Cả kỳ nghỉ trôi qua trong rối bời, kỳ nghỉ này là kỳ nghỉ dài đầu tiên mà Nghiêm Thanh Viên trải qua trong thời gian dài như vậy, dường như cậu đã trải qua rất nhiều thứ, nhưng lại không thể tổng kết được đầy đủ.
Buổi tối Nghiêm Thanh Viên không ngủ, buổi sáng khi cậu thức dậy có chút ủ rủ, nhưng Nghiêm Trạch Thanh còn khoa trương hơn so với Nghiêm Trạch Thanh.
Mà hôm nay tâm trạng Nghiêm Trạch Thanh phá lệ nóng nảy, cho dù thế nào y cũng không muốn đi làm, mà là muốn ở nhà, muốn đưa Nghiêm Thanh Viên đi học.
"Anh hai đi làm đi, em đã lớn như vậy rồi, chuyện gì cũng có thể tự mình làm." Nghiêm Thanh Viên trông giống như một đứa trẻ không hài lòng với việc bị đối xử như trẻ con, Nghiêm Trạch Thủy cũng chế nhạo trêu chọc Nghiêm Trạch Thanh rất nhiều lần, nhưng ngay cả như vậy, Nghiêm Trạch Thủy cũng cảm thấy bản thân hôm nay có hơi mất tập trung.
Lẽ nào là vì thời tiết không tốt sao?
Lúc ra ngoài đi làm Nghiêm Trạch Thủy ngẩng đầu nhìn bầu trời, hôm nay là một ngày nắng rất hiếm thấy, mặt trời cũng xuất hiện, là một ngày rất thoải mái mới đúng.
"Anh cả anh hai ơi." Nghiêm Thanh Viên đứng sau hai người, vẫy vẫy tay, mỉm cười với bọn họ, "Phải làm việc chăm chỉ nha."
Nghiêm Trạch Thủy cười, như bị ma xui quỷ khiến bước lên phía trước đột nhiên nhấc bổng Nghiêm Thanh Viên lên, nhưng hôm nay Nghiêm Thanh Viên lại ngoan ngoãn không giãy giụa ầm ĩ.
"Nếu học xong rồi có thời gian thì đến công ty đi, anh cả đưa em đến nhà hàng yêu thích của em gần đó để ăn trưa."
Nghiêm Thanh Viên mở miệng, hơi co chân lại, cười: "Biết rồi biết rồi, anh cả mau thả em xuống đi."
Khóe miệng Nghiêm Trạch Thủy nở một nụ cười, anh đặt Nghiêm Thanh Viên xuống.
Nghiêm Thanh Viên nhận thấy Nghiêm Trạch Thanh vẫn gắt gao nhìn chằm chằm hắn, trạng thái tinh thần của y rõ ràng rất tệ.
"Anh hai có muốn ở nhà nghỉ ngơi không ạ?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
Nghiêm Trạch Thanh khẽ nhíu mày: "Anh đưa em đi học."
"Đừng nghịch nữa." Nghiêm Thanh Viên hiếm thấy từ chối Nghiêm Trạch Thanh, đột nhiên bước tới đưa tay học theo dáng vẻ Nghiêm Trạch Thanh hay vuốt ve tóc cậu, vuốt ve mái tóc Nghiêm Trạch Thanh, "Phải ngoan nha."

Nghiêm Trạch Thanh hơi cong eo để Nghiêm Thanh Viên có thể dễ chạm vào hơn, nhưng đôi mắt rũ xuống cho thấy tâm trạng của anh lúc này không vui vẻ chút nào.
Nghiêm Thanh Viên nhìn xe của anh cả anh hai một trước một sau rời khỏi tầm nhìn của mình, có chút sững sờ.
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Cố Hãn Hải đang đứng bên cạnh cậu.
Hắn vẫn luôn nhìn cậu.
Nếu là bình thường Nghiêm Thanh Viên nhất định sẽ cười thật tươi đáp lại, nhưng hiện tại Nghiêm Thanh Viên chỉ quay đầu lại, duy trì vẻ mặt bình tĩnh đã là nỗ lực lớn nhất của cậu.
Dù có kéo dài bao nhiêu thì ngày này vẫn sẽ đến, chuẩn bị cho tốt, lên kế hoạch kỹ càng, nhưng trước khi đến hồi kết*, Nghiêm Thanh Viên không dám chắc chắn liệu có xuất hiện ngoài ý muốn hay không.
*尘埃落定(Trần ai lạc định): (Bụi trần lắng đọng) ý chỉ sự việc nào đó đã trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng đã có kết quả (đến hồi kết thúc).
Trong kế hoạch không chặt chẽ cẩn thận của tiểu thiếu gia, hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, nhân viên trong trường phức tạp, lúc này không chỉ có những học sinh cần đi học, mà còn mang theo quản gia, người giúp việc sẽ đi vào trong khuôn viên trường làm đủ loại bố trí.
Bởi vì dòng người hỗn loạn, trong bầu không khí như vậy tất nhiên sẽ mang đến không ít phiền phức cho vệ sĩ luôn chờ đợi ở xa, không dễ chú ý tới cậu.
Nghiêm Thanh Viên từ bỏ ý định viển vông xách vali đến trường, chiếc vali quá bắt mắt nên cậu đành phải chọn cái thứ hai, bỏ máy chơi game cho dù thế nào cũng muốn mang đi vào cặp sách, vứt bỏ chiếc hộp rất nặng, cuối cùng đóng gói một vài bộ quần áo miễn cưỡng thay, mặc dù cặp vẫn còn phồng lên, nhưng tóm lại không dễ thấy.
Dù sao Nghiêm Thanh Viên khi rời đi cũng không định mang theo gì, tất cả quần áo của cậu đều dựa vào dáng người của cậu mà thiết kế may riêng, chỉ sợ người khác cũng không dễ mặc, nhưng giá trị của quần áo này cũng không phải thân phận như cậu có thể tận hưởng, một khi đã như vậy chi bằng để lại Nghiêm gia, có lẽ những loại vải đó còn có thể dùng làm tài liệu thiết kế quần áo cho nhà thiết kế tiếp theo.
Ngồi trên xe sắp đến trường, Nghiêm Thanh Viên vô tình phát hiện ngón tay mình đang run lên, lập tức nắm chặt tay, không để cho có biểu hiện bất thường.
Quay đầu nhìn Cố Hãn Hải đang ngồi bên cạnh cậu, hắn trước sau vẫn bình tĩnh như thế, đối với khai giảng và nghỉ lễ cũng không có bao nhiêu phản ứng, cho dù là trong kỳ nghỉ, hắn cũng là vừa học vừa làm.
Cố Hãn Hải vẫn luôn cố gắng phấn đấu, giống như đối với hắn mà nói học tập có nghĩa là nghỉ ngơi, tựa như động cơ vĩnh cửu không ngừng vận chuyển, dường như hắn cũng không có hứng thú với việc chơi đùa, đây có lẽ là thói quen hình thành từ nhỏ, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại cảm thấy đây thật ra là do bản tính của hắn.
Cho đến tận bây giờ Nghiêm Thanh Viên cũng không dám chắc rốt cuộc Cố Hãn Hải cố gắng như vậy, là bởi vì bản thân hắn muốn như vậy hay là do bị cuộc sống ép buộc.
Nghiêm Thanh Viên thở dài thườn thượt, nói với người trước mắt: "Cậu đã rất thông minh rồi, rõ ràng đã học đến nội dung của đại học, thật sự không cần phải cùng tôi đi học cấp ba đâu, hơn nữa còn chỉ là học kỳ, khoảng thời gian này rõ ràng cậu có thể phát triển tốt hơn."
"Tôi cần nghỉ ngơi."
"Vậy...! Vậy thì đình chỉ học một thời gian?" Chợt nghe Cố Hãn Hải nói muốn nghỉ ngơi Nghiêm Thanh Viên cũng khá bất ngờ, theo bản năng nói, dù sao Cố Hãn Hải cũng không thiếu thời gian đi học.
"Ở bên cạnh em, chính là nghỉ ngơi tốt nhất." Giọng nói của Cố Hãn Hải vẫn bình thản như vậy, hắn bình thản khiến người ta không thể dò xét suy nghĩ chân thật trong lòng hắn, nhưng Nghiêm Thanh Viên biết hắn khinh thường với việc gạt người.
Rõ ràng không thể nói dối, nhưng biết cách che giấu.
Đột nhiên có chút dở khóc dở cười, căng thẳng trong lòng ngược lại vậy mà phai nhạt không ít.
Nghiêm Thanh Viên đã từng nghĩ, có phải vì mình mà làm chậm bước tiến của Cố Hãn Hải hay không, ở trong sách, năng lực tiến bộ mạnh mẽ của hắn không được miêu tả chi tiết, chỉ là mọi người đều biết hắn rất lợi hại, chỉ vậy mà thôi.
Chỉ có thật sự tham gia vào cuộc sống của Cố Hãn Hải mới biết được sự tự chủ và sức chịu đựng mạnh mẽ của hắn, tất cả thành tựu mà hắn đạt được đều là do hắn nỗ lực từng chút một, như thế, không ai có thể nói rằng Cố Hãn Hải đơn thuần là dựa vào thiên phú.
Hắn là thiên phú và nỗ lực cùng tồn tại thật sự được trời sủng.
Bây giờ cậu đi rồi, Cố Hãn Hải nhất định có thể sống tốt.
Quan hệ bạn đời của bọn họ hẳn cũng sẽ vì vậy mà giải tán, dù sao thì thân phận và hành động của cậu đã không thể tự nhiên đứng bên cạnh Cố Hãn Hải.
Bản thân tiểu thiếu gia tính cách có chút kiêu ngạo nhưng trước mặt Cố Hãn Hải sinh ra thấp hơn một bậc, đây là suy nghĩ chân thật nhất của Nghiêm Thanh Viên, cũng là nơi khiến Nghiêm Thanh Viên dần dần bắt đầu tự ti.
Nghiêm Thanh Viên lại nghĩ đến bức ảnh đại diện màu đen, sau khi thêm cậu vào bạn bè thì không liên lạc lại với cậu nữa, thật giống như trước đây chưa từng xuất hiện.
Ảnh chụp màn hình bản đồ lúc ấy gửi cho cậu đến bây giờ Nghiêm Thanh Viên vẫn không hiểu ý của đối phương, khoảng cách giữa bản đồ và trường học tương đối xa, nhưng nếu đối phương yêu cầu, có lẽ ở khu vực đó sẽ thuận tiện rời đi hơn, dù sao Nghiêm Thanh Viên vẫn có những tưởng tượng nhất định về đối phương.
Rốt cuộc người gửi tin nhắn cho cậu là ai, đối phương rốt cuộc nghĩ như thế nào, có hại cho cậu hay không? Tất cả những điều này cũng không thắng nổi mong muốn rời đi của Nghiêm Thanh Viên.

Cậu vô cùng hy vọng có thể có được một đồng minh, mặc kệ thân phận của đối phương là gì.
Sau khi xe đi vào trong trường học, Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải cùng xuống xe, khéo léo từ chối đề nghị đợi ở đây của tài xế, không giống như những người khác dẫn theo rất nhiều người nhà, Cố Hãn Hải và Nghiêm Thanh Viên đã quen với việc tự mình làm tất cả mọi chuyện, kể cả việc nhỏ này, không cần phải phiền người khác làm.
Họ đang đến căn hộ ký túc xá của trường, để thuận tiện cho việc học tập tại trường, họ đã đặt trước một phòng đơn trong căn hộ, đó là phòng của Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải.
Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu nhìn góc nghiêng khuôn mặt Cố Hãn Hải, dưới ánh mặt trời mùa xuân ấm áp, khuôn mặt hơi lạnh lùng của thiếu niên được phủ một lớp ánh sáng ấm áp, hắn đẹp trai, dịu dàng, yên lặng đứng ở đó đã là một phong cảnh mỹ lệ.
Mà cậu đã từng có được người như vậy một khoảng thời gian, đó là chuyện cậu có thể khoe khoang trong suốt phần đời còn lại của cậu.
Mà bây giờ cậu cũng sẽ rời đi, để bản thân người khao khát tự do rũ bỏ vết nhơ cuối cùng, đi theo đuổi những gì hắn muốn.
Làn gió nhẹ từ từ vén mái tóc Nghiêm Thanh Viên, tiểu thiếu gia kéo nhẹ cổ áo, thời tiết đã bắt đầu dần dần ấm lên, đông sắp sang xuân, một năm mới sắp bắt đầu, mà Nghiêm Thanh Viên cũng định để bản thân có được một cuộc sống mới.
"Sắp đến ngày 14 tháng 2 rồi, cậu có biết đó là ngày Valentine không?" Nghiêm Thanh Viên đột nhiên hỏi, "Valentine nhất định phải tặng socola."

"Được, em thích hương vị gì?" Cố Hãn Hải định tự mình làm.
"Ngày 14 tháng 2 là thời điểm nữ tặng socola cho nam, ngày 14 tháng 3 là thời điểm nam đáp lại, nếu cậu muốn tặng cho tôi, vậy Cố Hãn Hải hí hí hí..."
Ý tứ của Nghiêm Thanh Viên không cần nói cũng biết, nở một nụ cười nham hiểm, ánh mắt của Nghiêm Thanh Viên đã đầy sự trêu chọc.
Nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên thỉnh thoảng nghịch ngợm, Cố Hãn Hải khẽ nhếch môi: "Không sao."

Chỉ cần Nghiêm Thanh Viên thích là được.
Nghiêm Thanh Viên một lần nữa nhìn thấy dáng vẻ bao dung và cưng chiều tuyệt đối của Cố Hãn Hải đối với cậu, bị tình cảm trong lòng quấn lấy, cậu lập tức rũ mắt xuống không muốn nhìn nữa.
Nhìn nhiều hơn nữa, sẽ bị sa vào.
"Có điều nói đến socola, bây giờ tôi đột nhiên rất muốn ăn socola, không biết xung quanh đây có nơi nào bán socola hay không." Nghiêm Thanh Viên nhìn khắp nơi xung quanh nói.
Xung quanh đây chắc chắn không có, Nghiêm Thanh Viên đã sống một học kỳ ở đây làm sao có thể không biết chuyện này chứ?
Cố Hãn Hải suy tư một lát, xác nhận trong nhà có đầy đủ nguyên liệu làm socola, hắn chậm rãi vươn tay, nhẹ giọng nói: "Đi, chúng ta về nhà."
Trong ngày xuân dần dần ấm áp, cuối cùng trời vẫn lạnh.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên vậy mà có sự xúc động nhất thời, đi về phía trước! Nắm lấy bàn tay đó! Giống như trước đây! Đi theo hắn cùng nhau trở về! Trở về nhà của bọn họ!
Nhưng không thể.
"Bây giờ tôi rất muốn ăn, đã không thể đợi làm nữa, Cố Hãn Hải à, cậu đi mua cho tôi một miếng socola, được không? Tôi sẽ ngồi đây chờ cậu, tôi chờ cậu trở lại."
Trong lúc Nghiêm Thanh Viên nói chuyện, gió xuân khẽ thổi qua, so với bình thường ấm áp hơn, nhưng lúc này không hiểu sao lại có một cỗ cảm giác ớn lạnh, tiểu thiếu gia hơi rũ mắt, không nhìn Cố Hãn Hải nữa.
Cố Hãn Hải đứng trước mặt Nghiêm Thanh Viên, tiểu thiếu gia chọn một cái ghế ngồi xuống, băng ghế mùa xuân còn ươn ướt, đó là vết tích sau ngày tuyết tan, Nghiêm Thanh Viên cứ ngồi như vậy, an tĩnh nhìn hắn.
Cố Hãn Hải thu tay lại bỏ vào trong túi, mất mát vì không nắm được bàn tay nhỏ bé mềm mại, lúc này hắn chậm rãi nói: "Em ở đây chờ tôi."
"...!Ừ."
Cậu trả lời.
Cố Hãn Hải chậm rãi lui về phía sau một bước, ánh mắt vẫn cứ nhìn chăm chú tiểu thiếu gia, sau đó mới xoay người lại.
Khác với bước chân bình thường luôn đâu vào đấy, lúc này bước chân của hắn nhanh hơn, như thể hắn muốn chạy ngay lập tức, tựa như chỉ có như vậy, mới có thể lập tức trở lại bên cạnh Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên nhìn theo, nhìn bóng lưng đối phương hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của mình, trong mắt phủ một tầng sương nước mỏng manh, nhưng bởi vì không kìm nén được bi thương, một giọt nước trong suốt rơi xuống.
Tiểu thiếu gia đứng dậy, vỗ vỗ quần ươn ướt.
Cuối cùng xoay người lại, chạy theo hướng ngược lại với nơi Cố Hãn Hải rời đi.
Nghiêm Thanh Viên thô lỗ lau nước mắt của mình, không để những vệ sĩ đang nhìn cậu từ xa nhận ra sự khác thường của cậu.
Cậu và Cố Hãn Hải đột ngột tách ra, vệ sĩ nhất định sẽ phát hiện ra, nhưng bọn họ sẽ không truy xét quá mức, dù sao đối tượng bảo vệ của họ hiện tại vẫn là cậu chứ không phải Cố Hãn Hải.
Nghiêm Thanh Viên xuyên qua giữa dòng người trong khuôn viên trường.
Dáng người của cậu không cao, trong dòng người cũng không hấp dẫn sự chú ý của người khác, hơn nữa hiện tại trong trường nhiều người như vậy, đủ loại người xen lẫn vào nhau, một khi cậu bước vào giữa dòng người, sẽ rất khó để theo dõi cậu hoàn toàn.
Cậu biết lấy năng lực của mình thì không có cách nào thoát khỏi những vệ sĩ này, dù sao người ta trải qua đào tạo chuyên nghiệp, nhưng ngay cả như vậy, Nghiêm Thanh Viên cũng không có ý định ngồi yên, có thể loại bỏ một người thì loại bỏ một người.
Đi vào nhà vệ sinh trong trường học, nơi này cũng là nơi Nghiêm Thanh Viên cực kỳ quen thuộc, bước chân không hề ngừng lại, suy nghĩ không chút lệch lạc, trực tiếp từ cửa sổ thông gió nhảy ra bên ngoài.
Cửa sổ đối diện với phía sau núi trường học, một mảnh này phần lớn là rừng cây xanh tốt, trên đất tuyết tan rất dễ để lại dấu chân, Nghiêm Thanh Viên cũng không có ý định băng qua núi sau, mà là đi hai bước vượt qua tòa nhà dạy học, một lần nữa tiến vào trong dòng người.
Cậu chỉ có thể không ngừng tiến vào, lại vào nơi quen thuộc rồi lại vượt qua cửa sổ, cứ lặp đi lặp lại như vậy, e rằng vệ sĩ đã phát hiện ra điều bất thường, nhưng thông qua rẽ tới rẽ lui* như vậy, lúc này Nghiêm Thanh Viên tới cổng trường, tiểu thiếu gia chặn một chiếc taxi.
*七拐八拐 (Thất quải bát quải): Uốn cong ở nhiều nơi và liên tục đổi hướng.
Sau khi lên xe, Nghiêm Thanh Viên nói điểm đến của cậu, trước khi xe khởi động quay đầu lại lần cuối nhìn thoáng qua, đây vốn dĩ không phải ngôi trường cậu có thể vào, ngôi trường này vốn dĩ không có chỗ cho cậu, nhưng cậu đã trải qua khoảng thời gian học tập vui vẻ với Cố Hãn Hải ở đây.
Ở đây cậu cũng đã từng trải qua những ngày khó quên với những người bạn cũ của mình.
Hy vọng bạn bè, bạn học, người nhà của Cố Hãn Hải sẽ đối xử chân thành với hắn, chứ không phải vì lợi ích mà ở bên cạnh hắn.
Từ trước đến nay Nghiêm Thanh Viên luôn lấy thân phận tiểu thiếu gia khiến thân phận Cố Hãn Hải thấp kém, mà lúc này những người bạn mà Cố Hãn Hải kết bạn, có lẽ thật sự không vì lợi ích mà làm bạn với hắn.

Mình rất nỗ lực! Nghiêm Thanh Viên lén nói trong lòng.
Nghiêm Thanh Viên mở điện thoại ra, cuối cùng mở hộp thư để xem email của mình, trên đó hiển thị dòng chữ đã gửi thành công.
Nghiêm Thanh Viên tắt nguồn điện thoại.
Sẽ không bao giờ mở nó ra nữa.
Cậu lại lấy từ trong cặp sách ra một chiếc điện thoại đơn giản mua với giá 200 tệ, trên đó không lắp bộ định vị, nhưng có thể thỏa mãn nhu cầu đơn giản nhất, đối với Nghiêm Thanh Viên mà nói đã đủ rồi.
Nghiêm Thanh Viên không muốn biết biết thêm phản ứng của người nhà sau khi xem email, và cả phản ứng của Cố Hãn Hải, cho dù là phản ứng của ai cậu cũng không muốn nhìn thấy.
Người nhà của cậu, người nhà trước đây của cậu rốt cuộc là hết sức tức giận, hay là đối xử bình tĩnh, cậu cũng không muốn biết.
Nghiêm Thanh Viên không muốn vệ sĩ đi theo cậu, nhưng nếu bọn họ không đi theo cậu, Nghiêm Thanh Viên cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Đây là một ngõ cụt không thể tránh khỏi.
Nghiêm Thanh Viên nhắm chặt mắt lại, dựa vào lưng ghế, trong đầu hiện lên một chuyện.
Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!
Ba lời xin lỗi này là những dòng cuối cùng cậu viết vào cuốn sổ.
Hy vọng rằng lời xin lỗi của cậu có thể truyền đạt đến những người ông hoài niệm.
Dường như tài xế đã chú ý đến dáng vẻ lo lắng không yên của Nghiêm Thanh Viên từ kính chiếu hậu, hỏi: "Bạn học nhỏ, con sao vậy? Có việc gì gấp sao?"
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt, mới nhớ tới trong không gian nhỏ hẹp này không chỉ có một mình hắn, còn có tài xế.
Mím môi, Nghiêm Thanh Viên nói dối với tài xế: "Con muốn đi hẹn hò với một người, nhưng ba mẹ con không cho con hẹn hò với người không biết rõ chi tiết, vì vậy họ chắc chắn sẽ sắp xếp vệ sĩ theo sau con, con không biết vệ sĩ đang ở đâu, nhưng nếu bị phát hiện, bọn họ chắc chắn sẽ nói chuyện của con cho ba mẹ, con sẽ không thể hẹn hò với bạn của con được."
Nghiêm Thanh Viên nghe được tiếng trái tim mình đập cực nhanh, vành tai đỏ bừng xấu hổ vì đã nói dối.
Tài xế kia nghe vậy cười to, ái muội trêu chọc: "Bạn học nhỏ muốn đi hẹn hò với bạn gái à? Học sinh ở trường này cũng không được tự do như vậy à, còn không cho yêu đương nữa á? Bạn học nhỏ à tuổi của con trông cũng không nhỏ lắm mà, nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi."
"Năm nay con mười sáu tuổi, sắp mười bảy rồi ạ."
"Ôi trời, mười bảy tuổi mà sao lại gọi là yêu sớm chứ, không ngờ nhà giàu mấy cậu lại có quan niệm cổ hủ như vậy, bây giờ con không yêu, đến lúc đó đến tuổi kết hôn, còn không phải gấp gáp cả lên sao? Nếu bây giờ yêu đương, không chừng tới tuổi cũng có thể kết hôn luôn đó."
Nghiêm Thanh Viên cũng chỉ có thể cười ngây ngô hai tiếng, nhưng được tài xế phân tán một chút lực chú ý, ngược lại cảm giác khẩn trương đã ít đi.
Tài xế nhìn chiếc xe phía sau qua kính chiếu hậu, nói: "Bạn học nhỏ à, cảm giác của con không sai, đằng sau vẫn luôn có một chiếc xe hơi, vẫn luôn đi theo chúng ta, hình như không chỉ có một chiếc, người nhà của con rất quan tâm đến con đó nha."
Trái tim Nghiêm Thanh Viên lỡ một nhịp, nhanh chóng quay đầu, nhưng cậu không nhìn thấy gì cả, nhưng vị tài xế này dường như đối với những chuyện này hiểu rõ như lòng bàn tay, Nghiêm Thanh Viên hơi kinh ngạc, chẳng lẽ là cao thủ trong dân gian?
"Bạn học nhỏ con yên tâm, bọn chú lái taxi có loại đường nào mà chưa từng gặp đâu? Chỉ cần con có thể trả tiền, loại đường gì chú cũng có thể đưa con đi, vứt bỏ lại mấy người này cũng được, miễn là cho thêm chút tiền là được."
Nghiêm Thanh Viên chần chờ một lát, tay lén nắm chặt, lặng lẽ sờ một ít tiền trong túi, rồi nói: "Từ trường học đến nơi con đã nói tốn khoảng 45 tệ, nhưng tài xế con có thể cho chú một trăm, chú có thể giúp con bỏ lại những người phía sau không?"
"Lợi hại nha bạn học nhỏ, còn tuổi này còn tính toán tỉ mỉ như vậy, thật sự không nhìn ra là thiếu gia nhà giàu.

Được được được, không thành vấn đề, cho ít nhất là gấp đôi nha, để bạn học nhỏ thưởng thức kỹ năng lái xe của chú nha."
Mặc dù Nghiêm Thanh Viên nửa tin nửa ngờ đối với tài xế kỳ lạ này, nhưng cậu vẫn kiểm tra lại xem dây an toàn của mình đã được thắt chưa, khi xe bắt đầu tăng tốc đều và rẽ nhanh, Nghiêm Thanh Viên cảm thấy đầu óc từng mảnh mơ hồ, nhanh quá!
"Lái...!Lái nhanh như vậy không sao chứ ạ? Chú sẽ không bị trừ điểm chứ?" Nghiêm Thanh Viên lo lắng nói.
"Con yên tâm, chỗ nào sẽ trừ điểm, chỗ nào có cảnh sát giao thông, chú đều biết rõ hết." Giọng nói nhiệt tình của tài xế còn lộ ra chút kiêu ngạo, "Giao cho chú, chú để con chứng kiến kỳ tích!"
Nghiêm Thanh Viên có cảm giác trái tim của mình thắt lại, không chỉ là vì phải rời đi, mà còn bởi vì cậu bỏ lại vệ sĩ trước nay chưa từng rũ bỏ, đây lac chuyện kích thích trước giờ cậu chưa từng làm.
Rõ ràng là đang làm chuyện mình hoàn toàn không muốn làm, nhưng vào giây phút này, Nghiêm Thanh Viên vậy mà có một loại cảm giác mình đang theo đuổi tự do.
Không muốn lại bị đủ loại phiền lòng đè nén trong lòng, cũng không muốn vì bí mật này mà suốt ngày sống ở đây một cuộc sống hoa mắt chóng mặt, bây giờ cậu có thể buông bỏ tất cả, buông bỏ mọi suy nghĩ phiền não mà khao khát một cuộc sống mới.
Có lẽ sau này khi bị bệnh, sẽ không khóc suốt vì ấm ức nữa.
Xe chạy rất nhanh, mà Nghiêm Thanh Viên cũng đủ để xác nhận tài xế già này thực sự biết rõ toàn bộ tình trạng đường xá như lòng bàn tay, con đường nào có đèn giao thông, con đường nào là đường một chiều, con đường nào không dễ theo dõi, tài xế thậm chí có thể cắt giảm thời gian của đèn đỏ, liên tục thay đổi chỗ đậu xe trong khoảng thời gian đó, kỹ năng lái xe như vậy thật sự khiến người ta kin ngạc.
Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên trông mong nhìn, khô khan nói: "Tài xế tiên sinh, trước đây ngài có lái xe đua không?"
"Ha ha ha ha, là hảo hán thì không kể những việc dũng cảm mình đã làm." Tài xế cười rất hào phóng.
Gã nói như vậy, Nghiêm Thanh Viên cũng không biết đối phương là đồng ý hay là thay đổi chủ đề.
Nghiêm Thanh Viên thật sự cảm thấy mình có lẽ là được nữ thần may mắn chiếu cố, nếu không làm sao có thể đột nhiên bắt được một tài xế lái xe lợi hại như vậy?
Hơn nữa rõ ràng tốc độ nhanh như vậy Nghiêm Thanh Viên lại không cảm thấy thân thể không thích nghi được, chiếc xe rất ổn định, Nghiêm Thanh Viên cảm thấy tay nghề của tài xế này không thua gì tài xế của Nghiêm gia.
Đến nơi Nghiêm Thanh Viên lấy ra một tờ một trăm tệ đưa cho tài xế, tài xế kia đưa tay tiếp nhận, Nghiêm Thanh Viên lúc này mới chú ý tới tay của đối phương.

Nghiêm Thanh Viên đã gặp qua rất nhiều tay của tài xế, bình thường đều rất rám nắng, trừ khi thường bảo vệ tay mình, nhưng tài xế này dường như cũng không bảo vệ tay mình, có lẽ gã không thường xuyên lái xe taxi.
"Sao thế? Còn chuyện gì à? Yên tâm, những người đó...!Một người cũng không thể đuổi kịp chú." Tài xế cười nhạt nói, lúc này Nghiêm Thanh Viên mới nhận ra mình vì nhìn hai tay người ta mà vẫn luôn giữ cửa xe, lập tức rút tay về, chỉ nghe thấy tiếng cười của tài xế từ trong xe truyền đến, "Cố lên hẹn hò đi, bạn học nhỏ à."

Nghiêm Thanh Viên nhìn chiếc xe taxi kia rời đi, bỗng có một cảm giác khó hiểu, chắc chỉ là...!May mắn thôi phải không?
——
Cố Hãn Hải chạy ra cổng trường, đi đến một siêu thị mini gần đó, trong siêu thị lộn xộn chỉ có một ít socola, Cố Hãn Hải không thích những loại socola này, chúng có mẫu mã giống hết nhau, mùi vị giống hệt nhau, hơn nữa còn rất rẻ.
Hắn càng hy vọng tặng Nghiêm Thanh Viên loại socola ngon hơn, chỉ là hiện giờ không còn lựa chọn nào khác.
Mang theo chiếc túi đơn sơ, Cố Hãn Hải chạy về trên đường, bước chân hơi dừng lại.
Khi Nghiêm Thanh Viên ở bên hắn cậu chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ thứ gì, cậu không cần quà của hắn, không cần hắn mang đồ ăn khuya cho cậu, cậu sẽ học cách làm cơm, sẽ chờ hắn về mỗi tối, cách bọn họ ở chung quá đỗi bình thường, mà hắn đã sớm quen với những ngày có Nghiêm Thanh Viên ở bên cạnh.
Hắn sớm đã mơ hồ đoán được mối quan hệ của bọn họ, bởi vì Nghiêm Thanh Viên và Tư Tuyết Ngữ có đôi mắt giống nhau, bởi vì dung mạo của mình quá giống người Nghiêm gia.
Trên đời này sẽ không có quá nhiều sự trùng hợp, mà hắn trước giờ chưa từng tin sự trùng hợp.
Nếu Nghiêm Thanh Viên tìm được hắn, là bởi vì chuyện ôm nhầm, vậy hắn tình nguyện để sai lầm này xảy ra, bởi vì sai lầm này, hắn tìm được người mình muốn bảo vệ.
Có lẽ Nghiêm Thanh Viên là một tiểu thiếu gia yếu đuối, nhưng cậu có thể làm được những gì cậu quyết định muốn làm, mặc dù cậu không thông minh lắm, nhưng cậu có sự cố chấp của mình.
Cố Hãn Hải biết, hắn muốn bảo vệ sự cố chấp như vậy.
Bảo vệ người mà hắn thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Khi Cố Hãn Hải đứng ở vị trí ban đầu của họ, hắn cúi đầu nhìn băng ghế trống, nơi mà tiểu thiếu gia đã nói sẽ chờ hắn, nhưng ngay cả một chút dấu vết cũng chưa từng lưu lại cho hắn.
Trong ngày xuân lạnh giá, trái tim Cố Hãn Hải chìm xuống từng chút một.
Hắn không cách nào cuồng loạn, không cách nào lo lắng quá nhiều, cảm xúc của hắn giống như là bị che khuất một tầng sương mù, không cách nào dao động kịch liệt.
Nghiêm Y nói, đây là đặc tính của huyết mạch họ Nghiêm, đặc tính như vậy, có thể bảo đảm bọn họ lúc nào cũng bình tĩnh.
Hắn có bình tĩnh không? Cố Hãn Hải không biết.
Đầu óc trống rỗng, tay chân mất đi cảm giác, máu tươi đang từng tấc từng tấc đóng băng thân thể hắn, màu sắc trước mắt dần dần biến mất, rõ ràng xung quanh là dòng người tới lui, nhưng hắn lại không hề phát hiện.
Hắn...!Yếu ớt như thế.
Lần đầu tiên Cố Hãn Hải biết, hóa ra hắn cũng không phải là bất khả chiến bại.
Cố Hãn Hải ngồi trên ghế, mở gói socola ra, cắn một miếng, nhưng không nếm được hương vị gì.
Ngồi thẫn thờ, để gió lạnh xâm nhập.
Hắn không tìm thấy ý nghĩa của hành động.
——
Nghiêm Trạch Thanh đang họp, trưởng phòng đang báo cáo liên tục* công việc, khi điện thoại vang lên tiếng thông báo, Nghiêm Trạch Thanh chỉ tùy ý cúi đầu nhìn lướt qua, trong cuộc họp y sẽ không làm việc khác.
*滔滔不绝 (Thao thao bất tuyệt): Thao thao bất tuyệt, nói liên tục, nói không ngớt.
Nhưng khi nhìn thấy ID quen thuộc trên điện thoại thì nhanh chóng cầm lấy điện thoại, trước mặt y hiện ra toàn bộ nội dung của email.
Đó là mấy phần xét nghiệm ADN, sau khi nhìn thấy người được giám định Nghiêm Trạch Thanh chỉ cảm thấy bên tai phảng phất như có âm thanh gì đó nổ tung, trước mắt rườm rà, nhưng thói quen bình tĩnh đã có từ lâu khiến y lập tức gửi tin nhắn hỏi dò.
Nhưng y không có kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời, mà mở điện thoại trực tiếp gọi điện, nhưng mà nhận được thông báo tắt máy.
Trong lòng như có một tảng đá lớn đè nén nghiêm trọng, Nghiêm Trạch Thanh buộc mình phải bình tĩnh lại trực tiếp gọi điện thoại cho vệ sĩ mà y đã sắp xếp ở bên Nghiêm Thanh Viên suốt thời gian qua, nhắm mắt làm ngơ đối với những người trong cuộc họp nhìn y không hiểu gì.
"Nhị thiếu gia, xin lỗi..." Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại nơm nớp lo sợ run rẩy, "Tôi...!Chúng tôi...!Đều lạc mất rồi..."
Ngay cả bọn họ cũng nghĩ không ra, vì sao lại bị lạc.
Những thủ đoạn nhỏ của tiểu thiếu gia đối với bọn họ chẳng là gì, toàn bộ khuôn viên trường cũng chỉ lớn như vậy, bọn họ có thể dễ như trở bàn tay khống chế hành tung của tiểu thiếu gia, nhưng mà, từ sau khi tiểu thiếu gia ngồi trên chiếc xe taxi đó, tất cả đều thay đổi.
Người lái chiếc taxi đó rõ ràng là một tay chơi cừ khôi, rất nhanh đã phát hiện ra bọn họ theo dõi, hơn nữa kỹ năng lái xe và nắm bắt tình hình đường sá của gã có thể nói là chính xác, tuy rằng bọn họ rất vất vả đuổi theo nhưng tổng cộng có bốn chiếc xe sẽ không dễ bị lạc, nhưng...
Khi bọn họ liên lạc với nhau lại phát hiện xe bọn họ theo dõi lại khác nhau, rõ ràng là cùng một chiếc taxi, cùng biển số xe, thậm chí ngay cả chi tiết cũng giống nhau như đúc xe vậy mà đi tới đích đến khác nhau, lúc này vệ sĩ đã có dự cảm chẳng lành.
Bọn họ nhanh chóng vượt lên, phát hiện ra người ngồi ở ghế sau của xe taxi căn bản không phải tiểu thiếu gia của bọn họ.
Cả bốn chiếc xe đều bị mê hoặc, mất dấu tiểu thiếu gia.
"Vậy người khiến cho mấy người bị lạc mất thì sao? Bắt lại đi!" Nghiêm Trạch Thanh chỉ cảm thấy trái tim đập rất nhanh, thậm chí khiến y cảm thấy ghê tởm, từng đợt buồn nôn, run rẩy không kiểm soát được, Nghiêm Trạch Thanh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
"Chúng tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng đối phương lại là hành khách đàng hoàng, tài xế cũng là tài xế bình thường, chúng tôi đã điều tra qua không có gì bất thường, họ rất bức xúc trước việc chúng tôi ngăn cản họ nên đã báo cảnh sát." Vệ sĩ khó xử nói.
"Báo cảnh sát thì cứ để cho họ báo cảnh sát! Mấy người sợ báo cảnh sát à! Giữ người lại hết cho tôi!" Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên đập bàn đứng dậy, gân xanh trên trán giật giật, cặp kính vẫn dùng để che giấu đôi mắt rơi xuống, cặp kính dùng để che giấu ánh mắt hung ác đã không còn, lộ ra đôi mắt giận dữ bén nhọn, lúc này y không thể giữ được biểu cảm bình thường nữa.
"Nhị thiếu gia, e rằng giữ lại cũng vô dụng." Một vệ sĩ khác nhận điện thoại, giọng nói của hắn rõ ràng trầm ổn hơn rất nhiều, hiển nhiên lớn tuổi hơn, "Bọn họ là thật, chiếc taxi kia mới là giả, e rằng chúng tôi đã bị chiếc xe kia mê hoặc, đối phương là một tay tốt, kỹ năng của chúng tôi không bằng, mất dấu vết."
"Giám sát thì sao? Đi cục giao thông tìm giám sát đi!" Nghiêm Trạch Thanh đã không thể kiềm chế cảm xúc nóng nảy, gào thét một tiếng.
"Chúng tôi cũng đã tìm rồi, nhưng bọn họ cơ bản không bị camera giám sát chụp được, lựa chọn đều là đường không có giám sát hoặc là đi theo phía sau xe lớn, nhìn qua cũng chỉ là taxi bình thường mà thôi, cơ bản không cách nào lần theo dấu vết."
Vệ sĩ nhíu mày, kỹ thuật và khả năng phản trinh sát của đối phương quá mạnh, hoàn toàn không giống nghiệp dư.
Quá chuyên nghiệp.
Chuyên nghiệp đến mức dường như không phải là người mà tiểu thiếu gia Nghiêm gia có thể tiếp xúc.
Quả thực không dám tưởng tượng bọn họ đã được chuẩn bị bao nhiêu cho sự rời đi của tiểu thiếu gia Nghiêm gia, hơn nữa y tin rằng cho dù không khiến vệ sĩ bị lạc, bọn họ cũng có cách khác.
Vệ sĩ nói lời này, nhưng Nghiêm Trạch Thanh lúc này đang ở trong một mớ hỗn độn.
Nghiêm Trạch Thanh nhíu chặt mày: "Vì sao...!Vì sao lại làm như vậy?"
Đến bây giờ nếu Nghiêm Trạch Thanh vẫn không biết Nghiêm Thanh Viên là cố ý chạy trốn, vậy y chính là đồ ngốc.

"Không nên làm như vậy, Viên Viên à, cho em dù không phải em ruột của anh thì sao chứ?" Nghiêm Trạch Thanh lẩm bẩm nói.
Lúc này những người khác trên bàn họp đều nghe được chuyện bọn họ không nên nghe, trong lòng mỗi người đều run sợ, phòng họp cả mấy chục người đều im lặng không có một chút thanh âm nào.
Viên Viên, chỉ cần là nhân viên trong công ty đều biết cái tên này đại biểu cho ai, đó chính là em trai mà đại thiếu gia và nhị thiếu gia Nghiêm gia đặt trong lòng bàn tay nâng niu mà sủng, đây...!Vậy mà không phải ruột thịt? Chẳng lẽ thông tin y đột nhiên nhìn thấy có liên quan đến chuyện này sao? Bọn họ thật sự là biết được bí mật lớn vô cùng.
Nghiêm Trạch Thủy đột nhiên mở cửa phòng họp, trên khuôn mặt anh cũng là vẻ kinh ngạc, rõ ràng cũng là vội vàng chạy đến đây sau khi nhìn thấy email, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Nghiêm Trạch Thanh, anh đã thay đổi sắc mặt.
"Không tìm thấy em ấy?" Cho dù anh gọi điện như thế nào cũng không bắt máy, phụ thân cũng gọi điện cho anh đã xảy ra chuyện gì, mẫu thân và phụ thân vốn đang bàn chuyện làm ăn đều đang đi về phía bọn họ, "Hỏi Cố Hãn Hải chưa?"
Nghiêm Trạch Thủy nhíu mày vô cùng chặt, đây là chuyện hoàn toàn không thể đoán trước.
Tin tức đột ngột, cùng với việc Nghiêm Thanh Viên đột nhiên tắt máy mất tích, từng chuyện từng chuyện một cũng đủ để chứng minh chuyện này đã sớm có dự mưu*, vậy còn Cố Hãn Hải thì sao? Hắn đóng vai trò gì trong chuyện này?
*Tính toán trước.
"Mọi người đi làm việc trước đi, nghe được cái gì toàn bộ đều không được truyền ra ngoài." Nhìn thấy Nghiêm Trạch Thanh đã bắt đầu ý thức không rõ ràng, thời gian dài nghỉ ngơi không đủ cộng thêm vấn đề về tinh thần cuối cùng khiến Nghiêm Trạch Thanh bị đả kích nặng nề, không thể giữ được dáng vẻ thường ngày.
Điều này thậm chí không xảy ra khi Nghiêm Thanh Viên bị thương.
Nghiêm Trạch Thủy gọi điện thoại cho Cố Hãn Hải, người bên kia cũng bắt máy, Nghiêm Trạch Thủy nghe thấy bên kia an tĩnh không có bất kỳ âm thanh nào, trái tim dần chìm xuống.
Không hỏi Nghiêm Thanh Viên có ở bên cạnh hắn hay không, Nghiêm Trạch Thủy trực tiếp hỏi: "Có tìm được manh mối gì của Nghiêm Thanh Viên không?"
Nhưng giọng nói Cố Hãn Hải rất bình tĩnh: "Mọi người đều đã biết?"
Nghiêm Trạch Thủy sửng sốt, sau đó cắn răng: "Phải, em ba."

Cố Hãn Hải không trả lời.
Nghiêm Trạch Thủy lại lập tức nói: "Mặc kệ như thế nào, chuyện này trước tiên bỏ qua, Viên Viên em ấy đột nhiên mất tích chắc chắn có liên quan đến chuyện này, cho dù như thế nào em ấy cũng là đứa trẻ mà chúng ta đã vất vả nuôi nấng..."
Đột nhiên Nghiêm Trạch Thủy nghẹn ngào.
Nghiêm Trạch Thủy phát hiện anh hoàn toàn không thể thốt ra những lời giật gân đó, mỗi một từ vào lúc này dường như đang xé nát anh, anh không cách nào diễn tả được cảm giác cực kỳ phức tạp và khó chịu.
Nghiêm Trạch Thủy gian nan nói xong: "Em ấy là, một thành viên rất quan trọng của Nghiêm gia, cho dù thực sự xảy ra chuyện gì, cũng nên ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, chứ không phải...!Không từ mà biệt như vậy."
Cố Hãn Hải hỏi: "Đối với anh mà nói, em ấy là ai?"
Nghiêm Trạch Thủy nghe thấy âm thanh chấn động của trái tim mình, anh nghẹn lời.
Nghiêm Thanh Viên là ai? Nghiêm Thanh Viên...!Là ai đối với anh?
Nghiêm Trạch Thủy cảm thấy suy nghĩ khá rõ ràng của mình nhất thời trở nên hỗn loạn, mọi thứ anh ký thác anh ký thác lên người Nghiêm Thanh Viên, anh cưỡng ép muốn khiến Nghiêm Thanh Viên vì anh mà đeo trên lưng nhiều thứ, bởi vì huyết thống nên anh yên tâm thoải mái ỷ lại Nghiêm Thanh Viên, nhưng bây giờ Nghiêm Thanh Viên không phải em của anh, vậy dục vọng anh áp đặt lên đứa nhỏ này...!Có thật sự được cho phép không?
"Em ấy là em trai tôi." Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên nói, trong giọng nói của y tất cả đều là chắc chắn, "Tôi không quan tâm em ấy có phải con của Nghiêm gia hay không, tôi chỉ quan tâm, em ấy là em của tôi! Mấy người không nhận em ấy, tôi mang em ấy đi!"
Cố Hãn Hải cầm điện thoại, nhìn lên bầu trời, Nghiêm Trạch Thanh đến bây giờ còn đang nói lời vớ vẩn gì vậy?
Cậu không mang theo bất cứ kẻ nào.
Cũng không mang hắn đi.
Cố Hãn Hải mím môi, mở miệng nói: "Đi tìm nơi em ấy quen thuộc nhất, Nghiêm Thanh Viên cũng không phải là một người có tinh thần mạo hiểm, em ấy làm việc gì cũng sẽ chọn nơi mình quen thuộc, nơi mà trong khoảng thời gian này em ấy thường xuyên đến nhất, thích tìm hiểu nhất, những nơi đã từng ở lại và những nơi chưa bao giờ ở lại..."
Phải tìm được em ấy.
Rồi lại muốn tùy ý em ấy tùy hứng.
Cố Hãn Hải rơi vào hoang mang vô hạn.
Muốn được mang đi.
Hắn không muốn ở lại một mình, Nghiêm Thanh Viên...!Quay về, em quay về mang tôi đi cùng được không em.
"Đúng...! Phải...!Là như vậy, còn có nơi nào có thể tìm, hiện tại thời gian còn kịp." Nghiêm Trạch Thủy trực tiếp cúp điện thoại, sự việc quá khẩn cấp, không cho bọn họ bất kỳ cơ hội phản ứng nào, không ai ngờ thiếu niên càng ngày càng ngoan ngoãn lại đang nén chiêu lớn cho bọn họ.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Ai đưa ra báo cáo giám định này." Lúc này Tịch Hạc đi giày cao gót bước vào, lớp trang điểm tinh xảo cũng không che giấu được sự nôn nóng của bà lúc này, chuyện đầu tiên làm khi bước vào chính là không cách nào kiềm chế sự tức giận hung hăng đá văng cái ghế bên cạnh, "Chết tiệt rốt cuộc làm sao lại để Nghiêm Thanh Viên biết chuyện này!"
Nghiêm Kỳ Thúy cũng đi theo phía sau, ông ngẩng đầu nhìn Nghiêm Trạch Thủy: "Đã tìm được người chưa?"
"Không tìm được, đã có âm mưu từ trước, người đưa Viên Viên đi rất chuyên nghiệp." Nghiêm Trạch Thanh mở miệng nói, tất cả tràn đầy mệt mỏi.
"Cố Hãn Hải cho ý kiến, để chúng ta xem xét những nơi Viên Viên có thể ở." Nghiêm Trạch Thủy trực tiếp gọi điện thoại cho vệ sĩ, "Tất cả người, đều đi tìm những nơi Viên Viên đã từng đến, bất cứ nơi nào có thể tìm thấy em ấy, tốt nhất là những nơi rất quen thuộc, và những nơi chỉ đến đó một lần."
Nghiêm Kỳ Thúy ngồi trên ghế bên cạnh, gọi cho Nghiêm Y.
Khi đầu dây bên kia vừa được kết nối, Nghiêm Kỳ Thúy nói thẳng: "Chuyện của Nghiêm Thanh Viên, cậu có tham gia không?"
Nghiêm Y dừng một giây, nói: "Không hổ là bác trai, nhanh như vậy đã phát hiện đây là giấy xét nghiệm ADN của bệnh viện cháu sao?"
"Là cậu nói cho thằng bé?" Giọng nói Nghiêm Kỳ Thúy trầm thấp, như là ẩn chứa tức giận.
"Không, chuyện này cháu chỉ xác nhận mà thôi, bác trai thông minh như vậy ít nhiều gì cũng đoán được phần nào, hoặc là...!Thật ra bác trai rất thích bạn nhỏ Viên Viên, nên quá yêu thương mà xem nhẹ hiện thực?"
Nghiêm Y cũng không muốn kích thích Nghiêm Kỳ Thúy ở thời điểm mấu chốt này, nhưng với tư cách là gia chủ của Nghiêm gia, y cần phải nhắc nhở tất cả người Nghiêm gia gặp phải chuyện không được hành động theo cảm tính.
"Ý câu là Nghiêm Thanh Viên đã sớm biết chuyện này?" Đáy mắt Nghiêm Kỳ Thúy chợt hiện lên một tia kinh ngạc, "Thằng bé vẫn luôn giấu giếm?"
"Phải." Nghiêm Y nói.
"Vậy bây giờ thằng bé chạy, có liên quan đến cậu không?"
"Chạy rồi?" Nghiêm Y kinh ngạc, Nghiêm Thanh Viên trông cũng không phải là đứa nhỏ yếu ớt không dám đối mặt với hiện thực, vì sao lại chạy.
"Tôi biết rồi." Nghiêm Kỳ Thúy cúp điện thoại, nghe giọng điệu của Nghiêm Y cũng đủ để chứng minh người chuyên nghiệp đã giúp Nghiêm Thanh Viên không phải là Nghiêm Y.
Là ai? Nghiêm Kỳ Thúy híp mắt lại.
Lá gan không nhỏ!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play