Nhìn xa, trông nó giống như một bàn tiệc đầy cao lương mỹ vị. Mỹ thực từng đĩa, từng đĩa sắp đầy cả bàn ăn dài bằng gỗ. Chồng chất lên nhau thành từng ngọn núi đồ ăn nhỏ. Thực tế lại gần mới thấy một đám hổ lốn màu đen tím hoặc xám xanh bốc mùi, có thứ còn đang không ngừng giãy dụa.
Cả bàn dài đầy ắp lại chỉ có độc một người nam nhân ngồi ở trung tâm dùng bữa. Thân thể càng xuống dưới càng phình to dị dạng nhét trong bộ quần áo thêu hoa chật chội. Gương mặt biến dạng với chi chít nốt đỏ trải khắp nửa mặt trái xuống đến cổ, ngực và lưng. Mái tóc đen dài dài hơn vai một chút khô cứng giống như bị đốt cháy. Đôi mắt sâu và một cái miệng hơi hé ra để lộ hàm răng nhọn hoắt dữ tợn. Khí thế quanh người y có một loại cảm giác áp đảo hết thảy, làm cho người ta thần phục.
Sở Linh hai tay dao dĩa bạc đầy đủ, hạ cổ tay. Trong con ngươi ngậm lấy ý cười, động tác cắt xẻ rồi nhai nuốt liên tiếp không ngừng.
Ăn đến khi chẳng còn gì trên đĩa, bàn tiệc trống rỗng. Không thể bỏ sót dù chỉ một mảnh vụn.
Nam nhân gương mặt đầy rẫy vết đỏ xấu xí vặn vẹo nuốt trọn miếng thịt bò nướng to gấp đôi mình trên đĩa. Ngầu nghiến đầy thoả mãn. Xong xuôi còn lộ ra cái lưỡi dài như rắn liếm mép, biểu hiện chưa đã thèm.
Vừa suy nghĩ một chút, dạ dày lại cảm thấy trống rỗng đến mức cồn cào. Sở Linh nhìn bát đĩa trống không còn lại trên bàn, ánh mắt sâu thẳm. Đưa tay bắt đầu nhai nuốt cả bát đĩa lẫn ly tách, thản nhiên như ăn một miếng bánh.
Hàm răng nhọn hoắt của y rải đầy vệt đỏ gớm ghiếc đáng sợ. Khiến người ngoài nhìn vào cũng phải kinh hoàng quay đầu đi.
Ngọn lửa trong lò sưởi phừng phừng cháy to lên, phát ra âm thanh ồm ồm tố cáo: "Chúa tể của ta! Lâu đài có kẻ ngoại lại xâm nhập."
Cánh cửa kẹt một tiếng, chậm rãi mở ra từ bên ngoài. Một bóng hình nhỏ xíu chật vật lê người chạy vào, thỉnh thoảng còn vấp ngã.
Nam hài khắp người có vô số vết bớt màu đen dữ tợn, tóc tai bù xù bẩn thỉu. Quần áo là một cái bao tải rách nát đục lỗ. Nhằm thẳng hướng bàn ăn mà đi tới, hẳn là nhờ mùi hương còn sót lại mà lần mò theo.
Cơ thể không có chỗ nào lành lặn, phủ đầy vết răng cắn. Đôi mắt kia mang theo mong mỏi nhìn cái bàn dài với bát đũa trống không của nam nhân lấp lánh rạo rực đầy ao ước. Lại nhìn đến ngoại hình khủng khiếp của chủ nhân bàn tiệc, hơi thở trở lên run rẩy.
Sở Linh nghiên cứu nó một vòng. Duỗi móng vuốt dài dằng dặc, tóm lấy một con chim nhỏ bay ngang qua cửa sổ. Chim nhỏ vỗ cánh thảm thiết chiếp lên một tiếng, đã bị móng vuốt nhọn hoắt xuyên thủng bụng.
Nam nhân dị dạng lê thân mình đồ sộ đi với tốc độ cực nhanh đến ngay trước mặt đứa nhỏ thì dừng lại. Chìa ra con chim nhỏ bị xiên trên vuốt nhọn, mời mọc bằng một ngữ khí cực kỳ khả nghi: "Trông ngươi có vẻ rất đói. Nếm thử đi nào."
Trông con chim nhỏ giãy dụa rồi ảm đạm dần mất đi sự sống trong mắt đứa trẻ tựa như một mớ hỗn độn dị dạng.
Trong lúc nhất thời bầu không khí càng tăng thêm áp lực kỳ quái.
Đứa trẻ chẳng nói chẳng rằng, cố sức giật lấy rồi nhét con chim nửa sống nửa chết vào miệng. Nhồi đến mức gương mặt nhỏ xấu xí phồng căng lên, tiếng hít thở nặng nề kiềm chế. Răng nanh thô bạo cắn xuống.
Máu tươi tanh nồng phun ra, lấp đầy khoang miệng.
Đứa trẻ thô lỗ nhai, giống như chẳng cảm nhận được mùi vị gì mà nuốt cả con chim nhỏ xuống bụng.
Sở Linh tốt bụng đưa qua một ly dài đựng đầy thứ nước trong suốt cũng chẳng biết từ đâu đến. Liền bị đối phương thô lỗ nhận lấy uống ực từng ngụm lớn.
Đứa trẻ vừa đặt ly xuống, cổ liền bị tóm lại, cố định bằng một cái còng sắt nối với dây xích dài nặng nề. Ngay cả chân tay cũng bị khoá vào. Tứ chi lạnh đến đóng băng, không thể cử động.
Sở Linh nhe ra hàm răng nhọn: "Như vậy, ngươi sẽ là món tráng miệng đặc biệt cho bữa sáng ngày mai của ta."
Đứa nhóc khua xích sắt loảng xoảng. Bị nhiệt độ của căn phòng hun đến mồ hôi chảy ròng ròng, thở gấp mấy hơi: "Cám ơn."
Nghe nó nói lời cảm ơn nghiêm trang như vậy, làm Sở Linh vừa ngạc nhiên vừa kỳ quái.
Nam nhân huýt sáo vui vẻ. Hai kẻ xấu xí sáp lại gần giữa một bàn tiệc quỷ quái trông đặc biệt kinh khủng. Sở Linh liếm vệt máu chảy ra trên lòng bàn tay vặn vẹo, nhe hàm rặng nhọn hoắt cắn một thứ gì đó dài màu đen giống như râu mực.
Sở Linh nhìn chằm chằm nhóc con cả người từ đầu đến chân đều viết hai chữ 'ngoan ngoãn', chép miệng vẫy vẫy tay: "Giữ gìn sức khoẻ cho đến khi bị ta ăn thịt nhé."
Một nguồn nhiệt nóng ran từ xích sắt trên cổ chạy dọc cổ họng. Xuống toàn thân thể rồi đi đến chỗ những vết thương rỉ máu. Kỳ quái tái tạo lại da thịt mới ở những phần thiếu sót.
Xích sắt căng ra, giống như tự động chuyển động, cưỡng ép lôi kéo đứa trẻ xuống tầng hầm dưới lòng đất.
_
Có một ngày, sự hỗn loạn đến từ những nguyên nhân không xác định được bắt đầu tràn lan khắp mọi nơi. Phá huỷ tất cả tuyếnthời gian và không gian cùng một lúc. Hủy diệt mọi sự tồn tại theo cách khắc nghiệt nhất. Vào phút cuối cùng của tận diệt vũ trụ, một người đã kéo lại những mảnh vỡ cuối cùng của hàng chục ngàn mảnh ghép trên thế giới để tạo ra một thế giới chủ duy nhất, tiếp đó phân tán thành vô vàn thế giới nhỏ hơn. Cũng trở thành Chủ Thần mới của hơn ba ngàn thế giới. Chủ Thần lại tao ra bảy đại diện mới hỗ trợ cai quản vũ trụ.
Được gọi như bảy vị Chưởng Quản, sức mạnh vô biên bao gồm: Kiêu Ngạo, Đố Kỵ, Tham Lam, Dâm Dục, Phẫn Nộ, Tham Ăn, Lười Biếng. Là những người nhận trách nhiệm điều hoà và bảo vệ sự tồn vong của các thế giới cũng như các sinh mệnh trong thế giới ấy.
Sở Linh, chưởng quản Tham Ăn. Hay còn được gọi là Ác Thực Thần. Dạ dày của y có thể nuốt chửng mọi sự tồn tại trên thế gian này.
_
Một ngàn năm trôi qua.
Bầu trời luôn lấp lánh những vì sao rực rỡ rải xuống nơi tàn tích tuyệt đẹp. Đáp lên mái của lâu đài cao sừng sững.
Phòng tiệc bày trong đại sảnh luôn tràn đầy ánh sáng.
Thiếu niên mặc một bộ âu phục đen lịch sự nhã nhặn bước xuống từ trên cầu thang. Một thân khí độ bất phàm, tướng mạo phiêu dật có chút không thực. Nở nụ cười rực rỡ lại nhu thuận tiến tới đặt đĩa trên khay xuống bàn, mở nắp thủy tinh ra.
Người nọ khẽ mở môi mỏng, thanh âm đều đều
: "Thực đơn của bữa trưa hôm nay gồm có canh bí ngô hầm xương sườn và xương tay. Thịt lưng nướng sốt tiêu đen ăn kèm bánh bao chiên. Ngón tay chiên trứng và bơ tỏi. Súp măng tây thịt cổ và nhãn cầu sốt chua ngọt thêm ớt."
Sở Linh, vẫn là một vẻ ngoài khủng khiếp như vạn năm về trước, áo bào hoa lệ thêu tay tinh xảo khoác hờ. Ngồi ngay ngắn trên ghế, rất có hứng thú nhấc lên đôi đũa gỗ trong tay
: "Vậy còn tráng miệng lần này? Là kem hay bánh ngọt vậy?"
: "Bánh ngọt vị dâu với sữa dừa." Thiếu niên đẩy đến một xe đựng khác từ phía sau.
Sở Linh đè tay xuống gắp thức ăn liên tục không nghỉ. Cứ qua vài phút sẽ lại chìa bát không cho người đứng cạnh, mê mang nghiêng đầu
: "Cho ta xin thêm bát cơm."
Tiếp đố khuôn mặt mặt hờ hững không chút lưu tình nhét miếng bánh vào miệng cắn xuống, cảm nhận hương vị thơm ngọt lan ra trên đầu lươi.
Y duỗi tay lấy cốc nhấp một ngụm trà chanh, đầy thoả mãn cảm thán một tiếng
: "Ngon đến muốn chết."
Quả nhiên năm đó giữ lại mạng cho đứa nhóc kia không hề sai lầm. Hiện tại đầu bếp này của y bất cứ thứ gì vào tay cũng có thể chế biến một cách thuần thục, ngon lành.
Đột ngột, trước bàn tiệc đột ngột hiện ra một bảng sáng. Trên màn hình trước tiên hiện ra pháo hoa đủ mọi màu sắc lộng lẫy.
Sau đó là một thanh âm trong suốt truyền tới: "Em trai cưng. Lâu lắm không gặp ~"
Thiếu niên mặc âu phục nhanh chóng cúi đầu hành lễ. Sở Linh tạm thời ngừng thưởng thức, con ngươi thâm thúy híp lại: "Anh trai."
: "Có việc?"
: "Không có việc không thể gọi qua hỏi thăm em chắc?" Cái bóng đen mờ trên màn hình hơi cúi thấp đầu, khịt mũi, giọng nói ảm đạm âm thầm oán trách: "Được rồi. Đúng thật là bên dưới có bạo loạn. Tốt hơn hết là em tự mình xem đi."
Dứt lời, khung cảnh trên màn hình cũng chuyển sang một quảng trường lớn đứng chật kín người đang giơ bảng cùng băng đô biểu tình. Luôn miệng gào khóc, la hét đòi công bằng.
Sở Linh đưa tay vuốt vuốt mi tâm: "Đáng thương thay. Nhưng mà bọn chúng là gì thế?"
Giọng nói ở đầu dây bên kia mang theo cảm giác vô tội cùng ủy khuất: "Tra nam á."
Sở Linh: "..." Thật xin lỗi, quấy rầy rồi.
Y kinh ngạc đến mức ăn hết một bát cơm. Đưa bát cho thiếu niên xong thì nháy nháy mắt, qua loa lấy lệ nói: "Tra nam mà cũng biểu tình đòi công bằng? Gần đây nhân loại nhàn rỗi quá sinh nông nổi à?"
: "Thì tra nam mà, không biết xấu hổ. Bên trên cũng đã xem qua, xác thực những tên này gây hoạ không ít, nhưng trừng phạt lại quá nhẫn tâm. Nhân quả không cân bằng nên mới giao việc xuống." Đầu dây bên kia trưng ra nụ cười thương mại.
Sở Linh ngáp một cái, xiên một khối bánh ngọt nuốt xuống: "Vậy là muốn chúng ta giúp bọn chúng sửa chữa lại nhân sinh?"
: "Không có chúng ta đâu, một mình em đi làm thôi."
Tiếng lửa lách tách thiêu đốt bên tai, ánh mắt của Sở Linh phá lệ đáng sợ. Y vuốt ve vành đĩa sứ, nham hiểm mà thấp giọng mở miệng: "Ồ?"
Ngữ điệu của nam nhân trở lên cực kỳ mềm mỏng: "Dạo này anh phải đi khảo sát tình hình tuyến thời gian ở mấy thế giới lớn mà. Em trai yêu quý, làm hộ cả phần của anh với! Bên hành tinh anh vừa chiếm được có nhiều nguyên liệu mới lạ lắm luôn, đều chuyển hết sang cho em được không?"
Thanh âm kia ôn hoà ấm áp, lại nhắc đến thức ăn làm biểu cảm trên gương mặt Sở Linh cũng dần dịu đi. Y vét sạch đĩa bánh cuối cùng liền gật đầu. Bảng sáng vừa vụt tắt thì đứng dậy đi lên lầu, thiếu niên mặc âu phục đi theo sát phía sau.
: "Chuẩn bị thật nhiều lương thực dự trữ cùng dụng cụ nấu ăn đi. Chuyến này có lẽ dài lắm." Sở Linh thấp giọng phân phó người theo sau.
Thiếu niên đối với việc này hình như rất quen, rất nhanh đã đi sang các phòng khác an bài thỏa đáng tất cả mọi thứ rồi trở về. Đốm lửa trong lò sưởi thấy hai người trong nhà chuẩn bị đi xa thì lách tách rên rỉ: "Chúa tể, tên nhóc! Chúc ngài lên đường bình an."
Trong đại sảnh, dưới ánh mắt nóng như lửa của Sở Linh, khoảng không như có ý thức bị rạch ra một vết lớn. Mở rộng như một cánh cổng, nuốt cả hai bóng hình trong đại sảnh vào bên trong.
_
Lời tác giả: Âm thầm ăn cả thế giới phúc hắc thụ x Nấu cả thế giới trà xanh công
Mọi người đọc truyện vui vẻ, đừng KY nhé. Tranh thủ ném vote vào mặt mị nữa ~
Moah moah ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT