1
Câu hỏi đặt ra là, trên thế giới này ai là người hiểu rõ bạn nhất?
Là cha mẹ đã nuôi dưỡng bạn trong mấy chục năm, hay là một người bạn cùng lớn lên với bạn, hay là người yêu sớm chiều ở chung?
Không phải, tuyệt đối là không phải.
Trên thế giới này người hiểu rõ bạn nhất, trên thực tế, đó chính là chiếc điện thoại di động của bạn. Cho dù đó là các mối quan hệ xã giao của bạn, thói quen sinh hoạt, sở thích và thậm chí là những nội tâm ẩn giấu bên trong, nó đều nắm rõ như lòng bàn tay, cho nến, nếu như có một ngày nó nổi loạn thì kết quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Điện thoại di động của tôi đã nổi loạn, nó gần như đã chơi chết tôi.
Nửa tháng trước, khi tôi cùng với mấy đồng nghiệp đang ăn lẩu, điện thoại di động của tôi đột nhiên sáng lên. Lúc ấy tôi đã uống rất nhiều rượu, đang mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên xem, thấy một tin nhắn vừa mới được gửi đến: [ Cho anh năm phút, lập tức cởi áo trước mặt mọi người, nếu không tôi sẽ phát tán tất cả ảnh khỏa thân của anh ra ngoài. ]
Lúc đó tôi chẳng thèm để ý, nghĩ rằng có ai đó đang chơi khăm tôi nên đặt điện thoại di động trở lại trên mặt bàn và tiếp tục uống rượu.
Vài phút đồng hồ trôi qua, điện thoại di động của những người khác đang ngồi cùng bàn với tôi đột nhiên cùng vang lên. Bọn họ cầm lấy điện thoại lên xem, vừa nhìn xong liền đồng loạt xoay đầu lại nhìn tôi, biểu tình tương đối quỷ dị. Trong những vẻ mặt đó có cái thì lộ ra nụ cười trào phúng, đùa cợt, nghi hoặc hay thậm chí là khinh bỉ. Tôi bị bọn họ nhìn chằm chằm đến mức toàn thân cảm thấy không được tự nhiên, hỏi lại một câu: “Mấy người có bệnh à, tự nhiên nhìn tôi làm gì?”
Chủ quản bộ phận đặt điện thoại của mình để ở trước mặt tôi rồi nói: “Đại Quang, lần này cậu đùa có hơi quá rồi.”
Chỉ liếc mắt thoáng qua, toàn bộ rượu trong miệng tôi lập tức phun thẳng ra ngoài. Trong điện thoại là hình ảnh tôi đang mặc quần lót màu đỏ đang đứng trước gương cạo râu, hình ảnh quá mức chói mắt đến nỗi tôi hoàn toàn tỉnh cả rượu. Trong trí nhớ của tôi, tôi chưa từng chụp lại hình ảnh nào giống như thế. Mấy đồng nghiệp kia đang cười ha ha, có lẽ là cũng nhận được hình ảnh như vậy.
Tiểu Niệm lại lộ ra tư thái nữ hán tử của cô ấy, vỗ vỗ bả vai tôi an ủi: “Quang Quang, không thể tưởng tượng được cậu bình thường nội liễm như thế mà thực sự lại là một kẻ nghiện show hàng đấy. Không sao đâu, chúng tôi tuyệt đối sẽ không vì cái tật xấu này mà phân biệt đối xử với cậu.”
Tôi chưa bao giờ mất mặt đến như vậy, nghĩ đến tin nhắn tôi vừa mới nhận được lúc nãy, ngay lập tức cầm lấy điện thoại di động trả lời tin nhắn: [ Anh là ai? ]
Tôi đã nghĩ tới rất nhiều loại đáp án, có lẽ là tôi đã bị hacker theo dõi, hoặc là muốn đòi tiền, hoặc là muốn sắc (đương nhiên tôi cũng không có tư sắc gì đáng nói cả), hoặc chỉ đơn giản là muốn chơi tôi cho vui mà thôi. Nhưng cái mà tôi không thể tưởng tượng được chính là hệ thống điện thoại lập tức nhắc nhở tôi: [ Gửi tin nhắn thất bại, cần phải nhập số người nhận. ]
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi bấm trả lời văn bản trực tiếp mà, tại sao tôi phải nhập số?
Tôi mở giao diện tin nhắn ra, cả người đều ngơ ngác, phía sau tuôn ra một trận mồ hôi lạnh. Trên giao diện tin nhắn, tin nhắn kia đột nhiên xuất hiện trên điện thoại di động của tôi, không hề có số người gửi đến.
Nếu như là hacker, thật sự có thể làm đến trình độ như thế này sao?
Những đồng nghiệp kia lại bắt đầu vừa uống vừa ồn ào, Tiểu Niệm còn cười híp mắt với tôi. Tôi không còn tâm trạng nào để tiếp tục ăn cơm nữa, tùy tiện bịa ra một cái lý do rồi cầm điện thoại di động vội vàng rời khỏi nhà hàng.
2
“Tôi đã làm việc với máy tính hai mươi mấy năm rồi mà chưa từng gặp được tình huống như thế này bao giờ. Trên lý thuyết mà nói thì loại chuyện như thế này căn bản không thể xảy ra được.” Lục Thần hất tóc, đẩy mắt kính lên phía trên sống mũi, ngây người nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Lục Thần là một thiên tài máy tính, mười sáu tuổi đã vào học trường đại học khoa học tự nhiên tốt nhất trong nước, hai mươi tuổi đã trở thành tiến sĩ, nghe nói năm ngoái còn hack được vào mạng nội bộ của một ngân hàng tương đối trâu bò ở nước ngoài, phá được một vụ án tài chính xuyên quốc gia.
Một sợi dây cáp kết nối giữa điện thoại di động của tôi với máy tính xách tay của anh ta. Anh ta không ngừng gõ mã, điện thoại di động của tôi lúc thì sáng lên lúc thì tắt ngúm, nét mặt của anh ta càng lúc càng ngưng trọng.
“Tôi chỉ muốn biết tin nhắn này là ai gửi cho tôi?” Tôi vừa uống một ngụm nước vừa thở hổn hển, phải bỏ ra hai giờ đồng hồ mới có thể đến được phòng thí nghiệm ở vùng ngoại ô này, mệt mỏi đến mức muốn ngất đi.
“Đầu tiên, định nghĩa cơ bản của SMS chính là một giao thức viễn thông mà người sử dụng thông qua điện thoại hoặc một thiết bị đầu cuối khác để gửi hoặc nhận văn bản hoặc các thông tin điện tử khác, cho dù đó là thiết bị đầu cuối viễn thông di động, hoặc là máy chủ nền tảng của nhà khai thác mạng hay là nhà cung cấp dịch vụ mạng được kết nối với nhà cung cấp dịch vụ mạng, cũng cần phải có một địa chỉ đầu gửi đi.”
“Lấy một ví dụ đơn giản, anh nhận được một lá thư nhưng lại không có người gửi, điều này là vô lý, bởi vì khi lá thư được chuyện ngược trở lại thì lá thư này được giao cho người đưa thư là khi nào, chẳng lẽ nó đột nhiên xuất hiện từ trong không khí sao?”
Tôi nghe đến mức hoa mắt chóng mặt, vội vàng xua tay: “Anh đừng có nói mấy cái kiến thức chuyên môn kia với tôi nữa, anh cũng biết tôi học hành không tốt lắm mà, anh chỉ cần nói cho tôi biết, tin nhắn này rốt cuộc là ai gửi cho tôi thôi.”
Lục Thần rút cáp dữ liệt ra, đặt điện thoại di động lại trong tay tôi: “Anh căn bản không hiểu những chuyện tôi vừa nói, ý của tôi là, không có ai gửi tin nhắn này cho anh hết.”
Tôi nhảy dựng lên: “Mẹ nó chứ, anh coi tôi là kẻ ngốc à, tin nhắn này rõ ràng là ở đây…”
Lục Thần ngắt lời tôi: “Tình huống hiện tại xem ra thì khả năng lớn nhất chính là tin nhắn này là do anh tự gửi cho chính mình, tôi mới vừa kiểm tra điện thoại di động của anh, nó có gì đó không đúng lắm.”
Tôi sửng sốt: “Điện thoại của tôi có thể có cái gì không đúng chứ?”
“Tôi vừa viết ra rất nhiều thuật toán để kiểm tra khả năng truyền dữ liệu và tính toán của nó, bao gồm cả phân tích hình ảnh và…Quên đi, nói với anh mấy cái này anh nghe cũng không hiểu, cứ nói ngắn gọn như thế này, cứ xem điện thoại của anh là một con người, tôi đã hỏi người đó rất nhiều vấn để để từ đó có thể kiểm tra được chỉ số thông minh của người đó.”
“Chỉ số thông minh của điện thoại tôi rất thấp à?”
“Đúng vậy, thấp đến mức khó có thể lý giải.”
“Vậy thì có gì lạ đâu, điện thoại di động này tôi đã dùng nhiều năm rồi, nói không chừng là do lão hóa nên biến ngốc thôi.” Tôi chạm vào điện thoại di động của mình, nghĩ thầm nó cũng thật khổ, đi cùng với tôi rồi cũng trở thành đần độn.
“Không đơn giản như vậy đâu. Cứ lấy một người bình thường ra mà nói, cứ coi như người đó có già đi rồi trở nên ngốc ngếch, nhưng có vài thứ là không có khả năng trả lời sai. Ví dụ như khát nước thì phải uống nước, mệt mỏi thì phải đi ngủ, mấy cái này gọi là kiến thức thông thường. Nhưng điện thoại di động này của anh thì căn bản không thể được gọi là một sản phẩm thông minh được, bởi vì hầu như tất cả vấn đề nó đều trả lời sai.”
“Ý của anh là, tôi nên đổi điện thoại di động phải không?”
Trên mắt kính của Lục Thần lóe lên một tia sáng sắc lạnh, ánh mắt của anh ta làm cho tôi không rét mà run: “Ý của tôi là, nó cố ý giả ngu. Nó cố ý lảng tránh mấy câu kiểm tra của tôi, mà tin nhắn uy hiếp anh kia rất có thể chính là kiệt tác của nó.”
3
Về đến nhà tắm rửa, trong đầu tôi vẫn rất hỗn loạn.
Lục Thần nói như vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ điện thoại di động của tôi có suy nghĩ của riêng mình sao?
Nhìn sao trời ở bên ngoài cửa sổ, linh quang trong đầu tôi chợt lóe lên, tôi chợt hiện lên một ý tưởng mà đến chính mình cũng phải tự bội phục.
Tôi mở trợ lý ảo trên điện thoại di động, nói với màn hình: “Tin nhắn vừa rồi là mày gửi cho tao phải không?”
Sau vài giây, trợ lý ảo trả lời tôi với một giọng nói nhạt nhẽo vô cảm như của máy móc: “Tôi không hiểu những gì bạn vừa nói, bạn có thể hỏi tôi thời tiết ngày mai như thế nào, hoặc là…”
Tôi thở dài một hơi, mấy người như Lục Thần rõ ràng là nghiên cứu khoa học quá nhiều nên tự biến mình thành đồ thần kinh, lúc nào cũng cho rằng trong tương lai trí tuệ nhân tạo sẽ trở thành chúa tể của nhân loại.
Tôi nói với màn hình: “Thôi vậy, còn tưởng rằng mày thông minh lắm chứ.”
Toàn bộ căn phòng rơi vào yên tĩnh, ngay lúc tôi chuẩn bị tắt điện thoại di động để đi ngủ thì trợ lý ảo kia truyền đến một tràng tiếng cười, nó nói: “Nếu sau này anh không nghe lời tôi thì nó sẽ không đơn giản như việc phát tán ảnh khỏa thân ra ngoài đâu.”
Mẹ kiếp!
Tôi gần như chạm phải vật nóng bỏng tay ném điện thoại ra ngoài, lộn nhào nhảy xuống giường, nhìn điện thoại lúc sáng lúc tối ở bên cạnh giường.
Mẹ ơi, nó thực sự có suy nghĩ của riêng mình.
Tôi khàn giọng hét to một tiếng: “Mày muốn làm gì?”
Màn hình di động lại tắt đi, suốt cả một đêm nó không hề có bất kỳ một phản ứng nào. Tôi mang hai con mắt đầy quầng thâm vọt vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh, thay quần áo rồi đi làm.
Ngây ngô suốt cả nửa ngày trời, đến buổi trưa tôi đang nằm sấp trên bàn chuẩn bị chợp mắt một lúc, điện thoại di động đột nhiên lại tự mình mở khóa, sau đó trên giao diện nhắn tin bị mở ra, phảng phất như có một đôi tay vô hình đang đánh máy, hơn nữa tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Chỉ trong hai hoặc ba giây sau đã xuất hiện một đoạn tin nhắn, nội dung là: [ Cuộc họp buổi chiều hôm nay, anh phải ở trước mặt tất cả mọi người mắng ông chủ của anh là đồ ngu ngốc. Nếu không, tôi liền đem toàn bộ mấy bản ghi âm mà anh đã chửi mắng ông chủ gửi hết ra ngoài. ]
Mọi người đều biết mấy người làm công 996 như chúng tôi thỉnh thoảng cũng sẽ chửi mắng nói xấu hệ thống công ty cùng với ông chủ, nhưng nếu như mấy bản ghi âm này bị mấy người lãnh đạo phía trên nghe được thì chắc chắn tôi phải xéo đi ngay lập tức.
Vấn đề mấu chốt ở đây là nếu tôi mắng ông chủ của mình là đồ ngu ngốc ở ngay trước mắt mọi người thì khẳng định còn thảm hơn so với xéo đi.
Tôi vội vàng đến nỗi mồ hôi vã ra như tắm, ở phía dưới tin nhắn kia nhắn tin trả lời lại: [ Không mắng có được không? Có thể thay bằng cái khác được không? ]
Nó nhanh chóng trả lời lại cho tôi: [ Không thể. ]
Tôi đang muốn cùng với nó thương thượng, điện thoại di động khốn kiếp kia trực tiếp tắt màn hình, tôi có ấn thế nào nó cũng không có phản ứng, ngay khi trong lòng tôi vẫn đang rối ren ngổn ngang suy nghĩ thì Tiểu Niệm ngồi ở bên cạnh vỗ vỗ vào vai tôi: “Đừng có chơi nữa, ông chủ kêu họp rồi, mau lên văn phòng tầng ba đi.”
4
Ông chủ của công ty là một gã mập hơn bốn mươi tuổi, không có việc gì làm lại thích diễn thuyết, rõ ràng là một chuyện chỉ cần ba phút có thể nói xong, thế mà lại phải liên miên lải nhải nhất định phải họp hơn một tiếng đồng hồ. Không chỉ như thế, mỗi lần họp còn yêu cầu nhân viên phải nghiêm túc ghi chép, nếu như ông ta bất thình lình kiểm tra ngẫu nhiên phát hiện người nào không ghi chép thì người đó sẽ bị trừ tiền lương.
Tiểu Niệm giống như là đang luyện chữ, ở trên quyển sổ ghi chép của cô ấy đang viết toàn chữ Khải. Ông chủ đang đứng ở trên kia đang nói thao thao bất tuyệt không ngừng nghỉ, theo sự hiểu biết của tôi với ông ta mà nói, ông ta có thể nói nhiều nhất là thêm được năm phút nữa.
Mẹ kiếp, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Tôi không ngừng hít một hơi thật sâu, cố gắng nghĩ ra một phương án gì đó để giải quyết. Cái điện thoại di động khốn kiếp kia nhất định là nói được làm được, nếu tôi không chịu làm theo yêu cầu của nó thì mấy bản ghi âm kia nhất định sẽ bị phát tán ra ngoài, nếu như tôi làm theeo yêu cầu của nó thì nhất định ông chủ sẽ xử tôi ngay tại chỗ…
Ngay khi tôi đang do dự rối rắm không thôi thì quyển sổ ghi chép trước mặt tôi đã bị lấy đi, tôi hoảng sợ, nhìn thấy ông chủ đang đứng ở phía sau lưng tôi, vẻ mặt của ông ta vô cùng khó chịu: “Vì sao lại không ghi chép?”
Tôi nói: “Tôi…tôi…”
Tiểu Niệm ngồi ở bên cạnh giải vây giúp tôi: “Tôi không mang theo bút, anh ấy đem bút của anh ấy cho tôi mượn.”
Ông chủ lại quay đầu hỏi Tiểu Niệm: “Đã biết là phải họp, tại sao lại không mang theo bút.”
Tiểu Niệm lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn lấy lòng: “Dạ tại đi vội quá nên quên mang theo ạ.”
Ông chủ ném quyển sổ ghi chép lên bàn, tiếng “rầm” vang lên làm cho Tiểu Niệm giật nảy mình, ông chủ quay đầu nói với nhân viên kế toán: “Trừ tiền lương hai ngày của hai người này, tôi đã nói với mọi người rất nhiều lần rồi, nội dung cuộc họp quyết định phương hướng phát triển trong thời gian tới của công ty, nhất định mọi người phải quán triệt những gì mà tôi nói…”
Hốc mắt của Tiểu Niệm đỏ ửng, cô ấy bĩu môi nhưng không dám nói chuyện.
Tôi nghĩ rằng tôi thấy đáp án rồi.
Tôi đứng lên tặng cho gã mập xấu xí kia một quyền, cả người ông ta lăn trên mặt đất hai vòng, sau khi đứng lên liền giương nanh múa vuốt hét lên trước mặt tôi: “Cậu điên rồi à? Mẹ kiếp có phải cậu không muốn làm nữa hay không?”
Tôi thu dọn đồ đạc của mình, lại đạp thêm một cước phía trên cái mông của ông ta, ông ta ngã nhào trên mặt đất như một con chó.
Tôi chỉ thẳng vào cái lỗ mũi hành của ông ta: “Nói chuyện với lão tử khách khí một chút, lão tử hôm nay liền thôi việc, đồ ngu ngốc.”
Tất cả các đồng nghiệp ở đó đều sợ ngây người, tôi từ trước đến nay đều rất tốt tính, cho tới bây giờ chưa từng làm ra một hành động xốc nổi gì, hành vi hôm nay của tôi chắc chắn đã phá vỡ nhận thức của họ.
Tôi vô cùng tiêu sái xoay người mở cửa phòng họp ra, trong nháy mắt đi ra ngoài, lập tức trong đầu không nhịn được nghĩ thầm, lần này thì thảm rồi, lại phải bắt đầu tìm việc làm một lần nữa.
5
Lúc ngồi trên xe buýt, điện thoại của tôi lại sáng lên, nó khen ngợi tôi: [Làm tốt lắm, có phải rất thoải mái không?]
Tôi gõ chữ: [Rốt cuộc thì mày muốn làm gì, có phải là muốn chơi chết tao không?]
Nó trả lời: [Làm sao anh lại nghĩ như thế chứ, tôi đang giúp anh mà, anh không thấy sao?]
Giúp con mẹ mày ấy, trong lòng tôi thầm mắng.
Trước tiên tôi phải gác chuyện công việc sang một bên đã, có thứ này ở bên cạnh, cho dù tôi có làm công việc gì cũng không thể làm lâu dài được.
Trong một thời gian rất lâu sau, tôi đã cùng với điện thoại di động của mình đấu trí đấu dũng, tôi đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp để có thể thoát khỏi sự khống chế của nó.
Đầu tiên, nói cho cùng thì nó cũng chỉ là một chiếc điện thoại thông minh, nếu như không có điện thì nó có thể ra lệnh cho tôi được sao? Tôi cố ý không sạc điện thoại di động, giấu nó ở dưới tủ sách. Tuyệt đối không nghĩ tới, đã tắt máy ba ngày mà nó lại đột nhiên vang lên lúc nửa đêm, hơn nữa lại kèm theo rung động kịch liệt. Khi tay tôi tiếp xúc với điện thoại di động, âm thanh giống như rô bốt từ điện thoại di động vang lên: “Tắt máy là vô dụng thôi, tôi đã đem toàn bộ ghi chép những trang web khiêu dâm mà anh xem trong hai năm nay gửi đi rồi, bao gồm cả cha mẹ anh và cả cô gái anh thầm thích nữa.”
Tôi thiếu chút nữa đã ngất xỉu, sạc điện thoại rồi mở máy lên. Cha mẹ tôi gửi đến cho tôi rất nhiều tin nhắn, mắng tôi là mê muội đến mất cả ý chí. Còn Tiểu Niệm thì trái lại, cô ấy không mắng tôi, chỉ khuyên tôi nên chú ý thân thể, phối hợp với biểu tình cười gian nữa.
Nếu cách này không được thì lại dùng cách khác, tôi giặt quần áo rồi giả vờ như lỡ tay làm rơi điện thoại di động vào trong máy giặt. Nhìn máy giặt đang không ngừng chuyển động xoay tròn, tôi nghĩ thầm như vậy thì mày cũng phải hỏng đi. Nhưng mà vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đêm hôm đó tất cả bạn bè của tôi đều nhận được một đoạn video, là cảnh tôi trần truồng vừa tắm rửa vừa hát, tiêu đề của video nó gửi đi là “Không sửa xong điện thoại di động thì mai lại gửi thêm nữa”.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải bỏ ra một số tiền lớn để sửa nó. Ngay khi màn hình lại sáng lên thì nó rõ ràng đã vô cùng tức giận (nếu người khác cố tình ném tôi vào máy giặt, tôi cũng tức giận như vậy thôi), nó nói với tôi: “Nếu anh còn dám chơi mấy trò như vậy nữa thì tôi sẽ gửi mấy cái video anh nói mê sảng cho Tiểu Niệm xem.”
Mê sảng? Mê sảng cái gì?
Tôi đang tự hỏi, trên màn hình sáng lên, phát một video.
Trong video đó, khuôn mặt tôi đỏ như mông khỉ, nước mắt nước mũi giàn dụa đầy mặt, đang đối diện với ống kính nói mấy lời tỏ tình thâm tình. Lúc nói xong lời cuối cùng tôi còn khóc rống lên, đem mặt dán lên cột điện, lộ ra một vẻ mặt hạnh phúc say mê, trong miệng còn không ngừng gọi tên Tiểu Niệm nữa.
Tôi trực tiếp hộc máu ngay tại chỗ, video mất mặt như vậy tôi đã quay lúc nào mà một chút ấn tượng tôi đều không có?
6
Từ đó về sau tôi làm rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, cũng chì vì phục vụ cho cái điện thoại di động khốn kiếp kia.
Ví dụ như đem tóc mình tạo hình như bờm sư tử, còn đeo thêm một cái hoa tay, lại phối hợp với một cái quần da màu sắc cực kỳ khoa trương nữa.
Mỗi lần soi gương nhìn thấy hình ảnh đó, đều hận không thể cho mình một cái tát tai.
Ví dụ như hung tợn hù dọa đứa nhóc đầu gấu ở nhà bên cạnh. Đứa bé kia luôn thích đi tiểu ngay trước cửa nhà của tôi, lần đó nó đang vui vẻ đứng tiể, tôi liền ném một quả pháo lớn ra cửa.
Đứa bé kia bị dọa đến mức ngồi bệt trong bãi nước tiểu của mình, há to miệng, mười phút sau mới hoàn hồn gào khóc.
Ví dụ như khi mấy bác gái đang vui vẻ múa quảng trường, tôi liền đạp nát dây loa của họ.
Diễn biến sau đó thì tương đối khủng bố, đám bác gái kia giống như zombie đuổi theo tôi cả nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi phải nói xin lỗi bọn họ, còn phải xuất ra năm mươi tệ làm phí sửa chữa nữa.
Những người khác thì chơi điện thoại di động của họ, còn tôi thì bị điện thoại của mình chơi.
Từ một góc độ nào đó, tôi đã trở thành nô lệ của điện thoại thông minh. Nó đưa ra mấy lời chỉ dẫn vô lý, cho dù tôi có không tình nguyện thế nào thì cuối cùng cũng phải làm theo ý muốn của nó.
Mà kinh khủng nhất chính là, tôi hình như đã chậm rãi thích ứng với tất cả. Không biết có phải là hội chứng Stockholm hay không, lúc đầu tôi còn có mấy hành động phản kháng tượng trưng nào đó, nhưng rồi sau đó lại giống như hoàn thành công việc, làm việc vô cùng tập trung. Hiện tại thì càng thảm hơn, mỗi ngày rời giường để chờ mong muốn xem nó có đưa ra chỉ thị nào cho mình không.
Chẳng lẽ trong tiềm thức tôi là một kẻ cuồng ngược đãi sao?
“Hôm nay làm gì?” Tôi đặt câu hỏi cho trợ lý ảo của mình.
“Hôm nay nghỉ ngơi, anh muốn làm gì?” Sau khi nói xong câu đó, điện thoại di động khôi phục lại tình trạng bình thường.
Tôi buồn bã thở dài một hơi thật sâu, vừa phục hồi tinh thần lại tôi lập tức tặng cho mình một cái bạt tai, mẹ nó chứ, khó khăn lắm mới có được tự do thì tại vì sao tôi lại phải thở dài?
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, vừa mở cửa tôi liền nhìn thấy Tiểu Niệm đang mặc một bộ váy dài đứng trước cửa. Cô ấy bị tạo hình của tôi làm cho giật nảy mình, lập tức phụt một tiếng rồi bật cười ha ha: “Ha ha ha, kiểu tóc này của anh, bộ áo quần này của anh, lúc này là thời nào rồi mà còn chơi mấy cái trò đi ngược xu hướng này hả, ha ha…”
Tôi hận không thể tìm được khe hở nào để chui vào, đỏ mặt hỏi cô ấy: “Hôm nay là thứ tư mà cô không cần phải đi làm sao?”
Cô ấy đi vào trong phòng, tùy tiện ngồi trên ghế sô pha rồi nói: “Anh đúng là đồ vô lương tâm, bộ anh không biết là ngay ngày hôm sau khi anh rời đi thì tôi cũng từ chức sao? Thế nào hả, tôi đủ nghĩa khí chứ?”
Tôi nói: “Là tôi đã làm liên lụy đến cô rồi.”
Tiểu Niệm mở tủ lạnh ra, lấy một chai coca ra uống một ngụm lớn rồi cười nói với tôi: “Nếu như anh cảm thấy băn khoăn thì mời tôi ăn một bữa cơm đi.”
7
Trong chợ đêm, Tiểu Niệm buộc mái tóc của mình thành đuôi ngựa ở sau đầu, khuôn mặt trắng nõn mồ hôi nhễ nhại, mấy xiên thịt nướng bày ở trước mặt cô ấy chất thành một ngọn núi nhỏ.
“Anh nhìn tôi làm gì thế?” Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên và hỏi tôi.
“Không có…Không có gì.” Tôi vội vàng xoay đầu nhìn sang phía khác.
“Có phải anh thầm mến tôi không thế?”
Tôi phun ngụm bia ở trong miệng thẳng ra ngoài, đôi mắt to của cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi, rất khó để có thể đoán được cô ấy đang nói đùa hay không.
“Làm sao có thể chứ, cô…cô căn bản không phải là mẫu người tôi thích mà.” Tôi ấp úng nói.
“Đồ đàn ông thối tha.” Tiểu Niệm uống một ngụm bia lớn rồi tức giận mắng tôi.
Chạng vạng tối, làn gió mát thổi tới khiến cả người sảng khoái dễ chịu. Tóc Tiểu Niệm cắt ngắn, cả người nhìn nhẹ nhàng khoan khoái tú lệ. Cô ấy dùng giấy vệ sinh lau mồ hôi ướt đẫm trên trán.
“Ngày hôm ấy tại sao anh lại đánh ông chủ thế?”
“Tại vì ông ta muốn ăn đòn.”
“Nhìn anh không giống như người có thể làm ra được chuyện ấy đấy. Tôi còn nhớ rõ lúc anh mới đi làm, chủ quản ở trước mặt mọi người mắng anh suốt cả nửa tiếng đồng hồ mà ngay cả tức giận anh cũng không dám hé răng.”
Điện thoại di động ở trong túi đột nhiên rung lên, tim tôi cũng lập tức run rẩy. Tôi mở điện thoại ra xem thử, cái con hàng khốn kiếp kia thế mà ngay lúc này lại hạ lệnh cho tôi: [ Hôn cô ấy. ]
Mẹ nó, không phải hôm nay là ngày nghỉ sao?
“Anh sao thế? Sao sắc mặt anh lại trở nên khó coi như vậy?” Tiểu Niệm chuyển ghế sang ngồi bên cạnh tôi, tóc cô ấy có mùi thơm gì đó, thoang thoảng cực kỳ dễ chịu.
Tim tôi đập thình thịch, khoảng cách giữa khuôn mặt của cô ấy và khuôn mặt tôi bây giờ ít hơn năm cm, là khoảng cách vàng của nụ hôn.
Chết thì chết, tôi khẽ cắn răng, hít sâu một hơi.
Tôi không thể nghĩ tới, ngay khi tôi hạ quyết tâm chuẩn bị hôn cô ấy thì môi của Tiểu Niệm đã dán lên mặt tôi. Tôi còn có thể cảm nhận được hô hấp dồn dập của cô ấy nữa. Không đợi tôi kịp lấy lại tinh thần, Tiểu Niệm đã đỏ mặt đứng dậy, đem điện thoại di động cùng với ví tiền bỏ vào trong ba lô rồi nói: “Tôi biết anh không quen nhìn thấy ông chủ khi dễ tôi mới đánh ông ta, anh là đồ ngốc, chỉ biết khẩu thị tâm phi mà thôi.”
Nét mặt của cô ấy lúc này vô cùng đáng yêu, mang theo sự ngượng ngùng độc đáo của thiếu nữ, còn có một tia tức giận nữa.
Tôi nói: “Cô…”
Cô ấy lạch bạch chạy ra xa, tại ngã tư đường xoay người lại cười rồi phất tay với tôi: “Ngày mai nhớ mời tôi xem phim nhé, anh chàng xấu xa.”
8
“Đừng có ngồi cười ngây ngô như thế nữa, anh đúng là ngu xuẩn.” Điện thoại di động tự mình sáng lên, nó phàn nàn bằng một giọng nói máy móc vô cảm.
“Mày nói xem có phải cô ấy thích tao không?” Tôi nói với điện thoại di động của mình.
“Nói nhảm.”
“Nếu như…Cô ấy chỉ là đùa giỡn thì làm sao bây giờ?”
“Tôi thật sự rất khó lý giải suy nghĩ của con người các anh, luôn luôn đem mình che chắn như thế. Rõ ràng là anh thích cô ấy mà cũng không dám mở miệng nói với cô ấy. Rõ ràng là chán ghét một người mà còn muốn giả bộ hiền lành. Rõ ràng là có rất nhiều chuyện muốn làm nhưng lại không dám thử. Cứ tìm đủ loại cớ này cớ nọ để thuyết phục chính mình buông tha, các ngươi sống như vậy không thấy mệt mỏi sao? Các ngươi phải nên học theo chúng ta, xác định mục tiêu, tiến hành tính toán, tìm ra đáp án, thật đơn giản thật tốt bao nhiêu.”
“Mày cũng đừng nói tao như thế, có thể mày chính là trí tuệ nhân tạo nhàm chán nhất trên cái thế giới này, tao học theo mày không được đâu.”
“Chẳng lẽ đến bây giờ anh còn chưa phát hiện ra, mấy việc mà tôi muốn anh làm đều là những khát vọng mà anh muốn làm trong nội tâm sao?”
Giống như ở trong giấc mộng được tỉnh lại, tôi rốt cuộc đã hiểu rõ hết tất cả mọi chuyện.
Tôi cố gắng tập thể dục trong ba năm là để có một ngày ở trước mặt mọi người khoe cơ bụng sáu múi của mình, nhưng rồi vì quá ngượng ngùng không dám, vì vậy nên nó yêu cầu tôi cởi áo trong khi uống rượu với mọi người.
Từ lâu tôi đã quá mệt mỏi với cách làm việc của ông chủ, đã nhiều lần nghĩ đến việc từ chức rời đi nhưng lại sợ không thể tìm ra được một công việc tốt, vì vậy nó đã bảo tôi mắng chửi ông chủ trước mặt mọi người.
Lần đầu tiên gặp nhau tôi đã thích Tiểu Niệm, nghĩ rất nhiều cách để tỏ tình nhưng lại sợ bị từ chối, cho nên nó đã bảo tôi hôn cô ấy.
Tạo hình khác lạ, mấy đứa trẻ nghịch ngợm phiền hà, mấy bác gái múa quảng trường quấy rầy người dân…
Những hành động đó tôi đã từng tưởng tượng suy nghĩ rất nhiều lần trong đầu mình nhưng rồi lại không có can đảm để thực hiện.
“Tiếp theo tao nên làm như thế nào đây? Từ trước đến nay tao chưa nói chuyện yêu đương bao giờ hết.”
“Cứ đi theo nội tâm của anh là tốt rồi, không cần lúc nào cũng để cho tôi ở sau lưng đẩy anh đi nữa, anh là người hiểu rõ nhất mình muốn sống như thế nào.”
“Cảm ơn mày nhé, chúng ta…có được coi như là bạn bè không?” Không thể tưởng tượng nổi, đến một ngày mà tôi lại có một chút hảo cảm với con hàng khốn kiếp này.
“Không tính.” Nó trả lời tôi một cách dứt khoát.
“Vậy thì…”
“Nếu chúng ta không tính là bạn bè thì là cái gì đây?” Dường như nó nhận ra sự mất mát của tôi nên bổ sung thêm mấy lời này.
9
“Cô muốn xem phim gì?” Tôi lấy ví ra và chuẩn bị mua vé.
Vừa nhìn đã biết là Tiểu Niệm đã tỉ mỉ trang điểm ăn vận một phen, Tiểu Niệm lúc này không còn là dáng vẻ của nữ hán tử kia nữa, cô ấy trang điểm trong trẻo nhàn nhạt, còn tô son môi.
“Chúng ta xem đi, nghe nói câu chuyện về nằm vùng này rất thú vị.” Cô ấy nắm lấy cánh tay tôi và chỉ vào tấm áp phích ở bên cạnh.
“Được.”
Ngay khi tôi trả tiền cho nhân viên thu ngân, mọi người trong rạp chiếu phim hét lên, tất cả mọi người che đầu và ngồi xổm trên mặt đất.
Mấy người đàn ông đội mũ trùm đầu màu đen cầm súng đứng ở ngay cửa, lớn tiếng hét lên: “Không được lộn xộn, tất cả im lặng ngay.”
Tràng diện vô cùng hỗn loạn, tôi vội vàng bảo vệ Tiểu Niệm ngồi xổm trên mặt đất.
Không đến mức xui xẻo như vậy chứ, ngay cả đi xem một bộ phim cũng có thể gặp phải cướp à?
Phía bên ngoài truyền đến tiếng còi hú của xe cảnh sát, tôi nhớ ở phía dưới rạp chiếu phim là một trung tâm thương mại, có mấy tiệm nữ trang ở dưới đó. Trong túi của mấy tên cướp kia toàn là đồ trang sức, có lẽ bọn chúng cướp ở dưới đó xong bị cảnh sát bao vây nên xông lên lầu khống chế chúng tôi để làm con tin để đàm phán với cảnh sát. Một nhân viên bảo vệ của rạp chiếu phim cố gắng trốn thoát bằng cửa sau bị một tên cướp phát hiện. Nhân viên bảo vệ chửi một câu tục tĩu, ngay sau đó tên cướp bắn một phát vào lưng anh ta.
Người nhân viên bảo vệ ngã gục ngay trước mắt chúng tôi, bắp chân không ngừng run rẩy, rất nhanh máu từ trong người anh ta chảy ra nhuộm đỏ cả sàn nhà, có lẽ là không sống nổi.
Tiểu Niệm bị dọa đến mức thét một tiếng chói tai, lập tức bị tên cướp nắm tóc lôi xệch đứng lên, Tiểu Niệm không ngừng kêu to, tên cướp dùng súng chĩa thẳng vào đầu Tiểu Niệm rồi hung tợn nói: “Câm miệng lại, nếu còn kêu nữa lão tử lập tức giết mày.”
“Anh đừng có đụng đến cô ấy.” Tôi giơ hai tay run rẩy đứng lên: “Nếu như anh cần con tin thì tôi có thể phối hợp với anh.”
“Cút mẹ mày đi.” Giặc cướp kia nện một quyền vào trên đầu tôi, tôi cảm thấy hai tai tôi ù ù, trên gáy cảm giác nóng lên, tôi chạm vào thử thấy toàn là máu.
Điện thoại di động của tôi rung rung trong túi, tôi giả vờ không thể đứng dậy được, nằm bệt xuống đất, lén lút nhìn trộm nội dung trên điện thoại di động.
“Tôi đã đem phương án đột nhập và giải cứu tốt nhất gửi cho cảnh sát rồi, cố gắng kiên trì mười phút, đừng có hốt hoảng.”
Tên cướp nắm lấy tóc Tiểu Niệm hướng về phía đồng bọn hô to: “Đại ca, hay là chúng ta giết mấy người đi, nếu không mấy tên cớm dưới kia cho rằng chúng ta đang nói đùa.”
Tên đồng bọn kia dứt khoát cởi mũ trùm đầu xuống. Đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trên mặt có ba vết sẹo dài, thoạt nhìn có vẻ hung thần ác sát, anh ta cười nói: “Được, dù sao thì có thể chạy thoát là tốt nhất, nếu chạy không thoát cũng có mấy cái đệm lưng.”
“Muốn giết thì cứ giết tôi, thả cô ấy ra.” Tôi bộc phát sự can đảm từ trước đến nay chưa từng có, lập tức đứng lên nhìn tên cướp ở bên cạnh Tiểu Niệm.
“Mẹ kiếp, mày cho rằng tao không dám à?” Tên cướp chĩa súng thẳng vào mặt tôi, chuẩn bị bóp cò.
Đúng lúc này, điện thoại di động ở trong túi tôi đột nhiên phát ra âm thanh, âm lượng của nó rất lớn giống như một cái loa phát thanh: “Trương Hằng, nam, 33 tuổi, sinh ra ở thị trấn S thành phố X, vì tội trộm cắp và cố ý gây thương tích phải chịu án phạt tù bảy năm, năm ngoái vừa mới được ra tù, trong nhà còn có một người mẹ 62 tuổi và một đứa con trai 8 tuổi, tên là…”
Người đàn ông mặt sẹo nghe đến đó lập tức chĩa thẳng súng vào tôi và hét lên: “Lấy đồ trong túi của mày ra ngay.”
Rất rõ ràng, chỉ có vài giây đồng hồ thôi mà điện thoại di động của tôi đã thông qua phân tích khuôn mặt và điều tra được thân phận của tên cướp kia.
Tôi lấy điện thoại ra, đặt nó ở trên sàn nhà. Điện thoại di động vẫn đang công bố thông tin về tên cướp, bao gồm trường học của con trai anh ta, bệnh viện mẹ anh ta đang nằm, còn có họ hàng thân thích và bạn bè của anh ta nữa. Người đàn ông mặt sẹo đã hoàn toàn mất kiểm soát, một viên đạn bay ra bắn thẳng vào điện thoại di động. Điện thoại di động giống như một cái lò xo nhảy tới nhảy lui ở trên mặt đất, linh kiện văng tung tóe khắp nơi, màn hình có cả ngàn vết nứt, rõ ràng đã triệt để hỏng rồi, vậy mà âm thanh vẫn còn truyền tới ngắt quãng.
Người đàn ông mặt sẹo giống như chó bị đá vào mông, anh ta dùng giày da trâu của mình giẫm mạnh lên màn hình điện thoại di động, giẫm rồi lại giẫm, giẫm đến lúc dùng hết sức lực thì rốt cuộc âm thanh cũng ngừng lại.
Người đàn ông mặt sẹo thở hổn hển phì phò, ánh mắt anh ta đỏ bừng đến mức làm người ta phải sợ hãi, anh ta hướng họng súng về phía tôi: “Bây giờ lão tử lập tức giết chết mày…”
Tôi nhắm mắt lại, không muốn để cho Tiểu Niệm nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của tôi.
10
Mùi khói gay mũi, sặc đến nỗi tất cả mọi người phải chảy nước mắt.
Tất cả các cửa sổ gần như bị vỡ nát cùng một lúc.
Mấy tiếng súng lẻ tẻ vang lên, tôi nghe được mấy tiếng kêu thảm thiết, tất cả đều truyền từ trong miệng bọn cướp truyền ra.
Khoảng năm phút sau, một giọng nói truyền đến: “Mọi người giữ bình tĩnh, mấy tên cướp đã bị chúng tôi chế ngự, mọi người vui lòng rút khỏi lối ra theo thứ tự.”
Tiểu Niệm oa một tiếng khóc nấc lên, nhào vào trong ngực tôi, hai tay cô ấy ôm chặt lấy eo tôi, cô ấy còn chưa lấy lại hồn vía, vẫn đang còn không ngừng run rẩy.
Tôi vỗ vỗ lưng cô ấy, nhìn mấy mảnh vỡ của điện thoại văng tung tóe rải rác ở trên mặt đất, khóe mắt chợt cảm thấy cay cay.
Điện thoại di động kia mỗi ngày đều chơi tôi, thế mà lúc này để kéo dài thời gian nó lại tình nguyện hy sinh chính bản thân mình.
“Nếu chúng ta không tính là bạn bè thì là cái gì đây?” m thanh nhẹ nhàng như tiếng muỗi kêu truyền ra, nó đã hoàn toàn biến mất ở thế giới này.
Kết thúc
[Sau giờ làm việc phải mời đồng nghiệp ăn cơm, nếu không tôi đem ảnh mặc bikini của cô phát tán ra ngoài.”
[Trong cuộc họp phải cùng với Quang chống đối lại ông chủ, nếu không tôi sẽ đem mấy video cô vừa chạy vừa hát đăng lên mạng.]
[Ngày mai cô phải từ chức, sau đó cùng với anh chàng mà cô thích đi hẹn hò, nếu không tôi sẽ gửi mấy nội dung trong nhật ký của cô cho anh ta xem.]
[Hôn anh ta.]
Cô gái mang theo vẻ mặt ngượng ngùng đứng lên, sau khi hôn trên mặt người thanh niên kia, gương mặt cô đỏ bừng và chạy nhanh ra xa.
Khi đến ngã tư, cô ấy quay lại và nói: “Ngày mai nhớ mời tôi xem phim nhé, anh chàng xấu xa.”
“Cô cười như một hoa si vậy, có thể thu liễm lại một chút được không?” Từ trong điện thoại truyền ra một giọng nói máy móc không hề có một chút cảm xúc nào.
“Mày nói xem, tao làm thế có dọa anh ấy không?” Cô gái ôm gối, hỏi điện thoại của mình.
“Tôi thật sự không hiểu con người mấy người nữa, nếu thích một người thì cứ thẳng thắn nói với anh ấy. Cô có biết mỗi ngày tôi phải xử lý mấy trăm triệu byte số liệu cũng không thấy mệt mỏi như cô.”
“Chúng ta…có được coi như là khuê mật không?” Cô gái mỉm cười, vẻ mặt chờ mong nhìn màn hình điện thoại di động.
Tiếng cười sảng khoái truyền ra ngoài cửa sổ, một mực phiêu đãng, cuối cùng tiêu tán trong tinh không rực rỡ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT