót lại đổ hết lên người Đường Vân.
Trong phòng tức thì chỉ còn lại 3 người là Đường Minh Hề, Đường Nặc, Diệp Hành.
Lúc này, cả 3 người đều cảm thấy mình là bóng đèn.
Đường Minh Hề nghĩ: Hay là mình giả bộ buồn ngủ để hai người họ đi riêng với nhau nhỉ? Hai người cứ nói chuyện yêu đương gì gì đấy đi, cứ coi như tôi không tồn tại là được =)
Đường Nặc nghĩ: Đường Minh Hề và Diệp Hành là vợ chồng, ở chung 1 phòng thì không sao, nhưng mình mà ở lại đây thì hơi không ổn.
Diệp Hành nghĩ: Chuyện nhà họ Đường, một người ngoài như mình không nhúng ta vào được.
Ở trong bầu không khí trầm mặc quỷ dị như này, Đường Minh Hề xấu hổ đến mức da đầu tê rần rần.
Lúc này, cậu chỉ muốn cầm điện thoại lên xong nhắn tin bóc phốt hai người này với Vương Mẫn thôi!!
Cái chuyện này xứng đáng để được bóc phốt từ nay đến sáng mai!!
Bởi vậy mới nói, đàn ông gì gì đó sao có thể đáng tin tưởng bằng chị em tốt của mình được QvQ
Đường Nặc mở miệng nói: “À ừm, anh hai, nếu không có việc gì thì em đi trước đây.”
Đường Minh Hề nói: “Đợi đã.”
Má nó chứ.
Cậu không thể đi được!
Cậu đi rồi thì chỉ còn tôi với Diệp Hành ở trong phòng với nhau thôi đó!!
Vậy thì tôi sẽ xấu hổ chết cho coi QvQ!!
Đường Nặc nghiêng đầu nhìn cậu, Đường Minh Hề vắt hết óc để suy nghĩ, nhanh chóng bịa ra một lý do: “Hai người kia vẫn đang ở trên du thuyền, một mình em đi ra ngoài thì không an toàn đâu, để Diệp Hành đưa em về.”
Chời đấc oi, tui đúng là một tiểu thiên tài hiếm có khó tìm mà TvT!
Một lý do đã giải quyết được cả hai người, lại còn tạo điều kiện cho nam chính và bạch nguyệt quang của hắn ở chung với nhau, mà quan trọng hơn là còn có thể cho mình chút không gian yên tĩnh để suy nghĩ.
Quả nhiên, không hổ danh là Đường nhị thiếu gia tài mỹ song toàn =)
Đường Minh Hề đã mở lời, Đường Nặc không dám làm ngược lại.
Y lặng lẽ xem xét Diệp Hành, nhớ tới dáng vẻ lúc nãy đứng ra nói chuyện hộ mình của Diệp Hành, tim đập thình thịch thình thịch.
Y cứ tưởng rằng trong khoảng thời gian gần đây hai người họ rất ít khi chạm mặt nhau, người kia sẽ quên luôn mình là ai.
Vậy mà không ngờ rằng, hắn vẫn nhớ chén nước ân tình của nửa năm trước.
Cũng đúng thôi, người cầm quyền tương lai của nhà họ Diệp ở Vân Kinh, kiếp trước chỉ vì một chén nước của y mà có thể nhớ cả đời.
Giờ cũng chỉ mới mấy tháng trôi qua thôi, sao hắn có thể quên mình được.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng ngủ được khép lại.
Đường Nặc và Diệp Hành cùng nhau đi ra ngoài, Đường Nặc ôn nhu nói: “Cảm ơn cậu nhé, hôm nay nếu không có cậu nói giúp thì chắc chắn tôi sẽ bị anh cả mắng cho bán sống bán chết luôn.”
“Không có gì.”
“À đúng rồi, tôi nghe nói là cậu nhảy xuống cứu anh hai, không bị thương hay gì chứ?”
“Không.”
Đường Nặc nhìn Diệp Hành vài cái, cả người hắn ướt nhẹp, quần áo trên người cũng chưa kịp thay ra.
Tiết trời tháng 5 tuy rằng đã bắt đầu nóng bức hơn, nhưng nhiệt độ nước biển vào buổi tối còn thấp hơn nhiệt độ trong thành phố nhiều, gió biển thổi qua một cái đã thấy lạnh đến nỗi rùng mình rồi.
Đường Nặc nói: “Cậu đi thay quần áo trên người trước đi, nếu không thì sẽ bị cảm lạnh mất.”
Giọng điệu của y rất nhẹ nhàng, giọng nói được đè thấp xuống, nghe vô cùng thân thiết.
Đường Nặc dặn dò Diệp Hành một câu, sau đó cũng tự biết mình không thể nói thêm cái gì nữa.
Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác hay không, y cảm thấy suy nghĩ của Diệp Hành không đặt trên người mình, trông hắn đang vô cùng thất thần.
Không hiểu hắn đang nghĩ cái gì nữa.
Đường Minh Hề: ‘Có đó không?’
Vương Mẫn: ‘.’
Vương Mẫn gửi meme qua: ‘Công chúa điện hạ, thần đã đến rồi đây.jpg’
Diệp Hành vừa rời đi, Đường Minh Hề lập tức rút điện thoại ra, cắm sạc sau đó nằm xuống giường, tìm Vương Mẫn nói chuyện phiếm.
Thực ra ý định ban đầu của cậu là trực tiếp gọi điện cho cô, bảo cô đi đến đây, nhưng dù sao thì Vương Mẫn hiện giờ vẫn đang tham gia bữa tiệc trên du thuyền.
Hơn nữa, nghĩ đến bộ dáng chật vật của mình hiện tại, Đường Minh Hề lập tức thay đổi chủ ý.
Vẫn là nhắn tin tâm hự thì tốt hơn, với cả, cậu đang có một vấn đề muốn hỏi nhưng rất khó để mở miệng nói đây này!
Đường Minh Hề: ‘Hỏi cô chuyện này nhé.’
Vương Mẫn thoáng sửng sốt, vị đại tiểu thư Đường Minh Hề này từ khi nào mà học được cách bắt đầu một cuộc trò chuyện uyển chuyển như vậy?
Có vấn đề! Ngửi thấy mùi gì đó sai sai ngay.
Đường Minh Hề rối rắm cả nửa ngày, dẫn đến việc Vương Mẫn ở bên kia cũng không biết nên nhắn gì.
Qua vài phút đắn đo, cậu cẩn thận gõ chữ gửi cho cô: ‘Tui có một người bạn……’
Vương Mẫn: ‘…… Người bạn này của anh thực ra là anh đúng không?’
Đường Minh Hề: ‘.’
Đường Minh Hề: ‘Không phải! Sao có thể như vậy được? Cô nghi ngờ tui? =)’
Đường Minh Hề gửi meme: ‘Tôi có còn là tục tưng mà bạn yêu quý nhất nữa không.jpg’
Tốt lắm, 100% là Đường Minh Hề rồi.
Vương Mẫn: ‘Sao có thể chứ tục tưng của tui, tui sẽ mãi mãi, không bao giờ nghi ngờ công chúa điện hạ đâu. Ngài cứ nói tiếp đi, người bạn này của ngài gặp vấn đề gì sao? [icon rải hoa]’
Đường Minh Hề gửi một dãy dấu 3 chấm sang.
Biết rõ Vương Mẫn kiểu gì cũng sẽ nghi ngờ mình, nhưng cậu thực sự không có người nào khác để cùng thảo luận chuyện này.
Bởi vậy, cậu chỉ có căng da đầu lên mà nghiêm túc gõ chữ.
Đường Minh Hề: ‘Thì cái người bạn này của tui á, nó vô tình cưỡng hôn một người đàn ông……’
“A!” Vương Mẫn hét lên một tiếng.
Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều lập tức quay sang nhìn.
Vương Mẫn xấu hổ mà che miệng lại, vừa cười ngượng vừa lén lén chạy đến một góc phòng.
Đường Minh Hề giờ lại không biết nên nói tiếp như thế nào nữa.
Sau đó, cậu dứt khoát gọi điện cho Vương Mẫn luôn.
Cậu bỏ qua phần nội dung mang tính bạo lực, thêm thắt một chút những chi tiết nghệ thuật, kể lại ngắn gọn câu chuyện vừa nãy cho Vương Mẫn nghe.
Nghe xong, Vương Mẫn càng thêm chắc chắn: Người bạn kia chắc chắn là Đường Minh Hề =)
“Cô nói xem, cái người đàn ông bị cưỡng hôn kia có hiểu lầm không nhỉ?: Đường Minh Hề buồn bã nói.
“Sao lại thế được, bị cưỡng hôn là vinh hạnh của hắn ta đó! Thử hỏi trên thế giới này mấy ai được may mắn như thế?”
“Vậy hả? Tui không tin đâu.” Đường Minh Hề lẩm bẩm: “Hắn ta có lẽ đã bắt đầu nghi ngờ tui…… bạn của tui không phải thẳng nam rồi, sau đó hắn sẽ bày mưu tính kế để quấy rối cậu ấy chăng?”
“Vậy thì càng không thể nào!” Vương Mẫn mạnh mẽ phủ định: “Anh yên tâm đi, người bạn kia của anh sẽ không sao đâu! Dù sao thì dưới tình huống đó rất có thể chỉ là hiểu lầm thôi mà, cứ coi như chỉ đơn giản là hô hấp nhân tạo đi.”
“Ồ……” Đường Minh Hề lại tiếp tục suy ngẫm.
Vương Mẫn đang muốn nói tiếp thì nghe thấy Đường Minh Hề rụt rè nói: “Hô hấp nhân tạo…… có phải duỗi đầu lưỡi ra không?”
Vương Mẫn bỗng nhiên trầm mặc.
Sau một lúc lâu, cô mới run run rẩy rẩy mà mở miệng: “Là, là người bạn kia của anh duỗi, hay là…… cái tên đàn ông kia?”
Đường Minh Hề tạm dừng một chút, sau đó nói: “Có lẽ chỉ là ảo giác của tui thôi á.”
Vương Mẫn: Ồ, hóa ra là cái tên đàn ông kia duỗi đầu lưỡi ra à =)
“Mẫn Mẫn, con cầm dao làm gì? Muốn ăn hàu hả? Để cha giúp con.”
“Không ạ, sứ mệnh của con dao trong tay con, là sống chết cũng phải bảo vệ sự trong sạch của công chúa điện hạ!”
Đường Minh Hề nói xong cậu đó thì lập tức cảm thấy hối hận.
Bởi vì lúc đó ở dưới nước tình cảnh rất hỗn loạn, cậu cũng không tài nào nhớ nổi Diệp Hành có duỗi đầu lưỡi ra hay không nữa.
Có lẽ chỉ là ảo giác của mình thôi?
Hơn nữa, quan trọng nhất là lúc ấy chính mình mới là người tiến lên cạy miệng của người ta ra.
Nhỡ đâu Diệp Hành cũng chỉ là di chuyển lưỡi lên xuống trong miệng mình thôi hả sao?
A A A A, phiền chết mất!
Cậu chào tạm biệt Vương Mẫn rồi cúp điện thoại, lăn qua lộn lại trên giường mấy chục vòng liền.
Càng nghĩ càng thấy phiền, mà nguyên nhân khiến cậu bực mình không ai khác, chính là Diệp Hành!
Đường Minh Hề cầm một cái gối lên, hết đấm rồi lại đá nó, coi nó như Diệp Hành. Cái gối nhỏ đáng thương tự dưng trở thành đối tượng trút giận của nhị thiếu gia.
“Tức chết tôi rồi! Diệp Hành! Đều tại cậu hết đó!”
“Chó nam chính, cho nhau chút dưỡng khí thôi mà, duỗi đầu lưỡi ra làm gì giè!”
“Mà cả ngày hôm nay cũng chưa khen tôi được một câu nào, hai con mắt có thể đem đi quyên góp cho người cần chúng rồi đấy =)”
“Lần trước cậu dám đẩy tôi xuống biển trong giấc mơ của tôi, tôi còn chưa tính sổ với cậu vụ này đâu.”
“Chân của tôi bị thương đến mức đó rồi mà còn định không cõng tôi! Đồ khốn, đồ khốn, đồ khốn ——”
Đường Minh Hề lăn lăn trên giường thêm vài vòng nữa, cả chiếc giường vốn gọn gàng bị cậu quậy đến mức lộn xộn hết cả lên.
Lăn xong vòng cuối cùng, cậu nằm úp sấp cả người xuống, quay mặt sang, phóng tầm mắt về phía cửa phòng không biết đã mở ra từ bao giờ.
Diệp Hành đang cầm bộ quần áo mới trên tay, vẻ mặt lạnh tanh đứng ở ngoài cửa.
Đường Minh Hề: ……
Một bầu không khí xấu hổ lập tức bao trùm cả căn phòng.
Hai mắt Đường Minh Hề tối sầm, suýt chút nữa đã đưa ra quyết định rời khỏi thế giới xinh đẹp tuyệt vời này.
Tại vì sao mà mỗi lần cậu mắng chửi nam chính thì đều sẽ bị hắn nghe thấy?
Chó nam chính, đi đường kiểu gì mà không cả phát ra chút âm thành nào thế? =)
Cậu làm như không có chuyện gì xảy ra, ngồi dậy: “Cậu đi tiễn Đường Nặc cơ mà?”
Diệp Hành: “Tiễn xong rồi, quay về để thay quần áo.”
Ồ, biết rồi.
Vì để diễn tròn vai cặp vợ chồng thắm thiết tình cảm trước mặt người ngoài, Đường Minh Hề và Diệp Hành ở chung một gian phòng trên du thuyền.
Ngón tay của Đường Minh Hề nắm chặt lấy góc chăn, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Thế cậu đi thay đi.”
Diệp Hành đứng đó một lúc, sau đó đi vài bước tới cửa phòng tắm.
Lúc này, 12h đêm đã đến, bông pháo hoa mừng sinh nhật đầu tiên trong tối nay “bụp” một phát bay lên giữa bầu trời tối đen, sau đó nổ tung ngay trong màn đêm, ánh sáng từ pháo hoa soi rọi khắp cả một vùng biển.
Ngay sau đó, hai bông pháo hoa, ba bông pháo hoa, cứ 1 bông lại nối tiếp 1 bông, quả là “trăm hoa đua nở”.
Diệp Hành đặt tay lên chốt cửa phòng tắm, quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng vang lên, dường như đang dung hòa với tiếng pháo hoa: “Hôm nay anh đẹp lắm.”
Đường Minh Hề nghe vô cùng rõ ràng, nhớ tới mấy câu mắng chửi vừa nãy của mình liền đoán ngay câu nói này của Diệp Hành là để đáp lại câu mắng “cả ngày hôm nay cũng chưa khen tôi được một câu nào” của mình.
Cậu xấu hổ đến mức hai tai đỏ cả lên, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh, kiêu căng hỏi lại: “Lẽ nào hôm qua tôi chắc?”
“Hôm nay đẹp hơn ngày thường.”
Hắn nói tiếp: “Sinh nhật vui vẻ, Đường Minh Hề.”
Hừ, kể cả cậu có nói như vậy thì tôi cũng sẽ không tăng tiền tiêu vặt cho cậu đâu, nhóc con =)
Đường Minh Hề hừ lạnh một tiếng, không hiểu tại sao, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ một cách kỳ lạ.
Thôi được rồi, coi như mắt của cậu còn dùng được.
Sinh nhật của Đường Minh Hề trôi qua được khoảng gần 1 tuần, vụ bắt cóc trên du thuyền hôm đó đã có kết quả điều tra cuối cùng.
Sau khi bắt hai người kia tới cục cảnh sát để thẩm vấn, trực tiếp tìm hiểu mọi việc xảy ra sau đó liền chắc chắn được người đứng sau tất cả là ai. Quả nhiên là Đường Vũ.
Nhưng theo lời khai của Đường Vũ, mục tiêu ban đầu của gã không phải là Đường Minh Hề.
Bởi vì gã và Diệp Hành có tranh chấp với nhau hạng mục Thanh La Loan, cho nên đầu óc bị lợi nhuận làm cho mụ mị, không kịp suy nghĩ cẩn thận, muốn thuê hai người kia bắt cóc Diệp Hành ngay trong yến hội, đánh hắn một trận ra đòn rồi ném hắn xuống biển, mục đích cũng chỉ là muốn khiến cho Diệp Hành mất mặt trước mọi người.
Gã có chết cũng không dám tính toán đến chuyện lấy mạng của Diệp Hành.
Nhưng ai mà ngờ rằng hai tên kia không đáng tin chút nào, không những không nhận ra Đường Minh Hề mà lại còn bắt nhầm Đường Minh Hề, ném cậu xuống dưới biển.
Kết quả là chuyện này bị phanh phui, tất cả mọi chuyện Đường Minh Hề đều biết.
Mãi cho đến tận hơn 1 tháng sau, Đường Vũ bị cục công an Ninh Thành bắt về, lúc này Vương Mẫn mới biết chuyện.
Ngay ngày hôm đó cô đã hẹn Đường Minh Hề đi “thử vị” một tiệm bánh kém vừa mới mở.
Vừa chụp ảnh bánh vừa bắt đầu bóc phốt.
“Cái tên Đường Vũ này ý, lời ra từ mồm hắn chỉ nên tin vài câu thôi. Lúc còn yêu đương với tui thì lừa lên lừa xuống, hiện tại phải ngồi trong cục cảnh sát cũng là do hắn đáng đời. Tốt nhất là ngồi đó cả đời luôn đi!”
Vương Mẫn sợ hãi nói tiếp: “Cũng may là anh không xảy ra chuyện gì, nếu không thì tui nhất định sẽ không buông tha cho hắn đâu.”
Đường Minh Hề cầm cái thìa nhỏ, xắn một miếng bánh kem rồi đưa lên miệng.
Gần đầy Vương Mẫn vẫn đang trong thời kỳ giảm béo, cô order bánh kem lên cũng chỉ để chụp ảnh, chụp xong thì chần chừ mãi không ăn.
Đường Minh Hề thỉnh thoảng sẽ ăn một, hai miếng, nhưng cậu cũng không yêu thích đồ ngọt cho lắm.
Đang ăn thì bỗng nhiên Vương Mẫn hạ giọng hỏi: “Tiểu Hề này, chuyện lần trước anh kể với tui ý, người bạn kia của anh thế nào rồi?”
Đường Minh Hề chột dạ, dời ánh mắt sang chỗ khác, ho khan một tiếng: “Không thế nào cả, cô tò mò vậy làm gì chứ?”
Vương Mẫn cứng họng.
Từ sau sinh nhật của Đường Minh Hề, bởi vì trong lòng cậu cứ vấn vương chuyện này mãi nên ngày thường đều cố gắng tránh mặt Diệp Hành.
Đương nhiên, quan trọng hơn chính là, nhờ có tình huống rơi xuống biển ngày hôm đó, Đường Minh Hề mới nhận ra rằng bản thân chưa hoàn toàn thuần thục kỹ năng tự cứu bản thân khi bị rơi xuống biển!
Vì thế ngay ngày hôm sau, Đường Minh Hề quyết định đi đến bể bơi tư nhân kia, yêu cầu huấn luyện viên tăng thêm cường độ huấn luyện cho mình.
Nhưng bơi qua bơi lại trong bể bơi vẫn chưa đủ, còn phải học cả nhảy cầu nữa, và cả cách để tự cứu bản thân khi rơi xuống biển.
Cậu cố gắng hơn trước rất rất nhiều.
Đến mức mà mỗi lần nhìn thấy cậu, huấn luyện viên sẽ lại mở lịch lên, câu nói cửa miệng biến thành: “Thế vận hội Olympic sắp tới rồi ha……”
Hơn một tháng cố gắng rèn luyện, thành quả vô cùng rõ rệt.
Bụng của Đường Minh Hề đã bắt đầu xuất hiện những “mẩu sicula” xinh đẹp, hơn nữa cậu cũng đã có thể khắc phục nỗi sợ độ cao của mình, nhảy từ khoảng cách 10m xuống, mắt còn không cả thèm chớp lấy một cái.
Nhưng vách đá thấp nhất ở Thanh La Loan cũng phải cao tầm khoảng 30m cơ, Đường Minh Hề nhảy cầu ở khoảng 10m, hoàn toàn không đủ QvQ
“Haiz.” Đường Minh Hề sâu sắc thở dài trong lòng một tiếng.
Giờ cũng đã sang tháng 8 rồi, năm nay cuối cùng cũng sắp kết thúc, Diệp Hành sẽ phải sớm quay về Vân Kinh.
Thời gian còn lại của cậu không còn nhiều nữa.
“Ring ring ring ring……”
Tiếng chuông điện thoại của Vương Mẫn vang lên.
Cô nhìn thoáng qua, tắt điện thoại đi.
Tiếng chuông lại vang lên một lần nữa, có vẻ như người gọi đến sẽ không có ý định từ bỏ nếu cô không nghe.
Đường Minh Hề hơi hơi nhấc cằm: “Cô nghe đi.”
Vương Mẫn nhỏ giọng nói: “Tui ra ngoài xíu nha……”
Mười lăm phút sau, Vương Mẫn quay lại với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Đường Minh Hề hỏi cô làm sao vậy, lúc này Vương Mẫn mới mở miệng: “Hôm nay là thất tịch mà. Lần trước cha tui sắp xếp cho tui một người để đi xem mắt, hôm nay hắn ta gọi tới để mời tui tối đi ăn bữa cơm.”
Đã đến thất tịch rồi cơ à?
Đường Minh Hề hơi sửng sốt một lúc, quả thực cậu không để ý hôm nay là một ngày đặc biệt như vậy.
Nhưng kể cả có biết thì cũng chẳng tích sự gì, cũng có đi chơi lễ được đâu.
Chẳng lẽ lại đi cùng Diệp Hành?
Nam chính không ký đầu cậu xuống đất thì đã là từ bi lắm rồi =)
Buổi tối Vương Mẫn còn có một cuộc hẹn, Đường Minh Hề đành chào tạm biệt cô để ra về.
Vừa hay buổi chiều cũng không có việc gì, cậu lại chạy tới bể bơi huấn luyện tiếp.
Mãi đến lúc chạng vạng tối, khi bước chân ra khỏi bể bơi, Đường Minh Hề mới phát hiện ra không khí ngày lễ thất tịch quả thực rất nhộn nhịp.
Phố lớn ngõ nhỏ, nhìn đâu cũng thấy những cặp đôi thân mật đi chung với nhau.
Phía vỉa hè cũng có một dãy dài những người ngồi bán hoa, còn bán cả bóng bay phát sáng nữa.
Đường Minh Hề chưa từng yêu đương bao giờ, mới vừa đặt chân ra ngoài 1 lúc thôi đã bị thồn cho cả tấn cơm chó.
Nhiều người thấy cậu đẹp trai như vậy mà vẫn đang FA, rất muốn chạy tới xin wechat.
Nhưng mấy người họ lại không dám chạy lên, bởi vì cả người cậu, mỗi một cm đều tỏa ra khí chất “Tôi đây rất cao quý”, đừng có lại gần. Họ chỉ dám nhích một hai bước rồi lại lùi lại.
Người duy nhất dám chạy tới chỗ Đường Minh Hề là một cô gái xách trong tay một chiếc rổ lớn đựng những thứ đồ dùng để “tránh thai”.
Trong rổ có đủ tất cả các loại, 0.01, 0.02…… Cô gái kia giới thiệu mình là sinh viên đại học, đang đi làm thêm, muốn nhân ngày lễ này đi tuyên truyền một chút kiến thức về giáo dục giới tính.
Lá gan của cô rất lớn, còn dám nhét “ba con sói” vào trong túi áo của Đường Minh Hề.
Đường Minh Hề cũng nhận cho có lệ rồi chạy đi, bác tài xế đến đón cậu đã chờ ở ven đường lâu quá rồi.
Cậu không nghĩ ngợi gì nhiều, cứ để mặc “ba con sói” trong túi áo mình, quay đầu đi cái là quên luôn sự tồn tại của nó.
Đường Minh Hề trở về nhà, nằm dài ở trên giường, cảm thấy quá nhàm chán nên mở wechat lên lướt vòng bạn bè, lướt xong càng cảm thấy nhàm chán hơn.
Hết người này show ân ái lại đến người kia show ân ái, cậu nhìn mà thấy bực không chịu nổi.
Vì thế cậu quyết định nhân danh chính nghĩa, nhân danh công lý, bắt đầu đi rải những chiếc bình luận cao quý lãnh diễm của mình dưới mấy bài đăng của đám phú nhị đại kia:
XX Lâm thiếu: Có em ở bên, ngày nào cũng là 520.
Đường Minh Hề: Người nào mà thích cậu thì đều là 250* =)
*250: Đồ ngốc
XX Tả thiếu: Tất cả mùi vị của cuộc sống đều đang ở đây, cảm ơn vị “ngọt” mà em đã mang tới cho anh.
Đường Minh Hề: Thế cậu mang cho người ta vị “đắng cay chua” đi, cậu nghĩ rằng cả cuộc đời cậu đều là vị ngọt chắc, mơ đi ha =)
XX Dương thiếu: Em là món quà mà Thượng Đế ban tặng cho tôi, là sự cứu rỗi muộn màng của trời đất.
Đường Minh Hề: Xin chào, sự cứu rỗi không tới nơi mới là sự tôn trọng lớn nhất dành cho bên nữ kia.
XX Lưu tổng: Chưa gặp qua người nào khác, cả đời này chỉ gặp và em một mình em.
Đường Minh Hề: Thực ra thì “đây là người thứ 108 mà tôi đã gặp”.
Toàn lũ tra nam, ở đấy mà ra vẻ thâm tình.
Đừng làm phiền đến con gái nhà người ta được không? Một ngày, sáng trưa tối mỗi lúc một em, ai mà gặp phải mấy ông thì đúng là xui xẻo nhất của xui xẻo =)
Đường Minh Hề trút giận lên phần bình luận của đám tra nam kia xong, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Mở cuộc trò chuyện với Diệp Hành ra, tin nhắn cuối cùng là mấy lời “rắm cầu vồng” lần trước Diệp Hành gửi cho.
Đường Minh Hề gửi một cái lì xì 1000 tệ qua, sau đó tặng kèm một câu nói:
‘Hôm nay tôi vui, tăng tiền tiêu vặt cho cậu (. _.)’
Điện thoại của Diệp Hành khẽ rung một cái.
Hắn ngẩng đầu lên thì thấy là tin nhắn wechat, Đường Minh Hề gửi tới.
1000 tệ tiền tiêu vặt, và cả một tin nhắn kèm.
Lời mở đầu rất bình thường, nhưng tầm mắt của Diệp Hành lại dừng ở tin nhắn đó lâu rất lâu.
Hắn cầm điện thoại lên, đang chuẩn bị nhắn trả lời lại thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Người bước vào là Tiểu Chu – trợ lý phiên dịch của hắn, một cô gái thông minh, giỏi giang, làm việc cẩn thận.
“Diệp tổng, tất cả tư liệu cần thiết của hôm nay đều ở đây, nếu không còn việc gì thì tôi xin phép về trước?”
Diệp Hành nhìn đồng hồ, vừa mới đến giờ tan làm rồi, hành động xin về trước này không phù hợp với tính cách cuồng tăng ca của cô.
Trợ lý Chu dường như cũng nhìn hiểu ánh mắt của Diệp Hành, ngượng ngùng nói: “Diệp tổng, hôm nay là lễ thất tịch, tôi muốn tan làm sớm một chút để đi chơi với bạn trai.”
Diệp Hành hơi sửng sốt một chút: “Lễ thất tịch?”
“Đúng vậy.” Trợ lý Chu nghĩ thầm, không thể nào, mặc dù Diệp tổng vẫn còn trẻ, nhưng đâu đến mức ngay cả lễ thất tịch là ngày nào cũng không biết?!
Cũng may mà Diệp Hành không nói nhiều nữa, chỉ hơi sững sờ một chút sau đó mới mở miệng: “Vậy thì cô tan làm trước đi.”
Trợ lý Chu cười nói: “Cảm ơn Diệp tổng.”
Vừa đi ra đến cửa, Diệp Hành bỗng nhiên gọi cô lại: “Đợi đã.”
Trợ lý Chu vội vàng đứng lại, trái tim không nhịn được mà đập mạnh một cái, lo sợ rằng tư liệu mình làm xảy ra vấn đề gì đó.
Tuy Diệp Hành còn trẻ, nhưng lại ít khi thấy hắn cười, mọi người trong công ty đều rất run sợ bởi vì hắn rất cứng rắn và quyết đoán trong việc “thanh tẩy” nhân sự, đến mức mà không ai dám gây ra một lỗi dù cho rất rất nhỏ.
“Ngài còn chuyện gì muốn giao cho tôi sao?” Trợ lý Chu cực kỳ cẩn thận mở lời.
Ai mà ngờ rằng, Diệp Hành ra vẻ suy ngẫm mãi một lúc sau đó hỏi lại: “Bình thường thì cô sẽ làm gì vào ngày thất tịch?”
Nếu không phải Diệp Hành đã có hôn ước với nhị thiếu gia nhà họ Đường từ lâu, trợ lý Chu suýt chút nữa thì đã tưởng rằng vị Diệp tổng trẻ tuổi này có ý gì đó với mình!
Cô hơi hơi suy nghĩ, nói chút chuyện mà ai cũng làm: “Thì đến tối ăn cùng nhau một bữa cơm, xem phim, hoặc là gửi lì xì?”
Diệp Hành tựa như đã bắt được trọng điểm, hỏi lại: “Gửi lì xì?”
Trợ lý Chu: “Đúng vậy, sẽ gửi lì xì cho nhau.”
Hóa ra đây là ý của Đường Minh Hề……
Đường Minh Hề gửi lì xì cho Diệp Hành xong thì mơ mơ màng màng quay ra ngủ luôn, cậu bơi suốt từ trưa đến chiều muộn, quả thực rất là mệt.
Chờ đến khi cậu tỉnh lại, dưới tầng 1 đã ngập tràn mùi thơm nức mũi của đồ ăn, hấp dẫn đến mức bụng của cậu đã sôi sùng sục.
Sao hôm nay nam chính lại về nhà sớm thế nhỉ?
Đường Minh Hề duỗi eo, đi dép vào sau đó từng bước từng bước lê lết từ tầng 3 xuống tầng 1.
Thân hình của Diệp Hành xuất hiện trong phòng bếp, trên bàn đã lục tục xuất hiện những món ăn ngon lành và hấp dẫn.
Đường Minh Hề nhìn đến mức nuốt nước miếng.
Ai nha nha, tên nam chính này cũng biết suy nghĩ ghê ta.
Vừa mới gửi tiền tiêu vặt cho đã tự giác làm đồ ăn ngon cho mình, không tồi, tiến bộ hơn trước kia rất nhiều.
Đường Minh Hề rụt rè hỏi: “Sao hôm nay cậu về nhà sớm thế.”
Diệp Hành liếc cậu một cái, ý tứ từ ánh mắt của hắn là “Anh gọi tôi về sớm cơ mà?”.
Đường Minh Hề đương nhiên là không hiểu ý này, ánh mắt của cậu đang bận dán chặt vào mấy đĩa đồ ăn trên bàn rồi.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Hành thu dọn bát đĩa để đi rửa.
Đường Minh Hề nhìn dáng vẻ đảm đang, hiền hậu của hắn, không khỏi suy nghĩ.
Nếu mình xuyên tới đây sớm hơn một chút thì tốt, xuyên vào cái lúc mà nguyên chủ vẫn chưa làm nhục Diệp Hành, nói không chừng mối quan hệ của hai người sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều, nhỉ?
Như vậy thì mình cũng không cần phải làm một tên phản diện xấu xa.
Cậu cảm thấy tính cách của Diệp Hành cũng khá ổn, không thể làm bạn với hắn cũng cảm thấy hơi tiếc.
Nhưng nghĩ như vậy thì cũng chẳng có tác dụng gì, cứ phải thương tiếc cho số thời gian ngắn ngủi còn lại của bản thân trước đã =)
Đường Minh Hề ăn cơm xong thì nhấc chân đi lên tầng như ngày thường. Diệp Hành gọi cậu lại: “Đường Minh Hề.”
Bước chân của cậu khẽ dừng lại, nghe thấy đề nghị của Diệp Hành: “Anh có muốn xem phim không?”
Xem…… phim?
Mối quan hệ giữa hai người họ là mối quan hệ có thể ngồi với nhau và xem phim sao?
?
Đường Minh Hề câm nín, đang định trả lời lại một câu “Không xem” thì bỗng nhiên nhớ ra một chuyện……
—— hôm nay là lễ thất tịch.
Lời từ chối đang định nói ra thì không hiểu sao tự dưng bị chặn lại.
Diệp Hành thấy Đường Minh Hề không nói gì, ra vẻ vô cùng quen thuộc mà đổi một cách hỏi khác.
Lần này, giọng nói hắn trầm thắp hơn hẳn:
“Ý của tôi là, tôi có thể mời anh xem phim với tôi không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT